Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma
Chương 4
Tám năm sau.
Khu vực này đã bị phá bỏ, mọi người phải rời đi nơi khác sinh sống, khu rừng phía sau núi cũng đã thành công trình kiến trúc, không còn khu vườn bí mật cho trẻ con nữa. Mạt Tiểu Mễ đã vào sống trong thành phố, cô cần pahir đi học để đi làm.
Cuối màu xuân.
Trong thành phố tiếng ồn ào ầm ĩ, sức sống bừng bừng khắp nơi, tiết tấu cuộc sống dường như vẫn chậm một nhịp.
Một thân hình mảnh khảnh, lưng nhỏ đeo ba lô, chạy xuyên qua một đám người muôn hình muôn vẻ, cô vội vàng chạy tới, miệng hô lớn: “Đợi một chút… Chờ một chút…” Chỉ nhìn thấy chiếc xe buýt cô đang hướng tới, cô không đủ thời gian để chờ chuyến tiếp theo.
Lái xe nhìn thấy cô, chậm rãi dừng xê, mở cửa xe tự động, chờ đợi.
Thân hình xinh xắn lanh lợi nhanh chóng lên xe, đem đồng tiên xu nắm chặt trong tay néo nhẹ vào cái hòm. Hướng lái xe cảm ơn, cô thở hồng hộc bước chen vào đám người, trên trán lấm tấm mồ hồi.
Theo năm tháng trôi qua, Mạt Tiểu Mễ đã to lớn không ít, thân cao một mét sáu hai. Mái tóc dài buộc gọn sau đầu, nước da trắng như tuyết lộ ra chút đỏ vì nắng, ăn mặc tùy ý, chân đi một đôi giầy màu trắng, chiếc váy liền áo sặc sỡ, chiếc quần bó, nhìn xinh xắn động lòng người, dường như không phải hai mươi mốt tuổi.
Chàng thiên sứ đó đã không còn xuất hiện nữa, anh ta đã từng cứu tính mạng của cô, có thể là người trần sao? Có đôi khi thử cầu nguyện, nếu thượng đế có thể cho cô nhìn thấy gương mặt đó một lần nữa, cô nhất định sẽ hết mình báo đáp ơn cứu mạng.
Một gian phòng rộng lớn, bốn phía đều là những vật thể kì dị. Có mô hình cơ thể người bằng thạch cao dựng đứng trên mặt đất, trên mặt bàn lại là những cái chai đứng thẳng được mảnh vải màu sắc khoác lên, mô hình hoa quả, hình tròn, hình trụ vân vân, có thể nhận thấy đây là một phòng mĩ thuật.
Ở giữa căn phòng có dãy bàn vẽ, trước mỗi bàn vẽ đều có một người ngồi, mỗi người đều tập trung tinh thần miêu tả quan sát vật thể trước mắt, chăm chú phác họa lại. Mạt Tiểu Mễ cẩn thận xem từng bài vẽ, nhìn thấy nét vẽ nào sai, cô kiên nhẫn hướng dẫn, cô có dáng dấp như một giáo viên dạy hội họa.
Hiện nay, Mạt Tiểu Mễ đang học năm hai đại học kiêm giáo viên mĩ thuật trường trung học, thật ra hàng năm cô đều đạt được giả thưởng kim tượng triểm lãm tranh, với tài năng của cô, sớm có thể trở thành một họa sĩ nỏi tiếng. Hơn nữa các công ty đều trả lương cao để mời cô đến làm giám đốc thiết kế, những vật chất đó có thể làm gia tăng danh tiếng của cô, nhưng kì lạ Mạt Tiểu Mễ chưa bao giờ đồng ý.
Văn nghệ sĩ quả nhiên đều không bình thường, cô thích cuộc sống thoải mái, thanh thản an bình. Rất nhiều người làm phiền sẽ phá hư đến cuộc sống nhịp nhàng của cô, cuộc sống như bây giờ thật là tốt.
“Tinh…” Tiêng chuông tan học vang lên.
“Mọi người, nhớ hoàn thành bài tập thầy cô giao về nhà nha.” Mạt Tiểu Mễ dọn đồ đạc của mình, đi ra khỏi phòng, buồi chiều cô không có lớp, cô chuẩn bị đi về nhà.
Một thân hình cao lớn dựa vào chiếc Mercedes-Benz thể thao màu xanh đậm, thỉnh thoảng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, như đang đợi một ai đó. Mấy sợi tóc bị gió thổi bay, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ, ngũ quan dễ nhìn, áo T-shirt, quần bò, rộng thùng thình, cả người thanh tú như ánh sáng mặt trời, hấp dẫn ánh mắt người qua đường.
Thấy Tiểu Mễ đi ra từ trường học, môi hắn khẽ giương lên, lấy từ trong xe ra một bó hoa tươi, đi về phía Tiểu Mễ.
“Mạt Tiểu Mễ thân mến, có rảnh không? Tôi có hân hạnh được cùng em đi ăn bữa trưa không?” Lế phép đem hoa nâng lên trước mặt cô, nụ cười trên mặt hắn ai nhìn thấy đều không thể từ chối.
Trầm Tuấn Tường là bạn học của cô và Lam Ngọc, trung học, đại học, đều may mắn học cùng một trường. Bọn họ từ trung học đã là ba người bạn rất thân. Hắn thích Tiểu Mễ nhiều năm nay rồi, nhưng vẫn chưa chịu thổ lộ, không biết hắn còn chờ đợi cái gì?
Cô nhận lấy bó hoa của Tuấn Tường, “Đừng gọi mình thân thiết như vậy được không, mình nổi hết da gà lên rồi này. A, sao hôm nay lại rảnh mời mình đi ăn vậy? Cha cậu không cần cậu hỗ trợ ở công ty sao?” Biết cha hắn rất cần hắn dốc sức giúp đỡ công ty, sau này có thể tiếp nhận gia sản, bình thường không phải hắn bận đến tối mắt tối mũi hay sao?
“Ha ha, cho mình nghỉ ngơi không được hay sao? Là người thì đều có thời gian sẽ thấy mệt mỏi.” hắn vẫn tươi cười như trước, mở cửa xe phía trước, đưa tay mời cô: “Xin mời, Mạt tiểu thư.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
41 chương
15 chương
42 chương
144 chương
45 chương
192 chương