Cô Gái Mất Tích

Chương 63 : (¯`v´¯) Nick Dunne

Hai mươi tuần sau ngày trở về Tôi không ra phòng ngoài. Tôi muốn tất cả những điều này sẽ là một bất ngờ dành cho vợ tôi, người chưa bao giờ biết bất ngờ là gì. Tôi muốn cho cô ta xem bản thảo trong khi tôi ra ngoài để tìm một hợp đồng viết sách. Để cho cô ta cảm nhận từng chút một nỗi ghê rợn khi biết rằng cả thế giới này sắp sửa chao đảo và quay lại chà đạp lên cô ta, và cô ta chẳng thể làm được gì trước điều đó. Không, có thể cô ta sẽ không bao giờ phải vào tù, và nó sẽ chỉ là lời lẽ chống trả của tôi đối với cô ta, nhưng vụ án của tôi rất thuyết phục. Cho dù nó không tạo được tiếng vang về mặt pháp lý, thì nó cũng tạo được tiếng vang về mặt tình cảm. Vậy hãy để mọi người chọn lấy một phe. Phe của Nick, phe của Amy. Thậm chí hãy biến nó thành một thứ còn hơn cả một trò chơi: Để bán thêm vài chiếc áo phông chết tiệt chẳng hạn. Hai chân tôi rã rời khi bước đến để nói với Amy rằng: Tôi không còn là một phần trong câu chuyện của cô ta nữa. Tôi đưa cho cô ta xem bản thảo và phô bày tựa đề nổi bật: Mụ đàn bà tâm thần. Một trò đùa ẩn ý nho nhỏ. Cả hai chúng tôi đều thích những trò đùa ẩn ý của mình. Tôi chờ đợi cô ta sẽ cào vào mặt tôi, xé quần xé áo, rồi cắn tôi. "Ồ! Thật là đúng lúc." Cô ta nói một cách phấn khởi và dành tặng tôi một nụ cười rạng rỡ. "Em có thể cho anh xem thứ này được không?" Tôi bắt cô ta làm lại một lần nữa trước mặt tôi: Đi tiểu vào chiếc que thử, còn tôi ngồi xổm trên sàn phòng tắm bên cạnh cô ta, quan sát nước tiểu từ người cô ta chảy lên chiếc que và chuyển nó sang màu xanh lam - đã có thai. Sau đó tôi bắt cô ta vào xe và lái đến phòng khám của bác sĩ, rồi tôi theo dõi máu được lấy ra từ cơ thể cô ta - bởi cô ta thật sự đâu có sợ máu - và chúng tôi chờ đợi trong hai tiếng để có kết quả xét nghiệm. Amy đã có thai. "Hiển nhiên nó không phải là của tôi." Tôi nói. "Ồ, của anh đấy." Cô ta mỉm cười đáp lại. Cô ta cố lách vào vòng tay tôi. "Chúc mừng Bố." "Amy…" Tôi lên tiếng, bởi lẽ dĩ nhiên chuyện này là không thể, tôi đã không đụng đến vợ mình kể từ khi cô ta quay về đến nay. Rồi tôi nhận ra mọi chuyện: hộp giấy lụa đó, chiếc ghế ngả lưng bọc nhựa vinyl, chiếc tivi cùng những bộ phim khiêu dâm, và tinh dịch của tôi được cất trong ngăn đông lạnh của một bệnh viện nào đấy. Tôi đã để lại tờ thông báo tự hủy theo nguyện vọng ở trên bàn, sau một chuyến đi tội lỗi, và rồi nó đã biến mất, bởi như mọi khi, vợ tôi đã ra tay, không phải để loại bỏ tinh dịch của tôi mà để bảo quản nó. Đề phòng khi cần thiết. Tôi cảm thấy niềm vui sướng lâng lâng như một bong bóng khổng lồ - tôi không thể kìm nén được - nhưng rồi niềm vui sướng ấy đã bị nhốt lại vào một chiếc lồng kim loại với nỗi khiếp sợ. "Em sẽ phải làm một vài việc để bảo đảm an toàn cho mình, Nick ạ." Cô ta nói. "Chỉ vì, em phải nói thật là, gần như không thể nào tin anh được. Trước tiên, anh sẽ phải xóa cuốn sách của mình, đương nhiên rồi. Sau đó, để giải quyết êm đẹp các vấn đề còn lại, chúng ta sẽ cần một bản khai tuyên thệ, anh sẽ phải thề rằng chính anh là người đã mua những thứ ở trong căn lều gỗ đó và đã giấu chúng trong căn lều, và rằng anh đã từng nghĩ em đã gài bẫy anh, nhưng hiện giờ anh yêu em và em yêu anh, mọi chuyện đều tốt đẹp cả." "Nếu tôi từ chối thì sao?" Cô ta đặt tay lên chiếc bụng nhỏ căng của mình và nhíu mày. "Em nghĩ sẽ khủng khiếp lắm đấy." Chúng tôi đã mất bao nhiêu năm để đấu tranh giành quyền chi phối cuộc hôn nhân của chúng tôi, câu chuyện tình yêu của chúng tôi, câu chuyện cuộc đời của chúng tôi. Rốt cuộc, tôi lại bị qua mặt một cách hoàn hảo. Tôi đã tạo ra một tập bản thảo, còn cô ta đã tạo ra một sinh mệnh. Tôi có thể đấu tranh để đòi quyền nuôi con, nhưng tôi biết tôi sẽ thua. Amy sẽ thích thú với trận chiến đó - có Chúa mới biết cô ta đã sắp đặt những gì rồi. Một khi cô ta đã ra tay, thì tôi thậm chí còn chẳng được làm một ông bố hai tuần một lần đến thăm con vào cuối tuần nữa kia, tôi sẽ tiếp xúc với con mình trong một căn phòng kỳ lạ, với một vệ sĩ ngồi bên cạnh nhâm nhi cà phê và theo dõi. Hoặc thậm chí còn không được như thế. Tôi có thể bất thình lình nhận được những lời cáo buộc - về tội quấy rối hoặc ngược đãi - và tôi sẽ không bao giờ còn được gặp con mình nữa, và tôi biết rằng đứa trẻ sẽ được giấu thật xa khỏi tôi, trong khi Mẹ nó sẽ thủ thỉ, thì thầm những lời dối trá bên đôi tai hồng nhỏ xíu đó. "Nhân tiện, đó là con trai." Cô ta nói. Rốt cuộc, tôi đã trở thành một tù nhân. Amy đã có được tôi mãi mãi, hoặc cho đến khi nào cô ta muốn, bởi tôi phải cứu con trai tôi, phải tháo chốt, mở khóa, ngăn cản, hóa giải mọi điều mà Amy làm. Tôi thực sự sẽ hy sinh cuộc sống của mình vì con tôi, và tôi sẽ làm điều đó một cách vui sướng. Tôi sẽ nuôi nấng con trai mình trở thành một người đàn ông tốt. Tôi xóa cuốn sách của mình. Boney nhấc máy sau hồi chuông đầu tiên. "Pancake House? Hai mươi phút nữa nhé?" Cô ta nói. "Không." Tôi thông báo cho Rhonda Boney rằng tôi sắp làm bố và vì vậy tôi không thể trợ giúp việc điều tra được nữa - và rằng, thực tế là, tôi đang định rút lại mọi tuyên bố của tôi có liên quan đến sự tin tưởng sai lệch rằng vợ tôi đã gài bẫy tôi, và tôi cũng sẵn sàng thừa nhận trách nhiệm của mình về̀ những chiếc thẻ tín dụng. Im lặng một lúc lâu. "Hừmm." Cô ta nói. "Hừmm." Tôi có thể hình dung Boney đang đưa tay luồn qua mái tóc lưa thưa, hóp miệng lại và cắn cắn vào phần trong má của mình. "Anh tự bảo trọng nhé, Nick?" Cuối cùng cô ta cũng lên tiếng. "Hãy chăm sóc thật tốt cho cả đứa bé nữa." Rồi cô ta phá lên cười. "Còn Amy thì tôi đếch thèm quan tâm đâu." Tôi đến nhà Go để trực tiếp cho con bé biết chuyện. Tôi cố gắng thể hiện cho giống với một tin vui. Một đứa bé, bạn không thể nào tỏ thái độ khó chịu như vậy về một đứa bé. Bạn có thể căm ghét một tình thế, nhưng bạn không thể ghét bỏ một đứa trẻ được. Tôi tưởng rằng Go sẽ đánh tôi. Con bé đứng sát gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nó. Con bé thọc mạnh ngón tay trỏ vào người tôi. "Anh chỉ muốn bao biện để ở lại thôi." Con bé thì thầm nói. "Hai người bọn anh nghiện nhau nặng rồi. Gia đình của anh sẽ trở thành một thành một gia đình hạt nhân theo đúng nghĩa, anh có hiểu điều đó không? Sẽ phát nổ. Sẽ kích nổ. Anh thật sự nghĩ mình có thể làm được điều này trong vòng, bao lâu đây, mười tám năm nữa ư? Anh không nghĩ chị ta sẽ giết anh sao?" "Không, với điều kiện anh phải là người đàn ông mà cô ta đã lấy. Anh đã không phải người đàn ông như vậy một thời gian rồi, nhưng anh có thể." "Anh không nghĩ là anh sẽ giết chị ta ư? Anh muốn trở thành Bố à?" "Em không hiểu sao, Go? Đây là sự đảm bảo rằng anh sẽ không trở thành người như Bố. Anh sẽ phải trở thành người chồng và người bố tốt nhất trên thế giới này." Và rồi Go òa khóc - lần đầu tiên tôi thấy con bé khóc kể từ khi nó còn là một đứa trẻ. Con bé ngồi xuống sàn, ngồi thụp xuống như thể hai chân bị khuỵu vậy. Tôi ngồi xuống bên cạnh và ghé đầu mình vào đầu con bé. Cuối cùng Go cũng nghẹn ngào nuốt vào tiếng thổn thức sau cùng và nhìn tôi. "Nick, anh còn nhớ khi em nói rằng em sẽ vẫn yêu anh nếu? Em nói rằng em sẽ yêu anh dù cho bất cứ chuyện gì được đặt sau từ nếu đó không?" "Anh nhớ." "Em vẫn yêu anh. Nhưng điều này làm tan nát trái tim em." Con bé cất lên một tiếng thổn thức khủng khiếp, tiếng thổn thức của một đứa trẻ. "Mọi việc đáng lẽ không thành ra thế này." "Đó quả là một khúc ngoặt kỳ lạ." Tôi nói và cố gắng làm cho sự việc trở nên nhẹ nhàng hơn. "Chị ta sẽ không cố tìm cách chia rẽ chúng ta chứ, phải không?" "Không đâu." Tôi nói. "Hãy nhớ là, cô ta cũng đang giả vờ làm một người tử tế hơn." Đúng vậy, cuối cùng thì tôi cũng trở thành người xứng tầm với Amy. Một buổi sáng nọ, tôi tỉnh giấc bên cạnh cô ta và nghiên cứu phần phía sau hộp sọ của cô ta. Tôi cố đọc những suy nghĩ ở trong đó. Ít ra thì lần này tôi đã không cảm thấy như mình đang chăm chú nhìn vào mặt trời. Tôi đang đạt tới mức độ điên loạn của vợ mình. Bởi tôi cảm thấy cô ta đang thay đổi tôi một lần nữa: Tôi đã từng là một tên nhãi con non nớt, rồi trở thành một người đàn ông, cả tốt lẫn xấu. Giờ đây rốt cuộc tôi là người hùng. Tôi là người tích cực cổ vũ cho câu chuyện về trận chiến hôn nhân không có hồi kết của chúng tôi. Đó là câu chuyện mà tôi có thể chung sống trọn đời. Quỷ quái thay, tới thời điểm này, tôi không thể hình dung câu chuyện của mình sẽ thiếu vắng Amy. Cô ta chính là đối trọng của tôi, vĩnh viễn. Một cực điểm của nỗi kinh hoàng kéo dài - đó chính là chúng tôi.