Cô Gái Mất Tích

Chương 29 : (¯`v´¯) Nick Dunne

Ngày thứ bảy mất tích Đã đến lúc.Chính xác là 8 giờ sáng.Ở miền Trung là 9 giờ sáng, theo giờ New York. Tôi nhấc điện thoại. Vợ tôi chắc chắn là đã có thai. Tôi thì chắc chắn là đối-tượng-tình-nghi-hàng-đầu-duy-nhất. Hôm nay, tôi sẽ thuê một luật sư, anh ta sẽ là một luật sư mà tôi chẳng muốn chút nào nhưng lại tuyệt đối cần phải có. Tanner Bolt. Tình cảnh mới nghiệt ngã làm sao. Chỉ cần ghé qua bất kỳ một công ty luật nào trong giới, hay xem những chương trình truyền hình về̀ tội phạm hình sự, thì khuôn mặt với làn da nhuộm nhân tạo của Tanner Bolt sẽ xuất hiện, mang vẻ phẫn nộ và quan ngại với tư cách đại diện cho khách hàng của mình, bất kể đó là một chương trình truyền hình quái đản nào. Ở tuổi 34, hắn ta nổi tiếng nhờ đại diện cho Cody Olsen, chủ một nhà hàng ở Chicago bị buộc tội đã bóp cổ người vợ đang mang thai của mình và ném xác cô ta vào khu rác thải. Đám chó săn tìm tử thi đã đánh hơi thấy mùi xác chết trong cốp xe Mercedes của Cody, kiểm tra máy tính xách tay của gã này thì được biết buổi sáng mà vợ Cody mất tích, có ai đó đã in ra tấm bản đồ dẫn đến khu tập trung rác thải gần nhất. Đúng là một tên không có não. Cho đến khi Tanner Bolt hoàn thành nhiệm vụ của mình, những kẻ khác - bao gồm sở cảnh sát, hai thành viên của một băng nhóm ở phía Tây Chicago, một tay bảo kê câu lạc bộ bất mãn - đều bị buộc tội, trừ Cody Olsen, kẻ đã ung dung bước ra khỏi phòng xử án và mua cocktail cho tất cả mọi người. Trong suốt mười năm sau vụ án đó, Tanner Bolt đã được biết đến với cái tên Con diều hâu của Những ông chồng - với chuyên môn nhảy bổ vào những vụ án nghiêm trọng nhằm bảo vệ cho những gã đàn ông bị buộc tội giết vợ. Hắn ta đã thành công hơn phân nửa trong số các vụ án, một thành tích không hề tệ, nếu xét trên thực tế rằng các vụ án đều bất lợi, những kẻ bị buộc tội đều không dễ mến một chút nào - những gã ngoại tình, ái kỷ hoặc mắc chứng rối loạn nhân cách chống xã hội. Tanner Bolt còn có tên gọi khác nữa là Kẻ bào chữa cho những thằng khốn nạn. Tôi được đặt lịch hẹn vào lúc 2 giờ chiều. "Tôi là Marybeth Elliott. Xin vui lòng để lại lời nhắn, tôi sẽ sớm hồi đáp…" Giọng nói của bà ấy giống hệt giọng của Amy. Amy, người sẽ không thể sớm hồi gia. Tôi tăng tốc tới sân bay để bắt chuyến bay đi New York gặp Tanner Bolt. Khi tôi hỏi Boney để được phép rời khỏi thị trấn, cô ta có vẻ buồn cười: Cảnh sát không thực sự làm thế. Chuyện đó chỉ có trên tivi thôi. "Chào Marybeth, lại là con, Nick đây. Con nóng lòng muốn nói chuyện với mẹ. Con muốn mẹ biết rằng… ừm, con thực sự không hề biết về việc Amy có thai. Con cũng sửng sốt, hẳn như mẹ đang cảm thấy… ừm, để mẹ được biết, con cũng đang thuê một luật sư. Rand cũng đã từng gợi ý việc này. Cho nên dù sao thì… mẹ biết con chẳng biết nói thế nào khi phải để lại lời nhắn rồi đấy. Con mong mẹ sẽ gọi lại cho con." Văn phòng của Tanner Bolt nằm trong trung tâm thành phố, cách nơi trước đây tôi từng làm việc không xa. Thang máy chạy một mạch qua hai mươi lăm tầng, nhưng nó êm đến mức tôi không chắc có phải mình đang di chuyển hay không, cho tới khi tôi cảm thấy tai mình ù đi. Đến tầng hai mươi sáu, một phụ nữ tóc vàng với vẻ dữ dằn trong bộ đồ công sở bóng mượt bước vào thang máy. Cô ta gõ nhịp chân một cách thiếu kiên nhẫn trong khi chờ cánh cửa đóng lại, rồi cau có nói với tôi: "Sao anh không nhấn nút đóng cửa lại?" Tôi đáp lại cô ta bằng một nụ cười rạng rỡ, nụ cười mà tôi thường dành cho những quý cô nóng tính, nụ cười mà Amy vẫn gọi là "nụ cười ngoác đến tận mang tai của Nicky yêu dấu". Và người phụ nữ đó nhận ra tôi. "Ồ." Cô ta thốt lên, như thể vừa ngửi thấy mùi hôi thối vậy. Khi đến tầng của văn phòng Tanner và tôi vội vã ra khỏi thang máy, cô ta dường như đã tự xác thực được điều đó với mình. Đây là tay luật sư giỏi nhất, và tôi thì cần người giỏi nhất, nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng cảm thấy khó chịu vì phải cộng tác với hắn ta - kẻ ti tiện, kẻ khoa trương, kẻ biện hộ cho tội lỗi. Tôi vốn đã ghét cay ghé́t đắng Tanner Bolt từ trước, đến độ tôi mường tượng văn phòng của hắn ta sẽ giống như trong phim Chuyên án Miami. Nhưng văn phòng củ̉a Bolt & Bolt hoàn toàn ngược lại - rất trang nghiêm và có phong cách luật gia. Đằng sau cánh cửa kính sạ̣ch bong đó là những con người mặc vest rất đẹp, hối hả đi lại giữa các phòng. Một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, mang chiếc cà-vạt màu quả nhiệt đới chào đón và đưa tôi đến khu vực tiếp tân được gắn toàn kính và gương sáng lấp loáng, rồi mời tôi uống nước đàng hoàng (nhưng tôi từ chối). Sau đó anh ta trở về bên chiếc bàn làm việc bóng loáng và nhấc chiếc điện thoại cũng bóng loáng của mình lên. Tôi ngồi trên sofa, nhìn ngắm đường chân trời, nơi những chiếc cần cẩu đang nâng lên, hạ xuống, như thể những con chim máy. Rồi tôi lôi ra từ trong túi mẩu giấy ghi câu đố cuối cùng của Amy. Năm năm là gỗ. Liệu đó có phải là phần thưởng cuối cùng của trò chơi truy tìm kho báu nà̀y không? Một thứ gì đó dành cho đứa bé, một chiếc nôi bằng gỗ sồi được chạm khắc, hay một chiếc lúc lắc bằng gỗ? Thứ gì đó dành cho đứa bé và cho chúng tôi, để bắt đầu lại từ đầu, gia đình Dunne làm lại từ đầu. Trong lúc tôi đang chăm chăm nhìn mẩu giấy thì Go gọi. "Anh em ta vẫn ổn đấy chứ?" Ngay lập tức con bé hỏi. Em gái tôi đã nghĩ rằng tôi có thể là hung thủ giết vợ mình. "Xét ra thì mọi chuyện giữa chúng ta đang tốt đẹp ở mức mà anh nghĩ sẽ chẳng thể tốt đẹp lại được nữa." "Nick. Em xin lỗi. Em gọi để xin lỗi anh." Go nói. "Em thức dậy và cảm thấy hoàn toàn điên rồ. Thật khủng khiếp. Em đã mất trí rồi. Đó là một sự bấn loạn nhất thời. Em thực sự, thành thật xin lỗi." Tôi im lặng. "Nick, anh đã khiến em ra nông nỗi này: kiệt sức, căng thẳng và… em xin lỗi… thật sự xin lỗi." "Thôi được rồi." Tôi dối lòng mình. "Nhưng thực sự, em thấy mừng. Việc này đã xóa đi bầu không khí đó…" "Cô ấy chắc chắn là đã có thai." Bụng dạ tôi quặn lại. Một lần nữa tôi có cảm giác như mình đã quên mất một điều gì đó cốt yếu. Tôi đã bỏ qua điều gì đó và nó sẽ khiến tôi phải trả giá. "Em xin lỗi." Go nói. Con bé tạm ngừng trong giây lát. "Thực chất vấn đề là…" "Anh không thể nói về chuyện đó. Anh không thể." "Thôi được rồi." "Anh đang ở New York." Tôi nói. "Anh có một lịch hẹn với Tanner Bolt." Con bé trút một hơi thở nghe như tiếng gió rít. "Cảm ơn trời. Anh có thể gặp được anh ta nhanh vậy sao?" "Bởi trường hợp của anh khốn nạn đến mức đó đấy." Tôi đã được nối máy ngay lập tức với Tanner - chỉ phải chờ có ba giây sau khi xưng danh - và khi tôi kể cho hắn ta về cuộc chất vấn tại phòng khách nhà tôi về việc vợ tôi có thai, hắn ta đã yêu cầu tôi bắt chuyến bay sớm nhất. "Anh gần như đang phát hoảng lên rồi." Tôi nói thêm. "Anh đang hành động khôn ngoan. Thật đấy." Lại một quãng tạm ngừng nữa. "Tên anh ta chắc không thể nào là Tanner Bolt thật đâu nhỉ?" Tôi nói, cố gắng làm dịu bầu không khí. "Em nghe nói đó là đảo ngữ của Ratner Tolb." "Thật à?" "Không." Tôi bật cười, một cảm giác thật không phù hợp, nhưng dễ chịu. Và rồi, từ đằng xa của căn phòng, phép đảo ngữ kia đang tiến lại gần tôi - comple kẻ sọc đen, cà-vạt màu vàng chanh, và nụ cười gian xảo. Hắn ta vừa bước tới vừa chìa tay ra, theo kiểu bắt-tay-và-gây-ấn-tượng. "Nick Dunne, tôi là Tanner Bolt. Mời theo tôi, bắt tay vào việc thôi." Phòng làm việc của Tanner Bolt trông như thể được thiết kế theo phong cách một phòng họp tại một sân gôn chuyên dành cho cánh đàn ông vậy - những chiếc ghế da tiện nghi, những chiếc kệ bày kín sách luật, một lò sưởi đốt bằng gas với ánh lửa lập lòe qua bộ̣ phận điều hòa không khí. Ngồi ở đây, hút xì gà, than phiền về vợ con, kể lể về những tình huống trớ trêu khó hiểu, chỉ có đàn ông chúng ta ở đây thôi. Bolt chủ ý không ngồi sau bàn làm việc của mình. Hắn ta dẫn tôi đến bên một chiếc bàn hai người, như thể chúng tôi sắp sửa chơi cờ vậy. Đây là cuộc trao đổi giữa những đối tác, Bolt như muốn nói điều đó dù không thốt ra thành lời. Chúng ta sẽ ngồi tại chiếc bàn hoạch định chiến lược nhỏ bé này và bắt tay vào việc. "Anh Dunne, thù lao trả trước là một trăm nghìn đô-la. Một món tiền rất lớn, dĩ nhiên. Vậy nên tôi muốn làm rõ về những gì tôi có thể giúp anh và những gì tôi kỳ vọng ở anh, đồng ý chứ?" Hắn ta nhìn thẳng vào tôi không chút bối rối, mỉm cười với vẻ cảm thông, và chờ tôi gật đầu. Chỉ Tanner Bolt mới có thể dễ dàng khiến tôi, một khách hàng, bay đến gặp hắn ta, rồi còn mách nước cho tôi cần phải làm gì để cống nạp tiền của mình cho hắn ta nữa. "Tôi thắng, anh Dunne ạ. Tôi thắng những vụ không thể thắng nổi, và trường hợp mà tôi nghĩ anh sẽ sớm phải đối mặt - không phải tôi muốn tỏ thái độ kẻ cả với anh - đó sẽ là một vụ khó nhằn đấy. Rắc rối về tiền bạc, hôn nhân xung khắc, người vợ có thai. Giới truyền thông đã chĩa vào anh, công chúng chống lại anh." Anh ta xoay xoay chiếc nhẫn có mặt con dấu trên tay phải và chờ tôi tỏ dấu hiệu mình đang lắng nghe. Người ta luôn nói rằng: Ở tuổi bốn mươi, người đàn ông khoác lên mình diện mạo mà anh ta đã kiếm được. Khuôn mặt 40 tuổi của Bolt là một khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận, hầu như không có nếp nhăn, phúng phính vẻ khôi hài với cái tôi tự mãn. Một người đàn ông tự tin, là tay số một trong lĩnh vực của anh ta, một người đàn ông yêu thích cuộc sống của mình. "Sẽ không có bất kỳ cuộc thẩm vấn nào của cảnh sát mà vắng mặt tôi." Bolt nói. "Đó là điều mà tôi thực sự lấy làm tiếc rằng anh đã làm. Tuy nhiên, trước khi đụng đến vấn đề pháp lý, chúng ta cần phải bắt đầu đối phó với dư luận, bởi cứ theo cách mọi việc đang diễn ra, chúng ta buộc phải cho rằng mọi thông tin sẽ dần bị lộ: những hóa đơn tín dụng của anh, bảo hiểm nhân thọ, khu vực được xem là hiện trường vụ án, vết máu đã được lau chùi. Tình hình có vẻ rất tệ, anh bạn của tôi ạ. Và rồi lại là một vòng luẩn quẩn: Cảnh sát cho rằng anh đã làm chuyện đó, bọn họ cho công chúng biết. Công chúng cảm thấy bị xúc phạm, họ yêu cầu phải bắt giữ. Vậy nên, một là: Chúng ta phải tìm một kẻ tình nghi thay thế. Hai là: Chúng ta phải duy trì được sự ủng hộ của bố mẹ Amy, tôi không thể nói hết được tầm quan trọng của việc này. Và ba là: Chúng ta phải sửa chữa lại hình ảnh của anh, vì nếu sự việc được đưa ra tòa, nó sẽ tác động đến bồi thẩm đoàn. Thay đổi nơi ở không còn có ý nghĩa gì nữa - truyền hình cáp 24/24, Internet, cả thế giới này là nơi ở của anh. Vì vậy tôi không thể nói hết được việc thay đổi toàn bộ cục diện câu chuyện sẽ đóng vai trò then chốt đến thế nào." "Tin tôi đi, tôi cũng muốn điều đó lắm." "Mọi chuyện với bố mẹ Amy thế nào rồi? Liệu chúng ta có thể khiến họ đưa ra một tuyên bố thể hiện sự ủng hộ không?" "Tôi chưa nói chuyện với họ kể từ khi việc Amy đã có thai được khẳng định chắc chắn." "Đang có thai." Tanner cau mày nhìn tôi. "Đang. Cô ấy đang có thai. Đừng bao giờ dùng thì quá khứ để nhắc về vợ anh." "Mẹ kiếp." Tôi úp mặt vào lòng bàn tay trong giây lát, thậm chí còn chẳng nhận ra mình đã nói gì. "Với tôi thì không cần phải bận tâm về điều đó." Bolt vừa nói vừa phẩy tay ra vẻ hào hiệp. "Nhưng ở bất kỳ nơi nào khác, phải để ý. Phải thực sự để ý vào. Từ giờ trở đi, tôi không muốn anh mở miệng nói nếu chưa suy nghĩ thấu đáo. Vậy là anh chưa nói chuyện với bố mẹ Amy. Tôi không thích điều đó. Tôi đoán là, anh đã cố gắng để liên lạc rồi, phải không?" "Tôi đã để lại lời nhắn." Bolt viết nguệch ngoạc lên một tập giấy ghi chú màu vàng. "Thôi được rồi, chúng ta buộc phải thừa nhận rằng đây là tin xấu. Anh phải tìm gặp họ. Không phải tại một nơi công cộng nào đó, nơi mà một thằng khốn nào đó với chiếc điện thoại gắn camera có thể quay phim anh - chúng ta không thể có thêm một khoảnh khắc Shawna Kelly nào nữa. Hoặc nhờ em gái anh đi, làm nhiệm vụ trinh sát, để nắm được tình hình thế nào. Thực ra, theo cách đó sẽ tốt hơn." "Được rồi." "Nick, tôi cần anh lập cho tôi một danh sách. Về tất cả những gì tốt đẹp mà anh đã làm cho Amy trong những năm qua. Những điều lãng mạn, nhất là trong năm vừa rồi. Chẳng hạn như anh đã nấu súp gà cho cô ấy khi cô ấy bị ốm, hoặc anh đã gửi những bức thư tình trong khi đi công tác. Không phải điều gì quá hào nhoáng. Tôi không quan tâm đến mấy thứ trang sức đâu nhé, trừ phi hai người đã mua trong một kỳ nghỉ hay gì khác. Chúng ta cần những điều thật sự riêng tư, như trong phim tình cảm lãng mạn ấy." "Nếu như tôi không phải một gã trong phim tình cảm lãng mạn thì sao?" Tanner mím chặt môi rồi thổi phù ra. "Hãy nghĩ ra một điều gì đó, được không, Nick? Anh có vẻ là một người tốt. Tôi chắc chắn anh đã làm việc gì đó ý nghĩa trong năm qua." Tôi không thể nghĩ nổi một việc tử tế nào mà mình đã làm trong hai năm vừa rồi cả. Tôi đã gắng sức để chiều lòng vợ mình, để được trở lại những ngày tháng nhẹ nhàng đó, những năm tháng đầu tiên của cuộc hôn nhân, ngày còn ở New York, khi cô ấy chạy vụt qua bãi đậu xe của cửa hàng dược phẩm để lao vào vòng tay tôi, như một cử chỉ ăn mừng ngẫu hứng vì đã mua được một lọ xịt tóc cho mình. Khuôn mặt cô ấy lúc nào cũng áp sát mặt tôi, đôi mắt sáng màu xanh dương của cô ấy mở to và hàng lông mi màu vàng chạm vào hàng mi tôi, hơi thở nóng ấm của cô ấy phả ngay dưới cánh mũi tôi, sự khờ dại của tất cả những cử chỉ đó. Trong hai năm qua, tôi đã cố gắng trong khi cô vợ già của mình cứ tuột khỏi vòng tay, và tôi đã cố rất nhiều - không giận dữ, không tranh cãi, một sự quỵ luỵ trung thành, một sự thỏa hiệp, một phiên bản hài kịch của gã chồng trong tôi: Được thôi, em yêu. Tất nhiên rồi, em yêu ạ. Nguồn năng lượng chết tiệt cứ dần rời bỏ cơ thể tôi khi đầu tôi phải điên cuồng để cố tìm hiểu xem làm thế nào để khiến cô ấy vui, và mỗi hành động, mỗi nỗ lực, đều được đáp lại bằng cái giương mắt khó chịu hoặc khẽ thở dài buồn bã. Tiếng thở dài kiểu anh chẳng hiểu gì cả. Khi chuyển nhà đến Missouri, tôi chỉ cảm thấy bực bội. Tôi thấy xấu hổ về những ký ức của mình - một thằng lon ton, cặn bã, một thằng khom lưng bợ đỡ, loại đàn ông mà tôi đã biến thành. Vậy nên tôi không lãng mạn được, tôi thậm chí còn không tử tế được. "Ngoài ra, tôi cũng cần danh sách những người có thể đã hãm hại Amy, những người đã từng có hiềm khích với cô ấy." "Tôi nên cho anh biết, hình như đầu năm nay Amy đã cố tìm mua một khẩu súng." "Cảnh sát có biết việc này không?" "Có." "Anh có biết không?" "Không, cho tới khi gã mà cô ấy đã tìm gặp để mua súng cho tôi biết." Anh ta suy nghĩ chính xác trong hai giây. "Vậy thì tôi dám chắc bọn họ đã đặt giả thuyết là cô ấy muốn có một khẩu súng để tự vệ trước anh." Anh ta nói. "Cô ấy bị cô lập, cảm thấy sợ hãi. Cô ấy muốn tin tưởng anh, nhưng có thể đã cảm thấy có điều gì đó rất bất ổn, nên đã muốn có một khẩu súng để phòng trường hợp điều mà cô ấy sợ hãi nhất là đúng." "Chà, anh giỏi thật." "Bố tôi từng là cảnh sát mà." Anh ta nói. "Nhưng tôi thích ý tưởng về khẩu súng đó - giờ chúng ta chỉ cần tìm một kẻ nào đấy, ngoài anh ra, khớp với chi tiết này. Không có gì quá xa vời cả. Chẳng hạn như cô ấy thường to tiếng với một gã hàng xóm vì chuyện con chó hay sủa, hay cô ấy buộc phải cự tuyệt một gã tán tỉnh nào đó, tôi cần bất cứ thông tin nào mà anh có được. Anh có biết Tommy O’Hara không?" "Phải rồi! Tôi biết hắn ta đã vài lần gọi đến đường dây tìm kiếm Amy." "Hắn ta bị buộc tội cưỡng dâm Amy trong một buổi hẹn hò vào năm 2005." Tôi cảm thấy mình đang há hốc miệng, nhưng không nói gì. "Cô ấy thỉnh thoảng có hẹn hò với hắn ta. Theo nguồn tin của tôi, vào một buổi hẹn ăn tối ở chỗ của hắn, mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát, và hắn đã cưỡng hiếp cô ấy." "Thời điểm nào trong năm 2005 vậy?" "Tháng Năm." Đó là quãng thời gian tám tháng tôi mất liên lạc với Amy - kể từ lần gặp gỡ vào dịp năm mới của chúng tôi cho đến khi tôi gặp lại cô ấy trên Đại lộ số Bảy. Tanner vừa thắt chặt chiếc cà-vạt, rồi xoay xoay chiếc nhẫn cưới nạm đầy kim cương, vừa thăm dò tôi. "Cô ấy chưa bao giờ nói với anh." "Tôi chưa từng nghe một điều gì về chuyện này cả." Tôi nói. "Từ bất kỳ ai. Nhất là không hề nghe từ Amy." "Hẳn anh sẽ ngạc nhiên, về số lượng phụ nữ vẫn cảm thấy đó là một sự sỉ nhục. Nỗi hổ thẹn." "Tôi không thể tin rằng tôi…" "Tôi luôn cố gắng để không bao giờ không cung cấp bất kỳ thông tin nào mới cho khách hàng của mình trong những cuộc hẹn gặp như thế này cả." Anh ta nói. "Tôi muốn cho anh thấy tôi nghiêm túc với vụ việc của anh ra sao. Và anh cần có tôi như thế nào." "Gã này có thể là một đối tượng tình nghi không?" "Chắc rồi, tại sao lại không." Tanner tỏ ra rất phấn khởi. "Hắn ta có tiền sử về hành vi bạo lực đối với vợ anh cơ mà." "Hắn ta có phải ngồi tù không?" "Cô ấy đã rút lại lời buộc tội. Tôi cho là, cô ấy không muốn làm chứng. Nếu tôi và anh quyết định hợp tác với nhau, tôi sẽ buộc hắn ta phải bị điều tra. Từ giờ đến khi đó, hãy nghĩ về bất kỳ ai đã từng để ý vợ anh. Tuy nhiên, nếu là một người ở Carthage thì sẽ tốt hơn. Sẽ thuyết phục hơn. Giờ thì…" Tanner bắt chéo chân, để lộ hàm răng dưới của anh ta, trông lô xô và hoen ố một cách khó chịu so với hàm răng trên đẹp hoàn hảo như hàng cọc rào. Anh ta cắn hàm răng khấp khểnh đó vào môi trên một lúc. "Giờ đến phần khó khăn hơn đây, Nick." Anh ta nói. "Tôi cần một sự trung thực tuyệt đối từ phía anh, bằng không sẽ không thể làm việc được. Vậy nên hãy cho tôi biế́t mọi chuyện về cuộc hôn nhân của anh, chuyện tồi tệ nhất ấy. Bởi nếu tôi biết điều tồi tệ nhất, thì tôi có thể tính trước được vấn đề. Còn nếu tôi bị bất ngờ, chúng ta sẽ hỏng bét. Và nếu chúng ta hỏng bét, thì anh sẽ hỏng bét. Bởi tôi sẽ cao chạy xa bay bằng chiếc G4 của tôi." Tôi hít một hơi, rồi nhìn vào mắt anh ta. "Tôi đã phản bội Amy. Tôi vẫn đang phản bội Amy." "Được rồi. Với nhiều hay chỉ một người đàn bà?" "Không, không phải nhiều người. Tôi chưa từng phản bội bao giờ cả." "Vậy là, với một người đàn bà?" Bolt hỏi nhưng nhìn đi chỗ khác, ánh mắt anh ta dừng lại trên bức tranh màu nước vẽ một chiếc thuyền buồm trong khi vẫn xoay xoay chiếc nhẫn cưới. Tôi có thể hình dung sau đây anh ta sẽ gọi cho vợ mình, bảo rằng: Chỉ một lần thôi, chỉ cần một lần thôi, anh muốn khách hàng của mình không phải là một thằng khốn nạn. "Phải, chỉ là một cô gái, cô ấy rất…" "Đừng dùng từ cô gái, đừng bao giờ nói cô gái cả." Bolt cắt ngang. "Đàn bà. Một người đàn bà rất đặc biệt với anh. Có phải anh định nói thế không?" Tất nhiên rồi. "Nick, anh biết là, thực ra đặc biệt còn tệ hơn cả… thôi được rồi. Từ bao giờ?" "Hơn một năm nay." "Kể từ khi Amy mất tích anh có nói chuyện với cô ta không?" "Có, bằng điện thoại cầm tay với thẻ dùng tạm thời. Và gặp mặt một lần. Hai lần. Nhưng…" "Gặp mặt." "Không ai thấy chúng tôi cả. Tôi có thể thề như vậy. Chỉ có em gái tôi biết thôi." Anh ta hít một hơi và lại nhìn cánh thuyền buồm. "Còn việc này… Tên cô ta là gì?" "Andie." "Thái độ của cô ta đối với tất cả những chuyện này thế nào?" "Cô ấy rất tuyệt vời - cho đến khi việc có thai… được công bố. Tôi nghĩ giờ cô ấy có phần… bực mình. Rất bực mình. Rất, ừm… làm mình làm mẩy thì không hẳn đúng lắm…" "Hãy nói điều anh cần phải nói, Nick. Nếu cô ta làm mình làm mẩy, thì…" "Cô ấy làm mình làm mẩy. Bám riết lấy tôi. Cô ấy cần được xoa dịu rất nhiều. Cô ấy là một cô gái thực sự dễ thương, nhưng cô ấy trẻ, và rõ ràng là tin này, tin này thật khó mà chịu đựng được." Tanner Bolt đến bên chiếc tủ lạnh mini của mình và lấy ra một chai nước Clamato. Toàn bộ phía trong tủ chất đầy Clamato. Anh ta mở chai và uống cạn sau ba hơi, rồi dùng một chiếc khăn ăn bằng vải để thấm quanh miệng. "Anh sẽ phải cắt đứt, hoàn toàn và mãi mãi, mọi liên lạc với Andie." Anh ta nói. Tôi định lên tiếng, thì anh ta hướng lòng bàn tay mình về phía tôi. "Ngay lập tức." "Tôi không thể cắt đứt với cô ấy như thế được. Quá đột ngột." "Đây không phải là việc cần phải tranh luận. Nick. Ý tôi là, thôi nào anh bạn, chẳng lẽ tôi thực sự phải nói ra điều này nữa hay sao? Anh không thể hẹn hò lăng nhăng trong khi người vợ đang mang thai của anh thì mất tích. Anh sẽ vào tù. Vấn đề bây giờ là phải làm sao để cô ta không quay sang chống lại chúng ta. Làm sao để cô ta không ôm mối hận và mong muốn đưa ra trước công luận bất kể điều gì ngoại trừ những kỷ niệm ngọt ngào. Hãy làm cho cô ta tin rằng đây là một hành động đúng đắn, khiến cho cô ta muốn anh được an toàn. Khả năng đối phó với mấy vụ chia tay của anh thế nào?" Tôi mở miệng, nhưng anh ta không đợi tôi lên tiếng. "Chúng ta sẽ chuẩn bị trước nội dung cho cuộc nói chuyện cũng như cách chúng ta chuẩn bị cho cuộc thẩm vấn của anh vậy, được không? Giờ thì, nếu anh muốn tôi tham gia, tôi sẽ bay đến Missouri, đóng quân ở đó, và chúng ta có thể thực sự bắt tay vào việc. Tôi có thể sát cánh bên anh ngay ngày mai nếu anh muốn tôi làm luật sư cho mình. Anh muốn chứ?" "Tôi muốn." Trước giờ ăn tối, tôi đã có mặt ở Carthage. Thật lạ rằng, khi Tanner gạt bỏ Andie ra khỏi sự việc này - khi vấn đề trở nên rõ ràng là cô ấy đơn giản không thể ở lại được nữa - tôi đã chấp nhận điều đó nhanh đến thế, tôi lưu luyến cô ấy ít đến thế. Trên chuyến bay thẳng kéo dài hai giờ đồng hồ đó, tôi đã chuyển từ trạng thái đang yêu Andie sang không yêu Andie. Như thể vừa bước qua một cánh cửa vậy. Mối quan hệ của chúng tôi ngay lập tức chuyển sang tông màu nâu đỏ: quá khứ. Thật kỳ lạ làm sao, khi tôi hủy hoại cuộc hôn nhân của mình chỉ vì cô gái nhỏ bé đó, người mà tôi chẳng có điểm chung nào ngoài việc chúng tôi cùng thích cười vui vẻ và uống bia lạnh sau khi làm tình. Lẽ dĩ nhiên anh sẽ thấy ổn khi kết thúc chuyện này. Go sẽ nói vậy. Nó rất phức tạp. Nhưng còn một lý do thuyết phục hơn thế: Amy đã choán ngợp tâm trí tôi. Cô ấy mất tích, nhưng lại hiện hữu hơn bất kỳ một ai khác. Tôi đã yêu Amy bởi đối với cô ấy tôi là Nick tuyệt trần. Yêu cô ấy khiến tôi trở thành một con người siêu phàm, khiến tôi cảm thấy mình tồn tại. Ngay cả khi dễ tính nhất, cô ấy cũng hà khắc, vì trí não của cô ấy luôn luôn làm việc, làm việc, làm việc - tôi phải gắng sức mình để sánh kịp với cô ấy. Tôi dành cả giờ đồng hồ để đẽo gọt một bức thư điện tử bình thường gửi cho cô ấy, tôi trở thành một cậu học trò trước những điều bí ẩn, để nhằm thu hút sự chú ý cô ấy: nào là các nhà thơ vùng Hồ, rồi luật đấu tay đôi, hay cuộc Cách mạng Pháp. Trí tuệ của cô ấy vừa rộng, vừa sâu, ở bên cô ấy tôi trở nên thông tuệ hơn. Và chu đáo hơn, năng động hơn, nhiệt huyết hơn, và gần như sôi nổi, vì đối với Amy, tình yêu như thể ma túy, như thể ma men hay khiêu dâm vậy: Không có trạng thái ổn định nào hết. Mỗi một sự bộc lộ đều phải mãnh liệt hơn trước đó để đạt được kết quả tương tự. Amy khiến tôi tin mình là một người đặc biệt, rằng tôi đạt đến trình độ tư duy của cô ấy. Điều đó vừa vun đắp nhưng cũng vừa hủy hoại chúng tôi. Bởi tôi không thể đáp ứng được những yêu cầu về sự tuyệt vĩ. Tôi bắt đầu khao khát sự thoải mái và mức độ trung bình, vì̀ vậy mà tôi thấy ghét bản thân mình, rồi rốt cuộc, tôi nhận ra rằng, tôi đã trừng phạt cô ấy vì điều đó. Tôi đã biến cô ấy trở thành một con người gai góc và cáu kỉnh. Tôi đã vờ là một người đàn ông đặc biệt, rồi lại bộc lộ bản thân mình là một người hoàn toàn khác. Tệ hơn nữa, tôi đã thuyết phục bản thân mình rằng bi kịch của chúng tôi hoàn toàn là do lỗi của cô ấy. Tôi dành hàng năm trời biến mình trở thành chính kẻ mà tôi đã thề rằng đó phải là cô ấy: một kẻ đáng căm ghét. Trên chuyến bay về nhà, tôi đã ngắm nghía câu đố thứ tư đó rất lâu, đến mức tôi có thể nhớ nó. Tôi muốn tự hành hạ mình. Chẳng trách tại sao những lời nhắn của cô ấy lần này rất khác: Vợ tôi có thai, cô ấy muốn làm lại từ đầu, muốn chúng tôi trở lại với cuộc sống lấp lánh hạnh phúc ấy. Tôi có thể hình dung cô ấy đã chạy quanh thị trấn để giấu những lời nhắn ngọt ngào đó, phấn khích như một cô nữ sinh khi chờ đợi tôi đi đến đích cuối cùng - đến phần tuyên bố rằng cô ấy đang mang thai đứa con của tôi. Gỗ. Đó chắc hẳn là một chiếc nôi cổ. Tôi hiểu vợ mình chứ: Đó phải là một chiếc nôi cổ. Mặc dù câu đố không mang giọng điệu háo hức của một người mẹ đang mang thai cho lắm. Hình dung về em: người con gái xấu xa Em đáng bị trừng phạt, và đã bị trừng phạt Đó là nơi anh gìn giữ những điều tốt đẹp, cho năm năm kỷ niệm của chúng ta Chỉ biết xin anh hãy thứ tha, nếu điều này đã như là toan tính trước! Ở nơi đây, quãng thời gian tươi đẹp ta có được, vào một buổi trưa nắng ngập tràn Nhâm nhi ly cocktail, mọi thứ quá đỗi tuyệt vời Lúc này đây anh hãy tới ngay nơi, cảnh tượng ngọt ngào đang trải ra trước mắt Và mở cánh cửa đón bất ngờ trước mặt. Khi tôi hiểu ra thì đã về gần đến nhà. Gìn giữ những điều tốt đẹp, cho năm năm kỷ niệm: Những điều tốt đẹp sẽ là thứ gì đó được làm bằng gỗ. Bị trừng phạt có nghĩa là đưa ai đó đến căn lều chứa củi gỗ. Đó là chiếc lều chứa củi phía sau nhà em gái tôi - nơi cất giữ chiếc máy cắt cỏ và những dụng cụ đã han gỉ - một khu công trình phụ cũ kỹ đổ nát, giống với nơi mà những người đi cắm trại bị giết chết từng người một trong một bộ phim giết người man rợ. Go không bao giờ ra khu lều đó, từ khi dọn về ngôi nhà này con bé hay đùa rằng sẽ đốt nó đi. Thế nhưng Go thậm chí đã để mặc cho cỏ mọc um tùm và mạng nhện chăng đầy khu lều đó hơn trước. Chúng tôi luôn nói đùa rằng đó sẽ là một nơi lý tưởng để chôn giấu một xác chết. Không thể thế được. Tôi lái xe qua thị trấn, mặt tôi tê dại, hai tay lạnh buốt. Xe của Go đỗ trên đường vào nhà, nhưng tôi phóng vụt qua ô cửa sổ phòng khách sáng rực ánh đèn và lái xuống con đường đồi dốc. Chẳng mấy chốc tôi đã ở ngoài tầm quan sát của con bé, ngoài tầm quan sát của bất kỳ ai. Chỉ có một mình. Tôi lái quay trở lại phía xa đằng sau sân nhà, men theo hàng cây về phía túp lều. Tôi mở cửa. Không, không, không.