Chạy đến địa điểm khách hàng chỉ định, Hạng Dư Khang không khỏi giương mắt nhìn tòa nhà to lớn ở bên ngoài cửa sổ. “Ngân hàng Cường Thịnh” bốn chữ đột nhiên chiếu lên mi mắt người ta, thì ra tòa nhà trước mắt là nơi làm việc của Nhan Bá Nguyên, anh đột nhiên thấy tâm thần không yên. Bốn chữ to kia không chỉ có chói mắt, cũng ép anh tới không thở nổi. “Anh tài xế.” Giọng xa lạ từ sau truyền đến tai. Thiếu chút nữa thì Hạng Dư Khang quên mất trên xe còn có người khách, anh nhanh chóng quay đầu nhìn người đàn ông trung mặc trang phục đi làm tiêu chuẩn,” Thật có lỗi, tổng cộng là hai trăm ba mươi nguyên, tiên sinh.” Anh cười tạ lỗi. Người đàn ông trung niên từ trong bóp da rút ra ba tờ trăm nguyên giá trị lớn đưa cho Hạng Dư Khang,” Không cần thối lại!” Hạng Dư Khang cười cầm tiền típ của xe riêng,” Cám ơn! A……” Anh phát hiện rõ ràng vị hành khách hào phóng này cũng không có ý định xuống xe. Chưa đặt câu hỏi, thì người đàn ông đã rất nhanh chóng mở miệng giải đáp nghi hoặc của Hạng Dư Khang,” Không cần khách khí! Anh tài xế, ông chủ của tôi Nhan Bá Nguyên có việc muốn hỏi anh, mời anh đi theo tôi vào văn phòng một chuyến.” Hạng Dư Khang sửng sốt một chút, mới nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên, rồi chậm rãi gật đầu đáp ứng. Không biết vì sao, ngày hôm qua Nhan trạch tráng lệ vẫn không làm cho Hạng Dư Khang cảm thấy thấp kém, ngược lại tới nơi văn phòng trang nghiêm khí thế của Nhan Bá Nguyên, lại làm cho anh cảm thấy chính mình không bằng người! Chờ trước khi Nhan Bá Nguyên hiện thân, Hạng Dư Khang một mình đợi ở trong văn phòng, thì trong lòng đã bị mây đen điềm xấu bao lại. Đây là có chuyện gì? Cho dù khi còn trẻ vì tranh giành địa bàn, tình hình địch ta cách xa, anh cũng không từng lo lắng đề phòng như vậy; Mà khi anh được Nhan Bá Nguyên mất công tìm người mang anh đến thì cảm thấy sợ hãi. Sở dĩ phí nhiều công sức như thế mang anh đến, hẳn là không muốn để cho Nhan Bái Dung biết. Là chuyện gì mà không muốn để cho cô ấy biết? Anh bỗng nhiên phát ra cười khổ, nói không chừng ngay cả anh cũng không muốn biết. Đang lúc anh hoang mang lo sợ, thì tiếng đóng cửa, khiến cho anh ý thức được là Nhan Bá Nguyên xuất hiện. Nhan Bá Nguyên nện bước chân trầm ổn đi vào, mặt mang vẻ nghiêm nghị trực tiếp ngồi vào ghế sau bàn làm việc. Hạng Dư Khang ưỡn ngực đi đến trước bàn làm việc,” Bác trai, làm phiền bác mời người tìm cháu đến, xin hỏi có chuyện gì?” Ngay cả trong lòng bất an không yên, thì anh vẫn cố duy trì ngữ khí bình tĩnh. Nhan Bá Nguyên nhìn chằm chằm vào mặt dè dặt của Hạng Dư Khang, và nói thẳng:” Cậu đã từng ở viện cảm hóa?” Sắc mặt của Hạng Dư Khang sợ hãi, giương hai mắt to nhìn chằm chằm vào Nhan Bá Nguyên. Nhan gia phái người điều tra bối cảnh xuất thân của anh?! Không cần phải giật mình? Ngân hàng cho vay tiền đều phải công việc xác minh, chẳng qua phương pháp của Nhan gia đối với anh giống như với ngân hàng thôi! “Đúng vậy.” Hạng Dư Khang trả lời đơn giản, chẳng lẽ nói chính mình lúc còn trẻ không biết, kinh nghiệm sống chưa nhiều, nhưng những luận điệu cũ rích này đều không hề có ý nghĩa, anh tin rằng, tư liệu trên tay Nhan Bá Nguyên đã kể lại ghi lại cuộc đời của anh. Vào viện cảm hóa là lúc anh mười lăm tuổi tuổi trẻ kiêu ngạo, dùng binh khí đánh nhau một trận, trừ bỏ đánh cho đối phương mình đầy thương tích, cũng làm cho anh bị phán chấp hành giáo dục cảm hóa, tiến vào cái nơi gọi là” viện hỗ trợ giáo dục thiếu niên” . Ở viện cảm hóa một năm, anh cũng không có y theo mục đích này” uốn nắn tính nếu bất lương của thiếu niên, làm cho hối lỗi sửa sai” , ngược lại quen biết rất nhiều thiếu niên bỏ học thích quát tháo đánh đấm tàn nhẫn, hơn nữa sau khi rời khỏi viện cảm hóa thì kết bạn gia nhập bang phái. “Cậu cũng từng gia nhập bang phái!” Nhan Bá Nguyên nhìn thấy trên mặt Hạng Dư Khang không có một chút hoảng hốt. Hạng Dư Khang gật đầu, vẫn bình tĩnh trả lời.” Đúng vậy.” Ông nói ra từng sự kiện một, nhưng mặt của Hạng Dư Khang đều không đổi sắc mà thừa nhận, Nhan Bá Nguyên thật sự không hiểu là trong lòng cậu ấy thẳng thắn vô tư hay là vô liêm sỉ. “Đối với việc cậu đã từng ở viện cảm hóa, gia nhập bang phái, cậu có gì muốn nói không?” Ông còn tưởng rằng Hạng Dư Khang sẽ cầu xin muốn giải thích · “Không cần, bác trai!” Hạng Dư Khang không tự chủ được mà nâng cao âm lượng,” Cháu sẽ không lấy không hiểu việc đời để giải thích hoang đàng lúc còn trẻ của cháu.” “Như vậy, con gái của tôi biết quá khứ của cậu chưa?” Nhan Bá Nguyên hỏi, đây là đáp án ông cực kỳ muốn biết sau khi biết chi tiết về Hạng Dư Khang. “Cháu và cô ấy không có nói chuyện quá khứ, chúng cháu nói chuyện tương lai.” Nhan Bái Dung biết anh từ bé ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày lang thàng, cho nên nói chuyện đều là nói về kế hoạch trong tương lai như thế nào. Anh cũng không phải là cố ý giấu diếm quá khứ, mà là anh cho rằng, tình yêu của cô ấy làm cho anh hối cải để làm người mới, hai người nên đối mặt là tương lai, chứ không phải đem chuyện quá khứ trở thành gánh nặng vác ở trên người. “Nói như vậy con bé cũng không biết quá khứ của cậu?” Nhan Bá Nguyên cảm thấy an ủi, may mắn là con gái không có lừa gạt người nhà, là nó thật sự không biết rõ thời niên thiếu lang thang ngang ngược của Hạng Dư Khang. “Đúng vậy! Nhưng cháu nghĩ cháu phải cho cô ấy biết……” Anh có dự cảm, Nhan gia sẽ lấy quá khứ của anh mà ép Nhan Bái Dung chia tay với anh. Nhan Bá Nguyên nhìn chăm chú nhìn vào Hạng Dư Khang, đáy mắt có một loại kiên quyết không thích Hạng Dư Khang,” Cậu nhất định không được nói cho nó biết, chỉ cần hai đứa chia tay, thì con gái của tôi sẽ không cần biết.” Cuối cùng Nhan Bá Nguyên cũng nói ra ý đồ mời Hạng Dư Khang đến, tuy rằng Hạng Dư Khang đã sớm dự đoán được, nhưng trong lồng ngực vẫn có cơn tức giận trào ra. “Bác trai, đây là chuyện không có khả năng !” Anh quả quyết cự tuyệt. Bọn họ là thật lòng yêu nhau, anh không nghĩ rằng Nhan Bái Dung sẽ vì cuộc sống có chỗ bẩn của anh mà rời khỏi anh, ngược lại sẽ vì người nhà không tiếp nhận anh, mà sẽ quyết liệt cùng người nhà. Cũng có khả năng cô vì anh mà cùng người nhà cắt đứt quan hệ, anh làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của Nhan Bá Nguyên mà phụ lòng cô chứ? “Tôi không biết vì sao cậu không muốn, nhưng tôi và vợ tôi sẽ không chấp nhận cậu!” Nhan Bá Nguyên mắt sáng như đuốc, không nhanh không chậm nói. Quả thật theo như lời vợ nói, cho dù Hạng Dư Khang có rất nhiều tính chất đặc biệt làm cho ông ưa thích, nhưng dù sao Hạng Dư Khang cũng có một đoạn năm tháng khó có thể mở miệng. Ông không có chủ nghĩa môn đăng hộ đối như vợ, nhưng mà, đối với người từng phạm pháp loạn kỉ cương, ông vẫn là khó có thể nhận. Cho nên, ông tình nguyện con gái khổ sở thương tâm, cũng sẽ không giao con gái cho Hạng Dư Khang. Vừa nghe Nhan Bá Nguyên tuyên bố như vậy, Hạng Dư Khang không tự giác mà cười khổ. Xem ra, anh và Nhan Bái Dung yêu nhau, chẳng những không được chúc phúc, mà còn tràn ngập gập ghềnh; Nhưng anh sẽ không vì vậy mà rút lui, ngược lại sẽ càng áp chế càng mạnh mẽ! “Như vậy, cháu chỉ có thể thật sự xin lỗi với bác trai, cháu không thể dựa theo ý của bác mà chia tay với Tiểu Dung.” Anh không sợ cái nhìn chăm chú của Nhan Bá Nguyên, lấy khẩu khí nghiêm khắc mà trả lời. Anh tin rằng, nếu Nhan Bái Dung ở đây, thì cũng sẽ dùng thái độ kiên quyết giống vậy mà cự tuyệt cha phản đối. Nhan Bá Nguyên nhìn Hạng Dư Khang, và thì thào tự nói:” Tôi cũng không cho rằng đơn giản như vậy thì có thể khiến cho cậu và Tiểu Dung chia tay……” Bỗng nhiên, trong mắt ông xẹt qua ánh mắt hung mãnh làm cho trong lòng đối thủ ở trên thương trường run sợ,” Lại Hữu Quý là gì của cậu?” Sao lại đột nhiên nhắc tới tên chú Quý? Hạng Dư Khang trả lời thật cẩn thận:” Chú ấy là ông chủ đại lý xe, bác trai, vì sao bác muốn hỏi chuyện này……” “Cũng là người mà bốn năm nay rất quan tâm tới cậu lúc cậu tới Đài Bắc.” Không để ý tới câu hỏi của Hạng Dư Khang, Nhan Bá Nguyên nói tiếp lời của anh. Hạng Dư Khang biết vậy nên lo sợ bất an.” Bác trai, cháu và Tiểu Dung có ở cùng một chỗ hay không, có liên quan gì tới chú Quý?” Nhan Bá Nguyên đột nhiên cười lạnh một tiếng, không trở lời vấn đề của anh, ngược lại từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tư liệu.” Đây là tư liệu Lại Hữu Quý muốn vay nợ của ngân hàng chúng tôi.” Hạng Dư Khang nhìn trang giấy để ở trên bàn Nhan Bá Nguyên, biểu tình càng lúc càng trầm trọng. “Cậu muốn xem thì có thể cầm xem, gần đây ông chủ của cậu lại hướng ngân hàng xin vay ba trăm vạn, tính tổng cộng thì ông ta đã mượn năm trăm vạn.” Nhan Bá Nguyên có thể xưng bá ở giới ngân hàng, chính là vì ông hiểu được nếu muốn ra tay thì phải vô cùng tàn nhẫn, không nên có lòng dạ đàn bà. Cho nên khi ông phát hiện văn kiện ông chủ Lại Hữu Quý của Hạng Dư Khang xin vay, thì không chút khách khí mà lấy ra lợi dụng. “Năm trăm vạn……” Hạng Dư Khang nhớ kỹ số tiền này đối với anh mà nói giống như con số thiên văn. Anh biết gần đấy tài chính quay vòng của chú Quý phát sinh khó khăn, nhưng cũng không biết ông đi vay ở ngân hàng. “Đúng! Hơn nữa ba trăm vạn ông ta muốn mượn còn chưa có phê chuẩn.” Nhan Bá Nguyên vẫn duy trì ý cười trên mặt, “Nếu mượn không được ba trăm vạn này, tôi tin rằng tài vụ của ông ta hẳn là sẽ có khó khăn.” Ông nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mà vào tai của Hạng Dư Khang, thì những lời này cất giấu hàm ý rất sâu. “Bác trai, bác lấy cái vay này để uy hiếp cháu?” Hạng Dư Khang sắc mặt nặng nề mà hỏi. Cuối cùng anh cũng hiểu được Nhan Bá Nguyên dùng thủ đoạn gì để uy hiếp anh đi vào khuôn khổ, Nhan Bá Nguyên không trực tiếp đối phó anh, mà khai đao với Lại Hữu Quý như tình cha con với anh. Bởi vì Nhan Bá Nguyên vừa nhìn thì hiểu ngay, Hạng Dư Khang mặc kệ làm thế nào cũng sẽ không để cho Lại Hữu Quý có ân với anh bị vạ lây. “Tùy cậu nói như thế nào, anh bạn trẻ!” Nhan Bá Nguyên không nghĩ rằng không vâng lời,” Chỉ cần có thể khiến cho cậu và con gái của tôi chia tay, bị cậu cho rằng không từ thủ đoạn, thì tôi cũng không cho là quan trọng.” “Nếu cháu không thuận theo ý của bác thì sao?” Hạng Dư Khang trầm giọng hỏi. Hai mắt của Nhan Bá Nguyên không ngừng xoay quanh ở trên khuôn mặt ngưng trọng của Hạng Dư Khang, chậm rãi phun ra lời nói vô tình, “Tôi nghĩ cậu nên hiểu rằng, cho dù hôm nay tôi không thể bức cậu rời khỏi con gái của tôi, ngày khác tôi vẫn sẽ lấy phương thức khác bức hai người chia tay……” Nghe ông ấy nói như vậy, Hạng Dư Khang cảm giác trên người giống như khoác lên sương lạnh, ông ấy không chỉ trực tiếp cảnh cáo anh, mà ý tứ khiêu chiến cũng rất sâu. Anh nên làm cái gì bây giờ? Nếu anh và Nhan Bái Dung chia tay tuyệt đối không có khả năng, nhưng mà, nhìn thấy chú Quý có ân sâu nghĩa trọng với anh phát sinh nguy cơ tài vụ, anh lại không đành lòng. Nhan Bá Nguyên không hổ là người hô phong hoán vũ ở giới ngân hàng, ông ta vừa ra chiêu, không chỉ có nhanh, ác, chuẩn, trong nháy mắt hỏi đã đẩy Hạng Dư Khang vào đường cùng. Thấy Hạng Dư Khang do dự, Nhan Bá Nguyên lên tiếng thúc giục,” Chỉ cần cậu đáp ứng chia tay với Tiểu Dung, văn kiện vay của Lại Hữu Quý trong hôm nay sẽ thẩm duyệt.” Cho dù tức giận không chịu nổi, nhưng Hạng Dư Khang vẫn phải tiếp nhận sự thật trước mắt, làm ra quyết định mà khiến cho trái tim anh như dao cắt.” Được rồi! Bác trai, cháu đáp ứng chia tay với Tiểu Dung!” “Đem cái chìa khóa trả lại cho tôi!” Lại Tả Huyên giống như người đàn bà chanh chua, một tay xoa thắt lưng, một tay yêu cầu Nhan Bái Dung trả lại chìa khóa dự phòng mà Hạng Dư Khang cho cô ấy. Cho dù chìa khóa chỗ ở của Hạng Dư Khang vẫn còn nằm ở trong túi da của cô, nhưng Nhan Bái Dung vẫn theo phản xạ mà cất giấu ở phía sau.” Trước tiên cô nói cho tôi biết, vì sao một tuần nay Khang không đến cũng không thấy bóng dáng, tôi mới cho cô!” Không gặp Hạng Dư Khang! Một tuần trước, lúc cô còn buồn ngủ nhìn anh ra cửa, sau đó đợi đến nửa đêm, anh cũng không trở về. Anh giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không chỉ không trở về nhà, mà ngay cả lái tắc xi cũng ngừng. Cô hỏi qua anh Dũng tiếp nhận lái ca đêm của anh, nhưng hỏi gì cũng không biết, anh ấy cũng không biết vì sao Hạng Dư Khang không có tin tức. Cô không ngừng gọi di động cho anh, đáp lại vĩnh viễn là đối phương chưa khởi động máy, cho nên, cô đành phải ở chỗ của anh chờ anh trở về · “Không có khả năng! Bởi vì tôi cũng không biết anh Khang đi đâu, anh ấy chỉ cần tôi gặp cô đòi lại cái chìa khóa ở chỗ này ·” Lại Tả Huyên hoàn toàn chấp hành nhiệm vụ mà Hạng Dư Khang dặn dò. Hạng Dư Khang đáp ứng chia tay với Nhan Bái Dung nên đương nhiên sẽ không về nhà, nhưng anh không muốn Nhan Bái Dung ở trong này chờ đợi anh trở về. Nhan Bái Dung nản lòng mà thét chói tai:” Vậy chú Quý đâu? Chú ấy là ba cô, cô không biết chú ấy ở đâu sao?” Ngay cả Lại Hữu Quý cũng mất tích luôn, làm cho cô hoài nghi có phải Hạng Dư Khang cố ý tránh không gặp mặt hay không? “Ba tôi…… Mặc kệ chuyện của cô! Dù sao cũng chỉ cần cô đưa cho tôi cái chìa khóa là được rồi.” Bàn tay của Lại Tả Huyên hướng về phía Nhan Bái Dung. Thì ra Lại Hữu Quý cảm kích hy sinh của Hạng Dư Khang, cho nên cùng với anh về Nam bộ thăm người thân, cùng lúc cũng là ông không có mặt mũi mà đối mặt với ép hỏi của Nhan Bái Dung. Nhan Bái Dung khóc lên, cầu xin:” A Huyên, cô không phải biết chuyện gì? Nói cho tôi biết được không? Vì sao Khang muốn trốn tránh tôi……” nói xong cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi lệ. Một tuần trôi qua, cuối cùng cô cũng thừa nhận, Hạng Dư Khang là cố ý tránh né cô! Nhưng mà, vì sao anh muốn tránh né cô? Cô mù mịt không manh mối. Lại Tả Huyên mấp máy miệng, thu hồi sắc mặt giận dữ, thở dài,” Ai! Lúc trước tôi đã nói qua với cô, anh Khang chỉ là chơi đùa với cô thôi, mà cô không tin, hiện tại nếm quả đắng đi?” Nhan Bái Dung ngạc nhiên trừng mắt Lại Tả Huyên,” Cô nói bậy! Anh Khang sẽ không đối với tôi như vậy!” Giọng nói của Lại Tả Huyên mang châm biếm,” Tôi biết là cô không tin! Nhưng cũng không thể trách cô, là hành động của anh Khang quá xuất sắc, mới lừa cô xoay quanh. Nếu tôi không ở chung bốn năm với anh Khang, nói không chừng cũng sẽ giống cô bị anh ấy lừa.” Cô ấy nói tất cả những lời này đều là bịa đặt, không chỉ muốn đuổi Nhan Bái Dung rời khỏi sinh mệnh của Hạng Dư Khang, mà quan trọng nhất là, muốn trả thù từ trên người Nhan Bái Dung. Nếu Hạng Dư Khang biết cô đê tiện ác liệt như thế, nhất định sẽ rất hối hận vì đã nhờ cô đến khuyên Nhan Bái Dung rời đi. Trên mặt Nhan Bái Dung mất đi màu sắc, thanh âm run run,” Cô…… cô nói hưu nói vượn!” Cô thật sự biết người không rõ sao? Hay là, Hạng Dư Khang hư tình giả ý, đang đùa bỡn cô…… “Trừ bỏ nói hưu nói vượn, cô còn có thể nói cái gì để phản bác tôi?” Lại Tả Huyên làm ra vẻ nhún nhún vai,” Sự thật xảy ra ở trước mắt, cô không thấy sao? Anh Khang nhất định là nghĩ nếu không cưới được cô gái nhà giàu như cô, rõ ràng buông tha để cho cô quên đi!” “Không thể nào……” Nhan Bái Dung che tai cự tuyệt nghe tiếp. Cô căm ghét nghe thấy Hạng Dư Khang vì vinh hoa phú quý mà mới ở cùng một chỗ với cô! “Quên đi, tin hay không thì tùy cô! Tôi đã nói trắng ra như vậy rồi, mà cô vẫn còn không chịu tỉnh ngộ, chỉ có thể trách cô ngốc!” Bộ dáng của Lại Tả Huyên làm bộ như không thèm để ý, nhưng đáy mắt đã có một chút vui sướng khi người gặp họa. “Không thể nào, không thể nào….. Khang sẽ không nhẫn tâm vô tình như vậy……” Nhan Bái Dung mờ mịt nhìn về phía nơi xa, tự nhủ nói. “Tùy cô nghĩ thôi, dù sao anh Khang cũng sẽ không muốn gặp cô.” Lại Tả Huyên rất tin tưởng, chỉ cần vĩnh viễn Hạng Dư Khang không xuất hiện, thì Nhan Bái Dung sẽ trúng kế của mình. “Khang đã hứa hẹn, ngày sau thành công nhất định sẽ cưới tôi……” Nhan Bái Dung nói tới đây, thì bắt đầu không tự chủ được mà chảy nước mắt. “Thật vậy sao?” Thanh âm của Lại Tả Huyên bao hàm ghen tị, ác ý hủy diệt tín nhiệm của Nhan Bái Dung đối với Hạng Dư Khang,” Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết đây là lời nói dối, cô thật sự tin tưởng à?” Cô ấy liếc nhìn Nhan Bái Dung đang mất hồn mất vía một cái,” Tôi phải đi! Cô hiểu rõ rồi, thì ngày mai đem chìa khóa trả lại cho tiiu!” Cô ấy nắm tay cầm cửa, lại dặn dò. Nhan Bái Dung ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt mờ mịt nhìn phương xa. “Ngu ngốc!” Lại Tả Huyên nhổ một tiếng, rồi mở cửa ra. Thình lình , một người đàn ông áo đen vẻ mặt hung dữ đứng ở trước mắt, Lại Tả Huyên sợ tới mức lui về phía sau một bước,” Ông là ai? Tới nơi này làm chi?” Người đàn ông áo đen cũng không trả lời, ánh mắt âm lãnh thay phiên đánh giá Lại Tả Huyên và Nhan Bái Dung. Sau một lúc, gã ta mới lộ ra ánh mắt giống như mỉm cười làm người ta kinh hãi,” Tôi đến tìm Hạng Dư Khang.” Lại Tả Huyên đem chìa khóa giao cho Hạng Dư Khang mới từ Nam bộ thăm người thân trở về. “Cô ấy rời đi chưa?” Hạng Dư Khang nhìn cái chìa khóa nắm ở trong lòng bàn tay, sâu kín hỏi. “Ách…… Đúng vậy!” Lại Tả Huyên dừng một chút, ánh mắt lướt qua không dám nhìn mặt của Hạng Dư Khang. Hạng Dư Khang không phát hiện kỳ lạ của Lại Tả Huyên, tự mình hỏi lại:” Cô ấy trả lại cho em lúc nào ?” “Ách…… Có lẽ là buổi tối hôm trước……” Lại Tả Huyên ấp úng. Hạng Dư Khang bỗng nhiên nâng ánh mắt tối tăm lên,” Em có nói với cô ấy chuyện của anh không?” Lại Tả Huyên lập tức rũ mắt không dám nhìn thẳng anh,” Không có, em nói em cũng không biết!” Hạng Dư Khang gật gật đầu, cho dù chia tay với Nhan Bái Dung, anh cũng không muốn thêu dệt những lời nói dối lừa gạt cô. Anh là yêu cô thật tình, nếu không thể cùng cô nắm tay cả đời, ít nhất, cũng không thể phá hư một đoạn tình cảm đẹp này, cố ý đem nó làm cho xấu xa đáng ghét. Tuy nói anh là vì giải quyết vấn đề tài vụ của chú Quý mới đáp ứng điều kiện chia tay của Nhan Bá Nguyên, nhưng mà trong lòng anh vẫn có xấu hổ. Là anh ích kỷ, bạc tình, phụ một mảnh chân tình của cô, cả đời thực xin lỗi cô…… “Cám ơn em, A Huyên!” “Không cần nói như vậy, anh Khang.” Lại Tả Huyên không dám nhận lời cảm tạ của Hạng Dư Khang, tuy nói ác chỉnh Nhan Bái Dung làm cho cô thực thoải mái, nhưng mà, vi phạm dặn dò của Hạng Dư Khang lại làm cho cô không thể xem như không có việc gì. Hơn nữa, bây giờ trong lòng cô cất giấu bí mật cùng sợ hãi lớn hơn nữa, bỏ qua trước tiên liên lạc với Hạng Dư Khang, làm cho cô do dự, lại càng không biết có nên nói ra hay không. Tuy rằng mạng người quan trọng, nhưng đối phương chỉ định muốn Hạng Dư Khang ra mặt, cô không muốn anh đi mạo hiểm…… “Anh Khang, em……” Lại Tả Huyên muốn nói lại thôi. Hạng Dư Khang nhìn chăm chú vào cô, thần sắc lo lắng khó hiểu trên mặt cô hẳn là có chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, cửa đại lý xe truyền đến một trận cãi vã, đồng thời khiến cho hai người chú ý. Hạng Dư Khang nghe thấy có người kêu tên của anh, anh đi ra phòng nghỉ của đại lý xe, đi ra cửa, kết quả bất ngờ nhìn thấy ba người — cha mẹ và anh trai của Nhan Bái Dung! “Bác trai, bác gái, sao hai bác lại đến nơi này?” Hạng Dư Khang bước chân nhanh hơn đi ra nghênh đón. “Hạng Dư Khang, cái tên lưu manh nói chuyện không giữ lời, mày giấu con gái của tao ở đâu?” Vừa thấy Hạng Dư Khang, thì Chu Mĩ Quyên mất đi tao nhã bình thường, như người bệnh tâm thần kêu to. Lại Hữu Quý vượt lên trước một bước chen vào nói,” Dư Khang, chú đã nói qua với bọn họ, chúng ta vừa mới từ Nam bộ trở về, căn bản không gặp Tiểu Dung.” Ông giải thích cả buổi, chính là bọn họ không chịu tin tưởng. “Cái gì? Không thấy Tiểu Dung?” Sắc mặt của Hạng Dư Khang phút chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra. “Mày không cần đóng kịch nữa! Nhất định là Tiểu Dung bị lời nói ngon ngọt của mày lừa đi rồi! Mày đưa Tiểu Dung của tao đi……” Chu Mĩ Quyên bởi vì con gái mất tích không rõ mà lo lắng hãi hùng, vừa khóc vừa tiến lên đánh vào trong ngực Hạng Dư Khang. Hạng Dư Khang không có ngăn cản Chu Mĩ Quyên đánh, sắc mặt của anh kinh hoàng nhìn Nhan Bá Nguyên,” Bác trai, đây là có chuyện gì, là thời điểm nào xảy ra chuyện?” Trời ạ! Cô ấy có thể nghĩ quẩn hay không? Trăm ngàn đừng phát sinh loại sự tình này, anh sẽ đau khổ cả đời ! Nhan Gia Hiền đi tới ôm lấy mẹ đang khóc rống thất thanh,” Tên nhóc họ Hạng kia, mày mau giao em gái tao ra đây, bằng không tao sẽ báo cảnh sát.” “Nhưng mà tôi thật sự không biết…… Tiểu Dung mất tích.” Hạng Dư Khang run run mà trả lời. Anh đối với uy hiếp của Nhan Gia Hiền căn bản không thèm để ý, anh sợ hãi là Nhan Bái Dung gặp phải bất trắc. “Cậu thật sự không biết con gái của tôi đi đâu sao?” Nhan Bá Nguyên luôn luôn quan sát biểu tình của Hạng Dư Khang. Hạng Dư Khang chậm rãi lắc đầu,” Bác trai, cháu không biết…… lúc nào thì không thấy Tiểu Dung?” “Từ buổi tối ngày hôm trước chúng tôi đã liên lạc không được với Tiểu Dung ! Chúng tôi vốn nghĩ rằng con bé cố ý không tiếp điện thoại, đến buổi sáng hôm nay mới phát hiện không đúng……” Nhan Bá Nguyên đối với chuyện con gái mất tích trong lòng cũng là nóng như lửa đốt. Buổi tối hôm trước?! Hạng Dư Khang lập tức nghĩ đến người nhìn thấy mặt Nhan Bái Dung lần cuối cùng. Anh chợt quay đầu nhìn về phía Lại Tả Huyên đang tránh ở góc,” A Huyên, em nói buổi tối hôm trước em có gặp qua Tiểu Dung, cô ấy có nói qua với em cái gì hay không?” Phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cô chăm chú, vẻ mặt Lại Tả Huyên bối rối. “Nói mau, A Huyên, có phải em biết Bái Dung mất tích không?” Hạng Dư Khang nhịn không được mà rít gào, vẻ mặt của Lại Tả Huyên co rúm lại làm cho anh không rét mà run. Lại Tả Huyên run rẩy đôi môi, đột nhiên oa lên một tiếng gào khóc,” Ô…… cô ấy bị người bắt đi rồi!”