̣C BỘ… La Tiểu Lâu nằm trên giường, nghĩ đến chuyện nửa năm sau mình sẽ tham gia giải thi đấu cơ giáp, lật qua lật lại mà mãi không ngủ được. Cậu là kiểu người làm chuyện gì cũng đều lên kế hoạch chu đáo từ trước, trong hai ngày cậu có thể đọc hoàn chỉnh một quyển sách, sau đó bình tĩnh vào trường thi, hoàn toàn không có áp lực. Nhưng nếu không đọc sách thì cảm thấy rất khó chịu, không thoải mái. Hiện tại cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm trên phương diện thao tác cơ giáp thực tế, chỉ mới luyện tập mô phỏng theo Nguyên Tích. Theo lý thuyết, luyện tập mô phỏng có thể ứng dụng một phần vào hiện thực, song, nếu loại kinh nghiệm này mà mang đi thi đấu thì không thể nào mà đọ nổi với người đã từng thực sự điều khiển cơ giáp chiến đấu được. Nếu đã quyết định tham gia giải thi đấu, vậy thì từ giờ trở đi nhất định phải nắm chắc thời gian tập luyện, nửa năm sau, biết đâu có thể luyện ra một dạng nào đó. Cho dù — cho dù chỉ có thể thi đấu mấy trận, nhưng cũng coi như giấc mộng của cậu đã được trọn vẹn. Nghĩ tới đây, tâm tình lo lắng suy nghĩ cả đêm giảm bớt chút ít. Đúng, La Tiểu Lâu thầm hạ quyết tâm, đàn ông là phải chiến đấu, vậy mục tiêu sẽ là —— không được thua trận đầu tiên! Nếu không thì sẽ hộc máu mất, chết tiệt, 50 triệu đó! Thứ Hai đến thứ Sáu có thể tìm thời gian đến câu lạc bộ, thứ Bảy Chủ Nhật thì đến chỗ Nghiêm đại sư. Buổi tối cũng có thể lên phòng thí nghiệm trên tầng để lắp ráp linh kiện, việc chế tạo cơ giáo tuyệt đối không thể bỏ lại. Trong mắt La Tiểu Lâu, chế tạo sư cơ giáp là nghiệp chính, còn chiến binh cơ giáp tạm thời chỉ là nghề phụ thôi. Khi Nguyên Tích thoát mạng trở về, đêm đã khuya, vậy mà hắn phát hiện La Tiểu Lâu vẫn còn đang ôm chăn mở mắt thao láo lăn quan lăn lại. Nhìn La Tiểu Lâu, Nguyên Tích từ phía sau lấy chăn trùm kín cậu, rồi kéo vào lòng. Đèn trong phòng tối sầm, 125 vẫn đang ngây ngẩn cũng cúi đầu, rời khỏi cửa phòng nhỏ, trèo lên giường em bé. 125 nhìn con nhồi bông Bá Vương Long màu đỏ, bỗng nhiên há miệng cắn vào mõm nó mấy cái, cuối cùng vo tròn lấy, ngủ khì khì. Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu rời giường rất sớm, vào bếp. Khi trong phòng đã tỏa mùi trứng chiên và sữa nóng, Nguyên Tích cũng từ phòng ngủ bước ra. “Đúng là huyền diệu, cuối cùng anh cũng đúng giờ.” La Tiểu Lâu vừa đặt điểm tâm lên bàn, vừa cảm khái. “Ừ, từ lúc sống với em quen dậy sớm rồi.” Nguyên Tích xoa xoa dạ dày bị mùi hương dụ dỗ, vô cùng tự nhiên mà nói. La Tiểu Lâu lườm Nguyên Tích, nhất thời không biết nói gì cho phải. Có điều, từ cuối tuần có thể thấy được, người này quả thực rất thích ngủ nướng, đương nhiên là ngủ cũng rất muộn. Phát hiện La Tiểu Lâu vẫn nhìn mình, Nguyên Tích ngập ngừng, hỏi: “Có muốn mua một người mày gia dụng không? Thông thường thì người máy gia dụng lúc nào cũng nhiệt tình dài dòng nhưng làm việc lại rất linh hoạt, vậy mà vẫn có trường hợp ngoại lệ.” Nói thế, ánh mắt Nguyên Tích quan sát khắp mọi nơi, phát hiện không thấy con Bá Vương Long màu xanh vướng víu mọi ngày đâu nữa. La Tiểu Lâu cười, lắc đầu, “Mấy thứ đó không dùng được bao lâu, hơn nữa khẩu vị thức ăn do người máy nấu không bằng do mình làm.” Hiếm à nha, Nguyên Tích tự dưng lại chú ý tới chuyện này. Nguyên Tích giải quyết trứng chiên và chân giò hun khói, sau đó cầm cốc sữa lên, nhếch lông mày nhìn cậu: “Chẳng lẽ em không định dạy bảo huấn luyện tên người máy gia dụng kỳ quặc của mình sao? Rốt cục nó có tác dụng gì không đấy.” La Tiểu Lâu quay đầu nhìn lướt qua cánh cửa căn phòng nhỏ, nhún vai: “Nó vẫn có ích mà…” Tuy phá gia, nhưng cũng giúp được không ít việc. “Thế em muốn suốt ngày chạy tới chạy lui, còn nó chỉ để làm cảnh hả?” Nguyên Tích hỏi ngược lại, đồng thời đẩy cái cốc tới, ý bảo thêm một cốc nữa. “… Nhà có trẻ con toàn thế mà.” Tuy vẫn còn đang tức 125, nhưng thấy nó bị người khác chê bai, La Tiểu Lâu cũng không nhịn được bắt đầu phản bác. Trẻ con? Sữa trong miệng Nguyên Tích phụt hết ra ngoài, đây là lần đầu tiên hắn thất thố trên bàn cơm như thế này. Nguyên Tích trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu, lắp bắp: “Trẻ —— trẻ con? Em, em nghĩ quá xa rồi đó!” La Tiểu Lâu khó hiểu nhìn Nguyên Tích đang đỏ bừng mặt, không vui lắm mà nói: “… Nói đại thôi mà.” Mẹ nó, Nguyên Tích sẽ không đợi cậu kết hôn sinh con còn mang con giúp hắn nữa chứ! Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt quái dị, đang định nói thì máy thông tin trên cổ tay hắn chợt kêu lên. Nguyên Tích cúi đầu nhìn, nhíu mày, nhưng vẫn mở máy. La Tiểu Lâu dọn dẹp xong mọi thứ, lúc ra cửa, cậu nhìn vào cặp mình, viên đá màu xanh lục đã im lặng nằm trong đó. La Tiểu Lâu tiện tay cho nó vào túi áo, sau đó ra ngoài cùng Nguyên Tích. Nguyên Tích đang hầm hè nói chuyện. “Đừng có quấy nhiễu anh nữa được không.” “… Đúng, anh đã bảo buổi tối không được, nhưng cũng không phải là sau bữa sáng.” “Nửa đêm liên lạc với em, đó là chuyện quan trọng, em đương nhiên phải giúp anh nghĩ ra cách chứ…” La Tiểu Lâu dỏng tai nghe, không khỏi có chút đồng tình với người trong máy thông tin, xem ra kẻ phải chịu áp bách của Nguyên Tích không chỉ có một mình cậu. Sau khi Nguyên Tích nói chuyện xong, đóng máy thông tin, La Tiểu Lâu không kìm được bèn hỏi: “Chẳng lẽ anh không thấy mình quá bá đạo độc tài sao?” Nguyên Tích dừng lại hai giây, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, rồi nói như đúng rồi: “Thế họ không nên cho anh ý kiến sao, tuy toàn là những ý kiến ngớ ngẩn đần độn…” Trên mặt còn mang theo vẻ ‘bọn họ còn làm được gì nữa’. La Tiểu Lâu giơ tay đầu hàng, “Được rồi, Nguyên Tích bệ hạ.” Chúng ta nên tự giác mà vây quanh con mèo kiêu ngạo, và đừng có bất cứ ý nghĩ đổi chỗ. Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, hừ một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài. Buổi trưa, tuy thời gian gấp gáp, nhưng La Tiểu Lâu và Nguyên Tích vẫn cứ theo lẽ thường mà gặp nhau ở nhà ăn của học viện để cùng ăn trưa. Hiện tại hai người đã giống như một cặp chiến binh và chế tạo sư cơ giáp hợp tác lâu năm rồi. “Hôm nay anh bắt đầu huấn luyện, anh có thể đưa em về trước.” Nguyên Tích ưu nhã dùng cơm, ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu. Đang vội vội vàng vàng ăn không có một tí hình tượng nào, La Tiểu Lâu dừng lại, cố nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nói: “Không cần, hôm nay em cũng có chuyện.” Nguyên Tích nói, “Vậy thì, trong thời gian huấn luyện anh sẽ cố gắng hết mức mở máy thông tin, có việc thì liên lạc với anh.” Khoảng 4h chiều cùng ngày, sau khi trông chiếc xe huyền phù của Nguyên Tích biến mất xa xa, La Tiểu Lâu cũng đi ra cổng trường. Cậu cúi đầu vội vã đến trạm xe huyền phù miễn phí. Ngồi trên xe, La Tiểu Lâu mang hai tờ giấy ra bắt đầu nghiên cứu, tờ thứ nhất là những công việc cần chú ý cậu ghi lại, tờ thứ hai là bản đồ lộ tuyến tới câu lạc bộ Hào Quang. Nửa đường La Tiểu Lâu xuống xe, quẹo vào một cửa hàng tổng hợp khổng lồ. Khi cậu bước ra từ toilet thì đã thay một bộ quần ảo giản dị bình thường, tóc biến thành màu sáng, trên mặt dán một chiếc mặt nạ hơi mỏng, soi gương, gần như hoàn toàn biến thành một người khác. La Tiểu Lâu hài lòng đi ra ngoài, đây là đồ cậu mua được từ internet tối qua. Khoa học kỹ thuật của xã hội tương lai rất phát triển, thay đổi diện mạo hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ có máy thông tin trên cổ tay là không thể thay thế, giống như giấy căn cước của bản thân. La Tiểu Lâu tiếp tục ngồi xe công cộng huyền phù, đến gần câu lạc bộ Hào Quang thì xuống. Câu lạc bộ cơ giáp tốt nhất toàn Liên bang, kỳ thực rất dễ tìm. Sau khi xuống xe, La Tiểu Lâu thấy không ít nhà cao tầng lộ đúng tiêu chí hào quang (rực rỡ). La Tiểu Lâu lặng lẽ lau mồ hôi, chọn một tòa nhà thoạt nhìn hơi khiêm tốn đi vào, chí ít cậu nghĩ Nguyên Tích nhất định sẽ không chọn chỗ này. Tuy hình dáng thay đổi, nhưng vẫn phải cẩn thận để tránh bất cứ khả năng đụng mặt nhau. Sau khi bước vào cửa chính, La Tiểu Lâu rút tấm thẻ đồng 50 triệu ra, quét ở cửa. Một nhân viên đi tới, mỉm cười: “Xin mời ngài đến phòng tiếp khách chờ, chúng tôi đã truyền tư liệu của ngài, huấn luyện viên riêng của ngài sẽ nhanh chóng tới.” “Huấn luyện viên riêng?” “Đúng vậy, ngài là hội viên thẻ đồng của câu lạc bộ Hào Quang, nên sẽ có huấn luyện viên riêng, huấn luyện viên riêng sẽ dựa theo sức lực của ngài mà lập ra kế hoạch tập luyện, nếu ngài cần, huấn luyện viên cũng sẽ ở bên cạnh chỉ đạo.” Nhân viên vừa giải thích, vừa mang đồ uống tới cho La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cảm thán, đúng là tiền nhiều, quả nhiên phục vụ cũng hạng nhất. Không mất 2 phút, ngoài cửa phát ra hai tiếng gõ, sau đó một người trung niên với vẻ mặt nghiêm túc bước vào. La Tiểu Lâu đứng dậy, người kia gật đầu với cậu: “521 phải không? Tôi là huấn luyện viên của cậu, Lạc Kỳ.” Vừa giới thiệu, Lạc Kỳ vừa quan sát học viên ông cần chỉ đạo sắp tới. Mặt mũi bình thường, hơi gầy, khiến người khác quả thực phải hoài nghi thể lực của cậu ta. Áo sơmi màu xám nhạt, quần đen, y phục giản dị ngắn gọn, gần như không giống người có đủ khả năng làm hội viên ở câu lạc bộ kiểu này, nhưng có điều, xung quanh cậu thanh niên này toát ra một khí chất ôn hòa vô hại, rất dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm. La Tiểu Lâu cười nói: “Huấn luyện viên Lạc Kỳ, em là… 521, hôm nay lần đầu tiên đến đây, sau này phải nhờ thầy hao tâm tổn trí.” Lạc Kỳ hài lòng gật đầu, đây là một học sinh dễ gần, sau đó ông nói: “Cậu theo tôi, tuy cậu chọn huấn luyện sơ cấp, nhưng chúng ta cứ thử kiểm tra đẳng cấp tổng thể của cậu trước đã.” Đẳng cấp Lạc Kỳ nói chính là đẳng cấp điều khiển cơ giáp, về phần cấp bậc gen, câu lạc bộ cơ giáp sẽ tuyệt đối không kiểm tra hội viên, vì đây đã thuộc về vấn đề riêng tư cá nhân. Mà cái tên 521 này vừa nhìn đã biết là giả danh, có thể cậu học viên này cũng không muốn bộc lộ danh tính. La Tiểu Lâu theo huấn luyện viên tới trước phòng huấn luyện ảo. Loại huấn luyện này cậu đã từng làm qua hồi cùng huấn luyện với Nguyên Tích, ứng phó cũng không khó. Dựa theo ý kiến của Lạc Kỳ, La Tiểu Lâu làm hai tổ luyện tập đơn giản. Sau khi ra khỏi khoang thuyền ảo, cậu đã thấy huấn luyện viên Lạc Kỳ đang cau mày nhìn phiếu điểm trong tay. Trầm ngâm trong chốc lát, Lạc Kỳ nói: “Rất… bình thường, quả nhiên chủ yếu là huấn luyện sơ cấp, nhưng tốc độ cũng không tệ lắm, điểm ấy sau này có thể trở thành ưu thế của cậu.” La Tiểu Lâu cười, “Thầy khách khí rồi, không chừng cả phổ thông em cũng không đạt được ấy chứ. Nhưng em sẽ nỗ lực nâng cao.” Lạc Kỳ vẫn nghiêm túc không tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia tán thành. “Được, nền tảng không tốt, nhưng chỉ cần siêng năng huấn luyện thì cuối cùng cũng sẽ nâng cao. Như vậy, hiện tại chúng ta sẽ xem thao tác thực tế của cậu.” Nói xong xoay người mở cánh cửa bên cạnh, bên trong là một sân huấn luyện cơ giáp cực kỳ rộng rãi. “Cậu dùng cơ giáp câu lạc bộ cung cấp hay của mình?” Lạc Kỳ hỏi. La Tiểu Lâu ngẩn người, cúi đầu nhìn túi áo, cậu không dùng được cơ giáp khác, chỉ có thể dùng 125. Có lẽ nhận thấy mình còn chưa tha thứ, nên 125 hôm nay đặc biệt im ắng. Ngón tay vừa mới chạm vào viên đá màu xanh, La Tiểu Lâu phát hiện nó đã dần biến thành màu xanh lam, sau đó, ánh sáng nhàn nhạt trong tay chợt lóe lên, một chiếc cơ giáp cao hơn 10 mét đã đứng ở trước mặt cậu. Nhìn cơ giáp trước mặt, La Tiểu Lâu và Lạc Kỳ mãi mà không nói được gì. Cuối cùng La Tiểu Lâu đã rõ, 3 triệu còn lại của cậu đã đi đâu. Với câu phụ họa của La Tiểu Lâu, 125 thế mà cũng tự hóa trang cho mình… Khí thế mỹ lệ bức người trước kia đã bị che giấu, màu xanh nước biển biến thành màu xanh lam thẫm, ngoại hình tinh xảo cũng được sửa lại, không biết rốt cuộc nó làm thế nào mà làm tăng chiều cao và… bề dày. Hiện tại 125 đã cao hơn 10 mét, đồng thời quanh thân trên dưới là một khối cơ thể kiện mỹ, cũng như bên ngoài là một lớp áo giáp dày, tuy đường cong vẫn ưu mỹ trôi chảy như trước, nhưng giờ thoạt nhìn, nó thiên về loại cơ giáp vạm vỡ mạnh mẽ hơn. Thế này thì cũng quá đủ rồi, ít nhất cũng làm cho người ta cảm thấy uy phong lẫm liệt. Điều khiến La Tiểu Lâu ú ớ nhất chính là, cái mũ giáp sừng trâu Bá Vương Long kia là thế nào! Chả nhẽ nó nghĩ như thế là rất uy phong sao… Trời ơi, không bẽ mặt thì hơi phí. Lạc Kỳ cũng lặng lẽ đứng bên cạnh ngắm nghía, tuy trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại rít gào: tỉ lệ này, tạo hình này, phối trí —— này! Tất cả đều rất hoàn mỹ! Tuy cái mũ giáp kia hơi quái đản, nhưng tổng thể mà nói, đây quả thực là một chiếc cơ giáp khiến người ta phải ước ao! Hơn nữa, hình thể này, thật đúng là không tương xứng với chủ nhân… Không ngờ một học viên yếu ớt như vậy mà lại sở hữu một chiếc cơ giáp hoàn mỹ đến thế này. Lúc này, chiếc cơ giáp màu lam đậm hạ bán thân, ngồi xổm xuống. La Tiểu Lâu yên bụng, tên nhóc hỗn láo này coi như còn biết điều, nếu 125 cứ đứng bất động thì chắc cậu trèo lên sẽ khốn khổ lắm đây. La Tiểu Lâu cố gắng tỏ ra chẳng có gì chật vật mà vào khoang điều khiển, nhưng tư thế và động tác hơi vụng về, nên vẫn khiến Lạc Kỳ nhìn mà phải nhíu mày. Đây là lần đầu tiên La Tiểu Lâu ngồi vào ghế điều khiển trong cơ giáp, cảm giác hoàn toàn bất đồng khi ngồi ở ghế phó, không hề cảm thấy hữu tâm vô lực cùng cực, mà là từng đợt kích động cuồn cuộn. có nghĩa là có lòng mà không có sức. Cậu thích chế tạo cơ giáp, nhưng kiểu yêu thích này được hình thành trên cơ sở là do lúc ban đầu cậu muốn làm một chiến binh cơ giáp. Cậu chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ chế tạo ra một chiếc cơ giáp cho chính mình. Cho dù tính cách của cậu có chút —— ờ, biết xem xét thời thế, La Tiểu Lâu kiên định cho rằng, cụm từ này với ‘không có khí phách’ thích hợp với cậu hơn, nhưng cậu cũng không giống như những lời đồn đãi trong trường lúc đầu, không đúng tí nào: chỉ biết chờ kẻ khác bao dưỡng mình. Đây là điều La Tiểu Lâu không chấp nhận nhất, cho dù Nguyên Tích có nghĩ như thế nào thì cậu cũng là đàn ông, chẳng lẽ chỉ biết trông chờ giống như đàn bà, được bao dưỡng mà ngay cả một quả trứng cũng không đẻ ra được? Tình yêu trong xương cốt của cậu với cơ giáp chưa bao giờ thay đổi, cậu muốn điều khiển cơ giáp. La Tiểu Lâu kích động nhìn chung quanh, khoang điều khiển trong 125 dường như còn rộng hơn rất nhiều so với Vân Thiên, lọt vào tầm mắt là một màu lam nhạt dễ chịu, điểm xuyết thêm mấy đám mây trắng rậm rì giống như trên bầu trời, La Tiểu Lâu nhìn mà cảm thấy hơi đói bụng. Hơn nữa, ngồi ở bên trong không hề thấy khó chịu, thậm chí cậu còn cảm thấy tinh thần chấn động. Cúi đầu nhìn bàn điều khiển chính trước mặt, hầu hết các phím công năng đều quen thuộc, nhưng xung quanh còn rất nhiều phím ấn khác mà trước đây cậu chưa từng trông thấy. Đúng lúc này, màn hình trước mặt bắt đầu nhấp nháy, sau đó xuất hiện một dòng chữ: Xin mời chọn lựa, điều khiển bằng tay or ý thức nguyên lực? La Tiểu Lâu bất ngờ, 125 còn có thể sử dựng ý thức nguyên lực điều khiển? Thảo nào nó nói chỉ dị thú mới có thể điều khiển được nó. Đúng lúc này, giao diện lựa chọn tự động nhảy vọt qua, sau đó là đủ loại thiết lập điều khiển bằng tay. La Tiểu Lâu lập tức ngừng quan sát khoang điều khiển, bắt đầu tập trung tinh thần thiết lập tham số. Thiết lập tham số cơ bản hoàn tất, hệ thống phòng ngự, hệ thống tự kiểm tra, hệ thống quét… hệ thống vũ khí —— Khi thấy vũ khí phân phối, tay La Tiểu Lâu suýt nữa thì ấn sai phím, đạn photon viễn trình? Cái, cái này, dù cậu chỉ là một chế tạo sư mới nhập môn nhưng cũng đủ hiểu thứ vũ khí này không chỉ tiên tiến mà còn vượt mức quy định! So với loại đạn hạt nhân mà người bình thường ngửa mặt trông lên, đúng là khủng khiếp! Súng trường bắn tỉa hạt nhân kép từ xa! La Tiểu Lâu cố nén tiếng kêu kinh ngạc trong miệng xuống. Vũ khí phân phối của chiếc cơ giáp này, có thể dùng nghịch thiên để hình dung rồi… La Tiểu Lâu lấy tay đè lại trái tim đang đập kịch liệt liên hồi, vũ khí cận trình, ô thứ nhất —— Bên trong trống không, La Tiểu Lâu sửng sốt, vũ khí ô thứ nhất thường là vũ khí chủ nhân coi trọng nhất, cũng là vũ khí tiện dụng nhất, nhưng giờ trống không là sao? Bỏ qua ô thứ nhất, La Tiểu Lâu xem tiếp, tức thì mắt nổ đom đóm. Kiếm hợp kim titan lam, là titan lam! Đó là nguyên liệu cấp mười hai trong truyền thuyết. Có người nói, cho dù có ở trên hành tinh cấp A thì nguyên liệu cấp mười hai cũng là vô giá. … … La Tiểu Lâu vẻ mặt chết lặng nhìn đến cuối cùng, rốt cục cũng phát hiện một món vũ khí hợp lí: kiếm hợp kim mặc. Đây là thứ được làm thành từ quặng Mặc, quặng Mặc có độ cứng cực cao, thuộc về nguyên liệu cấp năm, nếu cậu nhớ không lầm, trong đống nguyên liệu lần trước cậu mang về từ tiểu hành tinh có quặng Mặc. “125, trên người mày lại có đồ có thể mua được trên tinh cầu An Tắc.” La Tiểu Lâu không khỏi cảm thán. “Hiện tại xin hãy gọi là Alpha, kiếm hợp kim mặc và súng viễn trình hạt nhân là hai loại vũ khí cấp thấp nhất chuẩn bị riêng cho cậu, còn lại thì hiện giờ cậu chưa thể dùng.” Âm thanh hợp kim lạnh lẽo của 125 vang lên. La Tiểu Lâu dừng lại, tên này có lẽ chưa nhận ra là mình đã tha thứ cho nó, vẫn còn cáu kỉnh. Hừ, tuy muốn giáo huấn nó một trận nhưng cũng không nên phớt lờ nó quá lâu được. Chờ thêm hai ngày, mình sẽ thuyết giáo 125, tha thứ cho nó vậy. Tuy tức giận vì chuyện hôm qua, nhưng không có tiếng nói tranh cãi ầm ĩ của 125, quả thực La Tiểu Lâu cảm thấy có phần không quen. Bên ngoài còn Lạc Kỳ đang chờ, La Tiểu Lâu bắt đầu hoạt động cơ giáp. Dưới sự quan sát của Lạc Kỳ, cũng gần giống như kiểm tra ảo, thao tác thực tế vô cùng thê thảm, bất quá, như thế này vẫn có thể tiến bộ, Lạc Kỳ lặng lẽ tự an ủi mình.