Lôi Xiết trở lại tổng bộ, nội tâm hỗn loạn, anh giận mình công tư không phân, ở tình huống không khống chế được hôn An Dĩ Nhạc, anh làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này? Huyễn Dạ Thần Hành vừa nhìn thấy anh vẻ mặt tối tăm lại nhíu mi, liền cầm ly rượu cười cười, đến gần anh nói: “Cậu dùng cách gì an ủi cô ấy?” Lôi Xiết trừng anh ta, quay mặt qua chỗ khác, hiện tại anh không mong muốn nhất chính là nhìn thấy cặp mắt giống như chuyện gì cũng nhìn thấu của Huyễn Dạ Thần Hành. “Cô ấy là cô gái cần dụng tâm chiếu cố.” Tước Lợi Nhi cũng chưa đi, ngồi trước bàn cùng Lãnh Quan chơi bài. “Các người đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu. Tôi đi đây.” Lôi Xiết cầm áo khoác, tính về nhà. Còn ở lại, khó bảo đảm anh sẽ không cùng Huyễn Dạ Thần Hành đánh nhau. “Anh định đi đâu? Anh muốn để An Dĩ Nhạc ở câu lạc bộ à?” Tước Lợi Nhi kinh ngạc hỏi. “Câu lạc bộ không phải khách sạn, Lôi Xiết, huống chi An Dĩ Nhạc là người ngoài, cô ấy không thể ở chỗ này.” Huyễn Dạ Thần Hành lắc lắc ly rượu trong tay, đi trở về quầy bar. “Đúng vậy, cô ấy là người thường, làm sao có thể chịu được linh lực tràn ngập trong câu lạc bộ?” Tước Lợi Nhi vừa chơi bài vừa nói. “Cô ấy không có chỗ để đi, nếu quản lý cho phép, tôi sẽ tạo kết giới trong phòng tôi, cho cô ấy tạm thời ở đó.” Lôi Xiết mặt không chút thay đổi nói. “Cô ấy làm sao có thể không có nơi để đi? Cô ấy có thể ở nhà ở Newyork của anh mà! Nơi đó rất rộng rãi, hai người ngủ cũng không có vấn đề gì.” Tước Lợi Nhi cố ý nói. “Đúng vậy. Cô ấy có vẻ quen ở chung với cậu, ở nơi này, ai chiếu cố cô ấy? Nơi này mỗi người đều có công việc của mình, có việc liền ngày đêm không phân biệt, tôi thấy hay là cậu mang cô ấy trở về đi.” Huyễn Dạ Thần Hành không tán thành. “Cô ấy cũng không phải trách nhiệm của tôi, tôi không có lý do gì phải chăm sóc cô ấy.” Lôi Xiết khoanh hai tay trước ngực, trừng mắt nhìn đám đồng bọn luôn thích phá hoại này. “Thật sự không có ‘lý do’ sao? Trong lòng cậu không phải có một.......” Huyễn Dạ Thần Hành ngón tay đan lại, cười ẩn ý. “Cái gì?” Lôi Xiết nhạy bén nhìn anh ta một cái. “Chúng ta tuy rằng cùng người bình thường không quá giống nhau, nhưng khả năng yêu người vẫn luôn tồn tại. Lôi Xiết, thích một người cũng không phải chuyện không tốt.” Huyễn Dạ Thần Hành dùng tư thế trưởng giả nói với anh. “Anh nói nhảm gì hả? Tôi đối với đề tài này không có hứng thú.” Anh hừ lạnh một tiếng. Anh thật không thích giọng điệu ra vẻ chững chạc của anh ta. “Quản lý cũng không có quy định chúng ta không thể yêu đương, mỗi người chúng ta đều có một người yêu trong số mệnh, bằng linh lực của cậu, cậu hẳn là có thể cảm thụ được đối phương là loại người nào.” Huyễn Dạ Thần Hành nói rất huyễn hoặc. “Cho dù cảm nhận ra được thì sao? Tôi không cần một người như vậy đến phiền tôi.” Anh vẫn điên cuồng làm việc thôi. “Thật sự là ngây thơ! Đừng bởi vì mọi chuyện mẹ cậu làm đối với cậu liền phủ định sự tồn tại của phụ nữ cùng tình yêu, quan niệm của cậu rất lệch lạc.” Huyễn Dạ Thần Hành vẻ mặt nghiêm nghị. “Anh nói cái gì?” Lôi Xiết bước một bước dài đến nắm cổ áo anh ta, đôi mày kiếm sắc bén nhướng cao. Anh ghét nhất là người khác ở trước mặt anh nhắc tới mẹ anh. “Cậu trúng độc của mẹ cậu quá sâu, phụ nữ cũng không phải đều giống mẹ cậu, kỳ thật chính cậu cũng biết, chỉ là cậu không muốn mở khúc mắc ra mà thôi.” Huyễn Dạ Thần Hành có thể coi như người hiểu anh nhất. “Câm miệng!” Lôi Xiết lớn tiếng ngăn anh ta nói tiếp, hai tay đã dẫn phát điện, bi ba rung động. Khi điện trên tay anh bắn ra, Huyễn Dạ Thần Hành nhẹ nhàng nhanh chóng né tránh công kích của anh, âm hiểm cười nói: “Thẹn quá hóa giận? Thật sự là không giấu được tính khí nóng nảy.” “Anh......” Lôi Xiết thật sự phát hỏa. Huyễn Dạ bất quá cũng chỉ lớn hơn anh hai tuổi, luôn thích cậy già lên mặt, đáng ghét. “Dừng tay! Dừng tay! Các anh đừng khai chiến nữa, được không?” Tước Lợi Nhi lớn tiếng la, đối với việc hai người bọn họ thường xuyên biểu diễn đánh nhau đã sớm nhìn chán. “Đàn ông ngốc!" Lãnh Quan cũng mở miệng mắng người. “Là Huyễn Dạ chọc tôi!” Quanh thân Lôi Xiết đã tràn ngập điện quang, có thể thấy được anh thật sự tức điên. “Đừng làm loạn, Lôi Xiết. Huyễn Dạ cũng không nói gì sai, anh rõ ràng đối với An Dĩ Nhạc động tâm, sao không thừa nhận đi?” Tước Lợi Nhi cũng cố ý phá anh. “Tiểu quỷ, em cũng muốn chen một chân sao?” Anh liếc cô một cái. “Hừ, anh như vậy nhìn thật đáng sợ a! Lãnh Quan, cứu mạng!” Tước Lợi Nhi giả vờ nhát gan. “Lại làm càn, giờ em sẽ đi đông chết An Dĩ Nhạc.” Lãnh Quan cư nhiên sử dụng ngoan chiêu. Lôi Xiết trong lòng rùng mình, giận mắng: “Em dám?” “Đó! Xem đi! Xem đi! Anh là thật sự yêu thượng An Dĩ Nhạc.” Tước Lợi Nhi vui vẻ vỗ tay. Huyễn Dạ Thần Hành cười càng mờ ám. “Các người biết cái gì?” Anh đối với An Dĩ Nhạc cho dù có cảm giác, cũng thuần túy là cảm giác sinh lý, cũng giống như anh đối với phụ nữ khác thôi. Đúng vậy, chính là như vậy. “Chúng ta không hiểu, nhưng anh có khi nào lại che chở một cô gái lâu như vậy? Tia Chớp ghét phụ nữ có tiếng, nhưng lại chủ động đem phụ nữ mang về câu lạc bộ, còn vì cô ấy mà nhờ Huyễn Dạ trị liệu...... Hừ, không tầm thường! Rất không tầm thường!” Tước Lợi Nhi đi qua đi lại, miệng không ngừng khép mở. “Đó là bởi vì......” Anh nhất thời tìm không ra lý do thích hợp. “Bởi vì cô ấy khiến cậu nhớ lại dáng vẻ của cậu khi mới đến câu lạc bộ?” Huyễn Dạ Thần Hành lại nhiều chuyện. Lôi Xiết cả người cứng đờ. Đúng vậy, khi anh vừa đến câu lạc bộ cũng có một khoảng thời gian tâm thần rối loạn, giống tên đầu gỗ, không nghe không hỏi không khóc không cười, anh khi đó cũng trốn sâu trong tâm linh của mình nghỉ ngơi, không muốn đối mặt với thế giới bên ngoài. “Cậu nhìn thấy bóng dáng mình trên người cô ấy, có phải hay không?” Huyễn Dạ Thần Hành cũng từng tiến vào cảnh trong mơ cứu anh ra. “Không phải......” Anh phản bác không có chút khí lực. “Các anh đang nói cái gì?” Tước Lợi Nhi vào câu lạc bộ thời gian khá là trễ, cho nên không biết chuyện bọn họ. “Không có gì,” Huyễn Dạ Thần Hành lắc đầu. “Anh chỉ cùng Lôi Xiết nói chuyện cũ thôi.” “Chuyện cũ gì? Cùng An Dĩ Nhạc có liên quan sao?” Cô lại hỏi. “Có liên quan hay không, phải xem Lôi Xiết nghĩ như thế nào, bởi vì hiện tại lòng An Dĩ Nhạc cậu ta hiểu nhất.” Huyễn Dạ Thần Hành thừa nước đục thả câu nói. “Anh tiến vào trong mộng cô ấy, cô ấy cũng thấy được anh, tôi nghĩ anh so với tôi còn hiểu cô ấy hơn!” Lôi Xiết vặn lại. “Cô ấy đương nhiên thấy được tôi, bởi vì cô ấy căn bản không có mù.” Huyễn Dạ Thần Hành mỉm cười nói. “Cái gì?” Lôi Xiết cùng Tước Lợi Nhi đồng thời lên tiếng. “Cô ấy chẳng qua ‘không muốn’ lại nhìn đến thế giới đẫm máu tàn nhẫn này, là cô ấy phong hai mắt của mình lại, thật sự có bệnh, là lòng của cô ấy.” “Nguyện ý......” Tước Lợi Nhi tỉnh ngộ mở to mắt. “Cho nên tôi nói cô ấy có tâm bệnh rất nặng, nếu không có người hỗ trợ, cô ấy sẽ càng nghiêm trọng.” Huyễn Dạ Thần Hành hữu ý liếc Lôi Xiết một cái. Lôi Xiết lặng im không nói, tay đặt lên nắm cửa, lại không đi ra, đang do dự, một tiếng thét chói tai từ phòng An Dĩ Nhạc truyền đến, khiến bốn người bọn họ tất cả đều kinh ngạc nhảy dựng. Lôi Xiết cơ hồ là theo phản xạ mà lao ra, phá cửa phòng An Dĩ Nhạc, thấy cô đang bị một sợi dây thừng cuốn lấy chân, sợ tới mức liều mình lùi về phía giường. Anh vung tay lên, sợi dây thừng gây chuyện kia lập tức bị điện trên tay anh đốt thành tro. “Chỉ là một sợi dây thừng!” Còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, hại trái tim anh thiếu chút ngừng đập. Lôi Xiết trừng cô, giọng điệu không tốt lắm. “Ách...... Thật xin lỗi...... Tôi không biết......” Một sợi dây thừng? Nhưng mà cảm giác lành lạnh trên chân cô vừa nãy rõ ràng là rắn...... Quên đi, Lôi Xiết nhắm mắt, hít sâu, mới chậm rãi mở ra mắt nói với cô: “Chúng ta đi thôi.” “Đi nơi nào?” An Dĩ Nhạc ngẩng đầu. “Cô tạm thời ở lại nhà tôi, nhưng mọi chuyện chấm dứt cô phải đi.” “Nơi này không phải là nhà anh......” Cô ngạc nhiên nói. “Không, nơi này là câu lạc bộ linh lực.” Anh kéo cô, cầm tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, mày nhíu càng nhanh. Cô gái này không phải sinh ra để chuyên hủy diệt anh chứ? Nếu không, anh làm sao có thể ngay cả cầm tay cô tâm tình cũng nhộn nhạo? “Câu lạc bộ linh lực?” Cô rất kinh ngạc, cô ngay cả mình đến đây lúc nào cũng không nhớ rõ. “Đúng vậy, Tia Chớp mang cô đến, anh ấy chưa từng đưa phụ nữ vào câu lạc bộ, đây là lần đầu nha!” Tước Lợi Nhi không biết khi nào thì chạy vào ồn ào, nhìn cái dây thừng kia một cái, vụng trộm hé miệng cười. Lãnh Quan hiểu rõ nhìn cô, không nói gì. Cô gái nhỏ này thật là bướng bỉnh! “Cô là......” An Dĩ Nhạc lần đầu tiên nghe thấy giọng nữ thanh thúy này. “Tôi là một trong những hội viên của câu lạc bộ linh lực, tôi gọi là ‘Thần Toán’.” Tước Lợi Nhi hào phóng tự giới thiệu. “Thần Toán?” An Dĩ Nhạc không biết hội viên câu lạc bộ linh lực cũng có nữ. “Phải, tôi không ngại nói cho cô biết, tên của tôi vốn là Tước Lợi Nhi.” Tước Lợi Nhi đối An Dĩ Nhạc có loại hảo cảm nói không nên lời. “Tước Lợi Nhi?” Tên này nghe qua thật đáng yêu, chắc cô ấy là cô gái hoạt bát xinh đẹp. “Bốn hội viên chúng tôi đều ở đây, Truy Mộng cùng Ngân Tuyết đây này.” Tước Lợi Nhi tay trái ôm lấy Huyễn Dạ Thần Hành, tay phải ôm lấy Lãnh Quan, cười meo meo không chút để ý tới vẻ mặt âm trầm không vui của Lôi Xiết. “Truy Mộng? Tôi còn chưa cám ơn anh đã cứu tôi......” An Dĩ Nhạc không biết nên quay mặt qua chỗ nào để nói, khuôn mặt quay tới quay lui. “Đừng khách khí, dù sao Tia Chớp cũng cho tôi thứ tốt.” Huyễn Dạ Thần Hành tiến lên khẽ nắm tay cô, trong lời nói có ẩn ý khác. “Thứ tốt? Cái gì tốt?” Cô tò mò hỏi. “Ha ha, về sau cô sẽ biết.” Anh cười khẽ nhìn Lôi Xiết. “Các người nói xong chưa?” Lôi Xiết thật không biết bọn họ vì sao đối An Dĩ Nhạc thân thiết như vậy, lúc trước bọn họ đều từng phụ trách án tử, đối với khách đều bảo trì khoảng cách nhất định, cũng chưa từng để lộ tên thật, nhưng lần này ngay cả Tước Lợi Nhi tâm cơ sâu nhất cũng chủ động làm quen, việc này trong đó khẳng định có điều kỳ quái. “An tiểu thư, Tia Chớp rất quan tâm cô, cô là cô gái đầu tiên có thể làm cho anh ấy lo âu lại bất an....” Tước Lợi Nhi dựa sát vào cô, thấp giọng thì thào bên tai cô. “Em tránh ra một chút, chúng ta phải đi.” Lôi Xiết nắm cổ áo Tước Lợi Nhi, đẩy cô qua một bên. An Dĩ Nhạc mờ mịt bị Lôi Xiết lôi ra khỏi phòng, đối với ám chỉ của Tước Lợi Nhi nhất thời không phản ứng kịp. “Cố lên!” Giọng nói của Tước Lợi Nhi từ phía sau truyền đến. “Đừng bị Tia Chớp đả bại.” Lôi Xiết tức giận nhướng mày, thật muốn dùng điện làm miệng Tước Lợi Nhi tê cứng, để cô mười ngày nửa tháng không thể nói chuyện. An Dĩ Nhạc sợ hãi cúi đầu, không rõ Tước Lợi Nhi nói những lời này có mục đích gì. Sau vài phút, cô cảm giác được không khí vốn nhẹ nhàng khoan khoái đã biến mất, thay vào đó là mùi quen thuộc cùng tiếng ồn rầm rĩ của thành phố Newyork, tựa hồ chỉ trong chớp mắt, cô đã rời khỏi câu lạc bộ linh lực, cảm giác này tựa như từ thế ngoại đào nguyên đến nhân gian hỗn loạn, trong lòng có sự buồn bã nói không nên lời. Từ bây giờ, cô không thể lại trốn tránh, cô phải triển khai kế hoạch báo thù. Từ khi trở lại nhà Tia Chớp, cô vẫn bị bỏ rơi ở phòng khách, Tia Chớp không biết bận việc gì, vừa không để ý cô, cũng không nói gì, trong phòng chỉ có tiếng anh đánh bàn phím máy tính, cùng không khí xấu hổ bao quanh hai người. An Dĩ Nhạc không biết mình có thể làm gì, cô ngồi trên sô pha, không dám làm ồn anh, lẳng lặng chờ anh làm xong việc, nhưng mà, không biết thời gian sớm hay muộn, thân thể mỏi mệt khiến cô chống đỡ không nổi, cuoi16 cùng dựa vào sô pha mà ngủ. Lôi Xiết từ máy tính tra ra tư liệu Roger, tiến thêm một bước truy tung, mới phát hiện lai lịch hắn rất đáng nghiền ngẫm, vì thế ra khỏi phòng làm việc, đang muốn cùng An Dĩ Nhạc thảo luận, liền thấy đầu cô tựa vào sô pha, ngủ say sưa. Nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô, anh dùng ánh mắt vẽ lại bộ dáng cinh đẹp cùng hình dạng môi cô, trong lòng có những điểm gợn sóng không ngừng khuếch tán, từng vòng lan ra. Anh thực không thích cảm giác bị lòng mình phản bội này, rõ ràng không nên, nhưng anh lại không thể không khát cầu cô, toàn thân anh mỗi một tế bào đều muốn vuốt ve thân thể cô, muốn ôm cô vào lòng, nhưng mà, anh lại chết tiệt không muốn cùng cô có liên quan gì ngoài công việc, sau khi nhất thời xúc động, e rằng sẽ tự ghét mình đến không thể dừng lại, đến lúc đó, anh làm không tốt sẽ trở thành chó dắt người mù cho cô cả đời, bị cô dắt đi cả đời. Liên tưởng này dập tắt dục vọng của anh, anh bình tĩnh lại, thô lỗ lay tỉnh cô. “Tỉnh lại! Tôi đã tra ra tư liệu về Roger, cô muốn nghe một chút hay không?” “Ưm...... Cái gì? Roger?” Cô dụi mắt, lim dim ngẩng đầu. “Đúng vậy, thân phận của hắn.” Làm việc chính đi, đừng để tình cảm tùy ý bao phủ lý trí. Anh nói với mình như vậy. “Hắn...... Có gì đặc biệt sao?” Sau khi hơi tỉnh táo, cô cả người chấn động. “Cha hắn là nghị viên quốc hội Hyman Will, thuộc loại phần tử cấp tiến, lời nói cùng cách làm việc từng bị nói là không khác gì thành phần phản động.” Anh đem tư liệu đêm qua từ máy tính tìm thấy nói lại một lần. “Hửm?” “Điểm này, vừa vặn ăn khớp cùng nội dung bản tiểu thuyết mới ra gần đây của cha cô. Một chính trị gia dã tâm cùng kế hoạch đáng sợ của hắn......” “Anh là nói, tiểu thuyết ba tôi lấy mẫu từ Hyman Will?” Cô lắp bắp kinh hãi. “Không có khả năng a! Ba chưa bao giờ quan tâm đến chính trị.” “Nếu là cha cô trùng hợp viết một quyển tiểu thuyết giống với chuyện của Hyman Will thì sao?” Đây là Lôi Xiết giả thiết. “Trùng hợp?” Cô mở to mắt. “Cha cô không quan tâm chính trị, nhưng ông nghiên cứu tin tức xã hội, lấy tài liệu từ đó, không cẩn thận viết ra một quyển tiểu thuyết trí mạng, làm cho người có tật nghĩ đã bị nhìn ra, cho nên quyết tâm giết chết......” “đây thật quá hoang đường! Theo như anh nói, ba tôi chết thật ra là ngoài ý muốn?” Cô phẫn nộ hét to, không thể chấp nhận loại phỏng đoán này. “Không nhất định, bởi vì tôi còn chưa tìm ra ba chương bản thảo cuối cùng của cha cô, mọi việc còn chưa thể kết luận.” Anh bình tĩnh trả lời cô. “Tôi không tin......” Cô đỡ trán, đối với lời anh nói tâm tồn nghi ngờ. Nếu thật sự là chuyện trùng hợp ngoài ý muốn, vậy người nhà cô không phải càng bị chết oan? “Tôi sẽ tiếp tục tra, cô cứ ở đây, trước mắt cảnh sát đang tìm cô, cô tốt nhất đừng đi loạn, hiểu chưa?” Anh nói xong mặc áo khoác vào, chuẩn bị ra ngoài. “Tia Chớp......” Cô ấp úng gọi anh lại. “Sao?” Anh xoay người. “Tôi...... Anh không đói bụng sao?” Cô đã đói bụng, nhưng chủ nhân chưa nói gì, cô thật ngại mở miệng nói muốn ăn. Lôi Xiết lúc này mới nhớ đến cô đã có một ngày một đêm chưa ăn, vì thế trầm mặc lấy mì xào ăn liền từ tủ lạnh ra, dùng tay hâm nóng lên, đặt trước mặt cô. “Ăn đi, chỗ tôi chỉ có loại đồ ăn này.” Anh lạnh lùng nói. An Dĩ Nhạc ngồi xổm bên cạnh bàn, chậm rãi vươn tay, đụng đến cái khay nóng hổi, cẩn thận cầm lấy cái nĩa muốn xiên mỳ sợi bỏ vào miệng ăn, nhưng bởi vì không nhắm trúng, cho nên rơi đầy trước mặt cô. Lôi Xiết mới đi vài bước, liền vội vàng ngừng lại. Dù sao cô cũng phải học được mọi chuyện đều tự mình làm, giờ giúp cô, chỉ hại cô, bởi vậy anh cố ý xem nhẹ bất lực của cô, chỉ lạnh lùng thốt: “Ăn xong liền ngủ một chút, tôi xong việc sẽ trở về.” Cô gật gật đầu, vừa ngán ngẫm vừa lo lắng, vì mình có thể làm phiền anh mà ủ rũ không thôi. Lôi Xiết bước ra ngoài, tựa vào thang máy, trong đầu còn lưu lại tướng ăn vụng về của An Dĩ Nhạc, anh đối với tâm tình nguội lạnh của mình cảm thấy vô lực, cô một mình phấn đấu với dĩa mì, anh khổ sở cái gì chứ? Shit! Tâm tình anh thoáng chốc tệ hại đến cực điểm, không khỏi chán ghét mình. Lên xe thể thao, anh chạy thẳng đến nhà Hyman Will. Từ tư liệu trên máy tính tra ra, vị danh nhân chính trị kia hiện đang ở vùng lân cận Newyork, anh rất muốn đi xem hắn đến tột cùng là nhân vật như thế nào, cũng thuận tiện điều tra tung tích của Roger. Khoảng một giờ sau, anh đi tới một căn biệt thự to lớn xa hoa, nhìn từ ngoài tường, có thể mơ hồ thấy được hình dạng tòa nhà. Anh đợi một lúc lâu sau, mới thấy một chiếc Rolls-Royce xe chạy đến trước cửa, cửa lớn chậm rãi mở ra, xe đi vào, anh dùng một dòng điện rất nhỏ làm nhiễu sóng thiết bị theo dõi ở cửa, sau đó dễ dàng tránh được hệ thống theo dõi trên cửa, lẳng lặng tiến vào trong. Nếu nói Hyman Will tiên sinh không tham ô anh mới không tin. Nhìn cảnh vật ngoài căn nhà, một nhân viên nhà nước liêm khiết có thể có được sao? Anh khinh thường cười lạnh, phát ra sóng điện làm cho những chiếc camera thất thường, lại nhanh chóng tiến vào gian nhà chính lót đá cẩm thạch. Nhà ở khí phái như vậy, chủ nhân chắc cũng là nhân vật vĩ đại, Lôi Xiết phỏng đoán khi từ cửa sổ nhìn vào trong xem xét, phát hiện ngoại trừ phòng khách cùng một gian phòng ở lầu hai ra, các phòng khác đều không mở đèn, càng kỳ lạ hơn là, trong gian phòng này tựa hồ không có người ở, anh nhìn nửa ngày, cũng chỉ có một, hai người giúp việc đi lại trên hành lang dài mà thôi. Trực giác Lôi Xiết cho rằng có điểm cổ quái, anh leo lên tường, sờ soạng đến cửa sổ của căn phòng có mở đèn ở lầu hai kia, khi đến cửa sổ liền nghe thấy có tiếng người nói chuyện, lập tức ngồi xổm xuống, núp ở lan can ban công. Cách cửa sổ, một giọng đàn ông kỳ lạ đang nói chuyện, Lôi Xiết nghiêng mắt thấy, đó là một người trung niên gầy ốm mặc tây trang chính thống, dung mạo hắn có khí thế nhiếp người, mũi cong như chim ưng, toàn thân mang theo quỷ dị nói không nên lời, đang nhìn chằm chằm Roger bị điện làm tổn thương, nằm trên giường thở dốc, sắc mặt vừa âm hiểm lại oán nhẫn. “Tên ngu ngốc này cũng chỉ biết làm hỏng việc mà thôi!” Giọng nói của hắn cùng người đàn ông bình thường có vẻ bén nhọn hơn rất nhiều. Người trước mắt này chính là nhân vật chính giới chạm tay có thể bỏng Hyman Will, hai gã đứng phía sau hắn cúi đầu không dám hé răng. Roger là con hắn, hắn có thể mắng, bọn họ cũng không thể tiếp lời. “Có tìm được đứa con gái kia của An Hạo hay không?” Hắn hỏi. Ngoài phòng Lôi Xiết nghe được hắn nhắc tới An Dĩ Nhạc không khỏi nhướng mày, hắn quả nhiên cùng cái chết của An Hạo có liên quan. “Từ khi cô ta từ nhà của nữ luật sư chạy thoát, vốn không có tung tích của cô ta.” Hai thuộc hạ kia đáp. “Phải không? Xem ra tên kia cũng không kém.” Hắn thong thả đến bên kia phòng, kéo mặt xuống. “Đúng vậy, tên đó...... Rất đặc biệt......” “Ừm, hắn tựa hồ có siêu năng lực, thật sự là hiếm thấy......” Hyman trầm ngâm. “Đúng vậy, tiên sinh, tôi tận mắt thấy tay hắn phát ra một dòng điện mạnh, tập kích đánh gục chúng ta.” Người nọ lòng còn sợ hãi nói. “Sao ta lại không biết trên địa cầu còn có người như thế tồn tại chứ.” Hắn thì thào trên điếu xì gà. Lôi Xiết lại nhíu mi. Bọn họ đang nói về anh? Có ý tứ. “Roger thiếu gia từng nói, An Dĩ Nhạc nói với cậu ấy, cô ta nhờ người của câu lạc bộ linh lực thay cô ta báo thù, chắc là người đàn ông này.” “Câu lạc bộ linh lực? Đây lại là cái thứ gì?” “Chúng tôi cũng không rõ. Có điều những năm gần đây, chúng tôi có nghe qua không ít lời đồn về bọn họ, hình như chỉ cần có tiền, là có thể đến câu lạc bộ linh lực mua hy vọng.” “Hoang đường! Ta đây muốn mua ‘thế giới đại loạn’ bọn họ cũng có thể sao? Thối! Nếu như vậy, ta làm sao còn ở nơi này hao tâm tốn sức chấp hành ‘hành động tác loạn’ của ta?” Hắn nhịn không được quát một tiếng. Lôi Xiết nghe thấy “hành động tác loạn”, phút chốc hiểu rõ. Chuyện của An Hạo thật sự là Hyman Will làm! “Phải...... Đây chỉ là tin đồn......” “Đi điều tra lai lịch người đàn ông kia, còn nữa, ta muốn mau chóng tìm được con gái An Hạo, miễn cho cô ta đến phá hư đại sự của ta.” Hắn phân phó nói. “Dạ.” Hai người kia thuận theo cúi đầu thối lui. Hyman Will một mình ở lại trong phòng, nhìn con một cái, lẳng lặng hút xì gà, đối với việc mọi chuyện lại biến thành tình trạng này cảm thấy tức giận. Nếu không phải Roger sắc dục bộc phát, An gia đã sớm không có nửa người sống, An Dĩ Nhạc làm sao có thể sống sót, thậm chí còn tuyên bố muốn báo thù? Con bé kia là mượn gan của trời, cô ta không sợ chết cứng rắn muốn tìm ra hung thủ, ta sẽ khiến cho cô ta sớm một chút xuống địa ngục gặp cha cô ta, tránh cho cô ta lại khơi mào chuyện ta thật vất vả mới thu xếp ổn thỏa. Sức tưởng tượng của An Hạo hại chính hắn, không nghĩ tới con gái hắn cũng khó chơi như vậy, còn thế này, động cơ ta giết An Hạo sớm hay muộn cũng có một ngày bị phát hiện, nếu vậy, thân phận thật hắn giấu kín hơn mười năm không phải tùy thời sẽ sáng tỏ sao? Không! Ai cũng không thể đến ngăn cản ta! Ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào đến phá hư kế hoạch ta bố trí lâu như vậy, mặc kệ An Dĩ Nhạc, hay là cái tên của cái gì câu lạc bộ linh lực, ta đều sẽ khiến bọn họ biến mất khỏi địa cầu này. Hắn dụi tắt xì gà, lớn tiếng cười như điên, từ trong miệng của hắn lại phun ra một chiếc lưỡi dài khác, vật quái dị kia cchiếu vào cửa thủy tinh, thật là làm người ta nhìn thấy ghê người. Lôi Xiết cứng người ở ngoài phòng, bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, nhưng anh vạn vạn không nghĩ tới, một màn kế tiếp lại càng khiến anh ghê tởm. Một nữ giúp việc trùng hợp đi qua phòng, Hyman đột nhiên quay đầu, một đôi mắt đồng tử hình bán nguyệt màu hồng chợt lóe hào quang, thân hình đột nhiên đi đến bên người nữ giúp việc kia, đem đầu lưỡi với vào miệng không kịp kêu sợ hãi của cô, không đến nửa khắc, nữ giúp việc kia đã bị hút khô máu, thành một đống xương khô, mà Hyman thỏa mãn thu hồi lưỡi dài, liếm liếm môi, lộ ra vẻ mặt sung sướng sau khi ăn no. Dù là Lôi Xiết bình tĩnh phi phàm, cũng thiếu chút không nhịn được cảm giác buồn nôn từ bụng dâng lên. Hyman Will...... Không phải người? Anh tuy rằng đã sớm phát giác Roger không tầm thường, nhưng anh vẫn chưa đem xếp vào “dị hình” để hoài nghi, thẳng đến giờ phút này anh mới giật mình, có lẽ, cái chết của An Hạo không có manh mối là do một nhân tố nào đó. Đúng vậy, An Hạo nhất định là xui xẻo chết vì nguyên tác của ông quá mức phong phú! Đang suy tư, Hyman Will đột nhiên xoay người một cái, một đôi hồng nhãn còn chưa rút đi, dữ tợn trừng mắt ngoài cửa sổ quát: “Là ai?” Lôi Xiết không ngờ hắn có phản ứng linh mẫn như vậy, hơi kinh hãi, thả người nhảy xuống, nhảy vào trong cây cối ở hoa viên. Hyman Will mở cửa sổ sát đất ra, phi thân xuống theo, ánh mắt tìm kiếm người xâm nhập ở mọi nơi. Lôi Xiết núp trong một bụi hoa hồng to, nhìn Hyman Will đang từng bước đến gần, bề ngoài của hắn cùng người thường không khác gì, nhưng mà, ai có ngờ trong lớp da người rốt cuộc ẩn giấu cái dạng sinh vật gì? Lời An Dĩ Nhạc từng nói đột nhiên xẹt qua trong óc anh, cô nói, An Hạo cho rằng việc xã hội loạn lạc tựa hồ sau lưng còn có người thao túng, mà em cô còn nói, có thể là người ngoài hành tinh làm hay không? Người ngoài hành tinh! Đáp án anh muốn đã được vẽ ra. Anh dám khẳng định, ba chương bản thảo cuối cùng An Hạo viết kia nhất định cùng việc này có liên quan, có lẽ, vị Hyman Will tiên sinh này chính là bởi vì thân phận có thể bị vạch trần mà giết An Hạo. Lôi Xiết quyết định sau khi rời khỏi nơi này sẽ đến văn phòng An Hạo tìm ba chương bản thảo kia. Anh nghĩ vậy liền lùi về phía sau, vô ý giẫm phải nhánh cây, một tiếng động rất nhỏ khiến Hyman Will chú ý, hắn lập tức rút súng bắn về phía Lôi Xiết, Lôi Xiết nhanh chóng nhảy qua bên cạnh, vươn tay dẫn nguồn điện trong phòng, chỉ thấy một đạo sét đánh loang loáng nhập vào tay anh, anh không nói hai lời liền hướng Hyman Will phát điện. Hyman tựa hồ hoảng sợ, sau từng đợt run rẩy cùng co rút, hắn lại ngẩng đầu giữa ánh điện, miệng chậm rãi mở ra, lộ ra đầu lưỡi không ngừng cuốn động của hắn, lên giọng nói: “Ồ, thì ra ngươi chính là sát thủ An Dĩ Nhạc từ câu lạc bộ linh lực mướn về! Quả nhiên không giống bình thường, chỉ là, chì bằng dòng điện này của ngươi, chỉ là giúp ta gãi ngứa mà thôi.” “Ngươi đến tột cùng là ai?” Lôi Xiết quát khẽ, lần đầu tiên gặp đối thủ có thể ngăn cản dòng điện của anh. “Đã sắp chết còn tò mò như vậy, nói cho ngươi biết, không ai sau khi nhìn thấy mặt thật của ta còn có thể sống bình yên, ngươi cũng không ngoại lệ.” Nói xong, đầu lưỡi Hyman bắn ra, tiến thẳng tới trái tim Lôi Xiết. “Quái vật như ngươi không nên đến nhân gian đến giương oai! Nhanh trở về đi thôi!” Lôi Xiết cười lạnh né tránh công kích của hắn. “Ngươi chẳng phải quái vật sao? Theo ta biết, nhân loại tựa hồ không có dị năng như ngươi vậy, nói không chừng ngươi cùng ta là đồng loại......” Hyman the thé cười. “Câm mồm!” Lời Hyman nói đánh trúng nhược điểm trong nội tâm Lôi Xiết, anh tức giận chắp tay, hai dòng điện bổ về phía mặt hắn. “Cừ thật, ta phải đem ngươi đi giải phẫu xem cấu tạo thân thể ngươi cùng loài người có gì khác không!” Hyman cuốn động đầu lưỡi, thân hình lập tức biến mất. Lôi Xiết nín thở tập trung chú ý hướng đi của hắn, thẳng đến sau gáy lành lạnh, anh xoay tay phản chắn đã chậm một bước, ngón tay Hyman biến nhỏ như kim châm xẹt qua cánh tay anh, vẽ nên một vết rạch thật dài, máu lập tức thấm ướt ống tay áo anh. Tên dị hình này còn ẩn thân thuật? Anh quá khinh địch rồi. “A! Hương vị máu của con người ngọt như vậy, ta có thể nào không thích chứ? Chờ giết ngươi xong, ta lại đem đứa con gái nhiều chuyện kia của An Hạo hút khô, đến lúc đó, chuyện có liên quan đến ta sẽ không có người nào biết......” Hyman ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, bộ dáng không người không thú kia quả thực khó coi tới cực điểm. Lôi Xiết nghe hắn nhắc tới An Dĩ Nhạc, tức giận dần dần ngưng tụ, anh hét lớn một tiếng, toàn thân tràn ngập điện lực, điện cực vừa nhanh vừa chuẩn bắn vào miệng hắn, Hyman đang mở lớn miệng không kịp khép lại, lưỡi dài linh động của hắn bị điện giật, đau đến phát ra tiếng gào to của mãnh thú. “Bắt lấy hắn!” Hyman thống khổ điên cuồng hét lên. Cả căn nhà thoáng chốc sáng rực, rất nhiều người chạy ra. Lôi Xiết thấy thế không lưu lại, phá huỷ hệ thống điện của biệt thự, thừa dịp cả vùng tối đen vọt ra khỏi tường, lên xe nhanh chóng rời đi.