Nguyên Tích vừa phẫn nộ vừa ghen tị nhìn chằm chằm vào Athes, đánh giá từ trên xuống dưới, mẹ nó, tiểu tử này có gì để đem so sánh với ta chứ?! Cái kiểu cười ngu ngốc kia, biểu tình như đứa ngốc kia, trình độ thấp kém kia – thật sự là càng nhìn càng tức, không, phải nói là càng nhìn càng ghê tởm, thật không biết là cậu ta nhìn trúng hắn ở điểm nào?! Cậu cứ chờ đó, lát nữa lão tử sẽ đem hắn đánh đến má hắn nhìn cũng không ra! Đại nam hài với gương mặt xán lạn nghi ngờ nhìn về phía Nguyên Tích hai mắt bốc lửa, lại nhìn về phía La Tiểu Lâu sắc mặt trắng bệch, tuy không hiểu rõ tình huống hiện tại là thế nào nhưng anh vẫn rất thức thời mà lui về sau, chần chờ hỏi: “Tiểu Lâu? Nguyên Tích hẳn là tới tìm cậu phải không, cậu không định giới thiệu chúng tôi với nhau sao?” La Tiểu Lâu tuyệt vọng chấp nhận sự thật rằng bản thân không còn đường nào để trốn, cố nén sợ hãi bước hai bước về phía Nguyên Tích, nếu cậu dám làm theo ý muốn thật sự của mình, đi về phía Athes, Nguyên Tích nhất định sẽ nổi giận với cậu ngay tại chỗ! Nguyên Tích nghiêm mặt nhìn khoảng cách chướng mắt giữa hai người, trong lòng thầm nhủ y không thèm để ý, sau đó — thô bạo vươn tay kéo La Tiểu Lâu đến bên người mình. Để giảm bớt đau đớn, La Tiểu Lâu đơn giản dựa sát vào người Nguyên Tích, trừ bỏ vẫn còn run rẩy cố nén sợ hãi thì thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh. La Tiểu Lâu liếm liếm môi, khó khăn nói: “ Nguyên Tích, đây là, đây là Athes thuộc hệ cơ giáp, chúng tôi vô tình quen biết nhau, sau đó trở thành bằng hữu bình thường, thật đó! Athes, đây là—là người ở cùng với tôi, cũng là anh của tôi”, La Tiểu Lâu quả thực muốn khóc, dù sao cũng không thể nói là chủ nhân, gọi anh nghe cho có vẻ mình là đàn em của y…. La Tiểu lâu lắp bắp nói xong, hai người hai bên trái phải cậu đều ngây ngốc. Athes quyết tâm phớt lờ Nguyên Tích đang nổi giận, đôi mắt màu lam đầy mê hoặc có vẻ đáng thương nhìn về phía La Tiểu Lâu: “Hắc, tôi giúp tiểu tử nhà cậu làm không ít việc – được rồi, mới rồi cậu cũng giúp tôi, vậy mà nói là bằng hữu bình thường nghe thật bất công.” La Tiểu Lâu rất muốn trợn mắt, nguyền rủa, có tình cảm gì chẳng lẽ cũng phải nói ra hết sao chứ? Một đám thần kinh các người, ai cũng tính toán nhỏ nhặt như vậy là muốn gây rối đến mức nào?! Sức nắm tay của Nguyên Tích đã giảm bớt không ít, trong lòng hơi chút dễ chịu, anh…tiếng xưng hô này thật không tệ, nghĩ đến cảnh tiểu nô lệ ở trên giường cọ xát, sau đó dựa lại gần, ánh mắt xinh đẹp mà ướt át nhìn về phía mình, dịu ngoan mà kêu một tiếng anh…Ôi trời, Nguyên Tích cảm thấy mình sắp phát sốt, không chỉ mặt mày nóng lên, ngay cả tim cũng bắt đầu đập loạn nhịp. “A?! Nguyên lai là như thế, thảo nào quan hệ giữa hai người tốt như vậy.” Athes rất nhanh chuyển sự chú ý sang chỗ khác, bắt đầu bày tỏ sự kinh ngạc về quan hệ thân thiết giữa hai người. La Tiểu Lâu cẩn thận ngắm Nguyên Tích, hi vọng y sẽ không trách cậu chẳng những không tôn trọng chủ nhân mà còn cả gan bịa đặt quan hệ. Dù sao, hai người ở cùng một nhà, cậu cũng không tìm ra lý do nào thích hợp hơn để lừa Athes. Nguyên Tích hừ một tiếng, lại hung hăng liếc nhìn Athes một cái, nói một cách hiển nhiên: “Đương nhiên là vậy, bằng không cậu nghĩ là loại quan hệ nào?” Quên đi, trước mắt không cần phải xử lý tên ngốc này. Bọn họ chẳng qua là bạn bè bình thường mà thôi, nhưng quan trọng hơn là y ý thức được mình cũng nên để tâm đến cảm xúc của La Tiểu Lâu một chút, mới gặp mặt mà đã đánh bạn của cậu tựa hồ không được tốt…. Athes sảng khoái nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, “Không có, tôi chỉ cảm thấy mừng rỡ. Tuy rằng anh không biết tôi, nhưng tôi đã sớm ngưỡng mộ anh. Thật ra, chỉ cần là sinh viên của hệ cơ giáp, không ai là không biết ba người.” Nguyên Tích liếc nhìn Athes một cái, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề từ đầu đến giờ vẫn khiến y vô cùng khó chịu, quay đầu về phía La Tiểu Lâu, phẫn nộ mạnh bạo hỏi: “Sao hai người lại ở đây?! Cậu bình thường đi làm là như thế này sao hả?!” La Tiểu Lâu rưng rưng muốn khóc, quả nhiên y vẫn không quên, mấy người kiêu căng lại không được tự nhiên quả nhiên là có bản tính sở hữu rất mạnh mẽ… Không đợi La Tiểu Lâu nghĩ ra cách trấn an, Athes đã nhiệt tình giải thích cho anh trai của bạn thân: “Là thế này, tôi muốn mua cơ giáp cho nên mới bảo La Tiểu Lâu xin phép đi đến đây với tôi, đối với mấy thứ quý giá gì đó, ít nhất La Tiểu Lâu có thể góp ý.” Nguyên Tích vừa nghe vừa giận, mẹ nó, cuối tuần cậu xin nghỉ phép đi mua cơ giáp với hắn mà lại không xin phép đi đến đây với tôi! Quả nhiên là nên đánh tên Athes này một chút! Trong khi La Tiểu Lâu đang âm thầm run sợ cân nhắc, túi áo trước ngực của cậu bỗng nhiên rung lên, một thanh âm nhỏ nhỏ truyền vào tai cậu: “Này, tuy rằng sau khi bị bắt gian, nếu thêm vào màn liếc mắt đưa tình thì sẽ càng dễ dàng xúc tiến tình cảm, làm vật gửi nuôi ở chỗ ngài, tôi đáng lẽ phải ủng hộ, nhưng mà—trước mắt có thể cho tôi xem đấu giá không, trên đài bắt đầu xuất hiện nguyên vật liệu.” Thanh âm kia giống như là từ trong đầu vọng lại, La Tiểu Lâu ngẩn người một lúc mới phát hiện ra đó chính là 125 đang nằm trong túi của cậu. Bắt, bắt gian cái đầu ngươi! Bộ não nhân tạo này đầu óc có vấn đề! Nhất định là như vậy! A, nhưng đây cũng có thể xem là một lý do tốt để dời đi sự chú ý…… Liếc nhìn Nguyên Tích sắc mặt đang dần trở nên khó coi mà không biết lý do là gì, La Tiểu Lâu tranh thủ nói trước khi y kịp nổi giận: “Bắt đầu bán đấu giá nguyên vật liệu, hai người không biết là chúng ta nên xem thử sao, biết đâu ở đây có thứ gì đó tốt.” Nói xong, La Tiểu Lâu kéo tay áo Nguyên Tích, muốn kéo y đi cùng với mình. Đương nhiên, một lý do khác đó là La Tiểu Lâu không có sự lựa chọn, cậu còn đang bị Nguyên Tích nắm chặt lấy. Chủ nhân nổi giận nhìn chằm chằm nô lệ đang cố gắng lấy lòng y, có vẻ muốn mời chính mình đi qua nhưng lại không dám nói – Nguyên Tích bỗng nhiên cảm thấy lửa giận trong lòng nháy mắt bị dập tắt hơn phân nửa, y cảm thấy là một chủ nhân tốt thì không nên không chấp thuận những yêu cầu nho nhỏ của nô lệ, đây là, đây là trách nhiệm của một người chủ nhân. Nguyên Tích âm thầm hạ quyết định, sau đó không hề để ý đến Athes vẫn còn đang hưng phấn lải nhải gì đó, tỏ vẻ thi ân, nghiêm mặt sải bước đi đến phía trước. La Tiểu Lâu lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, kéo cái não bộ nhân tạo đang không ngừng ngọ nguậy ra bên ngoài, xem ra vật này có cách riêng để mình có thể nghe được những gì nó nói. Lúc này đây, người chủ trì đấu giá đang kích động giới thiệu về các loại nguyên vật liệu quý hiếm: “Muốn nâng cao xác suất chế tạo cơ giáp thành công cao, nguyên liệu tiếp theo chính là – Xích Thảo đến từ khu vực đỏ! Đây chính Xích Thảo mà tất cả các cơ giáp chế tạo sư đều tha thiết mong muốn sở hữu! Bất luận ngài là cơ giáp chế tạo sư hay là chiến sĩ cơ giáp đều không nên bỏ qua!” Nguyên Tích biểu hiện bình tĩnh, do dự trong chốc lát, hỏi: “Thứ đó, cậu muốn không?” Có phải là y đang đối xử quá tốt với nô lệ không, nhanh như vậy đã tha thứ, có khi nào tên nô lệ này sẽ càng ngày càng vô kỉ luật? Hơn nữa, nô lệ nếu không chịu sự dạy dỗ thích đáng là không được, La Tiểu Lâu gần đây càng lúc càng không ngoan… Cũng không thể nói là không ngoan, khi y nhìn La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu đều nơm nớp lo sợ mà thuận theo ý nghĩ của y. Nhưng khi y không có mặt, cậu cư nhiên không biết xấu hổ, cả gan đi chung quanh thông đồng với người khác…. La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Nguyên Tích, vội nói: “Không cần, hiện tại tôi vẫn chưa thể dùng. A, nếu anh muốn cải tiến cơ giáp…” Nhìn ánh mắt bất an của La Tiểu Lâu, nửa ngọn lửa giận còn lại cũng sắp bị dập tắt, y lạnh lùng hừ một tiếng, trào phúng cắt đứt lời nói của La Tiểu Lâu: “Cậu yên tâm đi, tôi cũng không dám trông cậy vào cậu.” La Tiểu Lâu nuốt xuống nửa câu sau – anh có thể đi tìm người khác. Cùng lúc đó, ở một hàng ghế dành cho khách quý, Lăng Tự ung dung hạ giá mua tất cả nguyên vật liệu cấp bốn, quay đầu nói với Dương Kha: “Cậu xem cái gì dùng được thì giữ lại dùng, không dùng được thì cứ đưa cho Địch Ân.” Dương Kha gật gật đầu, trong mắt ánh lên kích động, cơ hồ không thể tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh thường ngày, việc này cũng không thể trách cậu, chỉ cần là cơ giáp chế tạo sư, ai lại không cảm thấy hưng phấn khi nhìn thấy những nguyên vật liệu cao cấp như thế này? Khi Lăng Tự quay đầu nói chuyện với La Thiếu Thiên, Dương Kha mới chuyển tầm mắt đến trên người Lăng Tự. Cậu quả thật là rất may mắn mới có thể được người này xem trọng. …….. Nguyên vật liệu cấp ba trên đài đấu giá chẳng mấy chốc cũng bị mua sạch. Kế tiếp, hai chiếc thùng lớn được nâng lên phía trước. Trong chiếc thùng màu xanh là hàng mẫu của các loại vật liệu bậc hai, trong chiếc rương màu trắng là vật liệu bậc một. Mà số lượng hàng thật sự được đem ra đấu giá nhều gấp một trăm lần số lượng hàng mẫu trong rương! La Tiểu Lâu căm giận mắng thầm, mẹ ơi, rất quá đáng, đây là muốn bán sỉ sao? Những người chỉ còn lại mấy ngàn đồng, như cậu chẳng hạn, thì biết làm sao bây giờ…. Người chủ trì cười nói: “Tuy rằng những vật liệu này có số lượng lớn, nhưng giá không cao, hơn nữa, nếu mua hai loại vật liệu này, còn được tặng thêm một lượng nhỏ vật liệu khác.” La Tiểu Lâu thở dài, thật ra cậu cũng muốn mua một vài vật liệu bậc một, nhưng với số lượng thế kia thì… “La Tiểu Lâu! Mau mua vật liệu bậc hai! Nhanh lên, đừng để người khác lấy mất!” Thanh âm lo lắng của 125 bỗng nhiên vang lên bên tai. La Tiểu Lâu mở to mắt, đúng là cậu cũng sắp cần dùng đến vật liệu bậc hai, nhưng mà…. “Đừng do dự, trong tặng phẩm có thứ tốt!” 125 càng thêm lo lắng. La Tiểu Lâu chồm người nhìn về phía vật liệu bậc hai, tặng phẩm kèm theo bất quá là mấy tảng đá màu đen, một vài nhánh Lam Tuyến Thảo, mấy khối khoáng thạch bậc một, trừ bỏ mấy khối đá không biết tên gì, còn lại đều là những thứ bình thường. “Này—-” Ngay lúc 125 còn đang lo lắng hò hét, đã có người bắt đầu ra giá mua vật liệu bậc hai. La Tiểu Lâu do dự một chút, trong những chuyện như thế này, 125 cũng rất biết nhìn, như vậy hỏi mượn tiền Nguyên Tích? Ngay sau khi cậu lừa gạt Nguyên Tích? La Tiểu Lâu xoay đầu vừa lúc phát hiện tay Nguyên Tích vừa rời khỏi máy báo giá, không khỏi ngơ ngác hỏi: “Mới rồi là anh mua?” Nguyên Tích liếc nhìn cậu, bực bội nói: “Cậu muốn thì cứ việc nói thẳng ra, chẳng lẽ tôi nuôi cậu không phải là chuyện đương nhiên sao? Tôi đã sớm nói với cậu, tôi là một – người anh khoan hồng độ lượng, chẳng lẽ mấy ngày nay cả nhà không phải đều là do tôi nuôi sao?” Rõ ràng là ngữ khí trào phúng, nhưng vẫn lộ ra chút kiêu ngạo cùng đắc ý. Nè nè, chuyện này thì có gì đáng để mà đắc ý chứ?! Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong căn hộ của tôi nữa, đừng bắt tôi phải dọn dẹp giúp anh! Quan trọng hơn chính là ngay cả tên hỗn đản Athes đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía bên này! La Tiểu Lâu mất tự nhiên trong chốc lát, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: “Cảm ơn.” Nguyên Tích trầm mặc vài giây, trong ánh mắt quỷ dị của Athes, tựa sát vào La Tiểu Lâu, không được tự nhiên nói: “Buổi chiều không có việc gì làm, tôi muốn đến câu lạc bộ cơ giáp để luyện tập.” Trời ạ, La Tiểu Lâu có cảm giác chính mình đang nhìn thấy một con mèo hung dữ bỗng nhiên từ từ di chuyển về phía cậu, kiêu ngạo mà chuyển động xung quanh, cứ như thể cho cậu chải lông chính là một vinh hạnh của cậu vậy… Cố nén ý cười, La Tiểu Lâu thấp giọng nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng không có việc gì, anh dẫn tôi theo được không?” Nguyên Tích hài lòng gật đầu: “Nếu cậu đã xin, vậy thì chúng ta cùng đi đi.” “ Nguyên Tích, tôi, tôi đi cùng được không?” Thanh âm kích động khó nhịn của Athes từ phía sau hai người truyền đến. Vừa rồi, toàn bộ vật liệu bậc hai đều bị Nguyên Tích mua đến tay sau hai lần ra giá, loại vật iệu này ở đâu mua cũng được, ra giá quá cao sẽ không có lợi. Khi ba người đi ra ngoài, 125 không khỏi cảm thán: “Quả nhiên, người làm chủ trong nhà chính là Nguyên Tích, tôi đã sớm nhìn ra. Tôi thật lòng khuyên ngài nên làm tốt quan hệ với y, nếu quả thật không được, ngài có thể – chờ tôi tra một chút – có thể câu dẫn! Biện pháp này đàn ông không có sức kháng cự, á, ngài dùng sức bóp tôi là có ý gì?!” Sau khi hoàn tất thỏa thuận với Thiên Đông về việc giao hàng, ba người đi đến câu lạc bộ cơ giáp, nơi cao cấp như thế này, Athes cũng chưa tới bao giờ, anh kích động đến mức mặt mày đỏ cả lên. Nguyên Tích bảo nhân viên chuẩn bị cho Athes một căn phòng và một cỗ cơ giáp để luyện tập. La Tiểu Lâu lại lần nữa vinh hạnh ngồi vào vị trí phó lái trong cỗ cơ giáp màu trắng của Nguyên Tích, lần này Nguyên Tích cũng không có giảng giải cho La Tiểu Lâu, mà đối chiến với Athes theo thỉnh cầu của anh. Một cuộc chiến bình thường sau hai phút sẽ chấm dứt, thế nhưng Athes càng đánh càng hăng, khiên chiến không biết mấy chục lần. Nguyên Tích đại khái cũng không phản đối có người cho mình luyện tập, các động tác có độ khó cao đều được y thực hiện một cách trôi chảy, trong khi đó Athes lại chưa bao giờ được chứng kiến những kỹ xảo cao cấp như thế này ở trường học, không khỏi có chút kinh ngạc mê muội. Cơ giáp của Athes là loại bình thường nhất, nhưng La Tiểu Lâu cũng nhận ra đại bộ phân công năng của cơ giáp màu trắng vẫn chưa được Nguyên Tích vận dụng đến, chỉ dùng tốc độ di chuyển cao cũng đủ để chặn lại tất cả những đòn công kích của Athes. La Tiểu Lâu thầm than, không hổ là tên biến thái cấp SSS, chiến sĩ cơ giáp cấp A như Athes hoàn toàn là không nhằm nhò gì với y. Athes lại một lần nữa bị KO, cỗ cơ giáp bình thường kia cuối cùng cũng phải dừng lại. Athes tiếc nuối nhìn cỗ cơ giáp màu trắng ở đối diện, anh không thể không dừng lại, hệ thống quản lý của cỗ cơ giáp bình thường này mới vừa thông báo cơ giáp của anh cần phải được duy tu, hơn nữa năng lượng trong hộp năng lượng còn không tới 10%. Athes lau mồ hôi, mở cửa buồng lái, từ trong nhảy ra, trong vỏn vẹn một buổi chiều mà anh cảm thấy những gì mình học được còn hơn cả kiến thức của một học kì, không được, anh phải gặp nhân viên ở đây, xin băng ghi hình về cẩn thận xem lại. Nguyên Tích cũng không có bước ra khỏi cơ giáp, y đắc ý dào dạt liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, mang theo La Tiểu Lâu hướng về khu huấn luyện. Khóe miệng của La Tiểu Lâu giật giật, y nhìn cậu làm gì? Y cũng không phải thắng cho cậu xem… Trong lúc Nguyên Tích luyện tập, La Tiểu Lâu đều xem y điều khiển cơ giáp, đồng thời không ngừng tưởng tượng nếu bản thân là người lái cơ giáp thì sẽ có phán đoán và phản ứng như thế nào. Không biết có phải là do ý thức nguyên lực đã thức tỉnh như 125 đã nói hay không, lần này cậu đã có thể cố gắng nhìn rõ những chuyển động tay như là hư ảo của Nguyên Tích. Mấy ngày gần đây, La Tiểu Lâu đều được Nguyên Tích dẫn đi huấn luyện giả định, cậu cũng đã trở nên quen thuộc với không ít kĩ xảo lái cơ giáp, hiện tại nhìn Nguyên Tích nhập lệnh, cơ hồ không có bất cứ một động tác nào là dư thừa, nói cách khác, mỗi một hành động của Nguyên Tích đều là con đường ngắn nhất! Nguyên Tích cuối cùng cũng tận hứng, cơ giáp chậm rãi đi đến cửa ra vào. La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích hai mắt sáng ngời, người đầy mồ hôi, xem ra cơn tức lúc sáng của y đã không còn một mảnh, a, chẳng lẽ cùng y đi một buổi chiều lại có nhiều giá trị như thế này? Biểu hiện này có thể xem là tùy hứng một cách kì cục hay không a, là bản tính độc chiếm quá mạnh mẽ hay là muốn bảo vệ miếng ăn – loài mèo có những tập tính như thế này sao… Lúc hai người muốn rời đi, nhân viên ở đây tựa hồ có việc muốn tìm Nguyên Tích, La Tiểu Lâu và Athes ở trong phòng huấn luyện chờ y. Athes đã lấy được băng ghi hình trận chiến với Nguyên Tích, bộ dạng thật sự thỏa mãn. Anh vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi kích động khi được đối chiến với một cao thủ, anh đối với Nguyên Tích có thể nói là phục sát đất. La Tiểu Lâu nhìn anh, không khỏi cười nói: “Vốn cậu muốn cùng tôi đi mua cơ giáp, cơ giáp không mua được, nhưng lại đem về ba cỗ cơ giáp vứt đi. Xem ra cậu lại phải dành dụm tiền lại từ đầu rồi.” Athes lại hoàn toàn không có vẻ gì là hối hận, anh nghiêm mặt nói: “Có thể có được “Thủ Hậu”, cho dù là dùng bao nhiêu cơ giáp khác đến đổi cũng không được, cậu không biết đối với tôi nó có ý nghĩa như thế nào đâu. A, chờ ngày nào đó cậu trở thành một cơ giáp chế tạo sư danh tiếng, nhất định phải giúp tôi sửa chữa nó đó.” La Tiểu Lâu cười ha hả: “Cậu thật tốt khi xem trọng tôi, những tổn thương của “Thủ Hậu”, ngay cả đại sư cũng khó lòng mà sửa chữa được, nếu thật sự có một ngày như thế, chỉ có thể nói lúc đó tôi đã thành thiên tài rồi. Lại nói, cho dù tôi sửa được, cậu có thể lái “Thủ Hậu” hay sao? Phải biết rằng, người có thể lái “Thủ Hậu” nhất định là một chiến sĩ cơ giáp bậc nhất.” “Thật tình mà nói thì tôi cảm thấy khả năng để tôi trở thành một cơ giáp chiến sĩ hạng nhất còn cao hơn khả năng để để cậu trở thành một cơ giáp chế tạo sư thiên tài.” Hai người nhất thời chỉ nói cho vui, không ngờ mấy năm sau đó, tất cả đều trở thành sự thật. Khi anh hùng Athes lái “Thủ Hậu” chiến thắng trở về, anh nói với phóng viên một câu: “Điều may mắn nhất trong cuộc đời của tôi là được quen biết một người bạn thân tại học viện Saint Miro, có thể nói, nếu không có cậu ấy thì đã không có tôi của ngày hôm nay.” Quay trở lại hiện tại, Athes thoát khỏi trạng thái vui sướng, hỏi: “A, có một chuyện, cậu đi ra ngoài với tôi, sao lại phải nói dối Nguyên Tích? Có cần thiết phải như vậy không? Tôi thấy anh ấy có vẻ rất tức giận….” Nói tới chuyện này, La Tiểu Lâu lập tức ỉu xìu, căn cứ vào tính cách kì cục của Nguyên Tích mà nói, chuyện này xem ra vẫn chưa xong, cậu thở dài, nói: “Là thế này, sinh nhật của Nguyên Tích sắp đến, tôi muốn chuẩn bị một món quà cho anh ta, nhưng không thể cứ ở trước mặt anh ta mà chuẩn bị, tôi muốn cho anh ta một ngạc nhiên.” Athes cười ha hả, vỗ vai La Tiểu Lâu: “Không nghĩ tới, tiểu tử nhà cậu đối với anh trai thật không tệ.” Đúng vậy, y đã ám chỉ cậu không thể không chuẩn bị cơ mà…. Nguyên Tích đứng ở ngoài cửa sửng sốt một hồi, mang theo cái lỗ tai hồng hồng bước vào. Vào đến nơi, Nguyên Tích nhanh chóng kéo lấy La Tiểu Lâu, vội vàng nói: “Đi thôi.” Giờ cơm chiều, La Tiểu Lâu làm hai món ăn chay, làm riêng cho Nguyên Tích một đĩa cá chiên và cháo cá. Cậu vốn nghĩ rằng Nguyên Tích sẽ tiếp tục tra hỏi, nhưng không ngờ Nguyên Tích chỉ chậm rãi hưởng thụ một mâm thức ăn với cá, hơn nữa, khóe miệng của y vẫn không ngừng cong lên phía trên, tuy rằng không rõ ràng lắm. Rốt cuộc La Tiểu Lâu cũng yên tâm, sau giờ cơm chiều, cậu bắt đầu nghiên cứu những vật liệu được đưa đến nhà, ngoại trừ những vật liệu cậu mua để chế tạo hộp năng lượng còn có một số lượng lớn vật liệu bậc hai mà 125 đòi mua, rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến cho tên 125 đó nói là thứ tốt cơ chứ?