Cô Gái Yêu Tiền
Chương 2
“Làm tình nhân của tôi! Tôi cho cô tiền”
Tân Tiêu Đồng trừng hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này vô cùng kì lạ, đầu tiên là cho người “mời” cô đến nhà hàng này, sau đó lại không hỏi ý của cô đã tự mình gọi món. Cuối cùng, lại đột nhiên nói một câu như vậy.
"Tôi tên là Tề Vĩ, cô đã nghe nói qua rồi chứ." Người đàn ông tỏ vẻ ngạo mạn, thật may là khoảng thời gian Tiêu Đồng làm hướng dẫn viên du lịch cũng không ngắn, dạng khách khó chiều thế nào cũng đã gặp qua, nụ cười chuyên nghiệp không thay đổi.
"R&Q, nhà họ Tề?" Cho dù không có người bạn tốt Tần Thanh xuất thân từ gia đình giàu có ở Phương Tây, thì cô bình thường vẫn hay lui tới những “nơi cao cấp”, chỉ cần nghe lời đồn thổi thôi cũng đủ để cô nhớ kĩ cái tên này. Huống hồ sự nghiệp kinh doanh của công ty R& Q có quy mô toàn cầu, phân nửa số tiền cô tiêu hàng năm đều là vào túi của họ. Mà Tề Vĩ chính là người thừa kế duy nhất của R&Q, tiếng tăm của anh ta thực sự rất lẫy lừng.
Ấn tượng ban đầu của Tiêu Đồng về anh ta chỉ là một tên phá gia chi tử. Bây giờ gặp trực tiếp, ấn tượng đó cũng không thay đổi, chỉ là có phát hiện mới.
Đó chính là —— người này rất tuấn tú! *d_d_lqd*
Nhìn kĩ thì thấy dáng vẻ của anh ta có chút giống người Phương Tây. Nghe nói mẹ anh ta là người ngoại quốc, quả nhiên con lai thường có vẻ ngoài rất đẹp trai. Bề ngoài của anh ta làm cô có chút liên tưởng đến một bức danh hoạ. Con ngươi đen láy khác biệt với đôi mắt màu nâu cuả người phương Đông, nó giống như cặp mắt tròn vo của chú chim nhỏ, trông khả ái vô cùng. Sống mũi cao, làn môi mỏng, nhìn thế nào cũng thấy thật hợp ý cô.
Nếu như hỏi anh ta có “bán” hay không, như vậy liệu có quá thất lễ không? Tiêu Đồng len lén nghĩ. Anh ta là người có rất nhiều tiền, có lẽ sẽ không đồng ý.
Thật đáng tiếc, rất khó để gặp được người có diện mạo hợp ý cô như vậy. Với con mắt nhìn người của cô, nếu bỏ lỡ anh ta, thì không biết đến bao giờ mới gặp được người như vậy nữa. Đến lúc đó, cô chỉ có thể làm gái trinh già …
—— Đợi một chút, anh ta vừa mới nói cái gì?
"Làm phiền anh có thể nhắc lại câu vừa rồi một lần nữa được không?"
Ngu ngốc! Chỉ là một câu nói thôi mà nghe cũng không hiểu! Tề Vĩ âm thầm khinh bỉ.
“Tôi nói cô làm tình nhân của tôi, tôi sẽ chu cấp tiền cho cô.”
Tề Vĩ có chút khẩn trương nhìn Tiêu Đồng, chỉ sợ cô sẽ cự tuyệt. Việc này có liên quan đến vấn đề thắng thua trong cuộc chiến của anh và Ôn Hải Đông, anh một chút cũng không muốn mất thể diện.
"Bao nhiêu?" Tiêu Đồng không chút bất ngờ.
"Bốn tháng, năm trăm vạn."
Tiêu Đông lén tặc lưỡi, thật dễ dàng nha! Nếu anh ta cứ tiêu xài phung phí chỉ bằng một lời nói như vậy, R&Q không phá sản sớm mới là lạ.
"Anh có bệnh gì sao? Về mặt tình dục ấy." Không thể nào có chuyện kiếm tiền dễ dàng như vậy được.
"Dĩ nhiên không có." Tề Vĩ lên tiếng bảo vệ thanh danh của mình.
"Vậy anh có thói quen gì không tốt sao? Ví dụ như SM…?” Cô rất sợ đau, cũng tuyệt đối không bao giờ làm hành động như là: cầm một cây nến lên và nói "Gọi ta là nữ vương đi"
"Cô cho tôi là cái gì? Biến thái sao?" Tề Vĩ không nhịn được nữa, "Rốt cuộc cô có đồng ý hay không, không cần hỏi nhiều vấn đề vậy...."
"Được"
"Hả?"
"Tôi nói được." Tiêu Đồng không tính là xinh đẹp, nhưng nụ cười của cô lại cực kỳ sáng lạn "Bây giờ chúng ta nên bàn cụ thể đi!"
"Hôm nay tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô 250 vạn, bốn tháng sau sẽ chuyển tiếp số tiền còn lại —— dĩ nhiên, nếu trước lúc đó tôi cảm thấy chán, tôi sẽ trực tiếp chuyển số còn lại cho cô luôn. Tối mai, chuyển đồ của cô đến địa chỉ này, đây là chìa khoá." Tề Vĩ đưa cho Tiêu Đồng một cái chìa khóa cùng một tờ giấy, Tiêu Đồng cười cười nhận lấy.
Xem ra về phương diện này, anh ta có vẻ có kinh nghiệm phong phú.
"Có thể chuyển trước 300 vạn không?" Tiêu Đồng cất chìa khóa cùng tờ giấy.
"Có thể. Thế nào, chê ít sao?" Đúng là lòng tham của phụ nữ.
"Không phải, chỉ là con số 250 nghe không được tốt lắm, nếu anh thấy phiền phức có thể chuyển trước 200 vạn cũng được." Tiêu Đồng nhún nhún vai, anh ta muốn làm đồ ngốc, cô cũng không có hứng thú cản.
"Thật là lắm chuyện." Tề Vĩ nói thầm một câu.
"Như vậy, hiện tại không còn chuyện gì nữa chứ?" Tiêu Đồng giả bộ như không nghe thấy.
"Cô có thể đi." Tề Vĩ lạnh nhạt nói.
Tiêu Đồng xách túi lên, đi mấy bước lại quay lại.
"Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn nói."
"Nói đi."
"Đầu tiên, ‘tình nhân’, cái từ này đặc biệt chỉ dùng với những người đàn ông đã có vợ, anh chưa có vợ, tôi cùng lắm chỉ là bạn gái của anh, tuyệt đối không tính là nhân tình." Cô cười nói tự nhiên. "Hơn nữa, lần sau nếu anh mời người khác ăn cơm, thì nên để đối phương tự chọn món. Mặc dù bít tết được rất nhiều người thích, nhưng sẽ có một số người không thích!"
Tề Vĩ ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cô ta có biết là đang nói chuyện cùng với ai hay không?
"Dĩ nhiên, người chi tiền luôn là người có quyền lớn nhất, nếu anh nhất định không quan tâm đến lời nói của tôi, tôi đành phải chấp nhận vậy." Tiêu Đồng nhẹ nhàng khom mình, "Hẹn gặp lại, kẻ ngoại tình tuyệt vời của tôi."
Ngoại tình?
Tề Vĩ nhìn theo bóng lưng của cô, chợt cảm thấy nhức đầu.
Thật không thể hiểu nổi sở thích của Ôn Hải Đông, làm sao có thể coi trọng loại phụ nữ ham hư vinh, không có đầu óc lại không thể giải thích nổi này chứ?
~~d.d.l.q.d~~
"Tiêu Đồng, cậu điên rồi sao?" Tần Thanh hét lên ở trong điện thoại, Tiêu Đồng nhíu nhíu mày, đưa ống nghe ra xa.
"Có thể nói nhỏ một chút không, lỗ tai mình sắp thủng rồi!" Tiêu Đồng kháng nghị.
"Nếu cậu không có tiền thì có thể tìm mình! Tại sao lại ngu ngốc tìm đến Tề Vĩ, cậu có biết hay không, anh ta là cái loại mà cho dù có vứt vào thùng rác cũng không ai thèm nhặt lên" Giọng điệu vẫn lớn như cũ.
"Mình không phải là không có tiền. . . . . ."
"Vậy cậu làm sao lại bán mình! Cứ cho là cậu yêu tiền như mạng sống, cũng đâu cần phải như vậy!" Tần Thanh gần như tức giận đến không nói nên lời.
"Hiện tại, ở công ty du lịch không có việc làm . . . . . Miệng ăn núi lở, ở không như vậy cũng không tốt."
"Bà cô của tôi ơi. . . . . ." Tần Thanh than thở, "Dù vậy cậu cũng không cần phải tìm đến loại này để kiếm sống chứ! Chỉ là năm trăm vạn thôi mà, mình cũng có thể cho cậu ."
"Không cần. Được đàn ông chu cấp tiền, điều này chẳng phải rất hợp lý sao."
"Này, cậu nói “hợp lý” ở chỗ nào! Cậu đây chính là bán mình, bán mình có hiểu không?"
"Bán mình thì thế nào? Tính thế nào cũng thấy là mình được lợi ??"
"Được lợi sao ?" Tần Thanh kinh ngạc.
"Đúng vậy, bộ dáng của Tề Vĩ vừa hay đúng với loại tớ thích, dù sao cả đời này mình cũng không muốn kết hôn , nếu như anh ta làm việc ở các nhà hàng vào thứ Sáu, mình nhất định sẽ “bao” anh ta! Bây giờ, mình không cần phải chi tiền, lại còn có thể kiếm được tiền, như vậy không phải được lợi hay sao?"
"Đợi chút, cậu nói cả đời cũng không muốn kết hôn?"
"Đúng vậy, lấy chồng để làm gì? Chẳng những không vui vẻ gì, lại còn mất tự do." Tiêu Đồng đem ống nghe điện thoại đổi sang tai khác, duỗi người một cái, "Mình đây cả đời không cần lấy chồng, không cần con cái, chỉ cần kiếm tiền!"
“Còn nữa cậu nói cậu muốn “bao” Tề Vĩ ?” Giọng hét toáng lên.
"Cái này cũng là lẽ tự nhiên mà ,chẳng phải quan hệ nam nữ luôn là một phần tuyệt vời của cuộc sống sao, tại sao lại có thể bỏ qua được chứ?" Cô trả lời, "Thật ra thì mình cũng muốn thử một chút, nhưng là không tìm được người nào phù hợp! Chẳng phải cậu nói anh ta rất đào hoa sao, như vậy cũng không tệ lắm!"
". . . . . ." Tần Thanh thật là hết nói nổi, người bạn tốt này của cô thật là bướng bỉnh.
"Vậy nên, A Thanh, cậu cũng không cần bận tâm quá nhiều, cậu chỉ cần nói cho mình biết, Tề Vĩ kia có vấn đề gì không tốt hay không. Nếu như là có bệnh hoặc có khuynh hướng bạo lực, hiện tại đổi ý vẫn còn kịp." Tiêu Đồng hỏi, đây là mục đích chính cô gọi cho người bạn tốt này. Gia đình Tần Thanh rất quyền thế, cô ấy thường giao thiệp với giới này, đối với loại tin tức kia chắc hẳn nắm rõ.
"Bạn gái gần đây của anh ta nói mọi thứ đều bình thường, tình trạng sức khoẻ rất tốt, sức sống của tuổi hai mươi tám." Tần Thanh căm ghét sự thành thật của mình, "Tiêu Đồng, tên kia thực sự ngu ngốc như heo, đi theo anh ta cậu coi như xong."
"Vậy thì có quan trọng gì? Mình có tiền là tốt rồi!" Khuôn mặt kiêu ngạo, cứ coi như phụng dưỡng cha mẹ già, lấy thái độ đó ứng phó là được thôi.
"Tiêu Đồng, cậu nên tìm một người yêu cậu,kết hôn với anh ta, sống một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ. . . . . ." Tần Thanh kiên trì khuyên giải.
"Ha ha, vui vẻ hạnh phúc . . . . . ."
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
66 chương
109 chương
1 chương
172 chương
10 chương
112 chương