Cô Gái Mất Tích
Chương 33 : (¯`v´¯) Nick Dunne
Ngày thứ bảy mất tích
Tôi buộc phải gọi cho Tanner, tay luật sư mới toanh của mình, chỉ vài giờ đồng hồ sau khi tôi thuê anh ta, và nói những lời sẽ khiến anh ta phải day dứt vì đã nhận tiền của tôi: Tôi nghĩ là vợ tôi đang mưu hại tôi. Tôi không thể nhìn thấy mặt anh ta, nhưng tôi có thể hình dung ra nó - tròn mắt, nhăn mặt, và sự ngán ngẩm của một người đàn ông kiếm tiền bằng cách phải lắng nghe chỉ toàn những lời dối trá.
"Ồ." Rốt cuộc thì anh ta cũng lên tiếng sau một quãng lặng tạm ngừng. "Ngay sáng mai tôi sẽ có mặt ở đó, đó là điều trước tiên, sau đấy chúng ta sẽ cùng tìm hiểu sự việc này - mọi vấn đề sẽ được thảo luận - và từ giờ đến lúc ấy, không làm gì hết, được chứ? Đi ngủ và không làm gì cả."
Go nghe lời khuyên của anh ta, uống hai viên thuốc ngủ và về phòng trước mười một giờ, trong khi đó tôi ngồi trên đi-văng của con bé theo đúng nghĩa là không làm gì hết, với cơn giận dữ tột cùng. Mỗi một lát tôi lại ra ngoài và nhìn chằm chằm về phía căn lều gỗ, hai tay đặt lên hai bên hông,như thể căn lều là một con thú dữ mà tôi đang xua đuổi vậy.
Tôi vừa bước trở lại vào nhà thì có tiếng gõ ngoài cửa sau. Trời đất ạ. Vẫn còn chưa đến nửa đêm. Tụi cớm thì hẳn phải vào từ cửa trước chứ - phải vậy không? - mà bọn phóng viên thì đâu đã đóng chốt ở nhà Go (tình hình sẽ khác, chỉ mấy ngày nữa, có khi chỉ mấy tiếng nữa thôi). Tôi đứng đấy, trong phòng khách, mất hết bình tĩnh, chần chừ, trong khi tiếng gõ lại vang lên, mạnh hơn, và khẽ chửi thề, cố tỏ ra tức giận thay vì sợ hãi. Đối mặt đi, Dunne.
Tôi đẩy tung cánh cửa. Đó là Andie. Andie chết tiệt, trông đẹp như tranh vẽ, ăn diện để đến đây và vẫn không chịu hiểu - rằng cô ấy đang chuẩn bị đưa cổ tôi vào sợi dây thòng lọng đến nơi rồi.
"Thật quá mạo hiểm, Andie." Tôi lôi mạnh cô ấy vào nhà, và cô ấy nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi đang đặt trên cánh tay mình. "Em đang sắp sửa thòng dây vào cổ anh rồi đấy."
"Em đến từ cửa sau cơ mà." Cô ấy nói. Khi tôi trừng mắt nhìn xuống, cô ấy không thèm xin lỗi, mà còn tỏ ra cứng đầu. Tôi có thể nhận thấy rõ nét mặt của cô ấy đanh lại. "Em cần phải gặp anh, Nick. Em đã nói rồi. Em đã nói với anh rằng em phải gặp anh hoặc nói chuyện với anh hàng ngày, và hôm nay anh mất tăm mất tích. Xin để lại lời nhắn, xin để lại lời nhắn, xin để lại lời nhắn."
"Andie, nếu em không thấy anh liên lạc, điều đó có nghĩa là anh không thể nói chuyện được. Chúa ơi, anh phải đi New York gặp luật sư. Ngay ngày mai anh ta sẽ có mặt ở đây."
"Anh đã có luật sư. Vậy ra đó là việc đã khiến anh bận đến mức anh không thể gọi cho em được mười giây hay sao?"
Tôi chỉ muốn tát cho cô ấy một cái. Tôi hít vào. Tôi phải cắt đứt mọi quan hệ với Andie thôi. Trong đầu tôi không chỉ xuất hiện lời cảnh báo của Tanner. Vợ tôi rất hiểu tôi: Cô ta hiểu rằng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để tránh không phải đối mặt. Amy chỉ đợi tôi sơ sểnh, để cho mối quan hệ này tiếp diễn - và rốt cuộc là tôi sẽ bị tóm. Tôi phải chấm dứt chuyện này. Nhưng tôi phải thực hiện điều đó một cách vẹn toàn. Hãy làm cho cô ta tin rằng đây là một hành động đúng đắn.
"Thực ra anh ta đã cho anh một vài lời khuyên quan trọng." Tôi bắt đầu nói. "Những lời khuyên mà anh không thể bỏ qua được."
Mới đêm qua thôi tôi còn rất ngọt ngào và mê mẩn, với cuộc gặp gỡ bắt buộc của chúng tôi tại khu pháo đài ngụy tạo đó. Tôi đã hứa hẹn rất nhiều để cố xoa dịu cô ấy. Cô ấy đã không nhìn nhận được tình hình sẽ thế này. Cô ấy không hiểu vấn đề cho lắm.
"Lời khuyên à? Tốt. Liệu có giúp anh không còn đối xử khốn nạn như thế này với em không?"
Tôi cảm thấy cơn giận lại đùng đùng kéo đến, chuyện này đã trở thành một trận cãi nhau thời trung học mất rồi. Một gã đàn ông ba mươi tư tuổi giữa đêm khuya trong một ngày tồi tệ nhất cuộc đời mình, và tôi đang phải đối mặt với một cuộc tranh cãi kiểu gặp em ở chỗ tủ đồ! Với một cô gái đang giận dữ. Tôi kéo giật cô ấy một cái, rất mạnh, một giọt nước bọt nhỏ xíu văng ra đọng lại trên môi dưới của cô ấy.
"Anh - Em không hiểu gì hết, Andie. Đây không phải chuyện đùa, đây là mạng sống của anh."
"Chỉ là… em cần anh." Cô ấy nói và nhìn xuống hai bàn tay của mình. "Em biết là lúc nào em cũng nói như vậy, nhưng em thực sự cần anh. Em không thể không gặp anh, Nick ạ. Em không thể tiếp tục như thế này được. Em không chịu đựng nổi. Lúc nào em cũng thấy sợ."
Cô ấy sợ. Tôi hình dung cảnh sát đang gõ cửa, và đây, tôi đang ở bên người con gái mà tôi đã làm tình vào buổi sáng mà vợ tôi mất tích đó. Ngày hôm đấy tôi đã đi tìm cô ấy - tôi chưa hề quay trở lại căn hộ của Andie kể từ đêm đầu tiên, nhưng buổi sáng hôm đó tôi đã đến thẳng nơi cô ấy ở, bởi tôi đã dành hàng tiếng đồng hồ nghe trái tim mình thổn thức, cố buộc mình phải mở lời với Amy: Anh muốn ly hôn. Anh đã yêu một người khác. Chúng ta phải kết thúc thôi. Anh không thể vờ yêu em được nữa, anh không thể diễn mãi trò kỷ niệm ngày cưới này được nữa - thực ra, ngay từ đầu, điều này còn sai trái hơn là việc phản bội em nữa kia. (Tôi biết: sẽ có tranh cãi.) Nhưng trong khi tôi đang lấy hết can đảm của mình, thì Amy đã lên tiếng trước, nói rằng cô ấy vẫn còn yêu tôi (đồ dối trá khốn nạn!), và thế là tôi mất hết bình tĩnh. Tôi cảm thấy mình như một thằng phản bội hèn nhát, và - tiến thoái lưỡng nan - tôi đã khao khát có được Andie để cảm thấy khá hơn.
Nhưng Andie không còn là thuốc an thần cho tôi nữa. Mà ngược lại thì đúng hơn.
Ngay cả lúc này, khi cô ấy đang vòng tay ôm lấy tôi, vô tư như cỏ dại.
"Andie, nghe này." Tôi nói và lớn tiếng thở dài, không để cô ấy ngồi xuống mà giữ cô ấy ở gần bên cửa. "Em là một người vô cùng đặc biệt đối với anh. Em đã mạnh mẽ đối mặt với tất cả những chuyện này một cách đáng kinh ngạc…" Hãy làm cho cô ta muốn anh được an toàn.
"Ý em là…" Cô ấy ngập ngừng nói. "Em cảm thấy tội nghiệp, cho Amy. Điều đó thật điên rồ. Em biết là em không có quyền cảm thấy tội nghiệp, hay lo lắng cho chị ấy. Và trên cả sự thương cảm đó, em thấy mình có lỗi." Cô ấy ngả đầu vào ngực tôi. Tôi đẩy cô ấy ra xa cách mình một cánh tay, nên cô ấy buộc phải nhìn tôi.
"Thực ra, đó là vấn đề anh nghĩ chúng ta có thể giải quyết được. Anh nghĩ chúng ta cần phải giải quyết." Tôi nói, lặp lại y hệt những lời của Tanner.
"Chúng ta nên đến gặp cảnh sát." Andie nói. "Em chính là nhân chứng ngoại phạm cho anh vào buổi sáng hôm ấy, chúng ta chỉ cần nói với họ như vậy."
"Em chỉ là nhân chứng ngoại phạm cho anh chừng một giờ đồng hồ thôi." Tôi nói. "Không ai nhìn thấy hay nghe thấy tiếng Amy từ sau mười một giờ đêm hôm trước kia. Cảnh sát có thể nói rằng anh đã giết cô ấy trước khi anh đến gặp em."
"Nghe ghê quá."
Tôi nhún vai. Trong một giây, tôi đã nghĩ đến việc cho cô ấy biết về Amy - vợ anh đang mưu hại anh - nhưng ngay lập tức tôi gạt bỏ suy nghĩ đó. Andie không thể nào đối chọi với trình độ của Amy được. Cô ta muốn tôi là người cùng chơi với mình, và cô ta sẽ hạ gục tôi. Từ giờ trở đi, Andie sẽ là một trở ngại. Tôi nắm lấy hai cánh tay cô ấy, và nhắc lại.
"Andie, nghe này, cả hai chúng ta đều đang căng thẳng và chịu đựng một áp lực lớn kinh khủng. Và phần nhiều là do chúng ta cảm thấy mình có lỗi. Andie à, vấn đề ở chỗ chúng ta đều là những người tốt. Anh nghĩ cả hai ta cuốn hút nhau vì chúng ta có chung nhiều phẩm chất. Đó là đối xử tốt với mọi người, và làm những việc tốt. Nhưng ngay lúc này đây, chúng ta biết rằng điều chúng ta đang làm là sai trái."
Nét mặt đau khổ và tràn đầy hy vọng của cô ấy thay đổi - đôi mắt ướt nhòe, cái chạm tay nhẹ nhàng, tất cả đều biến mất: một cảm xúc rất kỳ quặc, tựa như tấm rèm được kéo xuống, nét mặt cô ấy tối sầm lại.
"Andie, chúng ta phải chấm dứt mối quan hệ này. Anh cho rằng cả hai ta đều hiểu điều đó. Việc này rất khó khăn, nhưng là một việc đúng đắn. Anh nghĩ đó là lời khuyên mà chúng ta tự dành cho mình nếu chúng ta biết suy nghĩ thấu đáo. Mặc dù anh yêu em rất nhiều, nhưng anh vẫn đang kết hôn với Amy. Anh phải hành động cho đúng đắn."
"Và nếu tìm thấy chị ấy thì sao?" Cô ấy không nói là còn sống hay đã chết.
"Đến khi đó chúng ta sẽ bàn thêm."
"Đến khi đó! Vậy đến khi đó, thì sao đây?"
Tôi nhún vai bất lực. Đến khi đó, thì chẳng sao cả.
"Thì sao hả Nick? Cho đến khi đó thì em sẽ phải cút xéo phải không?"
"Đó là cách dùng từ rất tệ đấy."
"Nhưng đó chẳng phải ý anh hay sao." Cô ấy cười tự mãn.
"Anh rất tiếc, Andie. Anh không nghĩ việc anh ở bên em lúc này là đúng đắn. Điều đó vừa nguy hiểm cho em, vừa nguy hiểm cho anh. Lương tâm anh thấy cắn dứt. Anh cảm thấy như vậy."
"Vậy sao? Anh biết tôi cảm thấy thế nào không?" Đôi mắt cô ấy nhòa lệ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. "Tôi cảm thấy mình là một con sinh viên ngớ ngẩn mà anh làm tình chỉ vì anh chán vợ mình và tôi thì lại quá dễ dãi với anh. Anh có thể về nhà với Amy, ăn tối cùng chị ta, rồi lượn lờ ở quán bar nhỏ xinh mà anh mua bằng tiền của vợ mình, sau đấy anh vẫn có thể gặp tôi ở nhà ông bố sắp chết của mình và tự sướng hai bầu vú của tôi vì, đáng thương thay cho anh, cô vợ xấu nết của anh chẳng bao giờ để anh làm như vậy."
"Andie, em biết đó không phải…"
"Anh mới khốn nạn làm sao. Anh là loại đàn ông gì vậy?"
"Andie, làm ơn đi." Phải kiềm chế, Nick. "Anh nghĩ vì em đã không thể nói về chuyện này, nên trong tâm trí em mọi việc trở nên có phần quan trọng hóa hơn, có phần…"
"Mẹ kiếp. Anh nghĩ tôi là một con nhỏ ngu ngốc nào đó, một con sinh viên đáng thương mà anh có thể điều khiển ư? Tôi luôn ở bên cạnh anh khi tất cả những chuyện này xảy ra - khi anh bị nghi ngờ là kẻ giết người - và ngay khi sự việc trở nên có phần cam go đối với anh? Không, không. Anh không cần phải nói về lương tâm, sự đứng đắn, mặc cảm tội lỗi và cảm giác như anh đang làm một việc xác đáng. Anh có hiểu tôi nói gì không? Bởi anh là một kẻ khốn nạn phản bội, hèn hạ, ích kỷ."
Cô ấy quay mặt đi, nức nở, và thổn thức thật lớn khi hít vào làn không khí ẩm ướt rồi lại thút thít thở ra. Tôi cố dỗ dành và vòng tay ôm lấy cô ấy. "Andie, anh không hề muốn như thế này…"
"Buông tay ra khỏi tôi ngay! Buông tay ra khỏi tôi ngay!"
Cô ấy tiến về phía cửa sau, và tôi có thể nhận thấy điều gì sẽ xảy đến, sự thù hận và nỗi nhục nhã tỏa ra từ cô ấy như hơi nóng ngùn ngụt. Tôi hiểu là cô ấy sẽ mở một hoặc hai chai rượu, rồi ngồi tâm sự với một người bạn, hoặc với mẹ cô ấy, và tin tức sẽ lan đi như thể một căn bệnh truyền nhiễm.
Tôi tiến đến trước mặt cô ấy, chặn lối cô ấy ra khỏi cửa - Andie, làm ơn đi mà - và cô ấy với tay định tát tôi, nhưng tôi đã tóm được cánh tay của cô ấy, chỉ là tự vệ thôi. Hai cánh tay của chúng tôi dính chặt lấy nhau, hết giơ lên lại hạ xuống như thể một cặp bạn nhảy thần kinh vậy.
"Để cho tôi đi, Nick, không tôi sẽ chửi thề đấy."
"Hãy ở lại một lát. Hãy nghe anh."
"Anh, để tôi đi!"
Cô ấy đưa mặt mình sát về phía mặt tôi như thể cô ấy sắp hôn tôi. Cô ấy cắn tôi. Tôi giật lùi lại, và cô ấy lao ra khỏi cửa.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
38 chương
70 chương
407 chương
61 chương