Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma
Chương 35
Sáng hôm sau.
Trên ghế sa lon Tiểu Mễ vẫn như trước ở trong lòng Lẫm Lạc, chỉ khác là cô đang ngủ, Lẫm Lạc nhắm mắt, tạm nghỉ ngơi. hai người lẳng lặng dựa vào nhau, như hai bức tượng xinh đẹp thật yên bình.
Hai tay Tạ Khải đặt lên ngực, dựa vào cửa bên ngoài, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn xuyên qua cánh cửa thủy tinh, nhìn rồi lại quay ra ngoài. Lông mày hơi nhíu, vẻ mặt cứng lại, nội tâm có chút mất mát. Hắn không muốn đi vào, giả vờ như không nhìn thấy, càng không muốn biết có phải hai người bọn họ là tình nguyện. Chỉ biết mình, đã không còn cách nào khống chế, không thể không để ý đến cô bé ấy. Hắn vốn không thích những cô gái đa tình lại độc đoán nên càng bị cô dẽ dàng tác động.
Cửa phòng bệnh mở, Thích Trí Thành cùng Tưởng Tiểu Mạn đi vào, trên tay cầm hoa quả và bữa sáng.
Nghe tiếng, Lẫm Lạc mở mắt, có thể thấy hắn vẫn luôn tỉnh táo.
“Thế nào?” Thích Trí Thành hỏi.
“Còn chưa có tỉnh.”
“Lại đây, ăn chút gì đi, Tiểu Mễ ngày hôm qua còn chưa có ăn gì, mau đánh thức nó.” Tiểu Mạn đêm đồ ăn đặt lên bàn, giúp bọn họ múc cháo.
Hắn không đánh thức cô, chính là lẳng lặng nhìn cô ngủ yên, cũng không đành lòng quấy rầy. Hi vọng cô có thể có đủ tinh thần, tỉnh lại, ông nội chưa tỉnh, cô cũng sẽ ngã xuống.
“Khụ … Khụ…” Đức Bành ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng mở mắt.
“Tỉnh, bác tỉnh rồi, cháu đi gọi bác sĩ.” Tiểu mạn sung sướng ngất ngây, vội vã đi ra ngoài.
“Bác có khỏe không?” Thích Trí Thành hỏi.
Đức Bành nhìn bọn họ, tiếng nói khàn khàn vô lực “Tốt lắm.”
“Tiểu Mễ, ông nội tỉnh.” Tiếng nói Lẫm Lạc vang lên bên tai cô, hắn lần này không thể không đánh thức cô, cô nhanh chóng mở mắt, giống như luôn luôn tỉnh, cô có bao nhiêu trông mong ông nội có thể tỉnh lại.
“Ông nội, ông tỉnh rồi, ông có chỗ nào không thoải mái không?” Cô vội vàng đến bên giường nắm lấy tay ông, vội vàng hỏi.
Ông đưa bàn tay to xoa xoa đầu Tiểu Mễ, trong mắt mang theo ôn nhu: “Mễ nhi ngoan, ông nội không có chuyện gì, không cần quá lo lắng.”
“A Lạc, chúng ta ở đây ròi, công ty còn có việc cần con xử lý.” Thích Trí Thành uy nghiêm nói.
“Anh mau đi đi, em sẽ chăm sóc ông thật tốt.” Tiểu Mễ an ủi nói.
Lẫm Lạc đến trước giường Đức Bành nói: “Vậy cháu đi trước, ông chú ý giữ gìn sức khỏe, xong việc cháu sẽ quay lại đây.”
Ông gật gật đầu đồng ý.
Sau khi rời đi, Tiểu Mạn, Tạ Khải và bác sĩ đều tới.
Bác sĩ kiểm tra thân thể bệnh nhân, mọi người đều ra ngoài đợi.
Kiểm tra xong, bác sĩ đi tới, “Bệnh tình đã có chút tiến triển, thuốc điều trị đã bắt đầu có tác dụng, nhưng phải dùng đúng giờ, bởi vì hiện tại chỉ có thể dùng thuốc điều trị để suy trì sinh mệnh.”
“Chỉ trông vào thuốc điều trị có thể chống đỡ được bao lâu đây?” Trí Thành hỏi.
“Cái này…” Bác sĩ ngập ngừng, “Cái này khó nói, chỉ có thể xem bản năng mưu sinh của bệnh nhân.”
“…”Trí Thành không nói gì nữa.
Bác sĩ nhìn nhìn bọn họ, nói: “Người bệnh cần yên tĩnh, cũng không thể nói nhiều, chỉ nên có một người vào thăm, nhiều người vào sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của bệnh nhân.”
“Chúng tôi hiểu, cảm ơn!”
“Uhm.” Bác sĩ gật đầu, rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
41 chương
15 chương
42 chương
144 chương
45 chương
192 chương