Buổi tối Cảnh sát nghĩ tôi là một người tò mò. Họ nghĩ tôi là một kẻ theo đuôi, một người mất trí, thần kinh không bình thường. Tôi đã không nên đến sở cảnh sát. Tôi đã quyết định sai lầm và tôi không nghĩ là tôi đã giúp được gì cho Scott theo dự  định ban đầu. Anh cần sự giúp đỡ của tôi, vì chắc chắn là cảnh sát sẽ nghi ngờ anh đã làm gì cô, và tôi biết đó không phải sự thật, vì tôi biết anh. Tôi thực sự nghĩ vậy, thật điên rồ. Tôi thấy cái cách của anh khi ở bên Megan. Anh không thể hại cô được. OK, thực ra thì giúp Scott cũng không phải lí do duy nhất tôi đến sở cảnh sát. Có một vấn đề mà tôi đã nói dối, và giờ tôi phải giải quyết chúng. Tôi đã nói dối về việc làm việc cho Huntingdon Whitely. Tôi phải cố gắng lắm mới có can đảm để đến sở cảnh sát. Tôi định quay lưng về nhà hàng tá lần, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn đi vào. Tôi hỏi nhân viên trực ở đó xem tôi có thể nói chuyện với Thanh tra Thám tử Gaskill không, và anh ta chỉ tôi đến một phòng chờ ngột ngạt, tôi ngồi ở đó khoảng một tiếng tận khi có một người đến đón. Đến lúc đó thì tôi cũng đã ướt đẫm mồ hôi và run rẩy như chuẩn bị bị tử hình vậy. Tôi được dẫn đến một phòng khác, nhỏ hơn và cũng ngột ngạt không kém, không có cửa sổ và không khí thì đặc quánh. Tôi ngồi đó một mình khoảng mười phút nữa trước khi Gaskill và một người phụ nữ, cũng mặc đồ đơn giản, đi đến. Gaskill chào đón tôi rất lịch sự; trông ông ta cũng không có vẻ gì là bất ngờ khi thấy tôi. Ông ta giới thiệu người cộng sự là Trung sĩ Thám tử Riley. Cô ta trẻ hơn tôi, cao, gầy và tóc tối màu, đẹp một cách sắc sảo, ở một khía cạnh nào đó lại hơi xảo quyệt. Cô ta không đáp lại nụ cười của tôi. Chúng tôi cùng ngồi xuống và không ai nói gì; họ chỉ nhìn tôi, chờ đợi điều gì đó. “Tôi nhớ ra người đàn ông rồi” tôi nói. “Tôi đã nói với ông là có một người đàn ông trên tàu. Tôi có thể miêu tả anh ta.” Riley nhướn lông mày và đổi chỗ ngồi. “Anh ta cao trung bình, lớn cỡ thường và tóc đỏ. Tôi trượt chân ở bậc thang và anh ta đỡ lấy tay tôi.” Gaskill tựa lưng về sau, đặt khuỷu tay lên bàn, tay gập vào nhau đặt trước miệng. “Anh ta mặc...tôi nghĩ là anh ta mặc một chiếc áo phông màu xanh.” Nó không hoàn toàn đúng. Tôi nhớ là có một người đàn ông, và tôi cũng khá chắc chắn là anh ta có mái tóc đỏ, và tôi nghĩ là anh ta cười với tôi, hoặc nhạo báng tôi, khi tôi còn trên tàu. Tôi nghĩ là anh ta xuống ở Witney, và tôi cũng nghĩ là anh ta đã nói chuyện với tôi. Có thể tôi đã vấp vào bậc cầu thang. Tôi có chút kí ức về việc đó, nhưng cũng không chắc chắn đó là kí ức của tối thứ bảy hay của ngày nào khác. Tôi cũng không biết anh ta mặc cái gì. Ông thám tử không có vẻ ấn tượng với câu chuyện của tôi. Riley thì lắc đầu nguầy nguậy. Gaskill buông tay, dang ra phía trước, lòng bàn tay ngửa lên. “OK. Đó là tất cả những gì cô đến đây để nói với tôi sao, Ms Watson?” ông hỏi. Giọng ông ta không giận giữ, nghe giống như là đang động viên. Tôi ước là Riley ra khỏi đây. Tôi có thể nói cho ông; tôi có thể tin ông ta. “Tôi không còn làm việc cho Huntingdon Whitely nữa” tôi nói. “Ồ.” Ông tựa lưng vào chiếc ghế, có vẻ hứng thú hơn.”Tôi bỏ việc ba tháng trước. Bạn cùng nhà của tôi - ừm, thực ra cô ấy là chủ nhà - tôi vẫn chưa nói cho cô ấy. Tôi đang tìm một công việc khác. Tôi không muốn cô ấy biết vì tôi nghĩ có thể cô ấy sẽ lo lắng về tiền thuê nhà. Tôi có một ít tiền. Tôi có thể trả tiền nhà, nhưng... Dù sao thì, hôm qua tôi đã nói dối ông về chuyện việc làm và tôi rất xin lỗi.” Riley tựa vào tường và nở một nụ cười giả dối. “Tôi hiểu. Cô không còn làm việc cho Huntingdon Whitely. Cô không làm việc cho ai, phải không? Vậy cô đang thất nghiệp?” tôi gật đầu. “OK... Vậy...cô không bị ràng buộc hợp đồng hay gì đó như vậy?” “Không.” “Và...bạn cùng nhà của cô không để ý rằng cô không đi làm hằng ngày?” “Tôi có. Ý tôi là, tôi không đến văn phòng, nhưng tôi vẫn đến Luân Đôn, như mọi khi, đúng giờ đó và mọi thứ, nên cô ấy...cô ấy không biết.” Riley liếc sang Gaskill; ông ta vẫn nhìn vào mặt tôi, tôi thấy một biểu hiện thoáng buồn trong đôi mắt ông. “Nó nghe có vẻ lạ lùng, tôi biết...” tôi nói và cũng nghĩ lại, vì nghe nó không lạ lùng, nghe nó điên rồ khi tôi nói nó ra. “Phải rồi. Vậy cô giả vờ đi làm mọi ngày?” Riley hỏi, nhướn lông mày lên, như thể cô ta đang lo ngại cho tôi. Như thể cô ta nghĩ tôi đang rất phiền lòng. Tôi không nói năng hay gật đầu hay làm gì hết, tôi giữ yên lặng. “Tôi có thể hỏi tại sao cô bỏ việc không, cô Watson?” Nói dối cũng chẳng có ích gì. Nếu họ không có ý định tìm hiểu về hồ sơ làm việc của tôi trước cuộc hội thoại này, thì đến bây giờ họ cũng sẽ làm. “Tôi bị sa thải” tôi nói. “Cô bị đuổi việc” Riley nói, giọng cô ta có gì đó như sự thoả mãn. Đó chắc chắn là câu trả lời mà cô ta đang chờ đợi. “Tại sao vậy?” Tôi thở dài và hướng về Gaskill. “Điều này có thực sự quan trọng không? Có liên quan gì đến việc tại sao tôi bị sa thải?” Gaskill không nói gì cả, ông ta đang xem xét những ghi chú mà Riley vừa đưa, nhưng ông ta cũng hơi lắc đầu. Riley viết một tờ khác. “Cô Watson, tôi muốn hỏi cô về tối thứ bảy.” Tôi liếc nhìn Gaskill - chúng tôi đã nói về chuyện này rồi - nhưng ông ta không nhìn tôi. “Được rồi” tôi nói, luôn tay sờ lên da đầu, lo lắng về vết thương của mình. Tôi không thể dừng được. “Nói cho tôi biết vì sao cô đến đường Blenheim vào tối thứ bảy. Tại sao cô muốn nói chuyện với chồng cũ?” “Tôi không nghĩ đó là việc của ông” tôi nói, và rồi, nhanh chóng, trước khi cô ta có thể nói điều gì, “Có thể cho tôi một cốc nước được không?” Gaskill đứng lên và rời phòng, việc mà tôi cũng không ngờ tới. Riley không nói một lời; cô ta chỉ đứng nhìn tôi với nụ cười vẫn trên môi. Tôi không thể chịu được ánh nhìn của cô ta, tôi nhìn xuống bàn và đảo mắt quanh căn phòng. Tôi biết đây là thủ đoạn của cô ta: cô ta sẽ giữ im lặng để tôi cảm thấy không thoải mái và tôi sẽ phải nói gì đó, dù tôi không muốn. “Tôi có vài chuyện muốn thảo luận với ông ta” tôi nói. “Vấn đề riêng tư.” Nghe thật tự cao và lố bịch. Riley thở dài. Tôi cắn môi và quyết định sẽ không nói gì cho đến khi Gaskill trở lại. Lúc ông ta quay về, đặt một cốc nước trước mặt tôi, Riley nói.”Vấn đề riêng tư?” Cô ta nhắc. “Được rồi.” Riley và Gaskill nhìn nhau, tôi không chắc đó là sự khó chịu hay hứng thú. Tôi có thể cảm nhận được mùi mồ hôi phía môi trên. Tôi nhấp một ngụm nước; vị nó hơi tanh. Gaskill bày đống giấy tờ ra đằng trước và gạt chúng sang một bên, như thể ông ta đã xong với chúng, hoặc dù nó là gì cũng không khiến ông ta thích thú. “Cô Watson, vợ...ờ...vợ của chồng cũ của cô, cô Anna Watson, đã rất lo ngại về cô. Cô ấy nói là cô đã làm phiền cô ấy, làm phiền chồng của cô ấy, rằng cô không mời mà đến nhà họ, và có một lần...” Gaskill nhìn lại tờ ghi chú, nhưng Riley ngắt quãng. “Có một lần cô đột nhập vào nhà riêng của cô Watson và lấy đi đứa bé mới sinh của họ.” Đó là lỗ hổng trong trí nhớ của tôi. “Điều đó không đúng!” tôi nói. “Tôi không lấy...Nó không phải như vậy, điều đó là hoàn toàn sai. Tôi không...tôi không lấy nó đi.” Tôi cảm thấy rất buồn bực, tôi bắt đầu run rẩy và khóc, tôi nói với họ là mình muốn đi ra ngoài. Riley đẩy ghế ra đằng sau và đứng dậy, gật đầu với Gaskill và rời căn phòng. Gaskill đưa tôi một chiếc khăn giấy. “Cô có thể đi bất cứ lúc nào cô muốn, cô Watson. Cô đã đến đây nói chuyện với chúng tôi.” ông ta cười với tôi, một nụ cười có vẻ như xin lỗi. Tôi lập tức thấy thích ông ta ngay giây phút đó, tôi muốn nắm lấy tay ông ta, nhưng tôi đã không làm vậy, vì nó sẽ rất kì lạ. “Tôi nghĩ cô muốn kể cho tôi nhiều hơn” ông nói, và tôi còn thích ông ta hơn khi đã nói kể cho tôi thay vì kể cho chúng tôi. “Có lẽ” ông ta nói, đứng dậy và hướng tôi ra phía cửa, “cô muốn nghỉ một chút để co dãn chân, kiếm cho mình thứ gì đó ăn. Và khi cô đã sẵn sàng, hãy quay lại và kể cho tôi mọi thứ.” Tôi đã định quên đi mọi chuyện và quay về nhà. Tôi đi ngang qua ga tàu, sẵn sàng để quay lưng với mọi chuyện. Rồi tôi nghĩ đến các chuyến tàu, đi qua đi lại trên đường ray đó, qua ngôi nhà - nhà của Megan và Scott - hằng ngày. Nếu họ không bao giờ tìm được ra cô? Tôi sẽ hối hận mãi mãi - và tôi hiểu rằng điều này rất ít khả năng, nhưng dù sao thì việc làm này của tôi cũng giúp chút ít gì đó. Nếu Scott bị kết tội làm hại Megan chỉ bởi vì họ không biết về chuyện của B? Nếu lúc này cô ấy đang ở nhà của B, bị trói dưới tầng hầm, đau đớn và chảy máu, hoặc đã bị chôn đằng sau vườn? Tôi làm như những gì Gaskill nói, tôi mua một chiếc bánh kẹp dăm bông và phô mai và một chai nước ở cửa hàng góc phố và mang ra công viên Witney, một mảnh đất khá nhỏ bao quanh bởi những ngôi nhà từ những năm 1930 và chỉ để ra một sân chơi nhỏ đầy nhựa đường. Tôi ngồi trên một chiếc ghế băng dài, ngắm nhìn những bà mẹ và người trông trẻ mắng nhiếc những đứa trẻ vì đã ăn cát trong những cái hố. Tôi từng mơ đến việc này, một vài năm trước. Tôi mơ tới việc đến đây - không phải để ăn bánh kẹp dăm bông phô mai giữa giờ nghỉ của cuộc phỏng vấn với cảnh sát, mà tất nhên - tôi mơ tới việc đến đây cùng với con của mình. Tôi nghĩ đến loại xe đẩy mà tôi sẽ mua, dành tất cả thời gian ở Trotter và Trung tâm Dạy học từ sớm hay chọn những bộ quần áo và đồ chơi dễ thương. Tôi nghĩ đến việc mình sẽ ngồi đây như thế nào, ôm lấy đứa trẻ trên đùi.Nhưng điều đó không xảy ra. Chưa có bác sĩ nào giải thích được tại sao tôi không thể mang thai. Tôi vẫn còn trẻ, thân hình vừa phải, tôi không hay uống rượu nặng khi chúng tôi vẫn đang cố. Tinh dịch của chồng tôi khoẻ và nhiều. Nhưng nó vẫn không xảy ra. Tôi cũng luôn thực hiện theo kế hoạch, tôi vẫn không thể mang thai. Chúng tôi đã một lần thử IVF, đó là tất cả những gì chúng tôi có thể chu cấp được. Nó đã, như mọi người vẫn hay nói, không dễ chịu và không thành công. Không ai cảnh báo cho tôi về việc nó sẽ chia cắt chúng tôi. Việc khó sinh con này khiến cho tôi không có đường lui. Không phải khi bạn đã đến độ tuổi ba mươi. Bạn bè tôi đã có con, bạn của bạn bè cũng đã có con, mang thai và sinh con, tiệc sinh nhật mọi nơi. Tôi đã bị hỏi về việc đó, hầu như mọi lúc. Mẹ tôi, bạn chúng tôi, đồng nghiệp ở công ti. Khi nào mới đến lượt của tôi? Bằng một cách nào đó, việc tôi không thể mang thai trở thành một đề tài trong những cuộc nói chuyện chủ nhật, không chỉ giữa Tom và tôi, mà chung hơn. Chúng tôi đã cố làm gì, chúng tôi nên làm gì, tôi có nên uống thêm cốc rượu thứ hai không? Khi tôi còn trẻ, chúng tôi có rất nhiều thời gian, nhưng sự thất bại đã che đậy tôi, nó làm tôi choáng ngập, cản trở tôi và cuối cùng, tôi cũng từ bỏ hi vọng. Đã có lúc, tôi đã gạt bỏ sự thật rằng đó là lỗi của tôi, rằng tôi đã khiến mọi người thất vọng. Nhưng đến khi anh có mối quan hệ với Anna, không có vấn đề gì với khả năng sinh con của Tom. Tôi đã sai khi nghĩ rằng chúng tôi đều có lỗi; đó đều là lỗi của tôi. Lara, bạn thân nhất của tôi hồi đại học đã có hai con trong vòng hai năm: một trai và một gái. Tôi không thích chúng. Tôi không muốn nghe bất kì điều gì về chúng. Lara không nói chuyện với tôi trong một thời gian dài. Có một cô gái cùng công ti đã nói với tôi – một cách tình cờ, như thể cô ta đang nói về  việc cắt ruột thừa hay nhổ một cái răng khôn – đó là cô ta vừa phá thai bằng thuốc, và nó nhẹ nhàng hơn cuộc phẫu thuật khi cô ta còn ở đại học. Tôi không thể nói chuyện với cô ta kể từ đó, tôi còn chẳng thể nhìn cô ta. Mọi thứ trở nên ngại ngùng, mọi người cũng để ý thấy điều đó. Tom không cảm nhận theo cách của tôi. Đó không phải là lỗi của anh, vì đã bắt đầu, trong trường hợp nào đi nữa, anh không cần một đứa con như tôi cần. Anh muốn trở thành bố, anh thực sự muốn – tôi muốn anh luôn mơ về việc đá bóng ở sân sau với con trai, hay bế đứa con gái lên vai khi chơi trong công viên. Nhưng anh lại nghĩ cuộc sống của chúng tôi tốt hơn khi không có con. Chúng tôi đã hạnh phúc, anh từng nói với tôi, tại sao chúng ta không thể tiếp tục sống hạnh phúc? Anh trở nên thất vọng đối với tôi. Anh không thể hiểu được cảm giác nhớ những gì mình chưa từng có, hay tiếc về nó. Tôi tự cô lập mình trong đau đớn. Tôi trở nên cô đơn, và tôi uống một ít rượu, rồi thêm ít nữa, rồi tôi trở nên cô đơn hơn, vì chẳng ai muốn lại gần một kẻ say xỉn. Tôi lạc lối, tôi uống, tôi uống, và tôi lạc lối. Tôi từng thích công việc của mình, nhưng tôi không có một sự nghiệp sáng lạng, và dù tôi có, hãy thành thật rằng: phụ nữ vẫn được coi trọng vì hai thứ - vẻ ngoài của họ và vai trò làm mẹ. Tôi không xinh đẹp, và tôi không thể có con, vậy điều gì làm nên tôi? Tôi không có giá trị. Tôi không thể đổ tại sự say xỉn của mình – tôi không thể đổ lỗi cho bố mẹ hay tuổi thơ của mình, một người chú ngược đãi hay những bi kịch cuộc đời kinh khủng. Đó là lỗi của tôi. Dù gì thì tôi cũng đã từng là một người thích uống rượu – tôi vẫn luôn thích uống rượu. Nhưng khi tôi trở nên buồn chán hơn, và nỗi buồn trở nên nhàm chán trong một thời gian, đối với những người buồn bã và những người xung quanh họ. Và rồi tôi từ một người thích uống rượu thành một con nghiện rượu, và không còn gì nhàm chán hơn việc đó.Giờ thì tôi đã khá hơn, về việc con cái; tôi đã đỡ hơn kể từ khi ở một mình. Tôi phải làm vậy. Tôi đọc sách và những bài báo, và tôi nhận ra rằng mình phải chấp nhận nó. Có những bi kịch, nhưng cũng có hi vọng. Nếu tôi tỉnh táo, có cơ hội tôi sẽ nhận nuôi. Và tôi cũng chưa đến ba tư tuổi – việc này vẫn chưa kết thúc. Tôi đã khá hơn mấy năm trước, khi tôi thường bỏ cả xe đẩy và rời khỏi siêu thị nếu nơi đó nhiều các bà mẹ và trẻ con; tôi đã không thể đến những nơi như công viên, hay ngồi cạnh những sân chơi và nhìn những người giữ trẻ đẩy xe đi qua. Đã có lúc, khi tôi trong tình trạng tồi tệ nhất, khi nỗi mong muốn đã đến đỉnh điểm, đó là khi tôi nghĩ mình gần như mất trí. Có lẽ tôi đã từng, trong một khoảng thời gian. Ngày họ hỏi tôi về chuyện đó ở sở cảnh sát, tôi đã có thể nổi điên. Những điều Tom nói đã khiến tôi phát cáu. Hơn thế là những điều anh viết: một buổi sáng tôi đọc được trên Facebook. Cũng không phải một cú sốc – tôi biết là cô ta đã có em bé, anh đã nói với tôi, và tôi cũng đã nhìn thấy cô ta, nhìn thấy những thứ đồ chơi màu hồng bên cửa sổ. Và tôi biết điều gì đang đến.Nhưng tôi đã nghĩ đến đứa bé như là đứa bé của cô ta. Cho đên khi tôi nhìn thấy bức ảnh của anh, bế đứa trẻ mới sinh, nhìn xuống nó và cười, và anh viết bên dưới: “Thì ra đây là những gì người ta nói! Chưa từng cảm thấy tình yêu như thế này! Ngày hạnh phúc nhất cuộc đời!“. Tôi nghĩ đến việc anh viết nó – biết rằng tôi sẽ nhìn thấy nó, rằng tôi sẽ đọc những dòng chữ này và chúng sẽ giết tôi, nhưng anh vẫn viết nó. Anh không quan tâm. Cha mẹ không quan tâm bất kì điều gì ngoài con cái của họ. Chúng là trung tâm của vũ trụ; chúng là tất cả những gì đáng quý. Tất cả những người khác đều không quan trọng, mặc kệ họ đang phải chịu đựng. Tôi đã rất tức giận. Tôi đã gần như mất trí. Có lẽ tôi đã từng nghĩ đến việc trả thù. Có lẽ tôi nghĩ mình muốn chứng tỏ rằng nỗi đau của mình là thật. Tôi cũng không biết. Tôi đã làm một việc ngu ngốc. Tôi quay trở lại sở cảnh sát sau vài giờ. Tôi hỏi nếu mình có thể nói chuyện với Gaskill một mình, nhưng ông ta nói ông muốn Riley cùng có mặt. Tôi bớt thích ông ta sau việc đó. “Tôi không đột nhập vào nhà của họ” tôi nói. “Tôi đã đến đó, tô chỉ muốn nói chuyện với Tom. Nhưng không ai ra...” “Vậy cô vào bằng cách nào?” Riley hỏi tôi. “Cửa vẫn mở.” “Cửa trước vẫn mở sao?” Tôi thở dài. “Không, tất nhiên là không. Chiếc cửa đằng sau, cái mà dẫn vào vườn.” “Và làm cách nào mà cô vào được vườn?” “Tôi trèo qua hàng rào, tôi biết lối vào...” “Vậy cô trèo qua hàng rào để vào nhà chồng cũ?” “Đúng vậy. Chúng tôi từng...Luôn có một chìa khóa dự phòng ở đằng sau. Chúng tôi giấu nó ở một nơi, phòng trường hợp một trong hai quên chìa khóa hay gì đó. Nhưng tôi không đột nhập vào – tôi không làm thế. Tôi chỉ muốn nói chuyện với Tom. Tôi nghĩ là có thể... chuông cửa không hoạt động hay gì đó.” “Đó là giữa ngày, trong tuần, phải không? Tại sao cô nghĩ là chồng cô sẽ có nhà? Cô có gọi trước không?” Riley hỏi.”Chúa ơi! Cô có để tôi nói không vậy?” tôi hét lên, và cô ta lắc đầu và cười, như thể cô ta biết tôi, như thể cô ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi. “Tôi trèo qua hàng rào” tôi nói, cố kiểm soát âm lượng của giọng nói, “và gõ vào cửa kính, mà nó vẫn đang mở hé. Không ai trả lời. Tôi ngó đầu vào trong và gọi tên Tom. Một lần nữa, không ai trả lời, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng em bé khóc. Tôi đi vào trong và thấy Anna – “ “Cô Watson ư?” “Đúng vậy, cô Watson đang ngủ trên chiếc sô pha. Và đứa bé đang nằm trong nôi và khóc – thực ra là đang hét, mặt đỏ bừng – nó chắc đã khóc được một lúc rồi.” Khi tôi đang nói, đột nhiên tôi nhớ ra mình nên nói với họ rằng tôi đã nghe thấy tiếng em bé khóc từ trên đường rồi, vì vậy tôi mới đi vòng lối sau. Nó sẽ khiến tôi bớt giống một người điên hơn. “Vậy là đứa bé đang khóc và mẹ nó ở ngay đấy, và cô ta không thức dậy?” Riley hỏi tôi. “Đúng vậy.” Khuỷu tay của cô ta đặt trên bàn và tay thì che miệng nên tôi không thể nhìn được rõ biểu cảm của cô ta, nhưng tôi biết cô ta đang nghĩ rằng tôi đang nói dối. “Tôi bế nó lên để dỗ. Chỉ vậy thôi. Tôi chỉ bế nó lên để nó ngưng khóc.” “Đó không phải là tất cả phải không, vì khi Anna thức dậy, cô không ở đó? Cô đang ở sau hàng rào, gần ray tàu.” “Con bé không ngừng khóc ngay lập tức” tôi nói. “Tôi đã phải dỗ nó và nó vẫn hậm hực, nên tôi cho nó ra ngoài.” “Gần ray tàu?” “Ra vườn.” “Cô có ý định làm hại con của cô Watson không?” Tôi đứng lên. Hơi quá đà, tôi biết, nhưng tôi muốn họ thấy – khiến cho Gaskill thấy – đó là một sự xúc phạm. “Tôi không phải nghe những điều này! Tôi đến đây để kể về người đàn ông! Tôi đến đây để giúp các người! Và giờ...các người đang buộc tội tôi về điều gì vậy?” Gaskill vẫn bình thản, không ấn tượng. Ông ta chỉ tôi ngồi xuống. “Cô Watson, ờ, cô Watson kia – Anna – đã nhắc đến cô trong khi chúng tôi hỏi về Megan Hipwell. Cô ấy nói rằng cô đã có hành động bất thường, trong một trạng thái không ổn định. Cô ấy nhắc đến vụ việc với đứa bé. Và nói rằng cô đã làm phiền cô ấy và chồng, rằng cô liên tục gọi đến.” Ông ta nhìn xuống tờ ghi chú một lát. “Hầu như là buổi đêm. Và cô không thể chấp nhận việc cuộc hôn nhân của mình đã kết thúc...” “Điều đó không đúng!” tôi khăng khăng - đúng vậy, tôi gọi cho Tom rất nhiều lần, nhưng không phải hằng đêm, đó là một sự vu khống. Nhưng tôi bắt đầu có cảm giác Gaskill không còn ở phe tôi nữa, và tôi lại bắt đầu muốn khóc. “Tại sao cô vẫn chưa thay tên?” Riley hỏi. “Gì cơ?” “Cô vẫn dùng họ của chồng cũ. Tại sao vậy? Nếu người đàn ông của tôi bỏ đi theo người đàn bà khác, tôi nghĩ mình sẽ muốn vứt bỏ cái tên ấy đi. Tôi tất nhiên không muốn chia sẻ tên của mình với người đàn bà thay thế kia...” “Có lẽ tôi không đến mức nhỏ mọn như vậy.” Tôi nhỏ mọn như vậy đấy. Tôi ghét việc cô ta là Anna Watson. “Được rồi. Và chiếc nhẫn - chiếc cô đang đeo trên cổ. Có phải đó là nhẫn cưới không?””Không” tôi nói dối. “Nó là...nó là của bà tôi.” “Thật vậy à? OK. Tôi phải nói điều này, đối với tôi, thái độ của cô đã bộc lộ nên - như cô Watson đã nói - cô chưa sẵn sàng bước tiếp, và cô phủ nhận sự thật rằng chồng cũ của cô đã có một gia đình mới.” “Tôi không thấy -” “Chuyện này liên quan gì đến Megan Hipwell?” Riley nói nốt câu của tôi. “Buổi tối Megan mất tích, chúng tôi đã được thông báo rằng cô - một người phụ nữ không ổn định, người đã uống rượu say khướt - được nhìn thấy trên con đường mà cô ấy sống. Và nghĩ rằng có một số sự tương đồng về vẻ ngoài giữa Megan và cô Watson -” “Họ chả có gì giống nhau cả!” tôi phát cáu bởi câu chất vấn đó. Jess không giống Anna chút nào. Megan không giống Anna. “Họ đều có mái tóc vàng, nhỏ người, mảnh dẻ, da trắng...” “Thế nên tôi tấn công Megan vì nghĩ đó là Anna? Đó là điều ngu ngốc nhất tôi từng nghe” tôi nói. Nhưng vết bầm trên đầu tôi lại nhói lên và tất cả các sự việc xảy ra tối thứ bảy vẫn đang là một lỗ hổng đen kịt. “Cô có biết là Anna Watson quen Megan Hipwell không?” Gaskill hỏi, và tôi cảm giác như hàm tôi đang rớt xuống. “Tôi...cái gì? Không. Không, họ không biết nhau.” Riley mỉm cười, rồi lại làm mặt nghiêm túc. “Họ có đấy. Megan có thời gian chăm con cho nhà Watson...” cô ta nhìn xuống tờ giấy, “vào tháng tám và tháng chín năm ngoái.” Tôi không biết nói gì. Tôi cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó: Megan ở trong nhà tôi, với cô ta, với đứa con của cô ta. “Vết cắt trên môi của cô, có phải là khi cô bị đánh vào ngày hôm đó không?” Gaskill hỏi tôi. “Đúng. Tôi nghĩ là mình đã cắn phải môi khi ngã.” “Tại nạn này ở đâu vậy?” “Ở Luân Đôn, đường Theobalds. Gần Holborn.” “Và cô làm gì ở đó?” “Tôi xin lỗi, gì cơ?” “Tại sao cô lại đến trung tâm Luân Đôn?” Tôi nhún vai. “Tôi đã nói rồi mà” tôi nói một cách lạnh lùng. “Bạn cùng nhà của tôi vẫn chưa biết là tôi đã mất việc. Nên tôi đến Luân Đôn như bình thường, và đến thư viện để tìm việc hay tìm hiểu về CV.” Riley lắc đầu, có thể là cô ta không tin, hay vẫn đang nghi hoặc. Tại sao mọi người lại không thể hiểu nổi chuyện này chứ? Tôi đẩy ghế ra, sẵn sàng ra về. Tôi chán bị hỏi cung, bị biến thành một con ngốc hay một người đàn bà điên rồi. Đến lúc chơi bài ngửa rồi đấy. “Tôi không biết tại sao chúng ta lại nói về chuyện này” tôi nói. “Tôi đã nghĩ là các người có chuyện hay ho hơn để làm cơ, như là điều tra về vụ mất tích của Megan chẳng hạn. Tôi cá là ông chưa nói chuyện với tình nhân của cô ta nhỉ?” Không ai trong bọn họ nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Họ không lường trước được điều đó. Họ không biết về anh ta. “Có thể là ông không biết. Megan Hipwell đã ngoại tình” tôi nói, và tôi bắt đầu đi ra phía cửa. Gaskill dừng tôi lại; ông ta di chuyển một cách nhẹ nhàng và nhanh một cách bất ngờ, và trước khi tôi có thể đặt tay lên nắm cửa, ông ta đã đứng trước tôi. “Tôi đã nghĩ là cô không biết Megan Hipwell?” ông ta hỏi tôi. “Tôi không biết” tôi nói, cố gắng đi qua. “Ngồi xuống đi” ông ta nói, ngáng đường tôi. Tôi kể cho họ về những gì tôi nhìn thấy trên tàu, về tần suất những lần tôi nhìn Megan ngồi trên thềm nhà, tắm nắng vào buổi chiều hoặc uống cà phê vào buổi sáng. Tôi kể cho họ nghe về việc tuần trước, tôi thấy cô với một ai đó rõ ràng khôgpng phải Scott, và cách tôi nhìn thấy họ hôn nhau trên bãi cỏ. “Đó là lúc nào?” Gaskill chặn họng tôi. Ông ta có vẻ hơi bực, vì cõ lẽ tôi nên nói với họ ngay từ đầu, thay vì tốn cả ngày nói về bản thân. “Thứ sáu. Đó là buổi sáng thứ sáu.” “Vậy là ngay trước ngày cô ấy mất tích, cô thấy cô ấy với người đàn ông khác?” Riley hỏi tôi, thở dài bực bội. Cô ta đóng tập tài liệu trước mặt. Gaskill tựa lưng ra sau, cô đọc nét mặt của tôi. Cô ta chắc đang nghĩ rằng tôi đang bịa ra chuyện này; còn ông ta thì không chắc lắm. “Cô có thể miêu tả anh ta không?” Gaskill hỏi. “Cao, da ngăm -” “Đẹp trai?” Riley chen vào. Mặt tôi đỏ bừng. “Cao hơn Scott Hipwell. Tôi biết, vì tôi đã thấy họ cạnh nhau - Jess và - xin lỗi, Megan và Scott Hipwell - và người đàn ông này thì khác. Gầy hơn với làn da ngăm đen. Có thể là một người đàn ông Châu Á” tôi nói. “Cô có thể nhận ra chủng tộc của anh ta từ con tàu ừ?” Riley nói. “Ấn tượng đấy. Mà ai là Jess vậy?” “Gì cơ?” “Cô có nhắc đến Jess.” Tôi có thể cảm nhận được mặt mình đnag nóng bừng. Tôi lắc đầu “Không, tôi đâu có” tôi nói. Gaskill đứng lên và bắt tay tôi. “Tôi nghĩ nhiêu đó là đủ.” tôi nắm lấy tay ông ta, lờ Riley và quay đi. “Đừng đến gần đường Blenheim nữa, cô Watson” Gaskill nói. “Cũng đừng liên lạc với chồng cũ nếu không có gì quan trọng, hay đến gần Anna Watson và con của cô ấy.” Trên chuyến tàu đi về, tôi điểm lại những điều mình đã làm ngày hôm nay, điều bất ngờ là tôi không thấy tồi tệ như mình đã dự đoán. Khi nghĩ đến nó, tôi đã biết tại sao: tối qua tôi không uống rượu, và tôi cũng chẳng muốn uống bây giờ. Tôi đang thấy thích thú, lần đầu tiên trong từng ấy thời gian, với cái gì khác hơn là với sự khốn khổ của bản thân. Tôi có mục đích. Hoặc ít nhất thì, tôi tìm thấy một trò tiêu khiển.