Cô Gái Mất Tích

Chương 42 : (¯`v´¯) Amy Elliott Dunne

Ngày thứ chín mất tích Tôi không có lấy một xu và đang chạy trốn. Quả là một tiểu thuyết tội phạm mới chết tiệt làm sao. Ngoại trừ việc tôi đang ngồi trên chiếc Festiva ở tận cuối bãi đỗ xe của một khu liên hợp các cửa hàng bán đồ ăn nhanh rộng mênh mông bên bờ sông Mississippi, với mùi vị của muối và thịt của nông trang lẩn quyện trong làn gió nhẹ ấm áp. Lúc này trời đã tối - tôi đã lãng phí hàng giờ đồng hồ rồi - nhưng tôi không thể di chuyển được nữa. Tôi không biết nơi đâu để đi. Mỗi giờ trôi qua chiếc xe như càng chật hẹp hơn - tôi buộc phải co người lại như một bào thai nếu không đôi chân tôi sẽ tê dại mất. Chắc chắn đêm nay tôi sẽ không ngủ. Cửa đã được khóa, nhưng tôi vẫn chờ đợi tiếng gõ vào cửa sổ, và tôi biết mình sẽ hé mắt và nhìn thấy một tên giết người hàng loạt với bộ răng khấp khểnh thốt lên những lời ngọt ngào (thế chẳng phải mỉa mai lắm sao, khi tôi sẽ thực sự bị giết?) hoặc một tay cớm lạnh lùng đòi xem thẻ căn cước (thế chẳng phải tệ hơn nữa sao, khi tôi bị phát hiện tại một bãi đỗ xe trông như thể một kẻ bụi đời?) Những biển hiệu lấp lánh của các cửa hàng ở đây không bao giờ tắt, bãi đỗ xe này được thắp sáng như một sân bóng đá vậy - tôi lại nghĩ đến việc tự tử, nghĩ đến việc một kẻ tù tội bị trông chừng để không được tự vẫn sẽ sử dụng hai mươi tư giờ một ngày dưới ánh sáng như thế nào, một ý nghĩ thật kinh khủng. Bình xăng của tôi chỉ còn dưới mức một phần tư, một ý nghĩ thậm chí còn kinh khủng hơn nữa: Tôi chỉ có thể đi được chừng một giờ nữa theo bất cứ hướng nào, vì vậy tôi phải chọn hướng đi một cách thận trọng. Phía Nam là Arkansas, phía Bắc là Iowa, phía Tây sẽ quay trở lại Ozarks. Hoặc tôi có thể đi về phía Đông, băng qua con sông là đến Illinois. Bất cứ nơi đâu tôi đến đều là con sông này. Tôi đang đi theo nó hay là nó đi theo tôi vậy. Đột nhiên tôi biết mình phải làm gì.