Edit: Mộc Tử Đằng Anh đến gần dùng bút gõ đầu cô một cái: "Tiếp tục." Đinh Nhàn giương mắt nhìn về phía anh, hỏi nhỏ: "Anh Thời Dịch, vết sẹo trên lưng anh từ đâu mà có vậy?" Thời Dịch không ngờ đến cô sẽ hỏi cái này, hơi sững sờ một chút. "Trong một lần bất ngờ." Một hồi trầm mặc, trong đầu hai người đều hiện lên cảnh tượng lúc chiều, bầu không khí trong nhất thời có chút lúng túng. Thời Dịch ho nhẹ một tiếng, đem hai đề còn lại giảng giải xong lại bắt đầu kiểm tra thành quả học tập mấy ngày nay của Đinh Nhàn. Cô gái nhỏ xem như có nghe lời, kiến thức anh khoanh tròn lại cô đều thuộc lòng, chỉ có một vài chỗ không thuộc lắm, còn phải học lại. Anh để sách xuống, lại đưa mắt nhìn tờ bài thi, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Đề đơn giản như vậy mà chép bài cũng chỉ có 17 điểm, em làm sao hay vậy?" Đinh Nhàn rối rắm vô cùng, cô cầm lấy bài thi gấp lại rồi kẹp vào trong sách. "Anh là thiên tài thì sẽ thấy đơn giản thôi, còn em thì không phải." Cô lẩm bẩm, giọng nói nhỏ như mũi kêu, không nghĩ rằng anh lại nghe rất rỗ ràng. "Nếu không biết cố gắng thì thiên tài cũng trở nên ngu ngốc thôi." Thời Dịch hơi cúi người xuống viết một hàng chữ trên bài thi văn của cô. Đinh Nhàn đang ngồi còn người đàn ông thì khom lưng, tư thế đó thật giống như anh đang ôm cô từ phía sau, cách nhau quá gần nên cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh. Đang lúc xuất thần thì trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói thanh mát của anh. "Đọc một lần đi." Cô nhìn tờ giấy thi, trên đó có dòng chữ tiêu sái và mạnh mẽ của anh, yên lặng hai giây, cô mở miệng đọc: "Siêng năng có thể bù đắp cho việc giáo dục tốt và còn phải bỏ ra một chút công sức." "Đọc lại." " Siêng năng có thể bù đắp cho việc giáo dục tốt và còn phải bỏ ra một chút công sức." "Đọc lại." " Siêng năng có thể bù đắp cho việc giáo dục tốt và còn phải bỏ ra một chút công sức." "Nhớ chưa?" Đinh Nhàn gật đầu một cái: "Nhớ." Thời Dịch đứng thẳng người lên, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường đã 10 giờ rồi, anh nói: "Hôm nay đến đây thôi, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút." Đinh Nhàm bỏ bài thi vào cặp sách, thấy anh đi mở máy tính thì hỏi: "Anh Thời Dịch, anh còn phải làm việc nữa sao?" "Tôi gửi tài liệu." "À, vậy anh cũng sớm đi nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi." Đinh Nhàn chợt ý thức được mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, công việc của anh bận rộn như vậy mà còn phải dành chút thời gian dạy kèm cho cô, còn cô thì ngay cả thành tích tốt cũng không làm được, còn làm ra chuyện như vậy làm anh nổi giận, thật đáng đánh mà. Trở về phòng, sau khi rửa mặt xong, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà mà mất ngủ. Gần đây cô hay nghe được nhiều chuyện về anh từ cô bạn có chị gái học ở trường y nói, ngoài một vài chuyện ở trường còn biết được nhiều cống hiến của anh với nền y học nước nhà. Anh là người như vậy, trụ cột của nước nhà nhưng lại lãng phí thời gian trên người cô. Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh anh ngồi trước bàn máy tính, trong lòng không ngừng xuất hiện cảm giác tự trách, đau lòng, kiêu ngạo...đủ các loại mùi vị thay đổi liên tục. Cô ngồi dậy lấy bài thi văn từ trong cuốn sách ra, nhìn lại một lần nữa câu nói mà anh viết, vang vọng bên tai là lời nói của anh. "Nếu không biết cố gắng thì thiên tài cũng trở nên ngu ngốc thôi." Một lát sau, Đinh Nhàn lấy sách tham khảo ra, tìm được chỗ mình không thuộc lắm bắt đầu học lại, học cho đến hơn 11 giờ thì cơn buồn ngủ ập đến, cô dẹp bài thi đi, điều chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn bình thường nửa giờ. Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa vang cô đã tỉnh lại. Tối hôm qua trời có một cơn mưa nhỏ, kéo rèm cửa sổ ra thấy bầu trời trong xanh như được cơn mưa đêm qua rửa sạch, mặt trời đã mọc lên mang theo những tia nắng ấm áp đỏ rực chiếu xuống. Ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiếu vào gò má trắng nõn của cô gái nhỏ. Cô nhắm mắt, đem công thức hôm qua đã học nhẩm lại trong đầu lần nữa. Tất cả đều nhớ. Cũng không tệ lắm. Cô dường như đã cảm nhận được việc học có bao nhiêu vui vẻ. Trước kia, khi cô phát hiện mẹ không thích mình nữa, trong lòng vô cùng khủng hoảng, không có cảm giác an toàn nên ép buộc bản thân lao đầu vào học, thi được hạng nhất muốn lấy thành tích để đổi lấy sự quan tâm của bà, bây giờ cô chỉ muốn học để cho bản thân trở nên ưu tú hơn mà thôi, ưu tú một chút tốt nhất là ưu tú đến mức có thể sánh vai cùng anh. Cô rửa mặt xong đi ra khỏi phòng nhưng không thấy bóng dáng anh đâu chắc anh đã đi đến bệnh viện rồi. Ăn xong bữa sáng, Đinh Nhàn đi học sớm, đến lớp sớm đọc bài giống như những bạn khác. "Hôm nay sao cậu lại đi học sớm vậy?" Giang Ti Kỳ nhét cặp vào trong học bàn, sau đó lấy từ bên trong ra một túi hạt dưa, xé vỏ rồi bắt đầu cắn "tách tách", "Tiểu Nhàn Nhàn, nghe nói việc cậu chép bài của Địch Nhiên bị giáo viên phát hiện, cậu nói xem chép bài của ai không chép lại đi chép bài của tên đứng cuối lớp, đúng là tự đào hố chôn mình mà." Đinh Nhàn: "..." Bây giờ nghĩ lại cô thật đần mà, nếu mà cô tự làm nhiều khi điểm thi khi không đến nổi kém như vậy. "Tớ nghe nói cô chủ nhiệm có gọi điện cho phụ huynh của cậu." Giang Ti Kỳ nhíu mày, hỏi: "Giáo sư Thời có mắng cậu không?" Đinh Nhàn nâng quyển sách trong tay lên tiếp tục đọc bài. "Ây yo, quả nhiên mà, gần đèn thì sáng, tiểu Nhàn Nhàn của chúng ta muốn bước vào con đường học bá rồi." Đang trêu chọc thì Địch Nhiên đã đến, chỉ trong một đêm mà quả đầu phân vàng đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là một đầu tóc đen tuyền, Giang Ti Kỳ cười nói: "Nói này, cái đầu tóc đẹp đã biến mất, nhìn vào không còn sáng sủa nữa." Cô ấy dừng một chút rồi nói tiếp: "Cơ mà đầu tóc màu xanh xứng với cậu hơn nhiều." Địch Nhiên trợn mắt nhìn cô ấy một cái, lười để ý đến cô ấy, nhìn về phía Đinh Nhàn có chút ngượng ngùng. Cùi chõ bị ai đó đẩy một cái, Đinh Nhàn quay đầu lại, Địch Nhiên đưa tờ giấy đến, cô cầm lên nhìn một cái, trên đó ghi: Nhàn Nhàn, thật xin lỗi. Đều tại tớ hại cậu bị mắng. Đinh Nhàn nhìn cậu ta một cái rồi viết xuống một hàng chữ sau đó đưa lại cho cậu ta. Địch Nhiên nhận lấy. [Không liên quan đến cậu, là vấn đề ở chỗ tớ.] Nhìn nét chữ xinh đẹp trên tờ giấy, cậu ta cười một tiếng thu lại tờ giấy rồi nghiêng đầu ngắm cô. Trong lòng cậu ta lặng lẽ nghĩ: Đợi thêm một năm nữa, chỉ cần đợi thêm một năm... Buổi chiều lúc tan học, Giang Ti Kỳ kéo Đinh Nhàn qua một bên, nói với cô: "Nhàn Nhàn, cậu nên giữ khoảng cách với Địch Nhiên, hình như Lưu mập thích cậu ta." Lưu mập vốn tên là Lưu Yến Ni, điều kiện gia đình của cô ta rất tốt, tính tình lại chanh chua, phóng khoáng, nhiều bạn học khác cũng không dám chọc vào người này. Đinh Nhàn khẽ cau mày, cô là bạn cùng bàn với Địch Nhiên nên không thể tránh được đành phải không nói chuyện với cậu ta vậy. Giang Ti Kỳ nghĩ là cô bị giật mình, vỗ bả vai cô một cái, cố tỏ ra ung dung nói: "Đừng sợ, còn có tớ ở đây." Thật ra thì trong lòng cô ấy cũng có chút không vững, Lưu mập hơn trăm cân (khoảng hơn 50kg), vóc dáng lại cao, sợ là một chút liền có thể đẩy ngã các cô. Đinh Nhàn gật đầu một cái, mới vừa muốn nói gì thì thấy Lưu mập cùng một vài nữ sinh khác đi ra khỏi lớp, đi về phía các cô. Cô sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng gì thì Giang Ti Kỳ đã nhanh chóng kéo cô chạy. Hai người chạy xa hơn 200m, thấy người phía sau không theo kịp nữa mới dừng lại. Gương mặt Giang Ti Kỳ đỏ bừng, vừa thở hổn hển vừa nói: "Nhàn Nhàn, sau này gặp phải bọn họ phải tránh xa ra một chút, Lưu mập thường xuyên giao thiệp với mấy người lưu manh ở bên ngoài, chúng ta không thể thắng họ được." "Nếu như cô ta muốn tìm tớ gây phiền toái thì có tránh cũng không tránh được." Đinh Nhàn suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Nếu không thì tớ nói với cô chủ nhiệm một tiếng để đổi chỗ ngồi có được không?" "Được." Giang Ti Kỳ cảm thấy đây chính là biện pháp tốt nhất trước mắt. Ngày thứ hai, Đinh Nhàn đi tìm cô chủ nhiệm nói muốn đổi chỗ ngồi, cô chủ nhiệm thì nghĩ rằng cô không muốn ngồi hàng cuối cùng nên không đồng ý, nói rằng chỗ ngồi là sắp xếp theo thành tích chờ lần sau cô thi tốt liền sẽ đổi chỗ. Đinh Nhàn không còn cách nào khác, Địch Nhiên đi đến gần cô thì cô chỉ có thể cố gắng né tránh. Nhưng mà Lưu mập cũng không tìm đến cô nên cô liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu. Mấy ngày nay Thời Dịch luôn bận rộn, mỗi ngày đều trở về lúc tối muộn, đôi lúc có thể ăn tối với Đinh Nhàn một bữa. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt lại đến thứ sáu, Đinh Nhàn về nhà liền vào thư phòng làm bài tập, cuối tuần này cô tính toán dùng để ôn tập. Làm được một nửa thì lưng có chút mỏi, cô vươn vai một cái rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh: Anh Thời Dịch, hôm nay có có về ăn tối không? Di động rung lên. Hiếm thấy anh lại trả lời nhanh vậy: Tôi ăn rồi, chút nữa sẽ về. Cô cười nhẹ một tiếng, để điện thoại xuống rồi tiếp tục làm bài tập. Đi ra khỏi thư phòng đã hơn bảy giờ, dì Trương đã về rồi, cô sờ bụng cảm thấy đói nên đi vào phòng bếp mở nồi cơm điện ra xới một chén cơm, đang chuẩn bị ăn thì nghe được tiếng chìa khóa chuyển động. Anh về rồi! Đinh Nhàn vội vàng đứng lên chạy ra phía cửa, Chạy đến chỗ huyền quang, cửa bị người bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông mặc quần áo bình thường bước vào, nhìn anh ấy khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc ngắn ngủn, da thịt săn chắc, mặt mũi anh tuấn cương nghị. Anh ấy là ai? Tại sao lại có chìa khóa nhà anh? Thẩm Ngạn* cũng bị cô gái trước mặt dọa sợ hết hồn. (*Tại chương 4 tớ để nhằm là Trầm Ngạn.) Mẹ nó! Kim ốc tàng kiều! Khó trách sao lại thấy không hứng thú với nữ bác sĩ hay nữ y tá trong bệnh viện, nguyên nhân thật sự là trong nhà có giấu người. "Tôi là Thẩm Ngạn, là bạn nối khố của Thời Dịch." Anh ấy lấy dép lê từ trong tủ giày, quét mắt nhìn cô một cái, cô gái nhỏ này dáng dấp rất xinh đẹp, da trắng non mềm nhưng mà tuổi có hơi nhỏ. "Tôi là Đinh Nhàn." Đinh Nhàn. Thẩm Ngạn ngẩn người, không lẽ là... Lại nhìn hai mắt cô, đúng là có mấy phần tương tự. Đinh Nhàn bị anh ấy nhìn có chút không tự nhiên, đang muốn mở miệng nói gì thì người đàn ông đã dời ánh mắt đi. Anh đi thẳng đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, một chút cũng không xem mình là người ngoài. Ngay cả chìa khóa nhà mà anh ấy cũng có, nhất định là quan hệ giữa hai người rất tốt. Nghĩ như vậy, Đinh Nhàn chạy vào nhà bếp rót cho anh ly nước, hỏi: "Anh ăn tối chưa?" "Rồi." Thẩm Ngạn lấy điện thoại trong túi ra rồi bắt đầu chơi game. "Một lát nữa cậu ta sẽ về thôi." Thấy anh ấy đã bắt đầu chơi game, Đinh Nhàn cũng không để ý nữa mà đi đến bàn ăn ăn cơm. Trong nhà có thêm một người xa lạ nên có chút không được tự nhiên lắm, cô vội vàng ăn xong rồi dọn dẹp sau đó đi ra phòng khách, người đàn ông vẫn còn đang chơi. Âm lượng được mở lớn, cô có thể nghe được âm thanh phát ra "đoàn đoàn đoàn" đó là tiếng súng, bỗng nhớ đến mấy bạn học trong lớp cũng hay thảo luận về trò chơi này. Cô chưa từng chơi thử nên có chút tò mò. Người đàn ông gác chân lên bàn trà, đang chơi đến hưng phấn, thỉnh thoảng kêu: "Đánh một chút, đánh một chút." "Còn một kẻ nữa." "Số một đừng liếm bao nữa mau nằm xuống." "Hướng tây nam 235 độ." "Mau rình xem." Trò chơi cuối cùng cũng kết thúc. "Đã hai tháng rồi cuối cùng ông đây cũng được ăn gà*." (*Trò chời mà Thẩm Ngạn chơi là PUBG) Phát hiện ánh mắt cô, Thẩm Ngạn giương mắt hỏi: "Chơi chung không?" Đinh Nhàn: "Tôi không biết chơi." "Rất đơn giản, chơi một ván sẽ biết thôi." Trong điện thoại Đinh Nhàn có trò chơi này, lúc trước Giang Ti Kỳ đã tải xuống cho cô, chỉ là cô chưa từng chơi qua. Cô mở trò chơi ra, quả nhiên không khó như cô nghĩ, được Thẩm Ngạn mang đi theo một hồi liền biết. Nhưng mà cô quá dỡ, luôn bị rớt xuống phía sau khiến Thẩm Ngạn phải đơn độc chiến đấu. Bên ngoài, Thời Dịch gõ cửa mấy cái nhưng không ai mở anh đành phải lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa mới mở cửa liền nghe được âm thanh hai người chơi trò chơi. Đinh Nhàn: "Nguy hiểm thật, mới vừa thiếu chút nữa đã bị giết chết rồi, thật may là anh ném đạn khói đó." Thẩm Ngạn: "Nào tới, chúng ta vào vòng trong." Đinh Nhàn: "A, tôi nhặt được một khẩu 98K này! Cho anh đấy, tôi không biết dùng." Thẩm Ngạn: "Được, tôi tới ngay lập tức." Thẩm Ngạn: "Lên xe, tôi mang cô đi ăn gà." Thời Dịch nghe thế liền cau mày, đi tới phòng khách nhìn hai người đang ngồi trên sô pha, mỗi người đều mang tai nghe, chơi đến quên trời. Nghe được tiếng bước chân, Đinh Nhàn ngẩng đầu lên nhìn, kêu một tiếng giòn tan: "Anh Thời Dịch." Thời Dịch nhìn cô một cái rồi chuyển hướng sang Thẩm Ngạn: "Hơn nửa đêm chạy đến đây làm gì, không cần bạn gái nữa hả?" Trong lòng bị anh đâm một dao, Thẩm Ngạn đến ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, tự giễu: "Như lời cậu nói đấy, đã chạy đi với người khác rồi." Thời Dịch cười nhạt một tiếng cũng lười để ý đến anh ấy. Anh ấy cùng Hướng Hạm là thanh mai trúc mã, hai người lại công tác cùng một đơn vị mà người này là một bình giấm to, mỗi lần hai người xảy ra cãi nhau thì anh ấy lại chạy đến đây, hai năm rồi cũng không thấy mệt. Tiến vào một căn phòng khác, Thẩm Ngạn đột nhiên nhìn về phía Đinh Nhàn: "Làm sao cô lại chết rồi!" Cô gái nhỏ nháy đôi mắt to vô tội: "Không chú ý." Ném lựu đạn để bị nổ mà còn nói không chú ý, có quỷ mới tin. Gài bẫy đồng đội, Đinh Nhàn lè lười rồi chạy vào phòng của mình. Nghĩ đến người phụ nữ kia, Thẩm Ngạn cũng không còn tâm tư chơi game nữa, đang chuẩn bị rút điếu thuốc ra thì Thời Dịch quét mắt nhìn anh ấy một cái nói: "Đi ra ngoài hút." Anh ấy thu lại: "Tôi không hút nữa được chưa." "Không hút cũng đi ra ngoài." Thẩm Ngạn: "..." Trong nhà có cô gái nhỏ, không thể cứ tùy ý như trước kia được nữa, Thời Dịch như nghĩ đến cái gì đó nói: "Đưa chìa khóa nhà cho tôi." Vẻ mặt Thẩm Ngạn đầy ủy khuất nói: "Tôi hiếm lắm mới được nghỉ phép mà cậu lại đối xử với tôi như vậy à." Thời Dịch đạp anh ấy một cái, "Nhanh lên một chút." Thẩm Ngạn bĩu môi, ném chìa khóa qua, không được mấy phút người cũng bị đuổi đi. Anh ấy thở dài một hơi, kỳ nghỉ không thể lãng phí được hay đi tìm người phụ nữ đó vậy. Đinh Nhàn quên lấy điện thoại, cho đến khi bên ngoài không còn âm thanh gì nữa cô mới mở cửa phòng ra. Không nghĩ tới anh đã đứng trước cửa. "Muốn chơi?" Đinh Nhàn lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vật được anh nắm trong tay. Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo. Thời Dịch khẻ cười một tiếng rồi đưa di động cho cô. "Có thể chơi nhưng không được mê muội." Cô gái nhỏ quá cao hứng nên ôm eo anh, "Anh Thời Dịch, anh thật tốt." Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương hai người đều ngẩng ra. Hô hấp Thời Dịch có chút loạn, đang muốn đẩy cô ra thì cô gái nhỏ đã tự buông lỏng tay, hai lỗ tai đỏ đến nhỏ máu. Không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa liền xoay người chạy vào phòng, chạy quá nhanh nên chân trái vấp chân phải ngã ngay trước cửa. Tác giả có lời muốn nói: Siêng năng có thể bù đắp cho việc giáo dục tốt và còn phải bỏ ra một chút công sức – Hoa La Canh* (*Hoa La Canh là một nhà toán học nổi tiếng của Trung Quốc)