Cô gái đến từ tương lai

Chương 16 : Vượt qua vòng một! - bắt đầu vòng hai

Cuộc thi cuối cùng cũng bắt đầu, từng tiểu thư, công tử đều ra một bài thơ bài thơ hay và được tặng những phần thưởng, có người được có người không. Chu Hạo Nhiên ngáp dài “ Oa ~ Mấy người này làm thơ chán ngắt à! Nghe mà buồn ngủ chết được!” Lãnh Mạc Kỳ vẫn điềm tĩnh uống trà, khẽ nói “ Đệ nên tôn trọng mọi người đi! Những điều đệ nói tuy nhẹ, nhưng sẽ làm nhiều người tổn thương đấy” Nhìn ra phía kia, những cô gái làm thơ xong yêu quý nhìn về hướng Chu Hạo Nhiên thấy hắn đang ngáp, đều đau lòng khóc nức nở chạy về “ huhu” Chu Hạo Nhiên không nghe, bỏ qua rồi sau đó bỗng cười tươi lên “ A, tới tiểu Bình rồi! Không biết cô ta sẽ làm thơ gì đây? Ta tò mò ghê. Nhưng chắc cũng như mấy người này, haizz chẳng có ai như Tây Thiên Y của ta cả. Chán quá” Lãnh Mạc Kỳ bỗng cười “ Ta chắc chắn tiểu Bình sẽ thắng!” “ Ta cũng nghĩ tiểu Bình sẽ thắng” – Tiêu Thiên Hàn từ đâu xuất hiện phía sau Chu Hạo Nhiên khiến anh giật thót “ Huynh đừng có xuất hiện như ma được không?” Nhíu mày, nói “ Ta không phải ma! Ta có chân, đệ có thể sờ được mà ma gì” – Tiêu Thiên Hàn nói, vô cảm -_- “ Ta thì nghĩ, cô gái đó sẽ thắng tuy nhiên... chỉ vòng này, vòng thứ hai sẽ thua ngay thôi” – Vương Vân Phong đi đến, lấy ly trà mà Lãnh Mạc Kỳ chuẩn bị uống thì bị một cái cốc lên đầu “ Hỗn sư đệ! Đệ nên học phép tắc đi!” – Cầm ly trà uống Chu Hạo Nhiên cười gian “ Vậy được! Ta sẽ theo Vương Vân Phong, chắc cô ta sẽ vượt qua vòng này. Vòng sau sẽ thua. Nhưng, ta cá với huynh. Nếu ta thua thì ta sẽ cùng huynh đi đến thăm Thừa Tướng và nói chuyện với tiểu thư nhà đó, còn nếu huynh thua thì ... huynh phải dạy cho đệ biết cách luyện võ công thứ bảy nhé! Thế nào?” – Chu Hạo Nhiên đến gần, nói với Lãnh Mạc Kỳ Lãnh Mạc Kỳ vẫn ung dung “ Được! Đệ đã nói thì nhớ giữ lời!” Chu Hạo Nhiên vỗ bàn vui mừng “ Được! Quân Tử Nhất Ngôn, thêm nữa. Huynh không được giúp cô ta!” “ Chấp Nhận!” – Lãnh Mạc Kỳ nói “ Huynh chắc chứ? Sao huynh lại đi tin tưởng người mới gặp lần đầu vậy? Ta nhớ huynh là người rất khó tin người mà” – Tiêu Thiên Hàn dựa vào ghế sau của Lãnh Mạc Kỳ, nói “ Chắc huynh ấy thích cô nương Song Bình kia rồi!” – Vương Vân Phong nói “ Các đệ nghĩ sao cũng được. Nhưng ta tin, cô nương đó sẽ giành được phần thưởng lớn đặc biệt đó” – Lãnh Mạc Kỳ khẽ cười, nhìn Hoa Song Bình đang đi đến trước mặt Hoàng Thái Hậu như đứa trẻ, run run “ Ta tin tưởng cô! Đừng làm ta thất vọng nhé!” ................. Quay lại với Song Bình, Song Bình hiện giờ đang đứng trước Hoàng Thái Hậu, Tây Thiên Y, Lăng Triệu Vân và tứ đại mỹ nam kia có hơi run run và thêm nữa cả ngàn con mắt đang nhìn vào cô, cô không thích là tâm điểm của mọi người đâu ~_~ Cơ mà, lỡ nói rồi phải tham gia. Vậy... mình nên lấy bài của ông nào đây? Thơ Nhật hay thơ Trung hay thơ Việt hay thơ Nước ngoài? Thời nào đây? “ Thôi, thơ Việt đi! Được... mà.. ông nào đây ta?... ưm?” Song Bình vẫn đang suy tư Mọi người ở dưới bàn tán “ Sao lâu thế? Chẳng lẽ không biết làm thơ sao?” “Nhanh lên đi!” Hoàng Thái Hậu có vẻ lo lắng “ Sao thế Song Bình? Có gì sao?” Tất cả chú ý đến cô, cô bắt đầu hơi run hơn rồi. Hít một hơi thật sâu, bình tĩnh suy nghĩ về một đề tài nào... Hình ảnh một người hiện lên với khuôn mặt luôn tươi cười nhưng đôi mắt lại chứa những suy tư. Và bỗng nghĩ đến số phận của người con gái khi xưa, cái phong kiến “ Trọng Nam Khinh Nữ”, đúng rồi. Là bài đó! Song Bình khẽ cười “ Tiểu nữ xin làm thơ ạ!” “ Ai gia đợi ngươi nãy giờ đấy, làm đi!” – Hoàng Thái Hậu tươi cười Tây Thiên Y và Triệu Tử Thuyền vẫn im lặng, lắng nghe! Cả bốn đại mỹ nam kia cũng chú ý, khắp nơi bắt đầu yên lặng! Song Bình hít một hơi sâu, khẽ thở ra rồi mở mắt, đọc : “ Thân em vừa trắng lại vừa tròn, Bảy nổi ba chìm với nước non. Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn, Mà em vẫn giữ tấm lòng son.” – Bánh Trôi Nước – Hồ Xuân Hương Song Bình mở mắt ra rồi nói “ Hết ạ!” Khắp nơi im lặng!.... “ Hay cho bài thơ cô nương vừa làm!Người phụ nữ dù gặp bất kỳ hoàn cảnh nào, họ vẫn giữ được tấm lòng chung thủy, bài thơ nói lên sự cảm thông của người làm thơ với số phận chìm nổi của người phụ nữ! Cám ơn cô đã cảm thông cho những người phụ nữ như chúng ta. Số phận nữ nhi sinh ra là vậy, luôn phải nghe theo sự sắp đặt của số phận bị dòng đời xô đẩy. Nhiều người vì thế không chịu được mà khuất phục, một số ít lại quyết tâm...” – Triệu Tử Thuyền đứng dậy, khuôn mặt nói mà có chút đau lòng ôm ngực, nước mắt khẽ rơi rồi nói “ Hoàng hậu...” – Hoàng Thái Hậu lo lắng nói. Nếu nói về thân phận Triệu Tử Thuyền, quả như bài thơ đấy. Số phận của cô lúc sinh ra là người xinh đẹp, tài giỏi từ nhỏ nhưng lại gặp rất nhiều khó khăn; tranh đấu rất nhiều để có thể sống, nhiều lúc cô muốn chết lắm. Nhưng không thể, sau cuộc tránh đấu dữ dội cho đến ngày cô đã thành công gặp được người cô yêu – Lăng Phong Thiên, nhưng hắn lại yêu Tây Thiên Y, cô hận hắn và Tây Thiên Y lắm. Mọi người nhất là những tiểu thư khuê các cả Hoàng Thái Hậu, ai cũng thay đổi sắc mặt “ Đúng vậy, thân phận nữ nhi của chúng ta là vậy. Bị dòng đời xô đẩy, chỉ biết câm nín...” “ Bây giờ ta mới biết được mẹ ta đã gặp bao nhiêu khó khăn để có thể cho ta như bây giờ, một lòng chung thủy với cha...” Các tiểu Thư rơi nước mắt, cả Hoàng Thái Hậu cũng vậy, bà nói “ Đúng vậy! Số phận của chúng ta là vậy, sinh là nữ nhi ta phải giữ trọn tấm lòng son, nhất là trong thời thế bây giờ” Tất cả đều mỗi tâm trạng! Song Bình há miệng “ Chết cha, bài này không phù hợp rồi! Phải làm sao đây?” Chu Hạo Nhiên và Vương Vân Phong mở to mắt “ Ồ, tiểu Bình nhà ta nhìn rõ số phận những nữ nhân này mà dám nói lên, lại chỉ có bốn câu đã miêu tả hết số phận của họ. Thật không tầm thường. Tiểu Bình đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nhỉ” – Chu Hạo Nhiên cắn một miếng nho, nói “ Đúng vậy! Chưa có nữ nhân nào dám nói lên số phận của họ cả, ai cũng chỉ biết im lặng” – Tiêu Thiên Hàn nói, lấy miếng nho mà Chu Hạo Nhiên sắp ăn rồi cho rắn của hắn ăn Chu Hạo Nhiên tức giận “ Này! Sao lại lấy của ta? Trả đây!” “ Đệ cũng biết rõ độc của tiểu Hắc một khi trúng sẽ không có thuốc trị?” – Tiêu Thiên Hàn nói, đưa trái nho cho tiểu Hắc của hắn ăn. “ Huynh....” – Chu Hạo Nhiên cứng miệng. .... “ Đến đây, Song Bình cô nương! Ta xin tặng cô cái trâm cài này của ta xem như vì đã nói rõ lòng ta” – Triệu Tử Thuyền gỡ chiếc châm cài trên đầu xuống, đưa cho Hoa Song Bình. “ Tỷ tỷ, đó là cái trâm mà tỷ thích nhất mà, sao tỷ lại cho cô ta mà không cho muội”- Lăng Triệu Vân ngóc đầu dậy, nhăn nhó nói “ Thôi nào! Trâm có rất nhiều! Ta muốn cảm tạ Song Bình cô nương, đa tạ cô” – Triệu Tử Thuyền nói ở dưới bàn tán “ Trời, đó không phải là cái trâm lúc nào mà Triệu Hoàng Hậu cũng mang sao? Đó là vật quý đấy” “ Ồ, Song Bình tiểu thư thật may mắn quá đi!” “ Cô ấy xứng đáng được nhận vì đã nói rõ nỗi lòng của chúng ta mà, lại là một bài thơ rất hay” “ đúng vậy” Lãnh Mạc Kỳ khẽ cười “ Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Cô gái này thật thú vị” ... Song Bình cười “ Đa tạ Hoàng Hậu... người có chắc?” – Song Bình lo lắng, nói Triệu Tử Thuyền cười “ Không sao đâu! Cô cầm lấy” “ Ưm... cám ơn người ạ!” – Song Bình cầm cây trâm về vị trí của mình .... Vòng thứ hai, bắt đầu! ... Những kiểu múa và các bài thơ của những tiểu thư .... Chu Hạo Nhiên và Vương Vân Phong ngáp “ Ôi, tưởng gì! Thua cả mấy cô ở kỹ viện nữa” “ Chán quá đi!” Tiêu Thiên Hàn vẫn im lặng Lãnh Mạc Kỳ khẽ cười nhìn Song Bình đang run, lo lắng đi tới đi lui!