Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 175
Vương tử duy nhất của đế đô- Nguyến Tích điện hạ- rơi vào bụi động!!! Đây là tin tức nóng sốt trên trang nhất tất cả các báo số ra ngày hôm nay. Cả nước xôn xao lên. Tại sao vương tử điện hạ lại cùng vương tử phi rời vào bụi động.? Có thông tin nói rằng, đúng ngày hôn lễ, vương tử phi điện hạ bị một trận cơ giáp màu xanh lam bắt cóc. Nhiều khả năng trận cơ giáp này là đạo tặc ngoài hành tinh. Nguyên Tích vương tử vì cứu vương tử phi mà ngoài ý muốn rơi vào Bụi Động.
Bên cạnh sự lo lắng cho tính mạng hai vị điện hạ, mọi người cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai của đế quốc. Ai cũng biết chưa từng có người nào trở về được từ trong Bụi Động. Không ai nói nhưng tất cả đều ngầm chấp nhận sự thật đau lòng là bọn họ đã vĩnh viễn mất đi hai vị vương tử điện hạ. Tuy rằng Nguyên Tích điện hạ sáng tạo ra không ít kỳ tích nhưng ngaì ấy thật sự có thể từ miệng của tử thần mà trở về sao?
Nếu Nguyên Tích điện hạ không thể trở về, ai sẽ là người kế thừa vương vị? Thời điểm mà đế đô bao trùm một bầu không khí bi thương thì không ít quý tộc cũng đã đi tới chỗ Nguyên Nặc điện hạ mà thăm hỏi. Tuy rằng Nguyên Nặc điện hạ hiện chưa đầy 18 tuổi. Chưa thể được trao tặng tước vị nhưng vẫn nằm trong danh sách thân tộc để có thể thừa kế vương vị. Đã có mấy người hướng đứa cháu họ duy nhất của bệ hạ này mà bày tỏ sẵn sàng ủng hộ ngài ấy đi lên ngôi vua… Đương nhiên, cũng có người đoán, có lẽ quốc vương cùng vương hậu lại hạ sinh một người thừa kế nữa.
Mây đen kéo đến che lấp bầu trời đế đô, mà quốc vương cùng vương hậu cũng không bước ra làm rõ vấn đề người kế thừa để mà trấn an dân tâm, khiến cho cả đế quốc xuất hiện một cái nguy cơ thật lớn. Bao nhiêu năm sống trong hòa bình hạnh phúc, mọi người hoảng sợ phát hiện, sự mất tích của vương tử như một lời dự báo về thảm cảnh chiến tranh, đau thương, mất mát của nhân loại.
Mọi người bắt đầu xâu chuỗi những sự việc xảy ra gần đây, đầu tiên là không ít địa phương xuất hiện những trận tử phong bạo quy mô lớn, sau đó có tinh cầu lại đột ngột phát sinh động đất, va chạm với thiên thể khác… Cảnh báo đỏ được hiện lên càng lúc càng nhiều, lan tràn khắp đế quốc. Nghiêm trọng nhất phải kể đến ở phía đông nam của đế đô, một tinh cầu đã hoàng toàn mất liên lạc. Tinh cầu này là tinh cầu nằm gần cứ điểm của bạch tuộc nhân nhất. Điều này không khỏi dấy lên nghi ngờ của mọi người. Hình như dạo này bạch tuộc nhân quá mức an phận, như trời yên biển lặng trước khi bão tố đổ tới. Lần gần nhất bắt gặp bạch tuộc nhân là khi Nguyên Tích điện hạ phát hiện chúng đang lén lút giở trò ở tòa thành Lewis. Tên bạch tuộc bị bắt sống trên đường áp giải về đã tự bạo mà chết. Tuy rằng không có chứng cứ nhưng Nguyên Liệt bệ hạ vẫn hạ lệnh giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của bọn chúng.
Sau khi thu được hồi báo từ quân bộ, thông tin liên quan đến việc có hay không xảy ra đại chiến vũ trụ lấn thứ năm, Nguyên Liệt bệ hạ tự mình tớ tiền tuyến, đem công việc ở đế đô giao lại cho năm đại thần cùng thượng tướng 5 sao – Chỉnh Tề Sâm giải quyết.
Mà Phượng Già Lăng bệ hạ, từ ngày Nguyên Tích điện hạ mất tích đến nay không ai còn nhìn thầy bóng dáng người. Không ít người đoán, với tính cách của ngài ấy có lẽ đã nhảy vào Bụi Đông tìm con rồi. ooooo
Road cam chịu mà nhìn chằm chằm đại môn dinh thự của em họ vương tử điện hạ – cũng chính là Nguyên Nặc điện hạ. Dù sao thì hắn cũng đã vì vương tử điện hạ mà giấu diếm nguyên nhân mất tích thực sự của họ, nói dối không chỉ quốc vương, vương hậu mà còn nói dối cả đế quốc… Nên điện hạ ơi.. Mau trở lại đây đi, ta không chịu đựng được nữa rồi. Ta còn trộm điều tra đủ loại sự kiện sau lưng Quái Dung sở – tổ chức có quyền lực cựa kỳ lớn, lá gan nhỏ bé của ta cũng sắp lì ra rồi… Thật vậy, gan hắn vốn bé, nghưng trải qua bao chuyện trên cũng khiến hắn mặc kệ tất rồi. Chẳng lẽ so với từng ấy chuyện vẫn còn có chuyện xấu hơn nữa hay sao? Mấy ngày trước hắn còn dám cự tuyệt mệnh lệnh điều động quân cận vệ hoàng gia của Tô Lan tiểu thư. Điều này chẳng khác gì đắc tội với anh họ của cổ – chính là người hiện nay đang được Nguyên Liệt bệ hạ phi thường coi trọng – Nguyệt Thượng huân tước.
Trước kia Nguyệt Thượng cùng với Nguyên Nặc là thế bất lưỡng lập (hai phe không ưa nhau, đối đầu nhau) tại sao đúng lúc này Nguyên Nặc điện hạ lại đồng ý gặp mặt và tiếp đãi Nguyệt Thượng? Nghĩ tới bao lời bàn tán ở đế đô về việc tranh giành ngôi báu, trái tim Road lại không khỏi nhói lên. Hắn tin tưởng Nguyên Nặc, nhưng không tin được con nuôi bệ hạ là Nguyệt Thượng, đây cũng là điều mà Nguyên Tích điện hạ đã ám chỉ với hắn.
Đến tận chiều tối, nguyệt thượng mới dẫn người rời khỏi dinh thự của thân vương. Đi đầu cùng, Nguyệt Thượng trên mặt nở một nụ cười mà rất ít khi biểu lộ trước kẻ khác, nụ cười của tự tin cùng kiêu ngạo.
Road nhíu mày, càng thêm cẩn thận mà bám theo. Đến khi Nguyệt Thượng dẫn người đi vào khu biệt thự của thương tá 5 sao: Chỉnh Tề Sâm!
Tề Sâm không giống Nguyên Nặc, ông ta luôn giữ gìn quan hệ với Nguyệt Thượng, chắc chắn có vấn đề!
Road yên lặng nhìn thoáng qua, xuay người ly khai.
Ngày hôm sau Nguyên Nặc điện hạ bỗng công khai mở một yến tiệc mời tất cả giới quyền quý ở đế đô tới dự. Đế đô hôm nay vốn đang hoang mang. Lòng người dậy sóng vậy mà lại xuất hiện môt khung cảnh thịnh yến vui tươi náo nhiệt, làm không ít người chú ý tới mà suy nghĩ, bàn tán xôn xao. Thậm chí ngày cả thượng tướng 5 sao Tề Sâm cũng đến tham gia yến tiệc. Dư luận càng thêm chú ý tới mục đích sau cùng của vị điện hạ vừa mới đầy 18 tuổi – Nguyên Nặc này. Cũng nhân dịp này, mọi người cũng để tâm đến vị con nuôi của hoàng đế bệ hạ, gần đây mới được phong tước vị: Nguyệt thương huân tước. Một người vô cùng kiệt xuất vĩ đại. So với Nguyên Nặc điện hạ còn tài giỏi hơn.
Đúng 12h trưa, Nguyên Nặc điện hạ mặc một bộ lễ phục trắng, bưng ly rượu đi lên đài cao. Không còn bóng dáng của một thằng nhóc ăn chơi trác táng năm nào. Nguyên Nặc đứng ở trên cao phóng tầm mắt ra bốn phía, mọi người đều im lặng lại. Nguyên Nặc nở một nụ cười tươi, sau đó hắng giọng một cái nói ” hôm nay mời mọi người đến đây là vì ta muốn thông báo một điều quan trọng”
Nguyên Nặc nhìn mọi người chậm rãi nói: “Đó là …”
Đúng lúc này một giọng nói vang lên. Thanh âm không to cũng không cao nhưng ai cũng nghe thấy rõ ràng: “Tiểu Nặc, bá phụ ngươi cùng ta không ở đây, anh họ ngươi cũng không ở đây, ngươi định thông báo cái gì?”
Vừa nghe âm thanh đó xong, tất cả mọi người trong sảnh đều đồng thời biến sắc, âm thanh nghị luận nho nhỏ cũng biến mất toàn bộ. Mọi người đều quay lại hướng về phía âm thanh phát ra, một thân ảnh cao gầy quen thuộc đứng đó, đang lạnh lùng mà nhìn bên trong, ‘phong hoa tuyệt đại khí thế vô song’ – chính là ngôn từ thích hợp nhất để miêu tả người nọ. Đằng sau hắn là một vị quan quân trẻ tuổi, tuấn mĩ, quân hàm thiếu tướng, chính là con trai của thượng tướng Chỉnh Tề Sâm Chỉnh Tề Mực. Nếu La tiểu Lâu mà có ở đấy chắc chắn sẽ nhận ra người đó là á quân của giải đấu cơ giáp.
”Phượng Gia Lăng bệ hạ???? Một vị lão nhân kêu lên – Ngài đã trở lại!”
Trên đài cao, Nguyên Nặc điện hạ bỗng nhiên nhíu mày, ly rượu trong tay rơi xuỗng vỡ tan, thì thào hô: “bá mẫu…” rồi chậm rãi ngã xuống.
Vì Nguyên Nặc điện hạ đột nhiên ngất xỉu nên yến tiệc cũng chấm dứt. Mọi người sau khi bày tỏ sự lo lắng hỏi thăm đều lẳng lặng mà ly khai. Nguyệt thượng cũng là một trong những người ly khai sớm nhất. Mà vị sĩ quan phụ tá đi bên cạnh hắn, ngay khi Thượng Già Lăng bệ hạ xuất hiện đã không còn thầy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Phương Già Lăng trực tiếp đưa Nguyên Nặc về hoàng cung. Về phần thông báo kia, đó vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Sự trở về của Thượng Già Lăng bệ hạ giống như một liều thuốc an thần cho bao vị đại thần cùng vị tướng 5 sao kia, lòng người ở đế đô lại yên ổn xuống.
Tuy nhiên, người đầu tiên đến gặp vị bệ hạ mới trở về này để xin chỉ thị lại không phải là 5 vị đại thần kia, cũng không phải là vị thượng tướng 5 sao kia mà là ngài quản gia tổng quản.
“thân nhân của vương tử phi?” Phương Gia Lăng nhíu mày, bưng chén hồng trà trong tay lên nhấp một ngụm.
Quản gia cúi người gật gù “thưa đúng vậy. Bọn họ xưng họ Kim, là thân thích bên ngoại của vương tử phi”
Phương Già Lăng vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Nga, họ Kim sao?” rồi lại nhấp tiếp một ngụm trà “nếu như vậy người cứ tự mình an bài là được!”
Ngài quản gia của chúng ta lại lặng lẽ lui xuống, lại vác cái thân già đi xuyên qua hơn nửa cái hoàng cung, đi vào phòng khách. Nhìn thấy ông ta tiến vào, hai người trể tuổi bên trong lập tức đứng lên. Trong đó, một người mang theo nụ cười nịnh nọt đang định chạy tới gần, đã bị người lớn tuổi hơn kéo lại, nhăn mặt hỏi:” sao đi lâu vậy? ngươi đã đi báo cho vương hậu bệ hạ là chúng ta đến chưa? Hắn bảo bao giờ sẽ gặp chúng ta?”
Đáp lại câu hỏi thiếu văn hóa đó, quản gia chỉ lộ ra một cái mỉm cười khéo léo ” Kim tiên sinh, bệ hạ của chúng ta đang rất bận, bao việc quốc gia đại sự lúc này đều cần bệ hạ quan tâm, chưa có thời gian tiếp mấy vị. Nhị vị cứ đi theo ta trước đã, ta sẽ chịu trách nhiệm tiếp đãi hai vị trong mấy ngày”
Người ban nãy hỏi câu hỏi thiếu văn hóa kia hiển nhiên không vừa lòng, nhưng cũng không dám đòi hỏi quá, cũng không dám đắc tội với ai, vạn nhất Phượng Già Lăng bệ hạ thực sự tức giận thì bao trù tính của hắn sẽ thất bại mất.
Lúc hai người đi theo quản gia đi ra khỏi hoàng cung, người trẻ tuổi hơn không nhịn được mà hỏi “ngài quản gia à, chẳng lẽ chúng ta không được ở trong cung sao?”
Khóe miệng người quản gia run lên nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại: “Kim Trạch tiên sinh, theo cung quy là không được phép đâu. Nhưng hai vị sẽ được đến chỗ dành riêng để tiếp khách”
Kim Trạch vừa nghe tuy không hài lòng nhưng vẫn hỏi thêm: “điều kiện nơi đó thế nào?” quản gia ho khan một tiếng nói” khách quý đến từ tinh cầu khác đều ở đấy cả”
Kim Trạch nghe vậy vui vẻ, trên mặt còn toát vẻ chờ mong. Kim Khắc thì tức giận đến trợn mắt với thằng em không tiền đồ, chẳng lẽ không còn chuyện gì quan trọng hơn để hỏi sao? Kim Khắc đẩy đệ đệ của mình ra mà chen vào giữa, đi cạnh quản gia và hỏi:” nghe nói.. Em họ của ta, chính là vương tử phi, rơi vào Bụi Động, không thể trở về được?”
Quản gia bỗng lạnh mặt, liếc nhìn Kim Khắc một cái rồi nghiêm túc nói:” lời này không thể nói lung tung”.
Kim Khắc bị khí thế bột phát của quản gia làm hoảng sợ, cố hừ một tiếng, kiên trì nói: “ta chỉ nói sự thật mà ai ai cũng biết”
Quản gia không thèm phản ứng Kim Khắc, hướng thẳng phía trước đi nhanh nhanh cho xong chuyện. Tên họ Kim kia nhịn vài giây, sau đó vẫn hỏi về cái đề tài hắn quan tâm nhất “Này … ta nghe nói em họ ta có tài sản riêng đúng không? Mà còn có rất nhiều nữa?” Kim Trạch vừa nghe, lập tức hùa với thằng anh “Vậy nếu như em họ ta không trở về được thì số tài sản ấy sẽ thuộc về chúng ta đúng không? Dù sao chúng ta cũng là họ hàng thân cận nhất của hắn”
Quản gia lần này triệt để mặc kệ hai tên kia. Thân thích của vương tử phi? Còn chưa biết có phải là giả mạo hay không! Ông chẳng thấy hai tên này có điểm nào giống với vương tử phi điện hạ cả. “Ta cũng không rõ lắm. Hai vị có thể đến hỏi bộ phận cố vấn pháp luật về thừa kế tài sản, xác nhận tính chân thực cùng tính hợp pháp của sự việc. Ngoài ra ta nghĩ hai vị cũng nên làm một bản kê biên tài sản đi, vạn nhất hai vị có gì ngoài ý muốn, tài sản của hai người đại khái cũng sẽ thuộc về thân thích gần nhất là vương tử phi điện hạ đúng không?”
Kim đệ đệ nhảy dựng lên “Sao lại thế được?”
Kim Khắc thì hừ một tiếng, bắt đầu suy nghĩ: Quản gia không phủ nhận điều gì chứng tỏ tài sản riêng của La Tiểu Lâu quả thực rất lớn. Số tiền này chắc chắn nằm trong tay anh em ta rồi. Có nên không đòi một tiền bồi thường từ phía hoàng gia? Nếu ta làm tốt, có thể có thêm một khoản nữa…
CHÚ THÍCH: BA LỖ HỔNG (TAM ĐỘNG) TRONG VŨ TRỤ!
Ba lỗ hổng (tam động) trong vũ trụ là: hắc động (ngôi sao đã tắt), bạch động và không động. Hắc động thì mọi người đều biết rùi. Đó là một thiên thể có lực hút mạnh nhất, bất cứ vật gì kể cả ánh sáng đều không thể thoát ra khỏi nó – một “con quái vật to lớn” nuốt vật chất và năng lượng. Thế nhưng “có được thì sẽ có mất”. Hắc động phát các hạt và năng lượng ra bên ngoài. Khi mà nó tiến đến giai đoạn cuối, qua một tiếng nổ mãnh liệt, nó có thể sinh ra một quái vật khác – bạch động.
Bạch động hoàn toàn tương phản với hắc động. Nó từ chối bất cứ kẻ nào đến từ bên ngoài, chỉ cho phép bức xạ bên ngoài vật chất và năng lượng. Song chính bản thân nó cũng có lực hút rất lớn. Nó không ngừng thu hút các bụi bặm, thể khí và năng lượng xung quanh đến bề mặt của mình, tạo thành một “màng” vật chất dạng bao bọc xung quanh nó, khiến cho các vật chất bên ngoài màng không thể tiến vào được bên trong.
Không động là chỉ khu vực trong vũ trụ có rất ít lượng vật chất. Nó có độ dày bằng 1/25 độ dày của tinh hệ bình thường. Kích thước không gian của nó lớn tới vài trăm triệu năm ánh sáng. Đây là một ví dụ chân thực cho thấy, trong vũ trụ, các tinh hệ phân bố không đồng đều.
=> trong truyện, La Tiểu Lâu và Nguyên Tích bị hút vào “bụi động”. Không biết là cái nào trong những cái động trên nhỉ??? Ở những chương trước (vừa đọc lại) thì thấy miêu tả là: “nếu rơi vào hắc động mà còn sống sót, mà lại không bị bạch động đẩy ra thì sẽ rơi vào bụi động”. Vậy “bụi động” là có thật hay chỉ là sáng tạo của tác giả???
Ooooo
Bên trong một phòng nghỉ của hoàng cung, Nguyên Nặc nhìn Phượng Già Lăng, lo lắng hỏi: “bá mẫu, anh họ của ta sẽ không sao đâu, đúng không?”
Phượng Già Lăng lắc lắc đầu: “Nguyên Liệt đã phái người nghĩ các cứu viện rồi. Ta chỉ biết chắc chắn Nguyên Tích còn sống, La Tiểu Lâu chắc cũng không sao cả”
Ooooo
Vương tử điện hạ – nhân vật đang làm sóng ngầm trỗi dậy ở đế đô – lúc này đang nằm trên mặt đất mà thở phì phò, mãi một lát sau mới ngồi dậy, lau một trán đầy mồ hôi, tâm tình không tốt mà trừng mắt nhìn hai con ‘thú’ trước mặt “Sao lại thế này?”
La Tiểu Lâu trong lốt con ấu thú trắng khuơ khoắng cái chân trước, mà 125 thì nhìn cái mặt đen của Nguyên Tích chột dạ nói: “ta… ta đã tỉnh lại rồi. Ta với La Tiểu Lâu tới đây là để thông báo cho ngài một cái tin tốt”
Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu đều quay sang nhìn 125, một người mặt bình thản, một con mặt khiếp sợ.
125 nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, nịnh nọt lấy lòng nói “là … chúng ta đã giải quyết được vấn đề lương thực!! ‘ba nuôi’ (La Tiểu Lâu) trước khi cưới có chuẩn bị rất nhiều hộp thực phẩm chức năng, đủ dùng cho nửa năm. Chúng ta lại đây là để báo việc này cho ngài đấy!” Nói xong, 125 không biết xấu hổ mà nhìn Nguyên Tích bằng ánh mắt cùng tư thái chờ mong sự khen ngợi. Nguyên Tích thì hung tợn trừng mắt La Tiểu Lâu, vươn tay ra trước mặt 125 ra lệnh “Toàn bộ để chỗ của ta!”
125 không đợi Nguyên Tích nhắc lần thứ hai, ân cần đem tất cả hộp thực phẩm chức năng đều chất đống đặt trước mặt Nguyên Tích.
Nguyên Tích nhìn nhìn, đem toàn bộ thu vào không gian chứa của Vân Thiên (cơ giáp của hắn). sau đó duỗi tay lấy xích cổ đem La Tiểu Lâu xích vào, nhìn con thú vì biết sai mà cúi đầu, mỉm cười nói “Dự trữ thật là nhiều lương thực nhỉ? Ngươi định chạy trốn bao lâu thế?”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
43 chương
36 chương
92 chương
55 chương
167 chương
13 chương
45 chương