Cô Gái Tuyết Sơn
Chương 15 : Sơ phùng đại địch
Hạ Hầu Quyên vùng cười khanh khách hỏi, giọng trêu chọc :
- Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn tiền bối năm xưa long danh hoàn vũ, công tham tạo hóa, võ học kinh nhân, là một cao thủ ngạo thị quần luân trong đương đại võ lâm, đạo trưởng là môn hạ của Đông Môn tiền bôí kiến thức cao thâm, có lẽ không lạ gì chiêu bắt đấu vừa rồi của Hạ Hầu Quyên này?
Miệng lưỡi đàn bà trời sinh ra lanh lợi hơn đàn ông. Hạ Hầu Quyên ngoài sự lanh lợi ra nàng còn sâu sắc chua cay nữa là khác.
Đạo sỉ áo tím mặt mày đỏ gay, ấp úng mãi mới quát to :
- Ta đang dùng võ công để tranh tài với nhà ngươi chứ đâu phải dùng miệng lưỡi để tranh đấu với ngươi? Hãy mau mau động thủ đi.
Hạ Hầu Quyên cười lạt :
- Bây giờ đến lượt ngươi xuất thủ trước, ta không muốn nạt một kẻ chỉ biết tránh né sợ sệt hèn nhát vô tài như ngươi.
Câu nói nhức xương của Hạ Hầu Quyên đã khiến đạo sĩ áo tím lửa giận bừng cháy, y bỗng hét to một tiếng như sấm, lập tức xông tới.
Vì thừa biết Hạ Hầu Quyên không những miệng lưỡi sắc bén chính y đã từng thử qua mùi võ công lợi hại của nàng nên trong khi bắt đầu công kích, y lập tức đem hết sở trường của mình ra thi triển hết mình.
Hạ Hầu Quyên chưa kịp tránh né hay giở tuyệt học ra nghênh đón thì thoảng cái vùng phất ảnh kia đã vây kín lấy người nàng vào giữa rồi.
Đạo sĩ áo tím thấy đã kềm hãm được đối thủ thì trong bụng cả mừng, y liền chụp ngay cơ hội thi triển bổn môn tuyệt học “Ảo Ảnh Mê Vân thất thập nhị thức” tấn công tới tấp không để cho Hạ Hầu Quyên có dịp phản công.
Hình như bị khốn trong vùng phất ảnh, Hạ Hầu Quyên hoàn toàn ở vào thế thụ động chỉ biết chảy nhót né tránh liên miên chớ không sao có thể hoàn thủ được.
Đạo sĩ áo tím thấy thế thì tinh thần càng phấn khởi thêm và uy lực của cây chỉ phất mỗi lúc mỗi gia tăng.
Nhưng “Đương cuộc giả mê bàng quang giả thanh”, nếu lúc bấy giờ đạo sĩ đặt mình ở địa vị một kẻ bàng quang, y sẽ thấy rõ Hạ Hầu Quyên hiện tuy đang bị vây trong giữa bạch tâm nhưng sắc nàng vẫn tươi tỉnh thân pháp linh diệu nhẹ nhàng. Nàng như thừa sức hoàn thủ, chuyển thành thế công, hay thoát khỏi vòng vây bất cứ lúc nào cũng được. Thế sao trong khi có thể hoàn thủ, Hạ Hầu Quyên không chịu hoàn thủ, thoát thân được lại không chịu thoát thân?
Hay nàng đã có sẵn ý định nào khác?
Quả thật Hạ Hầu Quyên hết sức thông minh lập ý một cách vô cùng khéo léo. Nàng nghĩ với tài lực của đạo sĩ áo tím, nàng tự tin rằng nàng sẽ chiếm phần thắng lợi, còn nếu gặp phải Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu thì phần bại sẽ chắc hẳn về nàng.
Cho nên Hạ Hầu Quyên quyết định đánh với đạo sĩ, nàng chỉ cần thủ cho khéo, cốt chiếm lấy tiền thắng nhân cơ hội xem xét võ công của phái Chỉ Phất để khi gặp phải Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu nàng không sợ bị tiêu hao quá nhiều khí lực, bớt lúng túng trước những chiến thế quái ác của đối phương và như thế, biết đâu nàng không chuyển bại thành thắng bất ngờ.
Vì vậy, Hạ Hầu Quyên vờ như bị thúc thủ khi đạo sĩ áo tím vây vào giữa vùng phất ảnh vụt vù điên loạn cho đến khi đạo sĩ áo tím thi triển đến chiêu chót của bộ “Ảo Ảnh Mê Vân thất thập nhị thức” là vậy.
Vẫn cứ ung dung né tránh lẹ làng bằng một thân pháp tuyệt diệu vô song cho tới lúc đạo sĩ áo tím biết mình không phải là địch thủ của nàng, y muốn chuyên dụng những thế sát thủ để thí mạng, Hạ Hầu Quyên mới biến thế sang thế công, bức đối thủ tới tấp bằng những chiến thuật cực kỳ lợi hại.
Đến hiệp thứ chín, Hạ Hầu Quyên giở tả chưởng bằng thức “Cao Tải Tinh Nguyệt” chụp ngay lấy đuôi phất trần của đối phương, hữu chưởng dùng thế “Hàn Tín Điểm Binh” điểm mạnh đầu cành cây vào giữa trán đạo sĩ vừa nhanh vừa mạnh không thể tưởng tượng được.
Chiêu “Cao Tải Tinh Nguyệt” xuất phát từ tay trái của nàng nhanh đến nỗi đạo sĩ áo tím không kịp thối lui, nên nàng đã nắm được đuôi ngọn phất trần chặt cứng.
Còn chiêu “Hàn Tín Điểm Binh” bàn tay mặt thì nhanh cũng không kém đến mức khiến đạo sĩ áo tím không kịp tránh né sang bất kỳ bên nào.
Lâm vào một tình thế tấn thối lưỡng nan, đáng lẽ đạo sĩ áo tím phải buông khí giới nhảy lùi ra sau thật lẹ né tránh mới mong toàn mạng, không ngờ y bỗng giữ chặt lấy cây phất trần, quyết thí mạng với Hạ Hầu Quyên.
Sở dĩ đạo sĩ áo tím liều lĩnh như vậy vì y có nỗi khổ tâm riêng. Chuyến này y đã thí mạng tái đấu với kẻ thù không phải tự y rửa hận. Sư phụ y là Đông Môn Liễu cuồng ngạo vô song, lão đã định cho đệ tử một quy luật đặc biệt là bất cứ kẻ nào bị bại bởi tay địch nhân, đã làm nhục đến thanh danh của sư môn đều phải tức khắc tự vận nếu không thì chính lão hạ thủ thảm vô nhân đạo. Lần trước sau khi bị Hạ Hầu Quyên dùng Bàn Nhược đả thương, y quay về âm thầm thương lượng với đồng môn sư huynh đệ phương sách trả đũa, chớ không dám báo cáo với sư phụ y.
Nhưng không may việc bại lộ, bị Đông Môn Liễu biết rõ y bị bại bởi chưa thi triển hết tài nghệ, nên đã ra lệnh cho y phải sử dụng môn tuyệt học “Ảo Ảnh Mê Vân thất thập nhị thức” để tái đấu với Hạ Hầu Quyên.
Đạo sĩ áo tím biết rõ phen này đã do sư phụ bí mật lược trận, nếu y còn bị bại thêm lần nữa thể nào cũng khó thoát chết, vì thế y dám mới đánh cuộc một cách hào phóng với Hạ Hầu Quyên.
Bây giờ, cây Chỉ phất đã bị lọt vào trong tay đối phương, đầu cành cây cũng vừa điểm tới giữa trán, đạo sĩ áo tím đoán biết nếu buông tay thối lui để mất binh khí tất sẽ bị sư phụ đánh chết.
Trước sau cũng chết, tiến thoái lưỡng nan, khiến đạo sĩ áo tím bất đắc dĩ đành phải dùng lối đánh thí mạng là đồng quy y tận với địch nhân.
Nghĩ vậy, y bỗng cười gằn một tiếng, nghiến răng không thèm thối lui liều mạng buông cây phất trần khỏi tay, song chưởng đổ xô ra một lượt phản kích giữa ngực Hạ Hầu Quyên.
Trước tình thế này, dẫu đạo sĩ áo tím có bị đâm trúng giữa trán chết tốt đi nữa, Hạ Hầu Quyên cũng khó lòng tránh khỏi một chưởng đánh trúng giữa ngực, chết theo địch nhân.
Biết vậy, Hạ Hầu Quyên dại gì thí mạng với đối phương trong khi nàng hoàn toàn thắng thế, nên nàng vụt nhướng cao mày liễu, biến thế đánh, quét mạnh cành cây vào một bên nách của đạo sĩ áo tím.
Chiêu thức đột nhiên biến đổi quá nhanh lại vô cùng kỳ diệu, đạo sĩ áo tím vô phương né tránh, y bỗng kêu “ự” rồi buông cây chỉ phất, lọt vào tay Hạ Hầu Quyên.
Đến đây, Hạ Hầu Quyên đã đánh xụi hai cánh tay của đạo sĩ áo tím, kể như trận đấu đã phân được thắng bại rõ rệt.
Trong khi đạo sĩ áo tím nhăn mặt đau đớn, muốn giơ tay vỗ một chưởng vào đầu tự vận cũng không được, thì bỗng một chuỗi cười quái dị rợn người nổi lên vang cả trên không.
Chuỗi cười quái dị kia vừa dứt, Hạ Hầu Quyên vừa giật mình kinh ngạc chưa biết nhân vật nào xuất hiện thì thoáng cái, một bóng người từ trên cách đá cao vút gần đó linh không đáp nhẹ xuống đất.
Kẻ vừa xuất hiện cũng là một đạo nhân, nhưng mặc áo đạo bào đen chứ không phải tím, tướng mạo thật thanh kỳ, tuổi trạc ngũ tuần tay không cầm một món khí giới nào cả.
Vừa trông thấy đối phương, Hạ Hầu Quyên vội nhướng cao đôi mày, ngầm vận nội lực giữ thế ngay tức khắc, vì căn cứ vào thân pháp “Linh Không Hư Độ” của đối phương vừa thi triển không cần hỏi cũng đủ đánh giá được thân phận của đối phương, rồi nàng đoán trừ Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu ra, không còn ai có thể tài giỏi như thế này được.
Nhưng Đông Môn Liễu đã lừng danh ngang nhau với ân sư nàng đến nay ít nhất lão cũng hơn tám chục tuổi rồi, tại sao đạo nhân này chỉ độ chừng ngoài năm chục là cùng vậy?
Nghĩ thế Hạ Hầu Quyên lại vô cùng kinh dị. Kế nàng lại giựt mình thấy một luồng chỉ quang màu tím bỗng từ trong ống tay áo của đạo nhân bay vụt ra.
Luồng chỉ quang bay thật nhanh nhưng Hạ Hầu Quyên vẫn đứng nguyên một chỗ không hề né tránh, vì nàng đã tinh mắt biết chắc luồng chỉ quang kia không phải định tấn công nàng.
Thật vậy, luồng chỉ quang kia bỗng bay tới ngay đạo sĩ áo tím vừa vặn chụp kín lấy đầu y tức khắc.
Luồng chỉ quang vừa xuống đã xoay tròn một vòng thì đột nhiên nghe đạo sĩ áo tím rú lên thê thảm nhưng tiếng rũ mới nửa chừng thì tắt nghẹn.
Liền đó, đạo sĩ áo tím rũ người ngã vật xuống đất còn đầu lâu thì văng lên cao theo luồng chỉ quang, kế thấy luồng chỉ quang đảo tròn trên không một vòng nữa rồi bỗng nghe “bộp” một tiếng, thủ cấp của đạo sĩ áo tím bị bể nát máu me tủy óc rơi xuống như mưa xông ra mùi tanh hôi muốn lộn mửa.
Hắc y đạo nhân mặt lạnh như tiền, lão vẩy tay một cái lập tức luồng chỉ quang bay vào ống tay áo của lão.
Trông thấy hắc y đạo nhân thi triển tuyệt nghệ kinh hồn như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, Hạ Hầu Quyên vội lễ phép ôm quyền vái chào :
- Tiện nữ xin ra mắt Đạo trưởng. Đạo trưởng có phải là Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn tiền bối danh trấn hoàn vũ?
Quét mắt nhìn Hạ Hầu Quyên một lượt, hắc y đạo trưởng nghiêm mặt đáp :
- Không dám! Lão phu là Đông Môn Liễu. Đã hơn hai mươi năm chưa bước đến Trung Nguyên, thật lão không ngờ nay gặp được một bậc anh thư tài giỏi như cô nương!
Hạ Hầu Quyên thấy đối phương là kẻ đồng bối ngang hàng với ân sư nàng, nên nàng luôn luôn giữ lễ, tươi cười nói cách khiêm tốn :
- Đông Môn lão tiền bối đã quá khen, trong võ lâm anh thư liệt nữ nổi lên như nấm, Hạ Hầu Quyên này...
Đông Môn Liễu bỗng có vẻ như không vui trầm giọng bảo :
- Với một tư chất hiếm có như thế mà cô nương dám bảo mình là ngu đần, cô nương còn nói trong võ lâm thiếu gì người như cô nương, chẳng khác gì đã gián tiếp sỉ nhục lão phu rồi.
Có phải cô nương cho Đông Môn Liễu này đui mù, đi thu đồ đệ toàn là bị thịt phải không?
Đông Môn Liễu nói rồi bỗng tung chân đá văng thi thể đạo sĩ áo tím bay xuống vực thẳm.
Trông thấy Đông Môn Liễu nổi giận, Hạ Hầu Quyên giật mình nhưng đã bảo nàng là người cuồng ngạo nóng tính xưa nay chưa biết khiếp sợ một ai thì có lý nào chưa so tài nàng lại ngán Đông Môn Liễu?
Bởi vậy, tuy vẫn hết sức lễ phép, nhưng Hạ Hầu Quyên lại thách thức :
- Đông Môn lão tiền bối tức giận như thế, chắc có lẽ tiền bối định chỉ giáo tiện nữ đấy chăng?
Đông Môn Liễu không ngờ đứa con gái mảnh mai như tơ liễu này dám đứng trước mặt mình thách thức tỉnh khô, điều mà xưa nay chưa một ai dám đối với lão, nên lão trừng mắt, cười lạt hỏi :
- Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Hạ Hầu Quyên không hiểu lão muốn nói gì, nàng vội cúi đầu hỏi :
- Tại sao Đông Môn lão tiền bối lại bảo là “đáng tiếc”? Đáng tiếc vật gì?
Đông Môn Liễu cười khẩy :
- Lão đáng tiếc là con gái lão không có mặt tại đây. Nếu không, lão sẽ cho nó thử sức với ngươi một trận. Ngươi với nó có vẻ là hai địch thủ lý tưởng lắm đấy.
Bốc sôi hùng tâm cao vạn trượng, Hạ Hầu Quyên dựng ngược mày cười lớn :
- Lệnh ái đã không có mặt ở đây, Hạ Hầu Quyên này đành lòng để tiền bối chỉ giáo vậy.
Đông Môn Liễu hết sức kinh ngạc, lão trợn mắt nhưng rồi lắc đầu đáp :
- Không được! Lão với ngươi tuy có thù, nhưng không đời nào lão đi ăn hiếp kẻ yếu.
Hạ Hầu Quyên đã nghe Nhất Thiếp Thần Y Diệp Thiên Sĩ với Long Trì Tướng Ẩn Lưu Tế Xuyên cho biết là Đông Môn Liễu tái xuất giang hồ rất có thể lão định tìm kiếm ân sư của nàng để báo mối thù xưa, nên được dịp nàng vội lập trí thăm dò hư thực.
Nàng ngạo nghễ cười hỏi Đông Môn Liễu :
- Đông Môn lão tiền bối khỏi sợ thiên hạ bảo là ỷ già hiếp trẻ, lão tiền bối để Hạ Hầu Quyên này dĩ hạ phạm thượng cho được không?
Đông Môn Liễu nghe nói lão ngạc nhiên xếch mày la lớn :
- Con nhỏ này bộ muốn giao đấu với lão phu thật chăng?
Hạ Hầu Quyên tủm tỉm cười :
- Võ lâm tranh tài, cần phải kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài xem mới đẹp mặt.
Tên đạo sĩ gàn bướng vừa rồi chắc mới theo thầy học võ chưa được bao lâu nên khiến tiểu nữ đánh chưa đã tay...
Đông Môn Liễu coi mòi nhịn hết nổi rồi, lão hừ mũi một tiếng, hai mắt bộc phát tinh quang, mặt hiện sát khí đằng đằng trông gớm ghiếc.
Hạ Hầu Quyên vẫn mặc kệ, nàng bật cười khanh khách :
- Hôm nay, may gặp Đông Môn lão tiền bối thật không khác gì tiện nữ đã vào được bảo sơn. Không lẽ lão tiền bối để tiện nữ trở ra với hai tay không sao? Hơn nữa vừa rồi tiểu nữ đã hạ được lệnh đồ, lão tiền bối không sợ phái Chỉ Phất mang tiếng với thiên hạ võ lâm sao?
Hạ Hầu Quyên nói dứt, Đông Môn Liễu đành lắc đầu chịu thua :
- Ngươi ranh mãnh khéo ăn khéo nói lắm, được, lão phu bằng lòng để ngươi dĩ hạ phạm thượng.
Hạ Hầu Quyên cười lớn :
- Đông Môn lão tiền bối, Hạ Hầu Quyên này tuy còn trẻ thật, song hùng tâm ngạo cốt không thua ai đâu và cũng chưa biết nhường nhịn ai cả. Hôm nay, đối với Đông Môn tiền bối, vô luận lão tiền bối muốn bảo sao, tiểu nữ cũng xin nghe vậy, lão tiền bối vui lòng không?
Đông Môn Liễu dịu nét mặt, gật đầu :
- Ngươi tuổi trẻ chớ quá tự kiêu, hãy biết điều đi chút...
- Đông Môn tiền bối định chỉ giáo như thế nào? Và định chấp tiểu nữ bằng cách nào?
Đông Môn Liễu cười đáp :
- Lão phu chấp cô nương với ba điều kiện, nhưng cô nương phải trả lời lão phu một việc trước đã.
- Không hề gì, dẫu Đông Môn tiền bối không chấp tiểu nữ đi nữa, tiểu nữ cũng rất vui lòng trả lời tiền bối.
- Lão phu muốn biết chiêu thức vừa rồi của cô nương đã giao đấu với tệ đồ là chiêu thức gì.
- Đông Môn tiền bối quả thật không biết chiêu thức ấy chăng?
Không chút hổ thẹn, Đông Môn Liễu gật đầu đáp :
- Người xưa có câu học đến già cũng chưa biết hết...Nếu lão phu biết thì lão phu còn hỏi cô nương làm gì.
Hạ Hầu Quyên thầm phục, liền chấp tay thi lễ.
Đông Môn Liễu ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao Hạ Hầu cô nương lại đa lễ như vậy?
Hạ Hầu Quyên mỉm cười đáp :
- Đây đâu phải là đa lễ, chỉ là xin lỗi, Đông Môn tiền bối đã bị mắc lừa tiểu nữ rồi.
Đông Môn Liễu ngạc nhiên hỏi :
- Lão phu đã bị mắc lừa cô nương? Cô nương nói sao?
Hạ Hầu Quyên cười nói :
- Chiêu thức khởi đầu mà tiểu nữ đưa ra để cố ý đùa nghịch lệnh đồ, không thuộc lọai chiến thuật võ công nào cả, tiểu nữ đã tùy ý biểu diễn không lẽ Đông Môn tiền bối không nhìn ra được sao?
Đông Môn Liễu cau mày cười lạt :
- Thật không ngờ lão phu đã bị cô nương che mắt.
Hạ Hầu Quyên cười nói :
- Bây giờ Đông Môn tiền bối hãy nói rõ định chấp tiểu nữ bằng cách nào?
- Lão phu sẽ chấp cô nương ba điều kiện: thứ nhất lão phu không dùng cây “Chỉ Phất” mà chỉ dùng tay không, còn cô nương có thể sử dụng bất cứ quyền cước chưởng pháp, binh khí, ám khí, tùy theo ý muốn.
Hạ Hầu Quyên mắt sáng như điện, giương mi mỉm cười :
- Tiểu nữ chỉ dùng tay không.
- Tùy ý cô nương, nhưng lão phu cho phép cô nương tự do thi triển, cô nương chớ nên tự kiêu bỏ lỡ dịp may.
Hạ Hầu Quyên mỉm cười hỏi tiếp :
- Còn điểm thứ nhì?
- Lão phu sẽ hạn chế thêm đôi tay không, tay trái chỉ dùng để phòng thủ không được tấn công, tay mặt thì chỉ tấn công không được phòng thủ, bởi thế trong lúc cô nương đấu, nên chú ý tay trái của lão phu và khi phòng thủ hãy chú ý đến tay mặt của lão phu.
Hạ Hầu Quyên mỉm cười :
- Tiểu nữ cũng...
Đông Môn Liễu vội ngắt lời :
- Hạ Hầu Quyên cô nương còn muốn gì nữa? Lão phu không hiểu cô nương có định chấp nhận ba điểm chấp của lão phu không đã, hay cô nương định đánh ngang nhau với lão phu?
Hạ Hầu Quyên thấy Đông Môn Liễu đã bắt đầu nổi giận, nàng vội mỉm cười không nói gì cả, lẳng lặng chờ nghe Đông Môn Liễu nói tiếp :
- Điểm thứ ba không những chỉ hạn chế tay mặt của lão phu, lão phu chỉ được tấn công ba nơi huyệt đạo của cô nương mà thôi.
Hạ Hầu Quyên bất phục Đông Môn Liễu đã dám tự kiêu không xem nàng ra gì cả.
Nàng vừa nghĩ tới đây thì Đông Môn Liễu đã to tiếng nói tiếp :
- Hạ hầu cô nương, ba nơi yếu huyệt sẽ do cô nương tự ý chỉ định.
Hạ Hầu Quyên lắc đầu :
- Tiểu nữ tự chỉ lấy sao được, nếu tiền bối bắt buộc tiểu nữ tự ý chỉ định thì tiểu nữ sẽ chỉ định hết tất cả ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo khắp người nơi nào cũng có thể bị đánh trúng.
Đông Môn Liễu bật cười :
- Tính nết cô nương bướng bỉnh không khác gì con gái lão phu. Thôi được rồi, lão phu sẽ chỉ định. Lão phu sẽ công kích tả hữu “Thái Dương huyệt” và ở giữa lưng cô nương, ngoài ba nơi yếu huyệt đó, nếu lão phu hơi động đến nơi khác, từ đây lão phu sẽ vĩnh tuyệt giang hồ xa lánh trần tục.
Hạ Hầu Quyên đoán biết Đông Môn Liễu có một kỳ học tuyệt luân công lực cao siêu đến mức không thể đoán nổi. Hai bên thái dương và giữa lưng đều là nhưng nơi khó lòng bị đánh trúng, rất dễ phòng thủ.
Nếu thế sẽ có lợi cho nàng, cũng bởi phía sau lưng nàng hiện đang đeo kín ba miếng Kim Sắc Long trì Tướng Ẩn Lưu Tế Xuyên đã tặng cho nàng để hộ thân chỉ còn hai bên thái dương huyệt, nhất là đối phương chỉ được phép dùng một tay bên mặt để công kích, chắc chắn nàng sẽ khó lòng bị đối phương đánh trúng.
Trước kia Hạ Hầu Quyên chỉ thăm dò công lực hỏa hầu của Đông Môn Liễu, bây giờ nàng cảm thấy có nhiều cơ hội để nàng thi hết khả năng giao đấu một trận quyết liệt với đối phương.
Hùng tâm đột khởi, Hạ Hầu Quyên thối lui ra sau nửa bước khẽ ôm song quyền, cười nói :
- Xin đa tạ tiền bối, Hạ Hầu Quyên này xin đành phải thất lễ với tiền bối trước, xin tiền bối vui lòng tha thứ và chỉ giáo cho tiểu nữ.
Đông Môn Liễu mỉm cười :
- Cô nương cứ việc tự nhiên, và cũng nên nhớ rằng lão phu không hạn chế cô nương điểm nào cả. Nếu cô nương cho rằng quyền chưởng bất địch, cứ việc sử dụng binh khí, nếu cảm thấy binh khí vẫn bất địch, cô nương có thể tăng cường ám khí.
Hạ Hầu Quyên mắt xạ hào quang, cười khanh khách :
- Tiểu nữ sẽ dùng tay không để thỉnh giáo cùng tiền bối!
Hạ Hầu Quyên nói là đánh liền, nàng khẽ uốn lưng, song chưởng đồng thời xô ra một lượt, hai luồn chưởng phong vù vù phóng ra vào ngay hai bên bả vai Đông Môn Liễu.
Chiêu “Tây Môn Bái Phật” chưởng lực rất mạnh nhưng không phải để công kích vào chỗ hiểm yếu nó còn tiềm ẩn sự tôn kính của kẻ tiểu bối đối với bậc tiền bối đáng kính.
Đông Môn Liễu không lạ gì thứ lễ mạo ấy, lão vừa né người nhảy vọt sang bên vừa gật đầu mỉm cười :
- Cảm ơn cô nương, lão phu đã đón nhận chiêu kính thứ nhất của cô nương rồi, bây giờ cô nương cứ việc đánh thẳng tay đừng e ngại gì cả.
Hạ Hầu Quyên nhướng cao mày liễu lập tức vung mạnh song chưởng công kích tới tấp Đông Môn Liễu bằng toàn những thế quái ác mãnh liệt.
Đông Môn Liễu thi triển một thân pháp hết sức ung dung lão lượn lại dưới vùng chưởng ảnh linh diệu của Hạ Hầu Quyên.
Lão đã nói trước rằng tay trái lão chỉ thủ không công, tay mặt chỉ công không thủ, thế mà hiện giờ ngay đến tay trái của lão cũng không cần vận dụng. Lão chỉ ỷ trượng thân pháp linh kỳ mặc cho Hạ Hầu Quyên hùng hổ công kích như cuồng phong vũ bão. Song vậy mà Hạ Hầu Quyên cũng không sao đụng được ta áo lão.
Đông Môn Liễu ỷ trượng tài nghệ cao siêu nên tránh né như thế là lão cố ý trêu chọc Hạ Hầu Quyên và hơn nữa lão muốn nhân lúc Hạ Hầu Quyên xuất chiêu phát thức xét đoán xem nàng là học trò của phái nào.
Nhưng Hạ Hầu Quyên đã có một căn cơ vững chắc, trí óc phi phàm, võ học đã luyện đủ hỏa hầu, bất cứ nàng thi triển thứ chiêu thức nào cũng đều có một uy lực dũng mãnh nên từ nãy đến giờ nàng chưa cần phải dùng tới Lôi Âm tam thập tam thức hay Bàn Nhược Phật chưởng hai môn tuyệt học của sư môn nàng.
Do đó, đã ba chục hiệp qua, Đông Môn Liễu vẫn không đoán ra được nàng là đệ tử của ai. Biết nàng khôn khéo muốn giữ kín thân phận và sư môn, lão liền tìm cách bắt buộc nàng phải biểu lộ tuyệt hoc sở trường ra cho lão xem.
Cho đến đây, nhân lúc Hạ Hầu Quyên vừa giở thức “Tôn Sơn Điền Hải” huy chưởng lực công kích như điên như cuồng, Đông Môn Liễu bỗng giơ cao tay trái, phất nhẹ một cái dùng chiêu “Phất Liễu Phân Hoa” đón đỡ.
“Ầm”...
Hai chưởng chạm nhau dữ dội nhưng Đông Môn Liễu vẫn vững vàng như tòa sơn nhạc, còn Hạ Hầu Quyên không khác gì chiếc lá cuốn bay theo gió, nàng bị lão đánh văng ra sau hơn trượng.
Hạ Hầu Quyên tê điếng cả cánh tay mặt, nhìn Chỉ Phất Vũ Sĩ với ánh mắt hãi kinh thán phục. Chỉ Phất Vũ Sĩ quả thật danh bất hư truyền, chỉ một phất tay khe khẽ cũng đủ mang một kình lực khiếp hồn.
Phần Đông Môn Liễu cũng phải trố mắt ra nhìn Hạ Hầu Quyên rồi chợt gật đầu khen ngợi :
- Ngươi chịu nổi chiêu “Phất Liễu Phân Hoa” của lão phu chỉ bị đánh bật ra xa, kể cũng đáng mặt anh thư nữ hiệp, xứng đáng đứng đầu trong khối đệ nhị đại để tự trong đương kim võ lâm rồi.
Hạ Hầu Quyên không ngờ Đông Môn Liễu lại lên tiếng khen tặng mình như thế, tuy bị bại nhưng nàng nghe vui vui trong lòng.
Kế, Đông Môn Liễu lại nói :
- Bây giờ ngươi nên cẩn thận, giở hết tài lực ra đi, lão phu biết ngươi còn nương tay chưa chịu đánh hết sức mình, lão phu bắt đầu tấn công đấy nhé. Ráng lên! Chỉ trong ba chiêu nếu không khám phá ra sư môn của ngươi lão phu sẽ vĩnh biệt Trung Nguyên trở về Miêu Cương tức khắc.
Hạ Hầu Quyên thấy đối phương quá tự phụ thì trong bụng có ý không phục, nàng nghĩ công lực của đối phung tuy cao, nhưng một khi chỉ sử dụng có tay mặt và chỉ được phéo công kích nội ba nơi yếu huyệt tả hữu thái dương và sau lưng thì không lẽ nàng không tránh nổi hoặc chống cự không lại đến nỗi phải giở tuyệt chiêu của sư môn.
Nghĩ vậy Hạ Hầu Quyên yên bụng vững lòng tự tin nơi mình. Liền đó nàng nghe Đông Môn Liễu quát lớn :
- Hãy chú ý, chiêu thứ nhất là “Tiên Nhân Chỉ Lộ” lão phu sẽ dùng ngón tay trỏ bên mặt điểm vào “Tả Thái dương huyệt” của ngươi.
Giao thủ mà nói rõ thủ pháp của mình cho đối phương nghe, lại còn khai luôn cả hộ vị tập kích để đối phương biết mà phòng bị cảnh giác trước thì thật là một lối đánh lạ kỳ cao ngạo hiếm thấy.
Nghe nói, Hạ Hầu Quyên vừa ngạc nhiên thì ngón tay trỏ bên mặt của Đông Môn Liễu đã điểm ngay vào chỗ Tả thái dương huyệt của nàng độ vài phân rồi. Chiêu thức lẫn thủ pháp của Đông Môn Liễu đều không ly kỳ nhưng lạ nhất là nhanh không thể tưởng.
Hãi kinh trước khí thế oai hùng chớp nhoáng của Đông Môn Liễu không dám khinh thường, nhanh như cắt, Hạ Hầu Quyên liền theo thế đánh từ phía trái của đối phương vội nghiêng người về một phía, mặt sát xuống mặt đất.
Tuy nhiên lối né tránh này chỉ có thể tạm tránh khỏi luồng chỉ phong hiểm độc của Đông Môn Liễu thôi chứ nếu lão đạo thuận thế công kích thêm lần nữa thì Hạ Hầu Quyên sẽ bị nguy hiểm.
Nhưng ái đồ của Bàn Nhược am chủ đâu phải tầm thường nên thoáng cái Hạ Hầu Quyên điểm mạnh chân xoay người lòn ra sau lưng Đông Môn Liễu thoát khỏi thế đánh hiểm ác của đối phương trong nháy mắt.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
30 chương
571 chương
42 chương
3 chương
34 chương