Cô gái đến từ tương lai
Chương 13 : Lãnh mạc kỳ và hạo nhiên
( Chu Hạo Nhiên) ( à mọi người, đổi tên người một chút)Song Bình quay lại, cười “ Tỷ có hứa đâu nà. Thêm nữa, tỷ chỉ nói “không mặc thử” nghĩa là tỷ mặc thiệt, còn đòi gì nữa” – Song Bình tươi cười.
Dụ nhỏ này dễ quá, cơ mà cô chưa từng lừa gạt nói dối ai thành công được vì ăn nói quá sơ suất, quá dở. Giờ, lại có người tin. Haizz, tiểu Cúc muội đừng quá tin tỷ chứ, xin lỗi, tỷ phải đi thay đồ gấp để gặp mấy anh Soái Ca và chụp ảnh mấy ảnh lại làm kỉ niệm.
_Hiện tại, tiểu Cúc thở dài
“ Tỷ tỷ thật là, người ta chê tỷ quá trời. Sao tỷ vẫn bình thường bỏ qua thế? Thật là ngưỡng mộ tỷ quá đi.Cơ mà, muội phải đi theo tỷ kẻo tỷ phá gì sao. Đợi muội với” – Tiểu Cúc la lớn, nhảy xuống rồi chạy theo Song Bình đang bị cười chê quá trời như... người từ dưới đất chui lên.
Một phía của gốc cây trong cung đình, có một chàng trai mái tóc đen dài mượt như vải trơn, đôi mắt phượng mâu hẹp, sóng mũi cao dọc dừa với làn da trắng mịn mặc một bộ y phục màu đỏ đang cầm một nhánh che ngậm, nhìn phía Song Bình, khẽ cười “ Cô gái đó có phải là chủ khách quán Nụ Cười lừng danh đấy không?”
Một người khuỵu xuống kế bên nhìn đám đông, chàng trai cũng tâm cỡ chàng trai y phục đỏ, khẽ nói “ Đúng vậy thưa công tử. Chính là Hoa Song Bình, mười bảy tuổi. Nghe nói, bị mất tích gần một tháng nay đã trở lại.”
Người mặc áo đỏ khẽ cười cắn một nhánh tre, nhìn Song Bình “ Vậy sao? Mới tuổi trẻ vậy đã tài giỏi mà lại là nữ nhi, thật không tầm thường. Ta muốn xem cô ta có cái gì mà mọi người gọi là “Thần Tiên” Hi” – Người mặc áo đỏ cùng người mặc áo đen bên dưới, nhìn Song Bình khẽ cười “ Hôm nay là một ngày thích hợp để lột trần bộ mặt thật của một kẻ lừa bịp đây. Sẽ rất thú vị, ta thật mong nó quá” – Người mặc áo đỏ khẽ nhìn tán lá nói.
“ Người thật sự muốn làm sao? Vương gia?” – Người mặc áo đen nói.
Người mặc áo đỏ nhìn người mặc áo đen, nói “ Gọi công tử không được sao mà lại gọi là Vương Gia? Ngươi muốn để người ta biết thân phận ta?”
Người mặc áo đen vội nói “ Thuộc hạ không dám, chỉ là...thuộc hạ cảm thấy, cô gái đó sẽ giành thắng lợi đấy ạ”
Người áo đỏ cười lớn “ Vậy để ta xem, cô ta hay ta thắng? Ta hay cô ta phải nhục mặt? Để xem da mặt cô ta dày bao nhiêu?”
Người mặc áo đỏ cười, khuôn mặt diễm lệ tượng tạc biến mất chỉ trong một cú nhảy!
Tiệc hôm nay rất đông, được tổ chức trong vườn hoa đào của Hoàng Thái Hậu đã chăm sóc, không khí rất trong lành, mát mẻ dễ chịu.
Mỗi người đều dành nhau một chỗ ngồi dưới mỗi cây hoa anh đào để lắng nghe Hoàng Thái Hậu nói. Chia làm hai bên, ngồi ngay thẳng hàng thành từng lớp.
Song Bình và tiểu Cúc vừa đến, chỗ đã đủ hết. Ba lần vạch đổ xuống. “ Rốt cuộc... thì ta ngồi ở đâu?” thì bèn cùng tiểu Cúc ngồi chót, bỗng một cận vệ chạy lại, khấu kiến Song Bình.
“ Thưa tiểu thư Song Bình, chỗ của người không phải ở đây, người đi theo tôi. Còn nô tỳ của người, có thể ngồi ở đây!” – Nói xong, người cận vệ đi trước và Song Bình theo sau, thì Song Bình bèn kéo tay tiểu Cúc “ Không phải gia nhân, đây là muội muội của ta tên Lạc Như Cúc, tiểu Cúc. Đi theo tỷ”
Tiểu Cúc ngại bèn gỡ tay Song Bình ra, nói “ Tỷ tỷ, tỷ đi đi. Muội chỉ là người ở sao lại ngồi cùng chủ cơ chứ. Nhanh đi đi”
Song Bình nhíu mày “ Đi không?”
Tiểu Cúc lắc đầu quyết ngồi ở đây “ Tiểu Cúc không đi, tỷ tỷ lên đó đi nhanh, Hoàng Thái Hậu và mọi người đang nhìn đấy”
Nghe vậy, Song Bình quay lại thì thấy tứ phía đang nhìn và đợi mình, cô cười “ Ha... ha... xin lỗi. Muội đừng hối hận” rồi sau đó đi theo cận vệ.
Phía hai bên ồn ào bàn tán nói Song Bình “ Ả nô tỳ xấu xí này lại được Hoàng Thái Hậu để ý sao? Thật bất công. Ta muốn ngồi gần Lãnh Công Tử và Chu Công Tử, oa oa” – Mấy cô nàng bàn tán rối lên.
“ Im Lặng!” – Tiếng cận vệ hô lên, tứ phía đều im lặng thinh thích.
Song Bình được dẫn đi đến gần Hoàng Thái Hậu. Cô khẽ cúi đầu “ Khấu kiến hoàng thái hậu, chúc người an khang thịnh vượng”, Hoàng Thái Hậu tươi cười nhìn cô “ Miễn lễ, miễn lễ. Ta còn tưởng ngươi không đến nữa. Ha Ha, ngươi ngồi gần Triệu Tử Thuyền và Tây Thiên Y đi” – Hoàng Thái Hậu nói, quay sang nhìn Triệu Tử Thuyền và Tây Thiên Y.
Song Bình mở to mắt “ Đây là Tây Thiên Y sao? Đẹp quá! Đẹp từ đầu đến chân, như một đóa hoatrắng tuyệt đẹp, đẹp đến từng chi tiết luôn. Không ngờ, lại đẹp đến thế” – Song Bình thầm khen Tây Thiên Y.
Thiên Y thấy cô thì mỉm cười, cô giật mình cười lại rồi đi đến thì thấy... không còn chỗ.
What the hell? Tại sao lạihết chỗ nữa rồi!
Hoàng Thái Hậu rối lên “ A, chết rồi, ta xin lỗi. Lăng Triệu Vân...” – Hoàng Thái Hậu nói, một cô gái đáng yêu dễ thương đứng dậy “ Không, con muốn ngồi cạnh tỷ Thiên Y à. Cô nương ăn mặc quê mùa, cô đi chỗ khác đi, hết chỗ rồi” – Rồi ôm cánh tay Tây Thiên Y nũng nịu.
Hoàng Thái Hậu nổi nóng nhưng nhanh chóng dịu lại, cười “ Ta thật xin lỗi. Đứa bé này nó thích Tây Thiên Y, tối ngày cứ đeo theo. Ngươi sang ngồi cạnh Lăng Công Tử và Chu Công Tử đi, còn trống đấy” – Hoàng Thái Hậu chỉ chỗ trống, Song Bình nhìn theo thì thấy một cái ghế trống giữa hai... ông tướng cơ mà... đẹp thật.
Một người đẹp tựa thần tiên, dịu dàng ôn nhu uống chén trà. Mái tóc đen dài được buộc bởi một sợi vải màu tím như bộ đồ, như hòa lẫn vào tóc. Làn da trắng mịn màng, đôi mắt ôn nhu dịu dàng khẽ chớp với hàng lông mi dài, dày cong. Cánh mũi cao nhọn với một đôi môi anh đào ... đẹp đẹp. Nếu so với Lăng Thiên, quả là một trời một đất.
Thấy cô đang nhìn mình thì Lãnh Công Tử mặc áo tím dịu dàng cười làm trái tim cô xao xuyến, đẹp quá đi!
Còn người kế bên, lại khác hơn. Đẹp rất đẹp nhưng mà nét đẹp này là nét đẹp ngang tàng, bạo ngược thích trêu đùa mặc nguyên bộ đồ màu đỏ, quay sang nhìn cô nói “ Chỗ đây còn trống, sao cô nương không ngồi? Chẳng lẽ cô nương khinh thường bọn tôi sao?”
Nghe vậy xung quanh bắt đầu bàn tán.
Tên này... làm Song Bình khó chịu làm sao...
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
21 chương
35 chương
380 chương
108 chương
84 chương