"Anh giống như một tên trộm lẻn vào ban đêm và trộm mất trái tim em. Em đã không kịp phòng bị gì. Em đã hoàn toàn rơi vào bể tình của anh dù em không hề cố ý. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Em yêu anh, bây giờ và mãi mãi." —- The thief JADE "Jade đâu?" Tôi nghe bà Nina Petrakis thì thầm với con trai bà ngay khi chúng tôi bước vào phòng. "Cô ấy đang ở trước mặt mẹ đây" Eros cười. "Jade? Ý con là...Jade? Có thật là con không? Trông con thật xinh đẹp." Bà ngay lập tức ôm lấy tôi, hôn lên má tôi. "Ta xin lỗi con yêu, ta đã không nhận ra con." Ngay lập tức tôi bị vây quanh bởi mấy người nhà Petrakis đang vô cùng ngạc nhiên trước sự "lột xác" của tôi. Họ nhìn tôi chằm chằm từ đầu tới chân. Một vài người còn cố chớp mắt lịa lịa để đảm bảo rằng đó là tôi. Mặt tôi nóng bừng và tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trời ạ, giá mà có một cái lỗ cho tôi chui xuống. "Chuyện gì đã xảy ra với mái tóc đen của cô vậy?" Em họ Eros, Cassandra hỏi "Cô nhuộm à?" "Không....ummmm...er...." "Đó là màu tóc tự nhiên của cô ấy. Trước đây cô ấy luôn đội tóc giả. Đừng hỏi gì về chuyện đó nữa, được chứ?" Eros nói cộc lốc, khiến mọi người đều phải nuốt hết hàng loạt câu hỏi về sự thay đổi đột ngột của tôi.Tôi mừng là anh ấy đứng về phía tôi. Anh ấy đã giúp tôi thoát khỏi sự tò mò quá mức của mọi người và bảo vệ tôi. "Ta biết rằng con thật sự rất xinh đẹp, Jade ạ, chỉ là con không muốn cho người khác thấy điều đó thôi." Bà của Eros, bà Karina Anderson nói. "Cảm ơn bà, bà Anderson" "Em thật lộng lẫy. Thảo nào Eros lại giữ chặt em tới vậy. Anh ta biết về vẻ đẹp thật sự của em. Chúa ơi...Anh ta thật may mắn." Paul lẩm nhẩm. "Giờ thì ta đã hiểu sao nó lại thích thú với con tới vậy, kể cả café của con pha." Ngài Markos Petrakis cười, nhìn vào đôi bàn tay nắm chặt của tôi và Eros. "Thấy chưa Nina? Ta đã đúng. Ta đã bảo rằng giữa hai đứa nó có vấn đề mà." Bà Anderson Nói đầy phấn khích. "Yeah, có vẻ như chúng còn không thèm che giấu nữa rồi." Bà Petrakis đáp. "Không ai có thể giấu được cảm xúc của mình trong tình yêu mãi được" Claudia, em gái bà Petrakis nói "Đúng không?" Bà tiếp tục, vừa nói vừa nhìn chồng mình, ông Raymund. "Đúng vậy. Cháu sẽ muốn nói cho cả thể giới biết điều đó." Ông Raymund đồng tình. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, Eros nhìn tôi cười đầy dịu dàng. Tôi có cảm giác rằng anh ấy đang khá thích thú với tình huống hiện tại. "Thật kỳ lạ" Tôi thì thầm. Sau đó anh ấy kéo tôi ra phía ban công. "Thư giãn đi." Anh ấy cúi đầu gần tới mức tôi có thể cảm nhận được sức nóng của cơ thể anh ấy cũng hương vị đàn ông đầy quyến rũ. Đầu óc tôi như quay cuồng, khiến mọi lý trí suy luận của tôi đều hoàn toàn biến mất và chết tiệt, cơ thể phản bộ của tôi cứ run lên như bị cảm lạnh. Tôi lùi lại một bước, tim tôi như đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Mọi thứ thuộc về anh ấy đều khiến tôi run rẩy. "Em không thể. Chân em đang run lẩy bẩy đây." Tôi ngạc nhiên bởi chính lời nói quá mức thật thà của mình. Tôi cắn môi để ngăn mình nói thêm. "Em có thể." Tay anh ấy chạm vào tấm lưng trần của tôi. Tôi không tránh khỏi giật mình vì điều đó. Anh ấy nhận ra và cười với tôi " Tôi đã nói với em rồi. Chúng ta nên luyện tập thường xuyên hơn để em có thể quen với sự đụng chạm của anh – với nụ hôn của anh." Tôi nhìn anh ấy chằm chằm. Trông anh ấy có vẻ rất vui. "Đừng nhìn tôi như vậy" "Như vậy?" "Trông em vô cùng khêu gợi khi làm thế" Khêu gợi? Tim tôi lại đập thình thịch đầy ngu ngốc. Bình tĩnh lại đi, Jade. Tập tủng nào. Tôi tự nhủ. Tôi hắng giọng, hít thật sâu "Em đang bực mình. Anh không thấy à? Anh ấy cười – dịu dàng và nồng ấm. "À! Em đang tức giận sao. Tôi lại nghĩ rằng ánh mắt em đang nói ‘hãy tới và hôn em đi’ cơ." "Cái gì?" "Em biết không, em làm tôi nhớ tới con mèo mà tôi nuôi khi còn nhỏ. Màu mắt nó cũng giống hệt như màu mắt của em." "Hừm, hy vọng là anh cũng bị nó cào không ít lần." Thái độ của anh ấy đột nhiên thay đổi. Anh ấy nhíu mày và cười đầy trêu chọc "Đúng vậy và tôi cũng mong rằng em sẽ không cào tôi nếu như tôi làm như vầy". Tay anh ấy lướt từ cổ tới cằm tôi, còn tay kia thì kéo tôi lại và ép chặt tôi vào cơ thể của anh. Tôi cứng đờ và há hốc mồm vì sự tiếp xúc đột ngột. Tôi cố gắng để thoát ra nhưng không được, anh ấy quá khỏe. "Đừng cố giãy giụa nữa, họ đang nhìn chúng ta kìa." Tôi nhìn vào bên trong qua cánh của kính nhưng trông mọi người đều đang bận rộn trò chuyện và ăn uống. Họ dường như không hề để ý tới chúng tôi. "Buông em ra" Tôi nói đầy tức giận. "Dĩ nhiên rồi sau khi chúng ta học xong bài học số 2" Ánh mắt anh ấy trông hết sức gian tà. "Em nói là em học xong rồi..." Mấy lời nói cuối cùng của tôi hoàn toàn bị nuốt mất khi anh cúi xuống và chạm vào môi rôi Tôi hoàn toàn hóa đá, trái tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực bởi nụ hôn của anh ấy. Rất ấm áp và ngọt ngào... giống như thuốc phiện vậy. Mùi của anh ấy, hương vị của anh ấy, tất cả cùng hòa quyện khiến tôi hoàn toàn quên mất mình là ai... và tôi sợ rằng đến tên mình tôi cũng không nhớ nổi nữa. Nụ hồn này hoàn toàn khác với những nụ hôn trước đó, nó khiến bụng dưới của tôi như cuộn lên. Đôi môi dịu dàng của anh ấy khiến toàn thân tôi như bốc cháy. Tôi dần dần đáp trả lại anh, mở miệng mình đều lưỡi anh có thể tiến vào khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng tôi – Nụ hôn của anh hết sức dịu dàng và chậm dãi. "Dâu tây". Anh ấy nói "Gì cơ?" Đầu tôi quay cuồng hệt như vừa đi tàu lượn. Anh ấy nói gì cơ? Tôi mở măt và thấy anh ấy đang nhìn tôi chằm chằm "Môi em có vị dâu tây." "Ồ. Đó là... đó là vị của son môi." Tôi nhận thấy rằng tay mình đang vòng qua cổ của anh ấy.Tôi cố gắng đứng thẳng dậy nhưng chân tôi chẳng còn chút sức lựa nào. Chúa ơi, nếu anh ấy thả mình ra lúc này thì mình sẽ ngã mất. Tôi dần bình tĩnh lại sau đó thu tay về và lùi lại phía sau. Tại sao tôi lại đáp trả nụ hôn của anh ấy. Giờ thì tôi gặp rắc rối lớn rồi. Tôi đã rơi quá sâu vào trong bể tình của anh ấy.. mỗi ngày qua đi tình cảm đó lại càng trở nên sâu đậm hơn. "Ngài có vẻ rất thích thú với trò vờ vịt này đấy, ngài Petrakis. Còn tôi thì KHÔNG." "Ồ, vậy là giờ em lại gọi tôi là ngài Petrakis cơ à? Tôi có cần phải nhắc em nhớ rằng em tình nguyện làm điều này không? Đã quá muốn để rút lại rồi." "Không. tôi không định thay đổi quyết định." Tôi nói với anh ấy. Tôi không thể rút lui, tooi cần tiền để nuôi gia đình. "Vậy vấn đề của em là gì? Đóng giả như một cặp đôi thật sự cũng là một phần của kế hoạch. Mọi người đều biết rằng chúng ta đã đính hôn và tay em cũng đã đeo nhẫn rồi." Tôi nhìn vào chiếc nhẫn kim cương đang được đeo trên ngón tay mình, tôi đã cố gắng giấu nó khi bước vào nhà Petrakis, để không ai nhìn thấy nó. Viên kim cương rất to và đẹp... và tôi chắc rằng nó rất đắt.Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi đeo nó bởi cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là một cuộc thoả thuận – Chiếc nhẫn chỉ như một đồ trang sức chứ không phải biểu tượng của một tình yêu vĩnh cửu. "Mọi thứ quá nhanh chóng. Em chỉ cần chút thời gian để làm quen với nó." "Xin lỗi em yêu, nhưng chúng ta không có đủ thời gian." Anh ấy cười đầy mỉa mai. Tôi thởi dài. Tôi rất ghét hoàn cảnh hiện tại của mình. Giá mà mọi thứ là thật... đính hôn... đám cưới... tình yêu và lãng mạn... hạnh phúc mãi mãi về sau. Nhưng chú rể của tôi không phải một chàng hoàng tử quyến rũ. Anh ấy không tin vào tình yêu, chuyện cổ tích hay hạnh phúc mãi mãi. Anh ấy không có thử gọi là tế bào lãng mạn. Anh ấy giống như một chiếc máy, một con robot... hoặc một sinh vật đến từ hành tinh khác... không, chắc không phải, kể cả người ngoài hành tinh cũng biết yêu mà. "Jade, mọi chuyện không tệ tới vậy đâu, tôi hứa. Tôi không phải quỷ." Không, anh đúng là một con quỷ mà. Một con quỷ với vẻ ngoài đẹp tới mức mà không một người phụ nữ nào có thể kháng cự được. "Em biết... và em cũng không sợ anh" "Hừm, thật nhẹ nhõm. Tôi hứa, chúng ta sẽ thật từ từ. Theo những gì em muốn. được chứ?" "Okay." "Eros, họ tới rồi." Tôi nghe Paul nói. Eros gật đầu và đuổi Paul đi ngay lập tức. "Đi nào, vào trong. Tôi có một bất ngờ nho nhỏ dành cho em." Anh ấy đưa tôi vào phòng, để tôi ngồi xuống sofa và tập trung mọi người lại. "Nhắm mắt vào đi Jade" Paul cười phá lên. Sau đó tất cả mọi người cùng cười. "Sao thế?" Tôi hỏi Eros "Đó là một bất ngờ dành cho em. Lại đây, nhắm mắt lại nào." Anh ấy ngồi xuống sofa bên cạnh và cầm lấy tay tôi. Tôi cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người bởi sự tiếp xúc ấy. Tôi nhận ra rằng Eros nói đúng. Tôi cần phải quen với sự đụng chạm của anh ấy để thôi hành xử như một con bé mới lớn mỗi khi chúng tôi tiếp xúc. Tôi nhắm mắt lại. Sau đó tôi nghe anh ấy nói " Hãy đếm từ một tới mười sau đó em có thể mở mắt." Tôi bắt đầu đếm, và mọi người cũng vậy "Mười, chín... năm... hai, một" Tôi nghe thấy có tiếng ồn ào. Sau đó tôi mở mắt. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ và Sapphire đang đứng ngay trước mặt tôi. "M...mẹ? Saph?" Tôi đứng bật dậy và ôm lấy hai người họ. Mọi người thích thú trước phản ứng của chúng tôi, một vài người vỗ tay, những người khác thì yên lặng nhìn chúng tôi đầy vui vẻ. "Trông con rất đẹp. Mẹ mừng vì cối cùng con cũng thoát khỏi vỏ bọc của mình." "Cảm ơn mẹ. Con tưởng mẹ đã tới lớp Kinh Thánh rồi?" "Mẹ tới rồi, nhưng mẹ đã về sớm." Tôi nhìn mẹ. Bà đang mặc chiếc váy satanh màu be mà tôi đã mua tặng hồi Giáng sinh năm ngoài cùng với đôi cao gót tôi đã đi hôm đám cưới Chloe. Bà thậm chí còn trang điểm nữa. Trông bà vô cùng giarn dị và xinh đẹp. Tôi mừng vì bà đã cô agwsng để ăn diện cho buổi tối hôm nay. "Eros đã gọi cho mẹ vào sang nay để mời chúng ta tới ăn tối. Donovan đã tới đón mẹ và Sapphire." Tôi nhìn Eros và anh ấy đang cười với tôi. Tôi nói cảm ơn với anh ấy. Sau đó toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn lên Sapphire, con bé đang mặc một chiếc váy màu hồng, hết sức xinh đẹp với bộ tóc giả và cả những phụ kiện khác nữa. Trông con bé giống như một công chúa vậy. Tôi rời khỏ vòng tay mẹ khi Eros đặt tay lên lưng tôi "Jade" Anh ấy nói Tôi không biết điều gì đã xảy ra hay ai là người đã bắt đầu trước nhưng tôi đột nhiên ở trong vòng tay của anh ấy. Mọi người đều nhìn chúng tôi đầy phấn khích. "Cảm ơn anh vì món quà bất ngờ." Tôi thì thầm Anh ấy nghiêng đầu và đặt lên trán tôi một nụ hôn thật nhẹ "Tất cả đều dành cho em. Đã đến lúc chúng ta thông báo về lễ đính hôn rồi." Tôi nhìn mọi người trong phòng đang nhìn chúng tôi chằm chằm đầy tò mò – Trông họ hết sức vui vẻ. Eros và tôi muốn họ tin tằng chúng tôi đang yêu nhau – và có vẻ như chúng tôi đã thành công. Mẹ và Sapphire cười với chúng tôi – ánh mắt họ ngập tràn hạnh phúc. Tôi biết họ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi và Eros. Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy tôi như vậy. Chắc hẳn họ đã hoàn toàn tin rằng tôi và Eros thật sự yêu nhau. Eros hắng giọng và tất cả mọi người đều chăm chú nhìn anh ấy. "Chúc mọi người một buổi tối tốt lành. Tối nay là một buổi tối rất đặc biết đối với tôi và Jade. Tôi mời tất cả mọi người tới đấy bởi chúng tôi cần thông báo một chuyện. Anh ấy cười, nâng bàn tay đeo nhẫn của tôi lên và hôn lên nó. "Chúng tôi đã đính hôn" "Whoaaaaaa!" "Anh ấy nói gì cơ?" "Thật sao?" "Wow!!!!!" "Ồ! Rất mừng cho hai người" "Chúc mừng!" Tôi nghe thấy phản ứng khác nhau của tất cả mọi người. Nhưng tất cả đều rất thích cực. Từng người một ôm lấy tôi và Eros, chúc phúc cho chúng tôi. Tôi để họ xem chiếc nhẫn đính hôn và họ đều trầm trồ trước vẻ đẹp của nó. Mẹ và Sapphire là những người cuối cùng tới chúc mừng chúng tôi. "Vậy đó là lý do mà chúng ta ở đây. Để chúc phúc cho lễ đính hôn của con." "Đúng vậy mẹ. Con hy vọng là mẹ có thể chịu được bất ngờ này." "Dĩ nhiên rồi, tim mẹ không yếu như trước đâu." "Tạ ơn Chúa." "Giá mà cha con ở đây để chứng kiến ngày hôm nay." "Cha ở đây mà mẹ. Cha luôn ở đây." Tôi nói với mẹ, cố gắng để không rơi nước mắt. Mẹ tôi gật đầu. Tôi biết bà cũng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Chị thật kín tiếng đấy Dee. Chị đã qua lại với anh Eros bao lâu rồi hả?" Dee hỏi tôi "Không lâu lắm" "Chắc chị phải yêu anh ấy lắm mới quyết định cho anh ấy thấy con người thật của chị." Con bé cười khúc khích. "Yeah, chắc vậy" "Em rất mừng cho chị Dee à. Em không biết cảm giác yêu một ai đó sẽ thể nào. Giá mà em có thể sớm gặp được chàng hoàng tử của mình. Em muốn biết tình yêu thật sự là như thế nào." Sapphire ôm lấy tôi "Rồi em sẽ biết thôi. Em vẫn còn trẻ mà, mới 17 tuổi" "Em sắp 18 tuổi rồi, vài tháng nữa thôi." Con bé lại cười khúc khích " Aweeee. Em cứ tường chị sẽ không bảo giờ quên được anh Joseph cơ. Thật mừng vì chị đã làm được." "Suỵt,,, đừng nhắc tới anh ấy ở đây" Tôi thì thầm "Dee" Con bé thì thầm "Chàng trai mặc chiếc áo sơ mi màu xanh kia là ai vậy?" ""Đó là Kobe Lasris, em họ của Eros. Sao vậy?" "Em thấy anh ấy cứ nhìn em chằm chằm" "Ồ... Cử xử cho đàng hoàng đi Saph."