Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ
Chương 41
"Nếu tình yêu của em giống như biển khơi
Vậy hẳn sẽ chẳng có đất liền
Nếu ví tình yêu của em giống như sa mạc
Thì tất cả những gì anh có thể thấy là cát
Nếu tình yêu của em giống như một vì sao, sẽ chỉ có ánh sáng
Và nếu tình yêu của em có cánh
Vậy em sẽ vút bay."
– Thirteen reasons why by Jay Asher.
EROS
Tôi định sẽ ngủ lại Philadelphia một đên nhưng tôi quyết định sẽ rút ngắn thời gian thỏa thuận với các nhà đầu tư. Tôi thậm chí còn từ chối tham dự bữa tiệc đặc biệt mà họ tổ chức cho tôi.
Những lời mà Jade nói với tôi sáng nay thật sự khiến tôi có cảm giác khó hiểu. Cảm ơn anh vì bó hoa. Sao anh lại biết em thích hoa hồng?
Hôm nay tôi không hề tặng hoa cho cô ấy. Và hoa hồng ư? Tôi thậm chí còn không hề biết rằng cô ấy thích hoa hồng. Mẹ nó.
Chỉ có duy nhất một người có thể gửi hoa hồng cho cô ấy. Một người hiểu cô ấy hơn cả tôi. Anh chàng bác sĩ.
Câu nói của Jade cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một cuộn băng bị lỗi. Joseph chưa bao giờ là bạn trai của em. Chỉ có em yêu anh ấy đơn phương. Nhưng bây giờ thì không còn như vật nữa. Anh ấy là một người bạn tốt.
Tôi tự hỏi cô ấy đã từng yêu anh ta nhiều tới mức nào? Tôi lắc đầu và thở dài. Tôi không tin vào những gì cô ấy nói. Có lẽ cô ấy chỉ nói vậy để cho tôi bớt giận.
Anh chàng bác sĩ đó trông khá sáng sủa với mái tóc màu vàng nổi bật. Trông anh ta giống hết với hình tượng anh hàng xóm trong các bộ phim của Disney hay trong mấy cuốn tạp chí dành cho phụ nữ. Các cô gái sẽ rất dễ bị thu hút bởi vẻ ngoài như một thiên thân của anh ta – trong đó có cả Jade.
Tôi vô cùng tức giận khi nhìn thấy họ ở cùng nhau tối hôm qua. Trông họ thật thoải mái. Tôi thật sự muốn xé xác anh ta ra, cho anh ta nếm thử mấy cú boxing của tôi.
Anh chàng bác sỹ đó là một mối nguy hại đối với mối quan hệ giữa tôi và Jade. Tôi cần phải xóa sổ anh ta khỏi cuộc sống của cô ấy.
Tôi yêu cầu Donovan điều tra kỹ lưỡng về bác sĩ Joseph Nevin. Để có thể thu thập càng nhiều thông tin của anh ta càng tốt. Tôi biết được rằng anh ta từng là hàng xóm của gia đình Jade trong gần 10 năm. Anh ta rất gần gũi với họ, đặc biệt là Jade.
Khi Joseph Nevin tốt nghiệp đại học và vượt qua ký kiểm tra, anh ta đã tới Nam Phi làm tình nguyện viên chữa trị cho những người dân ở đó. Một vài tháng sau, anh ta nhận được học bổng tại Canada và tốt nghiệp với bằng loại ưu. Sau đó anh ta vượt qua kỳ thi tuyển lên bác sĩ và làm việc tại trạm xá của trường, nơi anh ta gặp bác sĩ Mary Rose Hotchkins, vị hôn thê của anh ta. Hôm qua lẽ ra là ngày cưới của họ. Gia đình và bạn bè hai bên đều vô cùng sửng sốt khi biết tin họ chia tay và hủy lễ kết hôn.
******
Tôi vội vàng ký hết các hợp đồng kinh doanh, rút ngắn thời gian bàn bạc về các thỏa thuận để có thể bay về New York và tới nhà Jade lúc 7h. Tôi quyết định sẽ làm cho cô ấy bất ngờ.
Ngay khi trực thăng hạ cánh xuống sân thượng tòa nhà Petrakis, tôi lập tức đi về phòng, thay quần áo và tắm rửa.
Phải mất một lúc tôi mới quyết định được trang phục cho mình. Tôi nhìn qua nhìn lại tủ quần áo, mở tất cả các ngăn kéo. Sang trọng – thường phục – bụi bặm.
Tôi chưa bao giờ phải đắn đo suy nghĩ nên mặc gì như lúc này. Thường thì tôi sẽ chỉ lấy và mặc một cái áo phông bất ký mà tôi thích. Suy nghĩ vầ mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy thật mất thời gian.
Nhưng hiện tại đã gần 5 phút và tôi vẫn chưa thể quyết định được nên mặc gì. Tôi muốn làm Jade vui lòng. Tôi muốn cô ấy nhìn tôi giống như... Gì nhỉ? Hoàng tử quyến rũ của cô ấy? Hay chàng kị sỹ trong bộ áo giáp bóng loáng?
Well, tôi cũng không biết nữa.
Nhưng tôi muốn cô ấy thích tôi. KHÔNG... Không chỉ THÍCH. Đó không phải là tất cả những gì tôi mong muốn từ cô ấy
Tôi muốn cô ấy phải yêu tôi say đắm, như là cô ấy không thể sống nếu thiếu tôi. Tôi muốn cô ấy xem tôi như người đàn ông của mình – một người luôn ở bên cạnh cô ấy, một người sẽ cứu giúp cô ấy khỏi mọi rắc rối, phiền muộn, một người sẽ không bao giờ rời bỏ cô ấy dù cho có chuyện gì xảy ra.
Tôi muốn là hiện tại của cô ấy, là tương lai của cô ấy. Đúng vậy, tương lại của cô ấy. Tôi không thể chịu nổi suy nghĩ khi phải sống thiếu Jade – khi hợp đồng của chúng tôi kết thúc. Nỗi đau đánh mất cô ấy sẽ xé nát trái tim tôi mất.
Tôi thích mọi điều thuộc về Jade và tôi luôn nhớ tới cô ấy mỗi ngày. Tôi đếm từng giờ từng phút để được ở bên cô ấy.
Đúng vậy. Tôi chưa bao giờ điên cuồng như vậy vì một người khác trước đây – còn với Jade, tôi không thể nào giải thích được. Thế giới của tôi dường như xoay quanh cô ấy. Mọi quyết định mà tôi đưa ra, tôi đều liên hệ nó với cô ấy. Thậm chí những kế hoạch tương lại của tôi cũng luôn có mặt cô ấy.
Chúa ơi, tôi điên rồi... và điều tệ nhất đó chính là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy ngày càng sâu đậm lên mỗi ngày.
Tôi hôm qua, tôi suýt nữa đã nói ANH YÊU EM với cô ấy. Mẹ nó.
Tôi gầm lên bước hẳn vào trong phòng thay đồ và thắt chặt lại ca-ra-vát. Tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Giống như thể tôi vừa bị bóng đập vào đầu vậy.
Có lẽ tôi đã yêu Jade. Trước đây, tôi chưa bao giờ bị một người phụ nữ nào thu hút tới vậy. Nó giống như một nỗi ám ảnh. Nó hoàn toàn làm xáo trộn cuộc sống của tôi. Chúa ơi, tôi thật sự yêu Jade rồi sao?
Tôi gầm lên và ngồi thụp xuống ghế. Hiện thực như vừa giáng cho tôi một cú điếng người.
Chúa ơi... Đúng vậy, chắc chắn là tôi đã yêu Jade. Tôi yêu cô ấy... Tôi thật sự yêu cô ấy.
Mọi thứ về cô ấy đều khiến tôi phát điên, yêu cô ấy đến phát điên. Một sự điên cuồng ngọt ngào mà tôi không thể nào sống thiếu.
Tôi cảm thấy như bị đánh bại... mệt mỏi khi cứ phải đấu tranh với cảm giác của bản thân dành cho cô ấy. Đã đến lúc ồi. Đã đến lúc đầu hàng, thừa nhận và từ bỏ. Nó có ích gì đâu cơ chứ? Nó chỉ khiến tôi thêm mệt mỏi và khổ sở cho tới hết đời.
Tôi nay, tôi sẽ nói với cô ấy tình cảm thật sự mà tôi dành cho cô ấy. Tôi yêu cô ấy – và nếu cô ấy không yêu tôi, tôi sẽ không dừng lại, tôi sẽ cho cô ấy mọi thứ để cô ấy có thể học cách đáp trả tình cảm của tôi. Tôi sẽ đợi, cho dù là mãi mãi tôi cũng sẽ đợi. Tôi sẽ không từ bỏ.
Tôi rên rỉ và mở tủ quần áo ra một lần nữa. Cuối cùng tôi quyết định mặc một chiếc áo sơ mi bò tay dài màu xanh nhạt và một chiếc quần bò màu xanh biển. Tôi săn ống tay áo lên qua khủyu tay và không cài khuy đầu tiên.
Đúng 7h tối, tôi có mặt tại nhà Jade. Tôi rất nóng lòng muốn nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy. Nhưng tôi cũng vô cùng lo lắng nữa. Tôi sợ rằng cô ấy sẽ hoảng loạn hoặc buồn phiền. Well, tối nay tôi phải nói với cô ấy cho dù cô ấy có phản ứng như thế nào đi nữa. Tôi cần phải thổ lộ lòng mình.
Ai biết được, nhỡ đâu cô ấy cũng yêu tôi. Nếu vậy tôi sẽ là người đàn ông may mắn nhất trên đời. Tôi cần phải lạc quan hơn về điều đó.
Tôi mua cho cô ấy một bó hoa hồng. Cô ấy nói đó là loài hoa mà cô ấy yêu thích và dĩ nhiên là cả sâm panh nữa. Để chúc mừng chúng tôi về gì nhỉ? Tình yêu? Well, tôi thật sự hy vọng là như vậy.
Tôi không phải người tin vào tình yêu. Nhưng có vẻ như quan điểm của tôi về điều đó đã thay đổi kể từ khi tôi gặp Jade. Tôi bắt đầu để ý hơn tới mấy họa tiết trái tim, hoa, bữa tối dưới ánh nến, thơ ca... thậm chí là cả Shakespear nữa. Ôi Chúa ơi.
Tôi nhấn chuông cửa và Jade vội vã mở cửa ra. Tôi tự hỏi sao cô ấy lại phải thở hổn hển như vậy. Mắt cô ấy trợn trọn vì ngạc nhiên, trông cô ấy có chút nhợt nhạt còn son môi thì bị nhòe. Chuyện gì đang diễn ra vậy?
"Ngạc nhiên chưa" Tôi cười và đưa cho cô ấy bó hoa hồng.
"Ồ, anh đây rồi" Cô ấy ho nhẹ sau đó cười lại với tôi "Cảm ơn anh" Cô ấy cầm lấy bó hoa và ngửi chúng.
"Và dĩ nhiên rồi, sâm panh nữa."
"Sâm panh? Chúng ta sẽ ăn mừng gì sao?"
"Đúng vậy, em yêu." Tôi ôm lấy Jade và hôn lên má cô ấy "Anh nhớ em. Thêm vào đó thì chúng ta cần nói chuyện."
"Về điều gì?"
"Về tương lai của chúng ta." Tôi trêu trọc.
Tôi ấy cười và ôm chặt lấy tôi như thể sợ tôi sẽ đi mất. Nó khiến cho tôi cảm thấy rằng cô ấy cũng muốn tôi, cũng yêu tôi. Tôi không thể không suy nghĩ tích cực về kết quả của cuộc nói chuyện của chúng tôi đêm nay
Tôi nhận ra có ai đó đang di chuyển. Là anh ta. Vẫn là gã tóc vàng mà tôi muốn giết tối qua. Anh chàng bác sĩ. Joseph Nevin.
"Anh ta đang làm cái quái gì ở đây vậy?" Tôi hỏi Jade. Tôi cô gắng hết sức để giữ cho giọng mình bình tĩnh. Cơn giận giữ như bùng cháy trong tôi.
Jade ngay lập tức rời khỏi vòng tay tôi "Mẹ mời Joseph tới ăn tối. Giống như ngày xưa. Anh ấy là hàng xóm của chúng em ở New Jersy. Anh ấy cũng giống như một thành viên trong gia đình vậy."
Chúng tôi đi lại gần phía anh ta và tôi nhận ra môi anh ta có dính son. Tôi nhìn môi Jade sau đó lại nhìn môi anh ta. Chó chết! Họ đã hôn nhau trước khi tôi tới.
Tôi thật sự bùng nổ. Tôi phát điên lên vì ghen.
Anh ta chỉ là hàng xóm? Một thành viên trong gia đình? Cô ấy đang đùa với tôi chắc? Vì Chúa, họ đã hôn nhau!
"Eros, em muốn anh gặp Joseph. Anh ấy là bạn của em từ hồi nhỏ. Joseph, đây là Eros, vị hôn phu của em."
Tôi gật đầu với anh ta và anh ta cũng gật đầu lại.
"Ah,... xin phép. Em phải kiểm tra xem thức ăn đã sẵn sàng chưa. Hãy cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
"Okay." "Chắc chắn rồi." Tôi và anh chàng bác sỹ cùng lên tiếng.
Jade cầm chai rượu tôi mua và tiến về nhà bếp.
Ngay khi cô ấy rời đi, tôi nhìn anh ta đầy tức giận "Anh hôn người phụ nữ của tôi."
Anh ta cười khẩy, cắn nhẹ môi dưới "Ya, rất ngon, tôi rất thích vị dâu tây."
Thằng khốn! Tôi muốn đánh chết hắn ta ngay lúc đó. "Tránh xa cô ấy ra" Tôi nghiến răng "Tôi cảnh cáo anh. Nếu anh dám qua mặt tôi, anh sẽ phải gánh chịu hậu quả đấy."
"Whoaaa, quý ngài khéo léo. Ngài không dọa được tôi đâu. Jade là của tôi."
"Anh đang tự chuốc lấy phiền phức cho mình đấy. Trốn khỏi vị hôn thê của anh và định cướp của tôi ư?" Tôi gằn từng chữ
"Chẳng phải anh cũng vậy sao? Tôi hiểu là anh định kết hôn với cô Stella Valiente" Mắt hắn ta nhìn tôi đầy giận dữ.
"Thông tin của anh sai rồi. Anh không nên đọc mấy tin tức vớ vẩn ở mấy tờ báo lá cải như vậy. Tôi cứ tưởng anh là người thông minh cơ đấy. Tsk. Tsk. Thật ngu ngốc. KHổ thân các bệnh nhân của anh" Tôi cười, điều đó khiến hắn ta trở nên tức giận hơn.
Đột nhiên hắn ta đấm vào mặt tôi. Mẹ nó. Tôi không để ý. Nó khiến tôi bị mất thăng bằng và ngã xuống ghế. Nhưng tôi đã bật dậy ngay lập tức. Hàm của tôi bị đau và tôi phải massage để giảm đau.
"Anh muốn đánh nhau ư? Không phải ở đây. Chúng ta có thể ra ngoài. Hãy tôn trọng Jade và gia đình của cô ấy." Tôi đứng dậy và đẩy hắn ra.
Nhưng hắn lại định đấm cho tôi một phát nữa. Lần nay, tôi túm lấy cổ tay hắn bằng tay trái và ngay lập tức đấm vào mặt hắn.
Hắn ngã xuống sàn. Hắn ta quẹt môi bằng tay và la lên khi nhìn thấy máu "Mẹ kiếp." Sau đó hắn lảo đảo đứng dậy. Hắn vớ lấy lọ hoa trên bàn.
"Không, đừng làm thế"
Hắn định ném lọ hoa về phía tôi nhưng Jade đột nhiên xuất hiện
"Hi, um... Thức ăn đã sẵn sàng rồi. Đến lúc ăn tối rồi." Cô ấy nói và cười với chúng tôi. Sau đó cô ấy nhận thấy tay bác sĩ đang cầm lọ hoa. Cô ấy hoảng hốt "Anh đang làm gì với lọ hoa thế?"
"Ah... Anh chỉ đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoa hồng và cả lọ hoa nữa. Chúng thật đẹp." NEvin ho và đặt lại lọ hoa lên bàn.
Tôi cười khẩy và lắc đầu, khiến cho Nevin càng trở nên tức giận.
Chuông cửa reo lên và em gái Jade, Sapphire bước tới cùng với em họ tôi, Kobe
"CCauaj đang hẹn hò với con bé thật đấy à?" Tôi thì thầm " nó vẫn còn là một đứa trẻ."
"tháng tới cô ấy sẽ tròn 18 tuổi. Đừng ra vẻ như bố của ấy thế chứ" Kobe vỗ vào lưng tôi.
"Đừng làm tổn thương hay khiến con bé phải khóc."
"Thư giãn đi người anh em, anh hiểu em mà, em là một chàng trai tốt." Kobe cười ngoác miệng.
"Từ lúc nào?" Tôi nhìn Kobe đầy khó hiểu "Anh nghiêm túc đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé thì cậu sẽ phải giải quyết với anh đấy."
"Em biết em đang làm gì mà. Em 20 tuổi rồi, có phải 10 tuổi nữa đâu. Okay?"
Cuối cùng mẹ của Jade cũng ngồi xuống bàn. Bà mặc một chiếc váy màu đỏ với giày cao gót. Trông bà rất khác. Rạng rỡ và nổi bật hơn. Bà thậm chí còn trang điểm nữa. Tôi tự hỏi tại sao?
Sau đó, tôi đã hiểu được lý dó. Chuông cửa lại vang lên và vị khách cuối cùng cũng đã tới. Đó là Donovan.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
81 chương
10 chương
252 chương
69 chương
109 chương