Cô Gái Trên Cây Sa Kê

Chương 15 : Nỗi nhớ rải không trung(4)

Ở vũ trường rất đông đúc. Chủ nhân bữa tiệc là giám đốc PR của công ty thu âm mà Địch Chi làm việc, là một người phụ nữ trung niên khá được hoan nghênh. Chị ta nhiệt tình bắt chuyện với tôi và Địch Chi, sắp xếp chúng tôi ngồi giữa một đám nam nữ. Họ đều là một thân một mình đến đây, đã uống nhiều rượu. Địch Chi và một người đàn ông cắt kiểu đầu húi cua trong số đó chơi oẳn tù tì. Lần nào cô ấy cũng đều thua, bị phạt uống rất nhiều rượu. Người đàn ông kia thường mượn cớ gần gũi cô ấy, bỗng nhiên đặt cánh tay lên vai tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn, ông ta coi tôi là loại phụ nữ gì hả? Tôi không phải đến đây để tìm một người đàn ông qua đêm. Tôi đứng lên, kéo Địch Chi đi. “Chúng ta phải đi đâu?” Cô ấy say, mơ mơ màng màng hỏi tôi. “Rời khỏi đây.” Tôi trả lời. Tên đàn ông tóc húi cua đỡ Địch Chi, rồi nói: “Anh đưa em về nhà.” Địch Chi dựa vào anh ta, lèm bèm nói: “Được.” Lại nói với tôi: “Có người đưa chúng ta về.” “Không. Chúng ta tự về.” Tôi đoạt lại Địch Chi từ tay tên đầu húi cua. Tôi lôi kéo Địch Chi ra khỏi vũ trường thì đã hơn mười một giờ, trên đường chật ních đoàn người đợi giây phút đếm ngược. “Tớ muốn quay lại uống rượu.” Địch Chi giãy giụa, đẩy tôi ra. “Không được! Không được quay lại đó!” Tôi kéo cô ấy, còn cô ấy thì liều mạng phản kháng. Trong lúc hỗn loạn, tôi đẩy cô ấy một cái. Ai ngờ cô ấy đứng không vững, bị tôi đẩy ngã té trên mặt đất. Đầu cô ấy đập vào thềm đá, chảy một vũng máu. Đúng lúc có hai cảnh sát tuần tra đi ngang qua, lập tức gọi xe cứu thương đưa Địch Chi đến bệnh viện. Địch Chi nằm trên cáng cứu thương, tôi rất sợ cô ấy sẽ chết. Dù thế nào tôi cũng không nghĩ đến sẽ trải qua đêm giao thừa trên một chiếc xe cứu thương. Mà tôi sắp trở thành hung thủ giết chết người bạn thân của mình. Bác sĩ của phòng cấp cứu giúp Địch Chi băng bó vết thương. Bác sĩ nói cô ấy chỉ bị thương ngoài da, lúc này tôi như trút được gánh nặng. Cô ấy uống quá nhiều rượu, nên bác sĩ muốn cô ấy ở lại bệnh viện một đêm để quan sát thêm. Tôi theo Địch Chi đến phòng bệnh, lòng áy náy khôn nguôi. “Xin lỗi cậu, không phải tớ cố ý đẩy cậu đâu.” “Hừ! Nếu phá nát dung mạo của tớ, tớ sẽ không tha thứ cho cậu.” “Tớ để cậu đẩy lại tớ xem như báo thù.” “Hai người chúng ta vào đêm giao thừa phải trải qua ở bệnh viện, còn chưa đủ đáng thương sao?” Cô ấy cười khổ, “Cậu không được đi, phải ở lại với tớ.” Chúng tôi nằm ngủ trên chiếc giường bệnh chật hẹp, truyền cho nhau hơi ấm. Địch Chi ngủ rất nhanh, y tá nói bệnh viện không cho ngủ lại. Tôi vén chăn lại cho Địch Chi rồi rời khỏi phòng bệnh. Tôi đi qua phòng làm việc của y tá, hai cô y tá còn trẻ tuổi đang nghe chương trình phát thanh. Khi đồng hồ chỉ vào mười hai giờ đêm, DJ nói, “Đây là ca khúc mới của một nhà viết lời, đặc biệt yêu cầu chúng tôi phát sóng bài hát này đầu tiên vào đêm giao thừa năm mới 1988. Anh ấy muốn tặng một người, chúc cô năm mới vui vẻ.” “Cần bao nhiêu cơn mưa bụi, Mới có cơn mưa bụi này, Cần bao nhiêu lần gặp ngẫu nhiên, Mới có lần gặp ngẫu nhiên này? Đôi ta là nhân vật trong câu chuyện, Hay có đôi ta mới có câu chuyện? Tất cả những nét bút hỏng này là Vì anh hèn nhát, hay em ngốc nghếch? Đợi chờ ngàn năm, phải chăng chỉ vì đợi một mối duyên tàn, một lần tan vỡ? Lẽ nào năm tháng đó, thực sự như những cánh chim giữa trời, bèo dạt trong nước? Trôi được đều trôi mất, bay được liền bay xa. Chỉ còn nỗi nhớ và niềm quên, chỉ còn thất vọng cùng bất lực…” Ca khúc do một nam ca sĩ Đài Loan thể hiện, vòng vèo u tối giống câu chuyện tình yêu của chúng tôi. Cả người tôi mềm nhũn cả ra, ngồi xổm trên mặt đất, dùng đôi tay siết chặt cơ thể mình, mới có thể tỉnh táo lại. Anh đã tặng tôi bài hát đêm giao thừa, tôi phải trả lại anh cái gì đây? “Ca khúc này rất hay à. Tên bài hát là ‘Mưa bụi’. Tối nay không có mưa bụi.” Nữ DJ nói. “Trình Vận.” Một người đàn ông gọi tôi, tôi ngẩng đầu lên, là Từ Khởi Phi đang mặc áo bác sĩ màu trắng. “Sao em lại ở đây?” “Có người bạn bị thương, em theo bạn ấy nhập viện, bây giờ không sao nữa rồi.” “Sao em ăn mặc thế này? Anh thiếu chút nữa đã không nhận ra em rồi?” Anh nhìn tôi với ánh mắt có phần xa lạ. Đúng vậy. Tôi trang điểm dày màu đậm, mặc một chiếc váy đen ôm bó sát người, mang một đôi giày cao gót, thật giống một kỹ nữ rẻ tiền. Tên đàn ông tóc húi cua trong bữa tiệc Disco sàm sỡ chúng tôi, có lẽ lỗi không hoàn toàn ở anh ta. “Anh vừa mới tan tầm, em có muốn anh đưa em về không?” “Không cần đâu, cảm ơn anh.” “Ừ. Vậy hẹn gặp lại.” Anh nói. “Tạm biệt.” Tôi đứng lên, rời khỏi hành lang. “Trình Vận.” Anh lại gọi tôi. “Sao ạ?” “Chúc mừng năm mới!” “Chúc mừng năm mới!” Lâm Phương Văn dùng bài hát để gọi tôi về, lời hiệu triệu của anh, tôi luôn luôn không thể từ chối. Trên người tôi vẫn còn giữ chìa khóa nhà anh, tự mở cửa đi vào. Những chiếc máy bay trong bể cá vẫn giống như đang bay lượn trên bầu trời Tokyo như cũ, tất cả đều không thay đổi. Lâm Phương Văn đứng trên ban công, quay đầu lại nhìn tôi. “Chúc mừng năm mới.” Anh nói. “Chúc mừng năm mới.” Tôi cũng đáp lại. “Em trở về vì muốn đẩy anh từ ban công xuống dưới thôi.” Anh dang hai tay nói: “Được thôi.” Chúng tôi đứng trên ban công đợi bình minh. Ngày 1 tháng 1 năm 1989, chúng tôi vẫn ở cùng nhau, tựa như tương phùng sau một kiếp. “Mũ lưỡi trai của anh đâu?” “Có một buổi tối ở đây đã làm mất rồi.” Anh trả lời. “Phí Anna đâu?” “Anh cũng chỉ gặp chị ta một lần.” Anh nói. “Anh là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo xấu xa, rất xấu xa.” Anh ôm chặt lấy tôi: “Sẽ không có lần sau.” Vào buổi chiều ngày 1 tháng 1, tôi đón Địch Chi xuất viện. Cô ấy bị đụng vỡ đầu, còn tôi quay lại với Lâm Phương Văn, cô ấy hận chết tôi. Nghỉ hè năm 89, tôi đã tốt nghiệp. Tôi tìm được việc làm trong bộ phận tiếp thị của tập đoàn công nghiệp quy mô lớn. Cùng năm đó, Quang Huệ cũng tốt nghiệp. Cô ấy đảm nhiệm quản lý kinh doanh trong một công ty bất động sản cho thuê và buôn bán cửa hàng cùng văn phòng. Nhạc Cơ làm tư vấn ngân hàng tư nhân trong một ngân hàng lớn. Bên cạnh cô nàng nếu không phải công tử nhà giàu, thì là luật sư, giám đốc các loại. Phòng marketing chỉ có một mình tôi là nhân viên, mọi chuyện lớn bé đều do tôi phụ trách. Có một hôm, Lâm Phương Văn đến đón tôi tan tầm. Anh đưa tôi đi qua mấy khu phố. “Chúng ta định đi đâu vậy?” Tôi có chút kỳ quái. Anh đi vào một con phố nhỏ, một chiếc xe riêng đậu trên đường phố. Anh đến gần một chiếc xe màu xanh da trời mới tinh, mở cửa xe. “Chiếc xe này của anh sao?” Tôi rất bất ngờ. Anh ngồi trên ghế lái, mở động cơ. “Sao không nói cho em biết?” “Muốn cho em một niềm vui bất ngờ.” Ngày đó, chúng tôi vui sướng lái xe vòng quanh một vòng lớn từ Hương Cảng, Cửu Long đến Tân Giới. Tôi không ngờ năm tháng sau, trên xe có một người phụ nữ khác. Tối hôm đó, tôi, Địch Chi và Quang Huệ ăn cơm chiều ở vịnh Đồng La. Sau khi ăn xong, chúng tôi định bắt xe taxi. Địch Chi đúng lúc thấy xe của Lâm Phương Văn chạy qua bên cạnh chúng tôi. “Cậu xem, đó không phải xe của Lâm Phóng sao?” Tôi cũng vừa vặn nhìn thấy phần đuôi xe, đúng là xe của anh. Không ngờ lại gặp anh ở đây, đúng là trùng hợp. “Được rồi, chúng ta không cần ngồi taxi nữa.” Địch Chi nói. Tôi cùng Địch Chi và Quang Huệ chạy tới đuổi theo xe anh. Tôi điên cuồng vẫy tay sau xe anh, anh không nhìn thấy tôi. Khi mà gần như không đuổi kịp, thì may mà phía trước vừa chuyển sang đèn đỏ, xe anh dừng trước đèn giao thông. Tôi vừa thở hổn hển vừa chạy lên, gõ lên cửa xe của anh. Anh nhìn thấy tôi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hóa ra bên cạnh anh còn có một người phụ nữ khác, là Nhạc Cơ. Tôi sững người ra, đứng như trời trồng, cảm thấy mình như một con ngốc. Nhạc Cơ nhìn tôi, sau đó quay đầu đi, cô ấy không định giải thích với tôi. Địch Chi và Quang Huệ đuổi kịp. “Sao còn không lên xe?” Tôi chưa kịp ngăn cản Địch Chi đã giật cửa trèo lên xe. Lên xe rồi, cô ấy và Quang Huệ mới phát hiện người phụ nữ khác trên xe, mà lại là Nhạc Cơ. Phản ứng của Lâm Phương Văn và Nhạc Cơ đã tố cáo cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì. “Chúng ta đi thôi.” Tôi nói với hai cô bạn. “Trình Vận, lên xe.” Địch Chi kéo tôi lên xe, “Sao lại không lên xe, đây là xe của bạn trai cậu mà.” Địch Chi cố ý nói thế cho Nhạc Cơ nghe, “Mà kỳ nha, Nhạc Cơ, sao cậu lại ở đây?” Nhạc Cơ không quan tâm đến Địch Chi. Lâm Phương Văn không nói một câu. Tôi mờ mịt đứng trên đường, Địch Chi kêu tôi không được về, tôi còn chỗ nào có thể đi sao? Tôi phải đi về. Anh ngồi trên ghế sô pha. “Bắt đầu bao lâu rồi?” Tôi hỏi anh. Anh không trả lời. “Tại sao lại là Nhạc Cơ?” Anh không trả lời. Tôi cầm đồ đạc ném anh. “Em khinh thường anh!” Tôi hò hét với anh. Tôi lại cầm đồ đạc lên ném anh không ngừng. “Tại sao anh làm tổn thương em hết lần này đến lần khác? Nếu không còn yêu em, có thể nói cho em biết , không cần phải lừa dối em!” Anh sang đây ôm tôi. “Anh đã không còn yêu em nữa.” Anh ngắm nhìn tôi, không nói một lời. “Anh nói đi!” Anh vẫn không nói lời nào. Ruột gan tôi đứt từng khúc. Tối hôm đó là buổi tối khó khăn nhất. Tôi từng nghĩ muốn từ trên ban công nhảy xuống, nhưng lại sợ từ nay về sau không còn nhìn thấy mặt anh. Trong giây phút như thế, tôi vẫn còn quyến luyến khuôn mặt đó, bởi vậy tôi càng thêm hận anh. Tôi nằm dài trên giường khóc thật lâu, anh trong phòng khách chẳng ừ chẳng hử. Tôi khóc rồi lại khóc, ngủ thiếp đi trên giường. Nửa đêm tỉnh dậy, anh nằm bên cạnh tôi, mắt mở to, tôi cũng mở to mắt, không còn lời nào để nói. Niềm vui trên giường vẫn bại bởi sự phản bội. Có lẽ đàn ông đều thích sự mới mẻ, huống hồ một người đàn ông sống bằng nghề sáng tác, nghệ thuật? Cả đời anh cần rất nhiều đàn bà, tôi chỉ là một trong số đó, cuối cùng cũng phải biến mất. Anh giống như một vị thần, tôi chỉ là một cống phẩm tế thần. Anh ăn xong rồi, làm phong phú cuộc sống rồi, quên tôi rồi. Tôi đè lên người anh, anh vẫn đang mở to mắt nhìn. Tôi cởi áo mặc trên người, cởi áo ngực, cầm hai tay anh đặt lên ngực của tôi. “Đừng như vậy.” Anh nói. Tôi điên cuồng hôn anh, dùng tất cả bản năng tôi có để kích thích ham muốn của anh. Anh đã lâu chưa làm tình với tôi, tôi tưởng anh quá bận, hóa ra anh đã yêu người khác. Tôi muốn anh trở lại trong cơ thể tôi, nhớ lại cơ thể tôi. Tôi cởi áo và quần của anh, anh cũng cởi quần của tôi. Anh đè lên người tôi, tôi không ngừng rơi lệ. Tôi nắm chặt thắt lưng của anh, kéo cơ thể anh gần tôi hơn, hi vọng anh vuốt ve an ủi nơi đó, ở lại bên cạnh tôi. Cho dù không giữ lại được, thì cũng có lần cuối cùng tốt đẹp nhất. Tôi rất hối hận, đó tuyệt đối không phải một lần tốt đẹp nhất. Những chuyển động lên xuống của cơ thể đó thật giống như đang bố thí. Anh chảy đầy mồ hôi, tôi đong đầy nước mắt, nằm trên giường như hai người xa lạ. “Tình yêu của chúng ta tan biến từ khi nào?” Tôi hỏi anh. Anh không trả lời. “Anh đã lên giường với Nhạc Cơ, đúng không?” “Không có.” Anh lên tiếng. “Em không tin anh.” Tôi ôm lấy chiếc đàn violin bị tôi ném vỡ vẫn luôn đặt bên cạnh giường. Tôi kéo một chút phát ra tiếng đàn chói tai và sáo rỗng. “Ngày mai em sẽ rời khỏi đây.” Tôi nói. “Em không cần phải như vậy.” “Em quyết định rồi, em không quen được bố thí.” Sáng hôm sau, anh rời khỏi. Tôi tìm Địch Chi giúp tôi thu dọn hành lý. “Hộp nhạc cũ bằng sứ này, cậu có muốn mang theo không?” Cô ấy hỏi tôi. “Muốn.” “Máy bay trong bể cá thì làm sao đây?” Tôi ôm bể cá đến ban công. Tôi dùng cả hai tay vớt máy bay ra khỏi bể, ném lên trời. Chỗ này có chín trăm tám mươi sáu chiếc máy bay là chín trăm tám mươi sáu lần anh nhớ tôi, đều bay rải rác trên không trung, bay được liền bay xa. Hết chương 4