Mấy ngày sau, Hạng Dư Khang dừng xe ở ven đường trước biệt thự cao cấp Lâm Lập, nhìn phố xung quanh mình. Nhìn thấy nơi mà mấy ngày hôm trước anh đã từng tới, nên đã không tự giác mà nhíu mày, có loại dự cảm không tốt. Quả nhiên không bao lâu, thì Nhan Bái Dung mặc váy dây mảnh màu hồng phấn xuất hiện ở đầu đường, tươi cười duyên dáng rồi mở cửa xe ra, sau đó ngồi vào trong xe. Hạng Dư Khang lập tức quay đầu ngăn cản cô,” Tôi không thể chở cô, là một tiểu thư họ Trần kêu xe .” “Đúng vậy là em! Là em bảo thím Trần người hầu nhà em kêu xe giúp em đó!” Nhan Bái Dung ngồi vào chỗ rồi mở miệng giải thích. Xe hơi của cô đưa đi tu dưỡng thì ngày hôm qua đã được nhân viên từ cửa hàng sửa xe lái về rồi, chỉ là vì muốn gặp mặt Hạng Dư Khang, nên cô tình nguyện không lái xe hơi có không gian thoải mái, mà ủy khuất chính mình ngồi tắc xi có không gian khá nhỏ hẹp. Cô chính là dùng trăm phương nghìn kế để muốn gặp anh, nhưng…… Đừng nói Hạng Dư Khang quá kinh ngạc, mà ngay cả chính cô cũng cảm thấy khó hiểu, vì anh, cô đã sớm quên chính mình là cô gái được vạn người chiều chuộng. Ai nha! Rốt cuộc thì anh có ma lực gì, vì sao lại khiến cô mê mẩn xoay quanh chứ? Nhan Bái Dung không ngừng thở dài thở ngắn ở trong lòng. Hạng Dư Khang giương to hai mắt nhìn cô,” Cô……” anh thật sự không biết nên nói cái gì. Xem ra hôm nay anh phải nhận mệnh rồi, phục vụ vị tiểu thư có ý đồ riêng với anh. “Dư Khang, em có thể gọi anh là Dư Khang không? Anh muốn lái xe hay không vậy? Thời tiết nóng quá à!” Nhan Bái Dung đem bàn tay nhỏ bé làm cây quạt, quạt không ngừng. Lần trước trước khi xuống xe, thì cô đặc biệt ghi nhớ tên đại lý xe của anh, sau khi tra được số điện thoại của đại lý xe, thì vội vàng chỉ định anh đến chở cô. Thiên hạ không có việc khó, chỉ sợ người có tâm, nếu xuất phát từ thật lòng muốn cùng một chỗ với anh, ở trong biển người mờ mịt tìm được anh sẽ không phải là việc khó. Hạng Dư Khang yên lặng nhìn Nhan Bái Dung vài lần, cuối cùng chỉ có thể hoàn toàn khuất phục với tình huống trước mắt.” Cô muốn đi đâu?” Nhan Bái Dung suy nghĩ – ,” Trước tiên anh chở em đi thẩm mỹ viện làm tóc, sau đó…… Lại cùng em đến cửa hàng thời trang lấy quần áo……” “Nhan tiểu thư, tôi có thể lái xe chở cô đi thẩm mỹ viện trước, còn lấy quần áo hay cái gì khác, thì tôi nghĩ gần đó có lẽ có tắc xi, cô có thể ngồi xe bọn họ đi.” Anh không thể không lái xe, mà ngồi chờ cô tùy thời gọi đến. “Kỳ quái, vì sao anh không chở em?” Cô chờ đợi anh có thể cùng cô cả ngày, đường đến thẩm mỹ viện ngắn ngủn, làm thế nào thỏa mãn được hi vọng hai người sớm chiều ở chung của cô chứ? “Bởi vì tôi phải làm việc! Nhan tiểu thư.” Hạng Dư Khang đột nhiên cảm thấy đau đầu. Nếu như anh đoán đúng, thì Nhan Bái Dung tuyệt đối muốn đoạt một ngày lái xe của anh, nhưng vấn đề là, chở cô sẽ không giống như đang làm việc, mà ngược lại như là đi chơi; dù cho anh nghèo như thế nào, cũng không muốn bán khuôn mặt để làm bạn đi chơi đâu? “Làm việc?” Nhan Bái Dung chớp chớp ánh mắt mờ mịt khó hiểu,” Anh lái xe chở em đi đến địa phương em muốn, không phải là đang làm việc sao?” “Việc đó không giống.” Hạng Dư Khang nói quả quyết. “Làm sao mà không giống?” Nhan Bái Dung bĩu môi, hậm hực hỏi. Cô cho rằng anh vì không muốn chở cô đi, nên cố ý tìm lý do gây khó khăn · “Tôi không phải là đến làm……” Hạng Dư Khang ngừng một chút, ngẫm lại nói như vậy thì không ổn, nên lại sửa miệng nói: “Nếu cả ngày tôi chỉ chở một mình cô, không phải biến thành lái xe cho riêng cô sao?” “Như vậy không tốt sao? Cũng là có thu nhập mà!” Nhan Bái Dung bỗng nhiên vểnh miệng lên, khó chịu mà nói. Cô thật sự không hiểu nổi, Hạng Dư Khang rốt cuộc đang kiên trì cái gì? Ngay cả chở cô đi dạo phố khắp nơi cũng không chịu, cô nên làm như thế nào để anh phát động thế tấn công, yêu cầu anh làm bạn trai của cô đây? Thân là con gái nhà giàu, người theo đuổi nhiều như cá chép qua sông (quá giang chi tức), nhưng mà tim cô chưa bao giờ đập, cũng không cho người ái mộ sắc mặt tốt, chỉ có Hạng Dư Khang là ngoại lệ, khiến cho cô phá lệ hạ thấp tư thái, chỉ vì có thể thuận lợi tiếp cận anh. Nếu chính mắt Diêu Tuấn Khiêm nhìn thấy cô theo đuổi khó khăn, đã bị tủi thân mà còn không dám nổi giận, nhất định sẽ chấn động! Ngẫm lại người con trai này thật sự là đáng ghét, cố ý coi thường mảnh chân tình của cô…… Hạng Dư Khang nhìn thấy khuôn mặt của Nhan Bái Dung có vẻ suy sụp, thì tim có chút không đành lòng, nên vội vàng quay đầu lại nhìn về phía trước,” Cô nói thẩm mỹ viện ở chỗ nào? Tôi chở cô đi trước.” ở trong này mà cương thì cũng không phải là cách, đành phải thuận theo tự nhiên thôi. Nhan Bái Dung gật gật đầu, nói ra thẩm mỹ viện thường xuyên đi, nhưng mà nụ cười trên mặt lại hết sức nặng nề. Cho dù đáy lòng hoàn toàn không muốn làm bạn cả ngày với Nhan Bái Dung, nhưng Hạng Dư Khang vẫn là không biết làm thế nào nên trở thành lái xe riêng kiêm bạn đồng hành của cô. Hôm nay anh chỉ có thể tiếp nhận một người khách là cô, cũng có thể vì cô mà xách túi lớn túi nhỏ, nhưng mà, còn phải cùng cô uống cà phê tâm sự thì chuyện đã hơi quá đáng rồi! Cả một ngày, tinh thần làm việc phục vụ nên có, đều bị cố tình làm bậy của cô khiến cho sạch sẽ! Anh bình tĩnh hé ra khuôn mặt tuấn tú, tránh đi ánh mắt quý mến của Nhan Bái Dung, chính là cố ý không chịu nhìn thẳng cô. Nhan Bái Dung khẽ nhấp một ngụm cà phê đá,” Dư Khang, sao anh không nói lời nào vậy?” Cô rất thích tiếng nói trầm thấp giàu từ tính của anh, chờ đợi có thể từng giây từng phút say mê ở trong đó. Hạng Dư Khang có thể đi cùng cô cả ngày, thì tâm tình của cô thật sự tốt đến không thể tốt hơn. “Không có gì để nói,” Hạng Dư Khang lạnh lùng nhìn cô, tức giận mà trả lời. Nhan Bái Dung bất mãn chu miệng,” Vì sao anh lạnh lùng với em như thế? Em…… Em……” Vốn định nương theo óan giận để thổ lộ tình cảm, nhưng nhìn lên thần sắc lạnh nhạt của anh, thì nghẹn ở trong cổ họng. Hạng Dư Khang đương nhiên biết lời nói trong miệng cô là cái gì, nhưng mà, anh tự biết nặng nhẹ, rõ ràng cô gái chiều chuộng trước mắt không phải là người tầm thường không có tài sản như anh có thể trèo cao được! Anh nhìn chằm chằm vào cô, bất tri bất giác, lạnh lùng trong ánh mắt thối lui, trở nên rất tập trung. Cô không chỉ tuổi trẻ lại rất đẹp, cho dù mím môi, khóe miệng vẫn giương lên, thoạt nhìn rất ngọt, càng miễn bàn âu phục bó sát người buộc vòng quanh dáng người xinh đẹp, khiến cho người ta nhìn thấy mà không thể rời ánh mắt. Anh ngầm thở dài, nói với chính mình, cô chỉ là mê luyến bề ngoài của anh thôi, kỳ thật anh cũng không thích hợp với cô. - nghĩ đến thân phận một trời một vực của hai người, nhưng lại không hiểu sao ngực lại nổi lên phiền muộn. “Vậy khi nào thì cô muốn rời khỏi nơi này đây?” nóng lòng bỏ qua vẻ u sầu này, anh nói sang chuyện khác. “Di? Mới ngồi không chưa đến nửa giờ mà, anh đã muốn rời đi à? Không thể ngồi cùng em thêm nửa giờ sao?” Cho dù thần sắc anh bất mãn không kiên nhẫn, thì cô vẫn mở miệng khuyên ở lại. Hạng Dư Khang cúi đầu nhìn đồng hồ, tính toán thời gian chạy về đại lý xe giao xe chắc là kịp.” Vậy nửa giờ nữa! Nhớ nói thì phải giữ lời.” hai người ở chung cả ngày, chỉ cần hơi không thuận ý của cô, thì cô ầm ĩ với anh, cho nên chỉ cần không quá đáng, thì anh buộc lòng để tùy cô. “Yeah.” Nhan Bái Dung cười meo meo mà gật đầu.” Dư Khang, anh tâm sự chuyện của anh được không?” Cả ngày đều là cô lải nhải ở bên tai anh nói chuyện của mình, cô cũng muốn nghe anh tâm sự về mình một chút. Sắc mặt của Hạng Dư Khang đột nhiên nghiêm túc lại,” Nói về chính tôi?” Anh có gì đâu mà nói? Anh đưa mắt nhìn vào khoảng không, sống trên đời một thân một mình, gần gũi nhất cũng chỉ có ông chủ đại lý xe coi như là người thân nhân. Cha mẹ anh đã mất sớm, từ nhỏ đã bị người thân thích thay phiên nuôi dưỡng. Lúc cha mẹ chết đi, vẫn không để lại di sản gì, cho nên đám người thân thích coi anh như khoai lang phỏng tay, nuôi nấng anh một thời gian, thì vội vã ném anh cho người thân khác. Anh chính là dạng ăn nhờ ở đậu cùng với tình huống bị mỗi người coi là phiền toái mà lớn lên, thiếu đi quan tâm của tình thân, đi học được một nửa thì bỏ học, và gia nhập bang phái bất lương, thường thường tranh chấp gây chuyện giành chỗ, làm xằng làm bậy, mãi cho đến có một ngày phát sinh một chuyện khiến cho anh hoàn toàn giác ngộ, mới không còn sa đọa nữa. Anh trăm cay nghìn đắng mới rời khỏi bang phái, thực hiện nghĩa vụ quân sự, rồi lấy được bằng cấp trung học, sau lên phiá bắc học lớp bổ túc. Ban ngày anh lái tắc xi, buổi tối học bài, thừa dịp còn trẻ, muốn đem năm tháng bỏ phế trước kia bổ túc lại. Tuy rằng hiện tại mỗi ngày đều bận rộn, và cuộc sống khó khăn, nhưng mà, tâm đã ổn định lại, không còn như lục bình không nơi nương tựa, đã có một chỗ dung thân có thể cắm rễ. Thấy Hạng Dư Khang trầm ngâm không nói, Nhan Bái Dung lên tiếng đánh thức anh,” Dư Khang……” Nghe thấy cô nhẹ nhàng kêu, Hạng Dư Khang giương mắt liếc về phía cô,” Tôi không có anh chị em, cha mẹ đã chết sớm, trừ bỏ quê nhà phía Nam có vài người họ hàng xa, hiện tại tôi là một thân một mình.” Vừa chạm đến ánh mắt dịu dàng của cô, nhịn không được nên nói ra thân thế lẻ loi hiu quạnh của mình. “Phải không?” Nhan Bái Dung bởi vì anh nguyện ý chia xẻ nên cảm thấy có chút vui vẻ. “Ừ.” Hạng Dư Khang gật đầu, đáy lòng hơi kinh ngạc vì sao mình lại nói cho cô chuyện này. Ở ngoài mặt anh xem ra dễ dàng thân cận, nhưng sau đó lại bảo trì khoảng cách với mọi người, trừ bỏ ông chủ đại lý xe vô cùng quan tâm anh, thì tình trạng gia đình và hoàn cảnh trưởng thành của anh, người bên ngoài hoàn toàn không biết. Anh biết như vậy cũng không phải làm cho thần bí, mà là năm tháng hoang đường của tuổi trẻ làm cho anh muốn quên đi, không muốn bị người ta biết. “Dư Khang……” Nhan Bái Dung còn muốn tiếp tục hỏi nữa, nhưng mà Hạng Dư Khang đã nhấc tay ngăn cản. “Nếu cô không muốn tôi rời đi trước thời gian, thì đừng hỏi chuyện của tôi nữa.” “A?” thấy vẻ mặt anh không tốt, Nhan Bái Dung thức thời không truy vấn nữa,” Được thôi! Không hỏi thì không hỏi……” Cô cũng sẽ không cứ như vậy mà buông tha, nếu hạ quyết tâm ở cùng một chỗ với anh, biết chuyện riêng của anh là nhất định phải có, nhưng mà hiện tại hai người coi như xa lạ, nhất định là cô nóng vội mới chọc anh không vui. “Ừ.” Hạng Dư Khang cũng không biết trong lòng của Nhan Bái Dung suy nghĩ cái gì, nhìn thấy cô nhượng bộ rất nhanh, nên cũng không nói thêm cái gì nữa, cầm lấy ly cà phê uống một ngụm, tiếp tục ngồi cùng cô cho hết thời gian. Nhan Bái Dung không sợ lửa nóng của ánh mặt trời, nên chống một chiếc ô to đi bộ trên đường. Cô nhìn quanh biển số nhà gần đây, cuối cùng tìm được địa chỉ trên tờ giấy trong tay, chợt đi tới phía trước một cửa hàng đỗ tắc xi. Còn chưa đi đến gần, thì cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp nâng cao bụng ngồi ngủ gật ở trên ghế trong cửa hàng, lười biếng thổi quạt điện. Nghe được tiếng vang giày cao gót của Nhan Bái Dung chen lẫn với giai điệu bên trong đài phát ra ở trong tiệm, thì mới lười biếng mở một con mắt, nhất thời, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp ánh vào mi mắt. Lại Hữu Quý giật mình tỉnh lại, thân mình lười nhác lập tức đứng thẳng lên,” Tiểu thư, cô có chuyện gì?” Chú trung niên này vừa mở miệng chính là quốc ngữ Đài Loan đáng yêu, Nhan Bái Dung đối với khuôn mặt béo tròn kia thì nở nụ cười quyến rũ,” Chú là ông chủ đại lý xe sao?” Lại Hữu Quý vội vàng đứng lên, liên tục thừa nhận không ngừng,” Hắc! Là ngộ. A tiểu thư có chuyện gì?” Quy mô kinh doanh đại lý xe của ông nhỏ, nên nhân công không nhiều lắm, cho nên chỉ cần không vội, thì tự ông trông cửa hàng. Ông nhìn thấy toàn thân trên dưới của Nhan Bái Dung đều là quần áo và trang sức quý giá lộng lẫy, thì trong lòng không khỏi buồn bực, vị tiểu thư xinh đẹp này vì cái gì mà chạy tới? “Ông chủ, Hạng Dư Khang có ở đây không?” Nhan Bái Dung không để ý tới ánh mắt đánh giá của Lại Hữu Quý, tự mình hỏi ông. Hôm nay sở dĩ cô thình lình xuất hiện ở chỗ này, mục đích là muốn tìm Hạng Dư Khang tránh không gặp mặt. Từ sau lần đầu tiên cô gọi xe, sau này mặc kệ cô đổi tên, đổi số điện thoại kêu xe, Hạng Dư Khang trước sau đều không có xuất hiện, ngăn cản không được nỗi nhớ anh, cô dứt khoát đích thân xuất mã, trực tiếp đi tới đại lý xe của anh. “Cô là đến tìm A Khang à?” Bộ dáng của Lại Hữu Quý ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, phảng phất đại lý xe tầm thường này sẽ có cô gái xuất sắc như Nhan Bái Dung đến, tất cả đều là vì có quan hệ với một anh chàng đẹp trai Hạng Dư Khang · Nhan Bái Dung thẹn thùng mà gật gật đầu,” Dạ! Ông chủ, anh ấy có ở đây không?” “A Khang không có ở đại lý xe! Hơn nữa hôm nay cũng không có lái xe, hôm nay cậu ấy ở nhà đó!” Hạng Dư Khang vì đối phó với cuộc thi cuối kỳ, nên đã sớm xin phép ông ở nhà ôn bài. “Phải không?” Nhan Bái Dung chớp chớp ánh mắt xinh đẹp, không chút nghĩ ngợi đã nói:” Vậy chú có thể nói cho cháu biết nhà anh ấy ở đâu hay không?” Cô cũng không muốn hoàn toàn không có thành quả mà trở về, hạ quyết tâm muốn tới nhà Hạng Dư Khang tìm anh. Không nghĩ tới Nhan Bái Dung sẽ hỏi ông địa chỉ của Hạng Dư Khang, Lại Hữu Quý thật sự kinh ngạc,” Tiểu thư, cô tìm A Khang có chuyện gì? Tôi chưa từng thấy cô a!” Ông cũng nhớ chưa từng có cô gái xinh đẹp như vậy đến tìm Hạng Dư Khang, nếu có, nhất định ông sẽ nhớ rõ. Nhan Bái Dung nở nụ cười thẹn thùng, nhìn thấy Lại Hữu Quý đang nhìn cô chằm chằm không chuyển mắt, nhịn không được nên mượn cơ hội thổ lộ nổi khổ tương tư.” Ông chủ, cháu muốn tìm Dư Khang, đã mấy ngày rồi cháu chưa gặp anh ấy.” Di? Lại Hữu Quý gãi gãi tóc không nhiều lắm trên đỉnh đầu,” tiểu thư, cô sẽ không phải là……” đột nhiên nhớ lại Hạng Dư Khang từng nói không nhận khách kêu xe là vì có một nữ khách hàng quấn quít lấy nó. A! Có phải chính là cô gái xinh đẹp này hay không đây? Nhưng trong nhiều cô gái theo đuổi Hạng Dư Khang như vậy, thì chỉ có cô gái này đẹp nhất hơn nữa thoạt nhìn có khí chất nhất. “Là ai? Ông chủ.” Nhan Bái Dung không hiểu lắm nên hỏi. “Ha! Chính là cô gái gần đây vẫn dây dưa A Khang đó!” Lại Hữu Quý không lưỡng lự, không chút ác ý mà nói ra. Nhưng, Nhan Bái Dung nghe câu đó, thì lại xấu hổ đến cực điểm. Hai gò má của cô phút chốc phiếm hồng, có chút bối rối,” Ông chủ, Dư Khang nói với chú như vậy sao?” Có phải anh chán ghét cô theo đuổi không buông hay không, bằng không vì sao phải nói cho ông chủ biết chứ? Lại Hữu Quý đột nhiên phát hiện Nhan Bái Dung có gì đó không đúng, suy nghĩ một chút có thể lời nói của mình làm tổn hại đến lòng tự trọng của cô gái, khiến cho cô gái hiểu lầm, nên vội vàng giải thích,” Tiểu thư, ý của tôi là……” Ông suy nghĩ cả buổi, thật sự tìm không ra chữ để thay thế được hai chữ” dây dưa” này. Nhan Bái Dung nhìn thấy Lại Hữu Quý gấp đến độ lắp bắp, cũng là không trách ông lỡ lời, ông nói không sai, là cô theo đuổi Hạng Dư Khang không tha, còn tiếp cận quấn chặt lấy. Nhưng mà, cô thật sự thích anh, trở thành háo sắc vì anh, cũng không nề hà! “Ông chủ, cháu thật sự thích anh ấy.” Cô nhịn không được mà tiết lộ tình ý với Hạng Dư Khang cho Lại Hữu Quý biết. Lại Hữu Quý ngẩn người, nhìn thấy Nhan Bái Dung xịu mặt lại, cũng không biết nên nói cái gì, nhưng vì tỏ lòng xin lỗi vẫn là mở miệng. “Tiểu thư, tôi là người thô kệch! Không biết nói chuyện, cô cũng đừng tức giận nha!” Vẻ mặt ông xấu hổ, không ngừng giải thích với Nhan Bái Dung.” Nói thật nha tiểu thư, cô rất tinh tường, vài năm trước khi A Khang vừa tới Đài Bắc, thì tôi đã cảm thấy người trẻ tuổi này không tệ, quả nhiên sau khi ở chỗ tôi lái xe, rất có tiến bộ lại sẵn sàng chịu đựng cực khổ, tuyệt đối không phụ lòng mong đợi của tôi.” Lần đầu tiên nhìn thì ông nhìn ra đứa nhỏ Hạng Dư Khang này không tầm thường, tuy rằng tuổi trẻ nhưng cá tính trầm ổn, không hấp tấp, thật đáng tín nhiệm, cho nên mới đem xe cho Hạng Dư Khang thuê mà không cần người bảo lãnh. “Phải không?” Nghe thấy ông chủ khen Hạng Dư Khang, Nhan Bái Dung vui mừng , cũng cảm thấy cùng tự hào · Nhìn thấy sắc mặt cô đã khôi phục bình thường, Lại Hữu Quý mới giảm bớt nhiều xấu hổ,” Đúng vậy!” Ông bỗng xoay người từ lộn xộn trên bàn làm việc tìm giấy bút,” Tôi cho cô địa chỉ A Khang hiện đang cư ngụ, cô có thể đi tìm cậu ấy.” Lại Hữu Quý viết địa chỉ vào giấy rồi đưa cho Nhan Bái Dung, nhìn thấy cô lộ ra vẻ vui mừng, thì ông cũng thoải mái theo.” Về sau, A Khang cần cô quan tâm nhiều hơn!” Đại khái là bị Nhan Bái Dung thổ lộ tiếng lòng đả động đi! Cho nên, mặc kệ sau này Hạng Dư Khang có trách ông hay không, ông vẫn là tự mình chủ trương nói địa chỉ của Hạng Dư Khang cho Nhan Bái Dung. Tuy rằng quen biết sơ với Nhan Bái Dung, nhưng mà Lại Hữu Quý cũng rất thích cô ấy, thậm chí lớn mật tiên đoán cô ấy có thể bắt lấy được trái tim của Hạng Dư Khang. Ha ha! Tốt nhất là như vậy. Lại Hữu Quý thành tâm hy vọng Hạng Dư Khang cô đơn chiếc bóng có thể có người làm bạn. “Dạ! Cháu biết rồi.” Nhan Bái Dung vui vẻ đem tờ giấy dán vào ngực, không ngừng lộ ra nụ cười sáng lạn.