Cô Gái Mãn Châu
Chương 91 : Hắc y tử chiến Bạch y
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Lý Đức Uy hỏi Lăng Phong :
- Ba vị có phải từ Phủ Ninh đến đây không?
Lăng Phong đáp :
- Không, không thể đến gần, chỉ đi vòng phía ngoài thành.
Lý Đức Uy hỏi :
- Có thấy rõ dinh trại của giặc phía ngoài thành không?
Lăng Phong đáp :
- Thấy, chính chúng tôi tránh chúng đó. Sao? Lý huynh hỏi ...
Lý Đức Uy hỏi :
- Không biết Lý Tự Thành có trong dinh trại ấy hay không?
Lăng Phong nói :
- Ý của Lý huynh tôi đã biết rồi, nhưng không có đâu, Lý Tự Thành đã điều động binh mã vòng qua phía đông bắc thẳng đến Trường Thành, nếu không thế thì Ngô Tam Quế đâu đã bại.
Lý Đức Uy cau mặt :
- Như vậy thì Lý Tự Thành đã tạo thế gọng kềm làm cho Ngô Tam Quế lưỡng đầu thọ địch...
Lăng Phong gật đầu :
- Đúng rồi, chuyện đã xảy ra như thế. Thêm vào đó, dân binh thiếu huấn luyện, không có kinh nghiệm, nghe nói chỉ có một trận đầu là đã loạn. Chắc Lý huynh cũng biết binh mà loạn thì ...
Hắn vụt thở dài và nín lặng.
Ngô Thượng Võ chắc lưỡi :
- Nhưng không hiểu tại sao Ngô Tam Quế lại xua dân binh...
Lý Đức Uy gượng cười :
- Ngô huynh không biết, đâu có cách nào hơn nữa được? Binh của trấn Tô Liêu đâu có là bao?
Ngô Thượng Võ nhíu mày :
- Như thế thì phải làm sao? Bây giờ thế giặc đang hăng mà binh triều không có ...
Lăng Phong nói :
- Ba chúng tôi trởvề đây cũng chính vì việc đó.
Lý Đức Uy cau mặt làm thinh.
Triệu Trác dậm chân :
- Tại sao binh mã các nơi của triều đình bây giờ lại biến mất đi như thế chớ?
Lý Đức Uy nói :
- Triệu huynh không biết đó thôi, hiện tại Nam Kinh vẫn còn đám Mã Sĩ Anh, Sử Khả Pháp và Tả Lương Ngọc, chỉ có điều bây giờ kinh sư đã mất, họ không dám buông lơi phần đất miền Nam, vì dầu sao cũng phải còn một chỗ để có thể làm thế dựa ...
Triệu Trác gãi đầu :
- Nếu thế thì bây giờ biết phải làm sao ...
Lý Đức Uy nói :
- Cho dầu thế nào cũng không thể bỏ trống miền Nam, vì đó là chỗ nương tựa cuối cùng, vì hiện tại Kinh Sư đã thất thủ, đừng nói chư vị Nam Kinh không dám xuất binh mà chính tôi đây, nếu tình hình nguy ngập đến cách nào cũng không dám cầu cứu nơi đó nữa.
Triệu Trác nói :
- Điều đó thì chúng tôi cũng biết thế, nhưng bây giờ ít nhất chúng ta phải có biện pháp, phải làm sao cho Sấm tặc không yên được ở kinh sư ...
Lý Đức Uy nói :
- Lý là như thế, nhưng hiện tại cũng không làm sao được, chúng ta chỉ còn cách là cố giữ tình trạng nhập nhằng, cố phá không cho giặc bành trướng, chờ đợi Nam Kinh tính thảo đồng lương, gia tăng binh lực, khi nào họ đủ khả năng cử đại binh thì chừng đó mới có thể giải quyết được toàn bộ. Đối với những nghĩa sĩ giang hồ như chúng ta chỉ có thể ráng đến mức phá hoại để cầm chân địch mà thôi.
Ngô Thượng Võ gật đầu :
- Đó là thực tế, chúng ta không thể làm hơn.
Triệu Trác thở ra :
- Nếu thế thì bây giờ chúng ta chỉ còn có mức quay trở lại ...
Ngô Thượng Võ nói :
- Triệu huynh đệ đừng nóng nảy, chúng ta cũng nên thể hội tình hình trầm trọng lắm và nhất là phải sức của chúng ta rất hạn chế, chớ không phải làm theo ý muốn được.
Là một con người đứng tuổi, đâu phải Triệu Trác không nhận được sự thật trước mắt, vì thế ông ta chỉ đứng chắc lưỡi lắc đầu, trông thật là thê thảm...
Nhìn những vừng tóc hoa râm của chư vị cao thủ trong bang, Lý Đức Uy ứa nước mắt, nhưng hắn cố gắng dằn xuống hỏi Lăng Phong :
- Lăng huynh đệ phải về liền hay là đã có gặp Ngô Tam Quế?
Lăng Phong đáp :
- Có gặp nhiều lần, ông ta đãi chúng tôi như thượng khách, thật làm cho mình áy náy vô cùng.
Lý Đức Uy hỏi :
- Theo Lăng huynh đệ thấy thì ý chí chiến đấu của ông ta có còn mạnh hay không?
Lăng Phong có dáng trầm ngâm :
- Bây giờ thì vẫn là còn...
Lý Đức Uy cau mặt :
- “Bây giờ”? Lăng huynh đệ nói như thế có nghĩa là sao?
Lăng Phong nói :
- Đây cũng chỉ là chuyện mà khi ra biên ải tôi mới nghe, nhưng có đáng tin hay không thì hãy còn xét lại. Người ta nói rằng ban đầu chiếu chỉ của triều đình khiến Tô Liêu tổng đốc cố thủ, Ngô Tam Quế thì về kinh tiếp ứng, lúc đó Ngô Tam Quế mới tuyển mộ năm vạn dân binh kéo về, nhưng khi vừa đến Phong Nhuận thì nghe Kinh sư thất thủ, Lý Tự Thành chiếm cứ Bắc Kinh, tin này đến tai Ngô Tam Quế làm cho ông ta sợ lắm, không dám tiến quân. Sau đó Lý Tự Thành bắt giữ thân phụ Ngô Tam Quế để dụ hàng, tự nhiên là Ngô Tam Quế không hàng nhưng cũng chẳng tiến binh, kế đó lại được tin Lý Tự Thành bắt luôn ái thiếp Trần Viên Viên, Ngô Tam Quế đùng đùng nổi giận, xua quân về Sơn Hải Quan, quyết cùng Lý Tự Thành một trận mất còn, nhưng không ngờ chỉ mới cho trận đầu.
Hắn cúi mặt làm thinh ủ rũ ...
Lý Đức Uy trầm ngâm :
- Câu chuyện đó Lăng huynh đệ nghe ai nói?
Lăng Phong nói :
- Suốt con đường Liêu Tô, Sơn Hải Quan, ai ai cũng đều nói rõ như thế, nhưng theo tôi thì cũng chắc đáng tin.
Lý Đức Uy nói :
- Về chuyện này thì tại kinh sư tôi cũng đã có nghe, cũng có nhận định rằng có thể bọn mãn Châu tung ra để làm giảm uy tín và ly gián trung quân, nhưng theo Lăng huynh đệ nói như thế thì tin đó đã lan trộng quá, e rằng đó cũng là một nguyên nhân làm cho Ngô Tam Quế bại binh.
Lăng Phong giật mình :
- Nếu đó là do quân giặc tung ra thì quả là thủ đoạn ti tiện, giá như biết như thế thì tôi đã diệt tất cả những kẻ tung tin rồi.
Lý Đức Uy lắc đầu :
- Không được, những người nói về chuyện đó không nhất thiết là người của Mãn Châu, mà có thể người ta cũng chỉ nghe và nói lại như mình, họ chỉ là kẻ vô tình không hay đó là âm mưu thâm độc của địch.
Ngô Thượng Võ nói :
- Lý thiếu hiệp, cứ như thế thì càng làm cho ta thấy rõ rằng đám giặc Lý Tự Thành không đáng sợ, lực lượng mà mình phải tập trung đối kháng chính là bọn Mãn Châu.
Lý Đức Uy gật đầu :
- Chuyện đó căn bản vốn là như thế, luôn luôn Mãn Châu là địch thủ chính của ta, chỉ tùy từng giai đoạn mà mình phân ra để đối phó. Điều đáng ngại hiện nay là xem ta có đủ thì giờ để bổ sung binh lực miền Nam hay không và nhất là chúng ta phải làm một lượt quá nhiều công việc, vì khi đại binh của mãn Châu xâm nhập từng đám phản loạn trong nước cũng sẽ thừa cơ hội đó mà nổi dậy, chúng làm cho ta không rảnh tay để chuyên tâm đối phó với kẻ thù chính của chúng ta, thêm vào đó là dân tâm ly tán, sĩ khí hoang mang, chúng ta chưa tạo được một niềm tin vững chắc, niềm tin mà triều đình vô tình đánh mất từ lâu ...
Triệu Trác gật đầu :
- Tôi cũng vẫn thấy thế lực trong nước là quan trọng, nếu chúng ta có được niềm tin vững chắc, sĩ khí một lòng, binh lực dầu có khuyết cũng không khó bổ sung, nếu chúng ta không bị phân tán vì nhân tâm thì cho dầu binh lực Mãn Châu có mạnh cách mấy cũng không làm sao xâm nhập. Ngược lại, lương tướng ta còn, binh lực ta còn, nhưng dân chúng mất tin tưởng, cao hơn nữa là dân tâm bất phục, chán ghét triều đình thì tình thế sẽ vô phương cứu chữa.
Lương Kim Liệt nói :
- Căn cứ vào tình hình đó và nhất là khả năng thực tại của chúng ta, tôi thấy chúng ta chỉ còn cách là gìn giữ những cái gì còn lại, nhắm nhiều vào chuyện, dập tắt âm mưu và tiêu diệt những mầm móng tai hại của Mãn Châu để ngăn chặn cho chúng không thể xâm nhập được...
Lý Đức Uy nói :
- Đó là biện pháp hay nhất và cũng là duy nhất của chúng ta, trong khi chờ đợi binh lực miền Nam có thể tiếp viện được.
Rồi chàng quay lại hỏi Lăng Phong :
- Lăng huynh đệ, trên con đường về đây, có thấy bọn Cúc Hoa Đảo không?
Lăng Phong lắc đầu :
- Không thấy bọn Cúc Hoa Đảo, chỉ thỉnh thoảng phát hiện một số nhân vật võ lâm hầu hết là mặc đồ đen, những người này hành tung có vẻ kỳ bí lắm.
Triệu Trác cau mặt :
- Lý thiếu hiệp, bọn Cúc Hoa Đảo có thể thay đổi y phuc?hay không?
Lý Đức Uy đáp :
- Cũng có thể, nhưng chưa thấy có dấu hiệu gì chắc chắn.
Lăng Phong hỏi :
- Sao? Bọn Cúc Hoa Đảo từ hướng đông tiến lên à?
Lý Đức Uy thuật lại chuyện Mông Bất Danh phát giác và Lăng Phong lắc đầu nói :
- Tôi không biết bọn chúng có phải là bọn Cúc Hoa Đảo hay không nhưng xem chừng chúng cũng không có thủ đoạn gì đáng kể, nếu không phải phe Mãn Châu gian tế, không phải đám Lý Tự Thành sai đi thì cũng chỉ là bọn cướp phá tầm thường thừa cơ trục lợi thế thôi.
Triệu Trác nói :
- Bất cứ chúng thuộc phe nào, nhưng nếu hành động phá rối bất lợi thì ta cũng phải trừ.
Lý Đức Uy gật đầu :
- Triệu huynh nói đúng, chúng ta cũng nên theo dõi xem xét.
Trầm ngâm một lúc, chàng nói với Lăng Phong :
- Bây giờ chưa gọi về Kinh, ba vị vừa mới đi qua còn quen đường, vậy hãy đưa bọn này trở lại vùng phụ cận Phủ Ninh để quan sát tình hình.
Ngô Thượng Võ nói :
- Đi ngay đi, nghỉ cũng đã lâu rồi.
Tất cả đứng lên chuẩn bị.
Bóng hoàng hôn phủ xuống đã lâu rồi, xa xa gần gần nơi đâu cũng thấp thoáng ánh đèn.
Vùng Phủ Ninh có vẻ còn sinh khí nhiều hơn cả Bắc Kinh.
Đêm tối nhưng nhờ rành đường, nên Lăng Phong đưa bọn Lý Đức Uy trở lại không khó mấy.
Hắn chỉ ánh đèn xa xa và nói :
- Nơi đó là những thôn trấn nho nhỏ mà tôi đã nói, tuy nhỏ nhưng những nơi đó dân cư cũng khá đông vì nó là vùng sát nách huyện thành. Chúng tôi phát hiện hoạt động âm thầm của bọn áo đen ở đó.
Lý Đức Uy nói :
- Cứ đến đó rồi hẳn hay, từ đây đến đó không quá hai dặm, chúng ta nên chia thành nhiề? toán để tránh tai mắt, tôi và ba anh em Lăng huynh đệ một tốp, chín vị còn lại chia hai, cứ nhắm ngay đường hướng đó tập trung.
Mười ba người chia ra làm ba tốp, họ định khoảng chừng bốn năm mươi trượng tiến thẳng về hướng đã định.
Lý Đức Uy dẫn bọn Lăng Phong đi giữa, khi gần tới thôn trấn, chàng ra hiệu cho cả bọn chậm lại, âm thầm tiến vào.
Đêm thật vắng, đường thật im, vì nơi đây vừa xảy ra chiến trận, thôn tuy chưa bị tàn phá lắm, nhưng quân giặc đóng gần, thành ra không ai dám ra ngoài.
Vừa nhắm vào thôn là Lý Đức Uy cảm thấy tình hình rất khó khăn, vừa mới đỏ đèn mà nhà nhà đều đóng cửa khít rim, lặng im thinh thít, muốn tìm hiểu một việc gì có lẽ không phải dễ, chắc chắn không ai dám mở cửa dầu có gọi họ cũng vô ích vì một vùng mà họ cảm thấy có nhiều hăm dọa như thế, ban đêm nhất định phải hết sức đề phòng.
Lăng Phong nói :
- Lúc ngang qua đây, bọn tôi phát hiện chúng lúp ló trong một ngôi miếu hoang ở phía nam, bây giờ mình cứ đến đó xem sao.
Lý Đức Uy gật đầu :
- Đi đi, cố đừng cho họ phát hiện ra mình, nếu họ còn nơi đó.
Lăng Phong dần đầu đổ xuống hướng Nam.
Đi được chừng năm mươi trượng. Lăng Phong ra hiệu cho tất cả nép mình vào một lùm cây rậm và chỉ tay về hướng trước nói với Lý Đức Uy :
- Lý huynh nhìn kỹ chỗ đen đen đó là ngôi miếu hoang...
Lý Đức Uy đã thấy rồi, ngôi miếu khá lớn nhưng tường đã long nhiều chỗ và mái ngói cũng đổ nghiêng, hai cánh cửa cũng không còn, phía trước rỗng.
Tấm biển có lẽ mất lâu rồi nên không thấy đâu, không biết đó là miếu hay đình.
Không khí lặng trang, không có bóng gì mà cũng không nghe tiếng động, lạ lùng nhất là cũng không nghe thấy tiếng trùng tiếng dế như những chỗ hoang vu khác.
Lý Đức Uy nói nhỏ :
- Không có người đâu.
Lăng Phong gật đầu :
- Chắc họ đã đi rồi.
Lý Đức Uy vụt kéo tay Lăng Phong ngồi xuống, từ trong miếu một con chó hoang phóng ra rất nhanh, con chó ốm nhom cắm đầu chạy như bị đuổi. Lý Đức Uy nói nhỏ :
- Có người, nhưng chỉ có lẽ chỉ vừa mới tới ...
Lăng Phong gật đầu :
- Họ vào cửa sau.
Lý Đức Uy nhìn chầm chập, có tiếng động như người lê chân sồn sột trên đất, từ phía sau miếu lần ra ...
Kim Khuê nói :
- Chắc có ...
Lăng Phong đưa tay ra hiệu bảo im vì hắn thoáng thấy có một bóng đen như người bò trong cửa miếu ...
Nhưng chỉ tới cửa là ngã lăn ra bất động.
Lăng Phong dợm nhảy vô, nhưng Lý Đức Uy cản lại :
- Khoan, đợi chút đã ...
Nhặt một hòn đá nhỏ, Lăng Phong ném vào, viên đá rơi xuống rồi im luôn.
Lý Đức Uy vẫy tay, cả bọn rẽ ra tiến vào cửa miếu.
Lăng Phong nói đúng, đó là một người mặc áo đen, hắn nằm nghiêng nghiêng và hai mắt nhắm nghiền bất động.
Kim Khuê đưa ta nghang mũi nạn nhân và lắc đầu :
- Tắt thở rồi.
Lăng Phong nói :
- Khi chúng tôi qua đây thì thấy họ ăn vận y như thế này nhưng đông chớ không phải một người.
Lý Đức Uy cúi xuống xem xét, người đó bị vết đao trí mạng, đường đao đi xéo ngang bụng, ruột đổ ra ngoài.
Chàng lầm bầm :
- Người này không phải là ngươi của Cúc Hoa Đảo.
Lăng Phong nhìn chàng như ngầm hỏi, vì không thấy dấu hiệu gì trên mình gã áo đen...
Lý Đức Uy nói :
- Bằng vào thế đi của đường đao này, tôi nhớ giống đường đao Tiềm Long Thăng Thiên của những cao thủ Cúc Hoa Đảo.
Lăng Phong nhướng mắt :
- Lý huynh biết rõ lộ số của họ sao?
Lý Đức Uy đáp :
- Tôi đã cùng họ giao đấu nhiều lần, tôi thấy họ sử dụng đường đao này nhiều lắm.
Vì nó rất đặc biệt, anh nhìn kỹ xem, vết thương tuy ngang ngang, nhưng thật ra thì nó đi từ dưới đi lên trên.
Lăng Phong dòm kỹ vết thương và gật đầu :
- Nếu căn cứ vào đây thì người này ...
Lý Đức Uy lắc đầu :
- Khó đoán lắm ...
Từ trong miếu, Phan Ngọc và Kim Khuê xem xét xong chạy ra cho biết bên trong còn có năm cái thân nữa, ăn vận giống nhau và vết thương cũng giống nhau.
Lý Đức Uy nói :
- Cứ như thế này thì bọn Cúc Hoa Đảo đã đi ngang qua đây và bọn chúng đã đến giúp Lý Tự Thành thì người bị chúng giết không phải là người của Lý Tự Thành...
Lăng Phong cau mày :
- Hay là ...
Hắn chưa nói hết câu chợt nghe tiếng la hét và tiếng binh khí chạm nhau phía ngoài thôn, tiếng động văng vẳng không xa lắm...
Kim Khuê kêu lên :
- Đụng rồi, hai cánh của mình chắc đã gặp chúng.
Lăng Phong vẫy tay :
- Đi nhanh!
Tất cả lao mình ra phía ngoài thôn, nhắm về hướng có tiếng động.
Tiếng quát tháo, tiếng thép khua mỗi lúc một gần...
* * * * *
Từ thôn này qua thôn khác cách bởi một cánh đồng, phân nữa là rừng chồi đất khô, phân nửa triền ruộng.
Tiếngbinh khí và tiếng quát tháo vang lên từ cánh đông bên trái.
Bọn Lý Đức Uy tung mình lao tới thật nhanh.
- Thiếu hiệp...
Phiá bên phải cánh đồng có một đám cây cao, từ trên tàng cây rậm rạp phát ra tiếng gọi.
Lý Đức Uy khoát tay dừng lại.
Tiếng gọi vang lên lần nữa là Lý Đức Uy nhận ra tiếng Ngô Thượng Võ, chàng lật đật ra hiệu cho bọn Lăng Phong rẽ qua hướng đó.
Bọn Ngô Thượng Võ có mặt đủ cả ở cái gò cao, họ trèo lên cây nhìn về hướng có tiếng đánh nhau về trái.
Ngô Thượng Võ chỉ về hướng đó và nói với ldt :
- Thiếu hiệp nhìn kỹ song phương...
Chàng nhìn theo tay chỉ, thấy đầu thôn bên kia, trên nóc nhà dân chúng có nhiều bóng quần nhau, phiá bên dưới cũng có hai phe đối địch, hình như số người nằm xuống cũng đã khá nhiều, nhưng chiến trận vẫn đang tiếp diễn.
Đêm tuy tối và đứng không được gần, nhưng con mắt của những kẻ quen với dạ hành, họ nhìn thật rõ và chàng thấy đúng là bọn Cúc Hoa Đảo lâm chiến với đám áo đen.
Bọn Cúc Hoa Đảo đã quen đánh theo trận pháp nên gặp trường hợp đánh đông như thế này, họ có nhiều lợi thế, nhưng đám áo đen hình như thật là hung hãn, họ lồng lộn tung hoành giữa đám áo trắng của Cúc Hoa Đảo, vẫn chưa thấy bên nào chiếm thượng phong.
Vì thế, những kẻ bị loại khỏi vòng chiến, những kẻ đã nằm xuống, vừa có áo trắng mà cũng có cả áo đen.
Lý Đức Uy hỏi :
- Ngô huynh nhìn kỹ xem đám áo đen thuộc lộ số nào?
Ngô Thượng Võ lắc đầu :
- Lạ quá, nhìn hoài không ra.
Lý Đức Uy vụt chỉ qua phía giữa thôn và nói :
- Kìa, hình như cánh của Triệu huynh...
Từ phía giữa thôn, chợt có năm người, hai trước ba sau lao thật nhanh ra khỏi vuông tre lưa thưa và phóng thẳng vào khu rừng cạnh đó.
Lý Đức Uy nói :
- Lăng huynh đệ, hãy đến đón cánh của Triệu lão ca.
Từ trên tàng cây, Lăng Phong lên tiếng và tung mình đi thẳng.
Hắn đến khu rừng đó thật nhanh và mất luôn không thấy trở ra.
Lý Đức Uy nói :
- Họ đã gặp nhau rồi.
Trận đánh giữa hai phe từ giữa thôn dẫn lần ra phía đầu thôn, bây giờ họ cách chỗ bọn Lý Đức Uy không xa lắm.
Đứng từ trên mấy tàng cây đã có thể nhận được dáng người quen và nghe tiếng quát rất rõ ràng.
Chiến cuộc vẫn cứ phật phòng và lần lần càng gần ra ngoài đầu thôn hơn nữa.
Thình lình, bọn Lý Đức Uy nghe thấy từ cánh rừng chồi sát đầu thôn có tiếng quát như sấm :
- Hãy dừng tay lại!
Và từ chỗ phát ra tiếng quát, một bóng người lao vút ra ngoài.
Bóng của một tên áo đen cao lớn, ngang lưng thắt một sợi dây đai to bảng khảm ngọc ngời ngời và nơi hông có giắt thanh đoản đao chuôi đỏ bay lất phất.
Lý Đức Uy cau mặt, hắn thấy thêm món binh khí mà tên ấy đang cầm: hình nhân bằng đồng!
Lý Đức Uy kêu lên :
- Đạo Sư Nam Cung Nguyệt!
Ngô Thượng Võ vỗ đùi :
- Thôi đúng rồi, đám áo đen đánh với bọn Cúc Hoa Đảo là Hắc Y Đấu Sĩ!
Từ đầu thôn, Nam Cung Nguyệt vung hình đồng thét lên :
- Hãy gọi Hải Hoàng đến gặp ta!
Một bóng trắng nhoáng lên cách chỗ Nam Cung Nguyệt chừng mười trượng, nghe tiếng gằn gằn của Hải Hoàng :
- Nam Cung Nguyệt, ta tưởng ngươi vẫn còn cố trốn chớ!
Lý Đức Uy thấy phía sau Hải Hoàng còn có lão mập Công Tôn Kỳ và Thập đại tướng quân hộ vệ hai bên.
Chưa biết ai có thể hơn ai, nhưng bằng vào uy thế, bọn Cúc Hoa Đảo đã trùm Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt chỉ thẳng hình nhân :
- Tốt lắm, Hải Hoàng, ta hỏi, giữa ta và ngươi, một phương nam, một hải đảo, từ trước đến nay chưa hề đụng chạm thế mà hôm nay ngươi ra mặt giết hại Hắc Y Đấu Sĩ của ta, ngươi hãy trả lời.
Như không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của Nam Cung Nguyệt, Hải Hoàng cứ chầm chậm tiến lên cho đến khi chỉ cách chừng hơn trượng, hắn mới dừng lại và lên tiếng :
- Nam Cung Nguyệt, ngươi hỏi ta đó à? Thế mà ta lại định hỏi ngươi đây chớ. Ta hỏi ngươi mang người núp núp lén lén rình mò đến dinh trại của Sấm Vương là có ý gì chớ?
Nam Cung Nguyệt vụt cười ha hả :
- Sấm Vương? Tốt mặt biết bao nhiêu, Hải Hoàng, ngươi quì dưới chân thằng giặc đó bao giờ thế?
Hải Hoàng đáp :
- Cúc Hoa Đảo là của ta, lực lượng của ta muốn giúp ai quyền của ta, ngươi không đủ tư cách hỏi về chuyện đó.
Nam Cung Nguyệt hầm hừ :
- Giỏi, gió lớn về đâu ngươi ngã theo hướng đó, cái khôn vặt đó mặc kệ ngươi, ta không cần biết, nhưng chuyện giết hại người của ta thì ngươi phải trả lời.
Hải Hoàng nói :
- Sao lại trách ta? Đáng trách là bọn ngươi, cái bọn chuyên thừa nước đụng thả câu, cái bọn theo dấu kiếm mồi.
Nam Cung Nguyệt cười gằn :
- Được, vậy ngươi nói rõ xem như thế nào là thừa nước đục thả câu?
Hải Hoàng cười lạt :
- Khá lắm, Nam Cung Nguyệt, tứ bá xưng hùng, Tổ Tài Thần và Mông Bất Danh thì ta không kể, từ trước đến nay ta chỉ kể ngươi là khá, thế nhưng bây giờ sao lại làm một chuyện không ra gì như vậy, ngươi thừa nhận hay không?
Quả là Hải Hoàng biết rõ người, cái gì đối với Nam Cung Nguyệt đều cũng tầm thường, đất trời hắn cũng không thèm đếm xỉa thế nhưng hắn lại không chịu nổi một câu nói khích, hắn trừng mắt quát lớn :
- Hải Hoàng, cái gì không dám nhận? Ta như vậy đó, bây giờ ta cần giúp cho Bát Đại Vương đó, rồi sao?
Hải Hoàng “à” một tiếng thật dài :
- Như vậy thì ngươi theo Trương HiếnTrung? Và như vậy thì ta đâu có giết lầm người? Ta hỏi Sấm Vương đã phải dày công đánh Nam dẹp Bắc mới được thiên hạ, thê? tại làm sao họ Trương lại làm chuyện thọc gậy bánh xe?
Nam Cung Nguyệt nhảy dựng lên :
- Con chó, đừng có bợ đít thằng Lý Tự Thành, lại đây, tới đây, giỏi thì đánh với ta ...
Bản chất của Nam Cung Nguyệt là như thế, cuối cùng là hắn nổi nóng lên, văng tục.
Đó là cái mà từ trước đến nay, hắn đã bị thiên hạ lợi dụng khá nhiều và hắn cũng đã thảm bại khá nhiêù.
Một con người có sức mạnh như hắn, có được đoàn Hắc Y Đấu Sĩ, vang lừng như hắn thế mà đụng trận lại thường thua, có khi thua những đối phương yếu hơn mình.
Tự nhiên làm cho hắn thua cũng phải trả một giá thật đắc, vì sự nóng nảy của hắn có lối đánh tốc chiến đến ghê hồn. Lối đánh đó làm cho kẻ nào yếu là bị tàn sát ngay, nhưng kẻ nào giỏi né tránh là hắn sẽ thảm bại, nếu kéo dài cuộc chiến.
Chính vì biết quá rõ con người của Nam Cung Nguyệt, nên Ngô Thượng Võ vỗ đùi :
- Hay lắm nghe, coi hai bầ? chó cắn nhau là đã nhất.
Họ Ngô nói chưa dứt thì Hải Hoàng đã trương binh khí và Nam Cung Nguyệt cũng đã xốc lên, bọn áo trắng và bọn áo đen lăn xả vào nhau, tiếng binh khí khua vang hoà lộn với tiếng thét, tiếng rú kinh hồn.
Nhưng Hải Hoàng và Nam Cung Nguyệt vẫn chưa có cơ hội đánh tay đôi, vì ngay khi ấy từ phương Nam nhiều tiếng nổ long trời, lửa bốc cao ngùn ngụt...
Tiếp theo là tiếng la hét rền rền, trại dinh của Lý Tự Thành đóng ngoài thành Phú Ninh vụt loạn.
Phía Tây nam lại có lửa bốc lên cao, tiếng ngựa hí, tiếng quát tháo vang rền, dinh trại Lý Tự Thành bốc cháy .
Phe Cúc Hoa Đảo và phe áo đen của Nam Cung Nguyệt tự động tan ra.
Ngô Thượng Võ cau mày :
- Binh nào vậy cà?
Lý Đức Uy chưa kịp đáp thì từ đầu thôn, có một bóng áo đen lao tới như bay, bóng đó thẳng tới trước mặt Nam Cung Nguyệt la lên :
- Đại Vương, Ngô Tam Quế cử đại binh đánh phá, Lý Tự Thành mang tàn quân chạy hướng Vĩnh Bình!
Nam Cung Nguyệt gầm lên một tiếng vung hình nhân ra hiệu cho bọn Hắc Y Đấu Sĩ rút nhanh về hướng Tây, đám Cúc Hoa Đảo được Hải Hoàng cho lui vào thôn, cả hai phe cùng bỏ lại chiến trường khá nhiều xác chết.
Ngô Thượng Võ mở tròn đôi mắt :
- Lý thiếu hiệp, có nghe thấy hay không?
Lý Đức Uy đứng thẳng lên hô lớn :
- Lăng Phong, đi!
Hắn tung mình ra trước và lao thật nhanh về hướng Tây Nam.
Từ phía bên kia cánh rừng, đám Triệu Trác, Lăng Phong phóng qua nhập lại.
Lý Đức Uy dừng lại kiểm điểm số người, mắt hắn ngời ngời, xúc động.
Ngô Thượng Võ cười ha hả mà nước mắt nước mũi chàm ngoàm :
- Lý thiếu hiệp, chuyện làm sao? Làm sao? Ngô Tổng Binh đã thắng rồi, phải không?
Tội nghiệp cho đám nghĩa sĩ Minh triều, họ mừng đến nỗi tất cả đều rơi nước mắt.
Lý Đức Uy cảm động nói không ra tiếng, hắn nhìn những mái tóc hoa râm đang cười khúc khích như trẻ con mà mắt hắn hoa lên...
Triệu Trác nói lớn :
- Còn không nghe hay sao? Tên hắc y đã báo cáo cho Nam Cung Nguyệt rõ rằng “Ngô Tam Quế cử đại binh, Lý Tự Thành mang tàn quân chạy xuống Vĩnh Bình”, rõ chưa?
- Giỏi, Ngô Tam Quế này giỏi thật.
Lương Kim Kiệt nghẹn ngào :
- Thiếu hiệp, có phải mộng chăng? Đúng y như nằm mộng...
Vừa nói chuyện vang rền, họ vừa phi thân thật nhanh lúc nào không biết, họ đến gần doanh trại của Lý Tự Thành nơi Phủ Ninh mà cũng không hay.
Lý Đức Uy ra hiệu cho tất cả chậm lại, họ quan sát chiến trường: áo vàng nằm la liệt, thỉnh thoảng đó đây có xen vào những thây người mặc đồ tang, họ chết mà khăn tang vẫn còn dính trên đầu.
Cố nhiên là số thây áo đồ tang ít lắm, hầu hết là thây của bọn áo vàng, chung quanh lửa bốc cao lên, doanh trại của đám Lý Tự Thành hoàn toàn tan vỡ.
Lý Đức Uy trầm ngâm :
- Như vậy là binh về hai cánh ...
Ngô Thượng Võ nói :
- Đúng rồi, có thể đại quân là cánh bên kia, cánh đã bại Lý Tự Thành.
Triệu Trác chỉ tay :
- Xem kìa, những thây có tang phục là thây binh của mình đó.
Lý Đức Uy rơi nước mắt :
- Tướng ngoạ sa trường.., Thôi, như thế là anh em ấy cũng đã tròn nghĩa vụ.
Chỉ một trận này, tôi nghĩ là Mãn Châu sẽ bay hồn mất vía.
Và chàng đưa tay lên nói lớn :
- Đi, chúng ta trở lại Kinh Sư để chuẩn bị tiếp nghinh đoàn quân chiến thắng.
Đám nghĩa sĩ hô rập lên một tiéng và họ cùng lao đi về hướng Bắc Kinh, không kể gì rừng gai gốc cào mình.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
63 chương
24 chương
70 chương
864 chương
654 chương
792 chương
546 chương
36 chương