La Tiểu Lâu bưng hộp cơm nhân tạo ăn như hổ đói. Đối diện cậu là một tên lùn tịt đang nhìn chòng chọc cậu một cách đầy hung tợn, sau lần thứ hai muốn giật lại hộp cơm nhưng bị La Tiểu Lâu đá văng, hắn sờ bụng, nhìn hộp cơm đã bị La Tiểu Lâu ăn hết nửa, rồi hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Những đồ ăn này trước đây La Tiểu Lâu cực kỳ ghét, cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng cậu đã ăn rất ngon. Không ăn thì chết đói. Với lại, nếu không phải là Arthur thì cũng sẽ có người khác cướp đồ ăn của cậu, thậm chí đàn bà còn kinh khủng hơn cả đàn ông, sau mấy lần đói cồn cào La Tiểu Lâu cuối cùng cũng rút ra được bài học kinh nghiệm. Arthur sẽ không cho cậu số thức ăn vượt quá định mức, mỗi ngày chỉ có ba hộp cơm. Bởi vì là một kẻ yếu ớt đến ngay cả đồ ăn cũng không thể bảo đảm được, thì ở trên chiếc thuyền này, chắc chắn sẽ không có được sự đồng cảm của bất kỳ ai hết. So với trước đây thì kém dinh dưỡng hơn nhiều, trong vòng hai ngày La Tiểu Lâu đã gầy rộp hẳn đi, quần áo vài ngày mới thay một lần và cũng trở nên luộm thuộm hơn, cộng thêm việc sau khi hóa trang thì mặt mũi xấu xí, người trên thuyền càng ngứa mắt cậu hơn. Nhưng dù có như vậy thì mỗi lần La Tiểu Lâu đi nhận đồ ăn, ngoại trừ phải tới tranh cướp thì đã bắt đầu có con gái tiếp cận cậu, vì một phần thức ăn mà sẵn lòng cung cấp phục vụ đặc biệt. Sau lần đầu tiên vì không chịu chia một nửa hộp cơm cho một cô, thế là chồng cô ta liền tìm cớ cướp một nửa hộp cơm còn lại của La Tiểu Lâu, hai người nhìn La Tiểu Lâu như nhìn thằng ngốc. Sau lần đó, La Tiểu Lâu mới biết đường mà lờ đám con gái đó đi. Rốt cục La Tiểu Lâu cũng đã hiểu, cô gái cậu thấy trong phòng Arthur lần trước là gì. La Tiểu Lâu cảm thấy vô cùng khó hiểu, phi thuyền là của Arthur, nhìn bày biện trong phòng gã cũng không đến nỗi bần cùng, vậy tại sao thủ hạ của gã lại nghèo túng đến thế? Yên lặng quan sát hai ngày La Tiểu Lâu mới phát hiện, những người phát sầu vì thức ăn mà cậu thấy không phải là thủ hạ của Arthur. Arthur và thủ hạ của gã ở trong mấy khoang thuyền khác, còn hai khoang thuyền cuối cùng này là dành cho những người trốn lên phi thuyền ở. Người trên chiếc phi thuyền này hầu hết đều là tội phạm, hoặc bởi đủ loại nguyên nhân mà mới rời bỏ tinh cầu cấp cao, chạy tới tinh cầu cấp thấp. Trước khi những người này lên thuyền, toàn bộ máy thông tin đều bị tháo bỏ. Có vài người gần như dùng hết tiền để đổi lấy vé tàu, thế nên vấn đề ấm no hiện tại mới gay go như thế này. La Tiểu Lâu ăn xong, đẩy cửa khoang thuyền, đi theo hành lang về phòng ngủ của Arthur. Vốn La Tiểu Lâu muốn có chút khí phách mà tìm một chỗ chắp vá, nhưng ngày đầu tiền ngủ trên hành lang bị giẫm đạp lại còn có kẻ muốn cướp chiếc dây chuyền trên cổ mình, La Tiểu Lâu đành phải trở về phòng Arthur. Arthur cũng không nói gì, chỉ cười nhạo La Tiểu Lâu vài câu rồi quay ra ngủ. Hiếm thấy là Arthur không tìm đàn bà đến phục vụ nữa. Hoặc có thể là, căn bản chẳng có cô nào có thể chịu đựng được gã —— La Tiểu Lâu u ám nghĩ. Khi đi ngang qua phòng tiếp khách thì bên trong chợt phát ra tiếng cười một đám đàn ông. La Tiểu Lâu định lượn đi ngay lập tức, nhưng chợt thấy có một người nói: “Mai sẽ đến Aalen, lão đại, chúng ta có nên nhập cảng không?” La Tiểu Lâu ở ngoài lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, quang minh chính đại đứng nghe trộm, cậu cảm thấy chuyện này cực kỳ có liên quan đến chuyện của mình. Arthur đã nói khi nào tới nơi an toàn thì sẽ đuổi cổ cậu xuống, Aalen kia, rốt cuộc là sao? Bên trong im lặng hai giây, Arthur ba phải mà nói: “Ừ, đỗ lại nửa ngày.” Người vừa mới hỏi liền hả hê cười, “Ngày mai lại có trò hay để xem rồi, lúc này không biết có thể rời đi được bao nhiêu.” Một giọng nói ôn hòa vang lên: “Ừm, có điều, những người này muốn sinh sống ở Aalen thì thực sự là không dễ dàng.” “Ai quan tâm bọn chúng chứ, những người đó cũng chả phải là người tốt gì, không trà trộn nổi trên tinh cầu cấp cao được nữa nên mới trốn đến tinh cầu cấp thấp, nào có ai nghĩ dễ dàng như vậy. Bây giờ ở trên phi thuyền còn được cung cấp thức ăn, tới nơi rồi, chưa đến ba ngày thì bọn chúng mới biết cái gì là hiện thực tàn khốc. Hơn nữa, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ rời thuyền, chúng ta không cần phải quan tâm.” Người hỏi lúc trước lên tiếng. Sinh tồn không dễ dàng? La Tiểu Lâu bắt đầu lo lắng, sau này cậu sẽ sinh sống ra sao, quan trọng nhất là làm thế nào để kiếm đủ tiền mua vé tàu. Bên trong lúc này đã chuyển sang chuyện cười. La Tiểu Lâu bèn hướng về phòng của Arthur, phía trước có một người đàn ông thân hình cao lớn đang đi tới, lúc ở cạnh Arthur cậu đã thấy mấy lần, tên là Lộ Ân, trông như cột điện, bình thường trầm mặc ít nói, nhưng xung quanh vô hình trung tản ra một luồng khí thế, ngay cả đám cướp vũ trụ khác cũng không dám chọc vào hắn. Vì khuôn mặt đã được ngụy trang nên bình thường La Tiểu Lâu toàn đi lòng vòng để tránh người ngoài, nhưng Lộ Ân thì không giống những người khác hay cười nhạo cậu, hắn chưa từng để ý đến cậu, và cũng chẳng bao giờ nhìn thẳng vào cậu. Trở lại phòng, La Tiểu Lâu ngồi vào trong góc, bắt đầu suy nghĩ về chuyện sau này. Cậu nhất định phải trở về tinh cầu An Tắc, hoa văn dị thú trên người cậu đã hoàn toàn biến mất, còn 125 thì vẫn chưa có động tĩnh gì. Lòng La Tiểu Lâu nóng như lửa đốt, sửa chữa như thế nào là một vấn đề, cậu thậm chí bắt đầu suy xét xem có nên thỉnh giáo Nghiêm đại sư không. Tiếp đó, đây lần đầu tiên rời xa Nguyên Tích lâu như vậy, cậu từ buồn bực bất an đến bức thiết muốn gặp lại Nguyên Tích. La Tiểu Lâu phải thừa nhận, cậu đã bắt đầu nhớ nhung cái con người xấu xa kia. Lúc đó để lại câu nói như vậy trước khi bỏ đi, Nguyên Tích chắc chắn rất tức giận, hiện giờ không biết hắn thế nào rồi. Đúng là sau khi thất vọng rồi trở về nhà của mình, vẫn còn một chút lo lắng nên mới muốn tìm kiếm hắn? Sống chung với nhau một năm, bao giờ cũng nảy sinh cảm tình. La Tiểu Lâu xoa xoa mặt, yên lặng thầm lập kế hoạch, cậu có thể trở về nhà của mình, tiếp tục đi học, sau khi tốt nghiệp thì tiếp tục chế tác cơ giáp. Nếu Nguyên Tích muốn trở lại, bỏ qua vấn đề thái độ của người nhà Nguyên Tích, cậu sẽ đồng ý Nguyên Tích tiếp tục chung sống một nhà —— tuy rằng La Tiểu Lâu chưa bao giờ có thể làm chủ việc này. Bọn họ có thể xem TV cùng nhau, uống trà chiều, hoặc lên mạng đối chiến, hay ra ngoài mua bánh ngọt hoặc đến cửa hàng tổng hợp. Về phần bí mật dị thú, chỉ cần cậu khống chế không sử dụng ý thức nguyên lực quá mức, trước 30 tuổi tìm ra chủ nhân của 125, hoặc có thể tìm ra cách khống chế sự biến thân. Nếu Nguyên Tích đã từ bỏ, La Tiểu Lâu nhíu mày, quyết định để đến khi nào kết quả này xảy ra thì mới tính sau… La Tiểu Lâu ngủ, mơ thấy mình làm một bữa cơm thịnh soạn và ngon miệng bầy chật bàn, nước miếng chảy ròng ròng. Giữa lúc không thể đợi được nữa mà cầm đũa lên, La Tiểu Lâu bỗng nhiên cảm thấy thiếu gì đó. Nhìn bánh ngọt và cá trên bàn, theo thói quen nhìn lên phía đối diện —— La Tiểu Lâu chợt ngẩng đầu, phát hiện trước mặt là một con mèo to lớn đang phẫn nộ nhìn chòng chọc cậu. Phút chốc cậu ngẩng đầu lên, nó không dằn cơn thịnh nộ nữa, giơ móng vuốt bổ nhào tới. Chiếc đũa trong tay La Tiểu Lâu rơi xuống, ‘cạch’ một tiếng, sau đó cậu bị đá tỉnh dậy. “Dậy! Phải rời thuyền rồi.” Khi mở mắt ra, Arthur trước mặt đang nhe răng cười cợt đá vào người cậu. La Tiểu Lâu xoay người, định ngủ tiếp, cậu vẫn muốn mơ tiếp, hai phút nữa là có thể mơ thấy gương mặt của Nguyên Tích rồi. Arthur không đá nữa, chỉ từ tốn nói: “Hôm nay không định ăn cơm nữa hả?” La Tiểu Lâu hít một hơi thật sâu, khuôn mặt của Nguyên Tích đang dần dần rõ nét hơn trong đầu, cậu cầm mặt nạ, lầm bầm một tiếng, căm giận vào toilet. Vài miếng giải quyết xong bữa sáng, La Tiểu Lâu theo đám Arthur và những người trốn trên thuyền xuống cảng, hạ phi thuyền. Đây là một tinh cầu không quá lớn, đối với sự xuất hiện của Arthur, người Aalen tỏ ra rất nhiệt tình. Arthur vừa xuống đất thì đã có vài người tươi cười tới tiếp đón, lôi kéo Arthur nhưng gã không nhúc nhích, một thanh niên cao gầy phía sau gã bèn tiến lên nói: “Kim lão ca, lúc này chúng tôi mang theo không ít đồ, không biết tình hình nơi này của các anh thế nào?” Người dẫn đầu sửng sốt, lập tức mừng rỡ đến nỗi xoa nắn hai tay, khuôn mặt béo tốt nở ra một nụ cười: “Làm sao có thể để Đại đế đến không một chuyến được chứ, chúng tôi đã chuẩn bị đồ từ lâu rồi, mười thương khố đều đầy ắp cả. Nếu Đại đế tự mình tới, chi bằng ta đến nơi nào đó từ từ nói chuyện đi.” Thanh niên cao gầy nhếch lên một nụ cười, nói mấy câu với người phía sau, Arthur cùng vài người đi theo người Aalen, còn một số thủ hạ của Arthur thì phân tán ra bốn phía. Mọi người chạy nạn cũng hiếm khi nào được nhìn thấy lại mặt trời trên mặt đất, bèn hưng phấn mà đi loanh quanh, có vài người đã suy tính ở lại nơi này sinh sống. La Tiểu Lâu quan sát bốn phía, khác với tinh cầu An Tắc và tinh cầu Camille, tuy đều là nhà cao ốc san sát nhưng tầng gác không đến mức quá cao, nhà cũ nhà mới đều có, cũng không đông đúc, ở nơi xa có thể thấy nhà mái bằng thấp bé. Xa xa, có thể thấy thôn quê xanh biếc, trời xanh không mây, toàn bộ bến tàu thành phố đều thảnh thơi an nhàn. Có thể nhận ra, ở đây cũng không đến nỗi lạc hậu, tổng thể mọi thứ không tệ. Cảng vũ trụ bên cạnh cũng vô cùng náo nhiệt, tụ tập không ít tiểu thương, thêm một bộ phận người đang quan sát bọn họ. La Tiểu Lâu cũng chuẩn bị đi dạo chung quanh, cậu nhắm một chỗ tương đối náo nhiệt, rồi đi đến đó. La Tiểu Lâu chú ý, cửa hàng hai bên buôn bán đa phần đều là thức ăn nhân tạo, hơn nữa giá 20 đồng Liên Bang, đắt gấp đôi tinh cầu An Tắc. La Tiểu Lâu kinh ngạc, sắp đến trưa, dạ dày đã bắt đầu ùng ục, nhưng —— Arthur đã đi làm khách của tinh cầu Aalen, hiển nhiên đã quên cung cấp cơm trưa cho cậu. Không chỉ cậu mà cả những người xuống thuyền cũng đều đói bụng. Đúng lúc này, một người bỗng nhiên tiến đến trước mặt La Tiểu Lâu nói: “Mày theo Đại đế tới đúng không, có muốn tới nhà tao làm công nhân thuê không? Nhìn mày thế này, có lẽ cũng chả có người đồng ý thuê mày đâu, mày có thể ở lại nhà tao, sau đó chỉ cần chăm chỉ làm việc là có cơm ăn rồi.” La Tiểu Lâu bất ngờ, nhìn người phụ nữ trung niên đang tỏ vẻ chán ghét mà quan sát cậu, công nhân làm thuê? Cậu còn chưa quyết định làm cái gì. Bà cô đó nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu nửa ngày, không đợi đến khi cậu trả lời, có vẻ rất kinh ngạc mà nói: “Còn xoi mói cái gì, không phải mấy người chúng mày đều như thế này sao, tao tạo điều kiện như thế cũng đâu có tệ cho mày. Không biết phân biệt, thật chả ai muốn mày, sớm muộn gì cũng chết đói thôi.” La Tiểu Lâu bị nghẹn đến nỗi không nói nên lời, đúng lúc này trong ngõ nhỏ phía trước có một hàng người đi ra, hầu hết những người đó đều to cao, đang xếp hàng đi theo một chiếc xe vận chuyển cỡ lớn. “Hừ, muốn đến Kim gia ư? Sợ là không có số đỏ như thế đâu, những người khỏe mạnh hoặc có diện mạo ưa nhìn mới được Kim gia chọn, mày thế này, tướng mạo chẳng có, thể lực cũng không, mày đi thì làm được cái gì? Mày chết cái tư tưởng ấy đi.” Bà cô kia vẫn lải nhải, “Nhà của tụi tao có thể cho mày vận hành máy móc xuống lòng đất khai thác quặng mỏ, một ngày cơm hai nữa, mày còn bắt bẻ gì nữa?” La Tiểu Lâu ngẩn ngờ, một ngày chỉ có hai bữa cơm, xem chừng cũng chẳng có tiền lương, như vậy không phải là chẳng có tí chút nhân đạo nào sao? Bất luận là trước đây hay sau khi tới thời đại 4000 năm sau này, cậu thực sự chưa từng phải ăn uống khổ sở, ít nhất cũng chưa từng ăn đói mặc rách. Rốt cục La Tiểu Lâu cũng thoát khỏi bà cô kia, đi về phía trước, tâm tình chợt trở nên u ám. Đi vài bước, La Tiểu Lâu mới phát hiện, ở đây gần như không có cửa hàng tiêu thụ cơ giáp, nhưng nguyên liệu lại không hề ít, hơn nữa lại còn cực kỳ rẻ. La Tiểu Lâu chạm lên tay phải trống trơn, có chút luyến tiếc rời đi. Không thể mua nguyên liệu, hơn nữa, nguyên liệu trước đây cũng chưa từng xuất hiện. Rốt cục La Tiểu Lâu cũng thấy một khu chợ thương nghiệp cao cấp, hai bên đa số là cửa hàng. Nhấc chân vào cửa hàng thứ nhất, bên trong hầu hết là hộp năng lượng phổ thông dân dụng, hơn nữa phần lớn là hộp năng lượng cấp thấp nhất 50 la. La Tiểu Lâu nhìn giá niêm yết, 1,400 đồng Liên Bang, gấp đôi tinh cầu An Tắc. La Tiểu Lâu có chút đăm chiêu nhìn xung quanh, sau đó, dưới ánh mắt khinh bỉ của nhân viên cửa hàng, cậu đi ra, xoay người vào cửa hàng bên cạnh. Đây là một cửa hàng nguyên liệu bán thành phẩm, hiếm thấy là bên trong cũng tiêu thụ một số linh kiện cơ giáp. Hơn nữa, trong cửa hàng đã có khách, hóa ra lại chính là Lộ Ân giống cột điện kia, hắn đang nhận một cái giáp vai cấp hai từ chủ quán. Bệnh nghề nghiệp nổi lên, La Tiểu Lâu tia mắt tới, không nhịn được thốt lên: “Ông chủ, linh kiện kia xử lý có vài vấn đề.” Ông chủ lập tức đen mặt, hung tợn trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu: “Cái thằng này ở đâu chui ra? Cửa hàng của tao là cửa hàng tiêu thụ linh kiện cơ giáp và nguyên liệu tốt nhất ở Aalen đấy, mày có chứng cứ gì mà dám nói bậy?” Lộ Ân vẫn không nói gì, chỉ quay đầu nhìn La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu bước tới, đỡ lấy linh kiện trong tay ông chủ, đặt hai tay lên, sau đó bắt đầu thành thạo tháo dỡ linh kiện. Ngoài miệng còn nói: “Ông chủ ơi, nguyên liệu bên ngoài của cái giáp vai này của ông chắc hẳn là sử dụng zirconi cứng cận màu đúng không, như vậy tính chất khẳng định là rất tốt.” là một nguyên tố hóa học có ký hiệu Zr và số nguyên tử 40. Nó là một kim loại chuyển tiếp màu trắng xám bóng láng, tương tự như titan. Zirconi được sử dụng như là một tác nhân tạo hợp kim do khả năng cao trong chống ăn mòn của nó. Nó không bao giờ được tìm thấy như là một kim loại tự nhiên mà thu được chủ yếu từ khoáng vật zircon, chất có thể được làm tinh khiết nhờ clo. Zirconi lần đầu tiên được Berzelius cô lập từ dạng không tinh khiết vào năm 1824. Biết thêm chi tiết ở wiki. Mắt ông chủ kia liền sáng lên, vẻ hung ác trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ niềm nở ôn hòa nói: “Cậu em này bao nhiêu tuổi rồi? Ở nơi nào? Công nhân ở đâu? Cậu biết xử lý nguyên liệu hả? “… Sơ sơ.” La Tiểu Lâu vừa sửa lại vừa trả lời. “Vậy trước đây cậu đã từng làm trợ thủ xử lý nguyên liệu cho chế tạo sư cơ giáp hả?” Ông chủ tiếp tục hỏi. La Tiểu Lâu sững sờ, nghĩ đến Nghiêm đại sư, bèn gật đầu. Thường thì chế tạo sư cơ giáp khác sẽ không lãng phí thời gian tự xử lý nguyên liệu, mà đều có trợ thủ chuyên môn hỗ trợ. Nghiêm đại sư yêu cầu nghiêm ngặt với cậu, tất cả nguyên liệu đều phải tự tay cậu xử lí. Ông chủ kia càng nhìn La Tiểu Lâu một cách hòa nhã hơn, từ lúc La Tiểu Lâu hóa trang, đây là lần đầu tiên có người khách khí với cậu như vậy. “Vậy cậu vừa tới hả, đã tìm được chỗ làm thuê chưa?” “Đang muốn hỏi ông đây, nơi này tìm việc dễ không?” La Tiểu Lâu vừa sửa vừa hỏi, động tác thành thạo khiến hai người bên cạnh nhìn không rời mắt. “A, chỗ chúng tôi á, sản xuất nguyên liệu và khoáng thạch, bởi vậy yêu cầu tuyển chọn thứ nhất là thể lực, hơn nữa tiền lương đãi ngộ cũng không cao, vì nơi này thiếu thốn thức ăn, đúng lúc có thức ăn nhân tạo, nên giá cả cao hơn bên ngoài nhiều lắm. Chúng tôi ở đây cũng không cần cơ giáp sư và chế tạo sư cơ giáp, trừ phi đẳng cấp cao thì có thể đi làm quan đưa tin, hoặc tìm một chức vị.” Ông chủ nói, chăm chú nhìn thân thể gầy còm của La Tiểu Lâu, đôi mắt đảo láo liên, bắt đầu nghĩ cách. Ở đây sản xuất nguyên liệu, nhưng kỹ thuật viên cực kỳ ít, nhất là nhân viên biết xử lý nguyên liệu. Phải biết rằng, chỉ cần gia công sơ bộ là giá nguyên liệu đã không còn rẻ nữa rồi. Ông chủ hạ quyết tâm, dù phải tăng đãi ngộ cũng phải giữ cái tên nhóc quái dị này ở lại. Vấn đề của linh kiện này cũng không quá lớn, La Tiểu Lâu sửa một hồi, ngầm dùng ý thức nguyên lực cố định một lần, thấy không có vấn đề gì nữa bèn chuyển sang cho Lộ Ân. Ông chủ cũng xốc lại tinh thần định mở miệng nói thì Lộ Ân đã ném tiền lên, kéo La Tiểu Lâu ra khỏi cửa hàng linh kiện cơ giáp đó. “Cái gì? Anh muốn giữ nó lại?” Thanh niên cao gầy luôn đi phía sau Arthur kêu lên, “Lộ Ân, không phải hôm nay anh phát sốt hả, bình thường chả bao giờ thấy anh quan tâm tới mấy việc vớ vẩn đó. Đây là làm sao? Không phải lão đại đã nói là tận lực không mang theo người ngoài đến chỗ của chúng ta sao.” Lộ Ân nhìn thanh niên kia một cái, không nói gì mà chỉ nhìn Arthur. Một thanh niên mặt mũi thanh tú đứng bên cạnh thanh niên cao gầy kia nói: “A Ly, cậu bớt vài câu đi, có thể Lộ Ân có suy nghĩ riêng, hơn nữa, còn năm ngày nữa chúng ta mới về nhà, vẫn còn thời gian suy xét.” Arthur vẫn không nói gì, chỉ có chút đăm chiêu nhìn La Tiểu Lâu, nói: “Hôm nay về trước đã, dù sao thu hoạch cũng không ít. Những người muốn ở lại thì cứ để họ ở lại.” Đến đêm, La Tiểu Lâu vẫn còn sợ hãi, hỏi Arthur: “Nơi dừng chân sau này đều giống như Aalen?” Arthur nghe vậy bèn nở nụ cười nhìn La Tiểu Lâu: “Aalen sản xuất nguyên liệu, nhưng thức ăn lại khuyết thiếu nghiêm trọng, công nhân làm thuê điều kiện rất gian khổ. Vùng tiếp theo mặc dù có lạc hậu nhưng cũng có nội thành cao cấp, nhưng mỗi nơi đều có ưu điểm và khuyết điểm của riêng nó. Những người ở nơi khác cũng không nhất định phải sống ở đó.” “Như vậy ư.” La Tiểu Lâu không cảm thụ được. Arthur nở nụ cười xấu xa, “Thế nào, bắt đầu lo âu hả?” Nói đến đây, Arthur ngờ vực quan sát La Tiểu Lâu, hỏi: “Cậu để Lộ Ân thấy hình dạng của mình rồi?” “Đâu có.” La Tiểu Lâu đáp. Arthur vuốt cằm, khó hiểu: “Thế tại sao hắn ta lại giữ cậu lại?” La Tiểu Lâu cũng không nói gì, có lẽ là đã giúp đỡ một việc nhỏ chăng? Cứ coi như là cậu có chỗ hữu dụng. Có điều nếu thực sự ở lại Aalen, cậu cũng có thể tìm được một công việc xử lý nguyên liệu. Phi thuyền một lần nữa nhanh chóng rời cảng, bay giữa vũ trũ mêng mông. Ở một nơi rất xa, trên một con thuyền khác. Nguyên Tích nhàn nhạt nhìn Tô Lan, nói: “Anh cho em quyền lợi, chứ không phải để em đối phó với người của anh. Tô Lan, anh rất thất vọng, có lẽ em không thích hợp với vị trí này, hãy giao người của em cho Road. Sau đó gọi An để cô ấy an bài cho em.” Tô Lan không dám tin mà trợn trừng mắt, đáy mắt dần trào lên làn nước, cố nén nghẹn ngào mà nói: “Em, em cũng không phạm sai lầm lớn, em làm như vậy cũng không vi phạm bất cứ kỷ luật nào. Hơn nữa, giây phút cuối cùng không phải anh đã cứu được anh ta sao? Dù em thực sự sai, chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta như vậy mà em cũng không thể có một cơ hội để sửa đổi ư?” Nguyên Tích nắm chặt tay thành quả đấm, đập mạnh xuống mặt bàn, trong phòng vang lên một tiếng uỳnh, Tô Lan và Road rùng mình. Sau đó Nguyên Tích lạnh lùng nhìn Tô Lan, “Tôi cứu cậu ấy? Cậu ấy không trở lại! Thậm chí suýt chút nữa —— Sai lầm của em có thể sữa chữa, nhưng người của tôi không chừng sẽ chẳng thể tìm lại được. Chuyện này tôi không muốn tái diễn nữa, một lần cũng không.” Tô Lan rốt cục cũng nức nở một tiếng, xoay người chạy ra ngoài. Road thấy xung quanh không còn ai mới nói: “Ngài không phải đã nói phải đợi hai năm nữa mới chuyển cô ta sao?” Sắc mặt Nguyên Tích hoàn toàn u ám, “Không phải ta mượn cơ hội phát tác, hậu quả con bé tạo thành ta không thể chấp nhận.” Câu sau cùng, Nguyên Tích quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: “Con bé đã động vào người không nên động, ta không nỡ…” Lời tiếp theo trầm thấp đến nỗi không thể nghe thấy. Road khiếp sợ nhìn chủ nhân cao cao tại thượng của mình, anh ta chưa bao giờ thấy Nguyên Tích thương tâm đến như vậy.