Về mặt khoa học, tình yêu là môt phản ứng hoá học của bộ não với một người khác. Đồng tử mắt giãn rộng, tim đập nhanh và não bộ hoạt động hết công suất. Về mặt tình cảm, tình yêu đích thực là khi hai tâm hồn cùng hoà hợp. Không một lý do. Tất cả chúng ta đều biết tình yêu là gì. Nhưng hầu hết chúng ta đều không biết cách để yêu. EROS "HÃY NÓI VỚI CÔ ẤY. Cậu không thể cứ như thế mãi được." Rod Brent khuyên tôi. Anh ấy là đội trưởng đội vệ sĩ tại toà nhà Petrakis và là anh em họ của chú tôi, Raymund. Với tôi anh ấy cũng giống như người trong nhà và anh ấy còn là một người bạn thân thiết của Donovan. Tôi đấm mạnh vào bao cát. "Arrrgggghhhh". Tôi kêu lên và liên tục đấm đá hết lần này tới lần khác vào bao cát. "TÔI KHÔNG THỂ". Tôi gần như hét lên. Tôi thở hổn hển, hết hơi vì sử dụng quá nhiều sức. Tôi hít sâu, khôi phục năng lượng, sẵn sàng tiếp tục tấn công đối thủ của tôi, túi cát màu đỏ. "Anh biết rằng tôi không thể. Tôi đã quá mất mặt vì đã hôn cô ấy. Tôi không thể mất mặt thêm lần nữa được." "Nhưng cô ấy cũng thích cậu" Donovan nói. Anh ấy đang ngồi uống cafe cùng Rod ở góc phòng tập. "Cô ấy chỉ thích tôi với cương vị của môt nhân viên đối với cấp trên của mình. Không hơn không kém." "Anh không hiểu sao cậu cứ phải phức tạp hoá vấn đề lên để làm gì. Hãy cứ nói với cô ấy rằng cậu thích cô ấy. Thế thôi." Rod là một người rất ngoan cố và to mồm. Anh ấy có những nguyên tắc và triết lý sống riêng. "Cô ấy sẽ hoảng sợ và rời bỏ tôi một lần nữa mất. Cô ấy rất quan trọng đối với tôi. Tôi không thể làm việc mà không có cô ấy được" "Thấy không. Cậu đang quá phụ thuộc vào cô ấy rồi đấy. Từ cafe, caravat, thời gian biểu cho tới mấy cuôc họp kinh doanh,... Tất cả mọi thứ. Anh e rằng lần tới cậu sẽ nói rằng cậu không thể sống thiếu cô ấy mất." Donovan nói. "Chắc bây giờ cậu ta đã không thể sống thiếu cô ấy nữa rồi. Cậu ta rơi vào bể tình rồi." Rod nói với Donovan và cả hai bọ họ cùng cười phá lên. M* kiếp! Hai tên khốn này đang cười vào mặt tôi. "Này, một câu nữa đây, hai người bị sa thải." "Ầyyyyy. Cậu không thể doạ bọn anh bằng chuyện đó nữa đâu nhóc ạ. Anh đã miễn dịch với nó rồi." Rod ngừng cười và tỏ ra nghiêm túc "Cậu biết không... Cậu đã yêu cô ấy rồi nhưng cậu lại không chịu chấp nhận điều đó. Bởi cậu đã dùng cái đầu để khống chế trái tim rồi. Tình yêu không thể dùng lý luận và số liệu hay kế hoạch chiến lược được đâu. TÌNH YÊU... Không phải là suy nghĩ mà là CẢM GIÁC." Rod vỗ ngực. "Đúng vậy. Nó kết nối mọi người, giống như cậu và Jade ấy. Có một mối liên hệ giữa hai người, giống như lực hút của nam châm vậy. Đó chính là tình yêu. Shakespeare đã nói rồi, tình yêu không phải là ở vẻ bề ngoài mà là ở trái tim, nhớ chứ?" "Mẹ kiếp, Donovan. Tôi không yêu cô ấy. Mặc kệ Shakespeare. Ông ta thậm chí còn không biết ý nghĩa thật sự tình yêu là gì." "Gì cơ? Cậu hết thuốc chữa rồi. Anh bỏ cuộc. Anh không thể tin được là cậu lại nói như vậy" Rod lắc đầu Donovan cười lớn "Tôi đã bảo mà" "Được thôi. Cứ xem là như vậy. Thế cậu muốn gì ở cô ấy? Sex? Nếu cậu muốn thế thì hãy làm đi, làm cho đến khi nào cô ấy không thể chịu nổi nữa" Rod cáu kỉnh nói. Đôi khi Rod thật sự rất thô lỗ. Những lúc như vậy tôi chỉ muốn đấm vào mặt anh ấy. Tôi nhìn anh ấy đầy giận dữ khiến cho anh ấy ngừng nói. "Cái gì? Không đời nào. Jade không phải loại con gái như vậy. "Cô ấy sẵn sàng chạy cả trăm mét nếu bạn yêu cầu. Hahaa" Donovan nói "Jade là một cô gái biết quan tâm người khác, đáng yêu, chung thuỷ và thành thật. Cô ấy xứng đáng có được một người đàn ông chăm sóc cô ấy tận tình và yêu cô ấy thật lòng. Cô ấy không phải loại con gái hư hỏng lẳng lơ. Cô ấy là một người phụ nữ thích hợp để lấy làm vợ." "Tôi biết. Cậu sẽ phải cưới cô ấy nếu cậu muốn lên giường với cô ấy" Rod nói. "Tôi không thèm khát tới vậy." Tôi đấm mạnh vào bao cát. "Có, cậu có đấy. Nhìn xem, cậu chẳng khác gì một con thú đang điên cuồng che giấu cảm xúc của mình. Cậu cáu kỉnh và dễ dàng nổi giận với bất cứ ai. Nhưng khi Jade xuất hiện thì khuôn mặt cậu hoàn toàn thay đổi, cậu cười nhiều hơn việc mà cậu chưa bao giờ làm trước đây. Đừng có tỏ ra là mình không có gì nữa. Điều đó ảnh hưởng tới tất cả mọi người." Rod cười lớn. "Và hãy thương cho cái bao cát đó với. Nó đã phải hứng chịu toàn bộ nỗi thật vọng của cậu vì Jade rồi. Nếu nó biết nói thì chắc chắn nó cũng sẽ nói với cậu giống như bọn anh thôi." Donovan càu nhàu "Cả hai người, DỪNG LẠI ĐI. Hai anh chẳng giúp đỡ được gì cho tôi cả. Tôi cố gắng xin lời khuyên của hai anh xem làm thế nào để có thể ngăn cái... THỨ khốn khiếp này lại – nhưng thay vào đó các anh lại lên mặt dạy dỗ tôi như với một thằng nhóc bảy tuổi." "Được thôi. Thế này nhé, chúng ta đã nói về chủ đề này trong suốt cả năm qua rồi. Cậu đã hẹn hò với vài cô người mẫu mà bọn anh gợi ý, nhưng rút cuộc cậu vẫn muốn Jade." Rod bắt đầu nói lý lẽ "Lúc nào cũng là Jade. Cậu luôn nói về Jade. Dù cậu có phủ nhận bao nhiêu lần đi nữa, sự thật vẫn là sự thật. Tôi khá chắc rằng trong đầu cậu luôn ngập tràn hình ảnh của Jade." "Anh đang làm quá mọi chuyên lên đấy" Tôi rấy ghét những khi Rod nói nhiều. Anh ấy toàn nói những điều vô nghĩa. Anh ấy rất giỏi trong việc phóng đại mọi thứ. "Cậu nghĩ như vậy sao?" Rod tự bào chữa sau đó cười với Donovan "Này, anh hãy nói cho cậu ấy nghe sự thật đi" Donovan chỉ cười và gật đầu. "Tất cả bắt đầu từ nụ hôn đó. Nó khiến tôi... Vô cùng khao khát cô ấy." Tôi thừa nhận. Hương vị ngọt ngào của Jade chẳng khác nào chất độc xâm nhập vào máu tôi, khiến tôi luôn thèm khát hương vị đó, giống như bị nghiện vậy. "Nhưng anh tưởng cậu đã kiềm chế được? Nụ hôn đó xảy ra cách đây 1 năm rồi. Lần này lại sao nữa? Cậu lại hôn cô ấy tiếp à?" Donovan đứng dậy, bước tới gần tôi. "Không... Nhưng tôi đã chạm vào tay cô ấy." "Uh-oh" Rod vừa lắc đầu vừa cười "và cậu cảm thấy như có dòng điện chạy qua phải không. M* nó, cậu gặp rắc rối to rồi nhóc ạ." "Tôi biết. Tôi không hiểu có chuyện gì xảy ra với mình nữa. Cô ấy trông vô cùng xinh đẹp và hoàn hảo, cô ấy đứng đó, đôi mắt màu lục bảo ấy rưng rưng nước mắt và tôi đã không thể kiềm chế được. Tôi đã chạm vào tay cô ấy" Tôi nhún vai. "Anh nghĩ rằng cậu nên gọi cho Kendra Packer – dù anh chẳng thích cô ta chút nào, một ả đàn bà điên rồ. Anh không thể quên được cái tát cô ta dành cho anh và những vệ sĩ khác." Rod nói. "Nhưng anh chắc rằng cô ta có thể khiến cậu hài lòng ở trên giường và giúp cậu quên đi Jade" "KHÔNG ĐỜI NÀO. Ả ta là một con khốn" "Đúng vậy, một con đ*ếm chính hiệu. Cô ta đáng bị vứt bỏ" Donovan lạnh lùng nói. "May mắn là anh không bị cô ta tát đấy" Rod nói với Donovan Sau đó tất cả chúng tôi cùng cười phá lên. Đột nhiên chúng tôi nghe thấy một giọng nữ ở phía cửa phòng tập "Xin lỗi" Cả ba chúng tôi cùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng ở cửa. Đó là Jade. Nhịp tim tôi tăng vọt ngay khi tôi nhìn thấy cô ấy. Nó luôn như vậy mồi lần cô ấy xuất hiện. "Chào buổi sáng, Jade" Rod và Donovan đồng thanh "Chào buổi sáng" Cô ấy đáp "Trông cô càng ngày càng xinh đẹp đấy" Rod trêu chọc "Cảm ơn ngài Brent" "Hmmm. Tôi có một đứa cháu làm ở hải quân Mỹ, nó đang muốn tìm người yêu. Có khi chúng ta nên sắp xếp thời gian để cô có thể gặp nó" Rod nói. Rõ ràng là đang muốn khiến tôi ghen. "Vâng, chắc rồi ngài Brent" Cái gì? Mẹ kiếp! Cô ấy đồng ý. Tôi chắc chắn sẽ đá vào mông anh, Rod ạ. Tôi hít sâu, cố gắng kiềm chế tức giận sau đó tháo găng tay ra. Tôi vớ hộp khăn giấy trên ghế, lau mặt và cổ. Tôi đã bảo Jade tới đây sớm để chúng tôi có thể cùng bàn luận về bài thuyết trình cho cuộc họp hôm nay. Tôi không ngờ là cô ấy lại đến sớm như vậy. Mới 7 rưỡi sáng. Tôi muốn chúng tôi ngồi ăn sáng với nhau giống như trước đây. Tôi rất nhớ cảm giác đó Tôi bước về phía cô ấy, tự hỏi liệu cô ấy có nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi về cô ấy hay không "Jade" "Chào buổi sáng, thưa ngài. Đây là tài liệu cho bài thuyết trình hôm nay." Cô ấy đưa cho tôi một chiếc túi hồ sơ. "Cảm ơn." Tôi nhìn cô ấy một cách chăm chú. "Em đứng đây bao lâu rồi?" Cô ấy nhướn mày đầy vẻ khó hiểu "ý ngài là sao cơ?" Tôi cười "Ý tôi là em có nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi không?" "Nói chuyện? Về cái gì cơ?" VỀ EM. Tôi rất muốn nói vậy, nhưng tôi biết cô ấy sẽ hoảng sợ nếu tôi nói thế. "Về... À..." Tôi cố gắng bịa ra một cái gì đó nhưng không thể "về... phụ nữ... Không... Không... Về... Yeah, phụ nữ" tôi nói. Mẹ kiếp "Không. Tôi không nghe thấy gì cả" cô ấy đáp. Sau đó chúng tôi bước lên cầu thang, đi lên phía căn hộ của tôi. Mấy tháng qua, em gái tôi, Chloe đã bắt đầu làm việc tại công ty. Con bé được chỉ định phụ trách toàn bộ việc thiết kế nội thất cho dự án hợp tác giữa hai tập đoàn Petrakis và Monteiro tại California, khách sạn New world và khu nghỉ dưỡng cạnh bờ biển. Và con bé phải hợp tác với người yêu cũ của nó, tức bạn thân của tôi, Inigo Monteiro. Ơn trời, cuối cùng thì Chloe và Inigo nói chuyện bình thường. Nhưng vấn đề là Chloe đã phát hiện ra sự thật, và giờ thì con bé đang vô cùng tức giận với tôi. Nhưng tôi rất hiểu con bé. Nó sẽ tha thứ cho tôi thôi. Nó chỉ cần một chút ít thời gian để nguôi cơn giận. Tôi đã nói chuyện với cha của Inigo, ngài Lucas Monteiro, khi tôi nghe trợ lý của Chloe, Rodrick nói chuyện với Jade "Chào Jade, hôm nay trông cô thật rạng rỡ" "Cảm ơn Rodrick" "Tôi rất ghen tị với cô, có một người bạn trai tuyệt vời như vậy" "À...ừm..." Jade lắp bắp "Bạn trai cô tên là Jason Smith phải không? Tôi đã nhìn thấy tên anh ấy trên báo... Blah...blah...blah..." Cô ấy có bạn trai? Sau tất cả thì cô ấy đã có bạn trai rồi sao? Chết tiệt! Giận dữ. Bị phản bội. Bị lừa dối. Đó là tất cả những gì tôi cảm thấy lúc này. Chloe đã bắt đầu bài thuyết trình nhưng tôi hoàn toàn không có tâm trạng nào để nghe nữa. Tôi vô cùng khó chịu và tức giận. Tôi đã nắm chắt nắm đấm mấy lần để kiểm soát cơn giận dữ ngày một mạnh mẽ trong tôi. Tại sao em lại có thể làm như thế với tôi,Jade? Bạn thân của tôi, Inigo đã tới. Nó có khiến tôi rời sự chú ý một chút nhưng tôi vẫn không thể ngăn bản thân nhìn chằm chằm về phía Jade đầy tức giận. Cô ấy thậm chí còn không biết tôi đang nhìn cô ấy. "Ngài vẫn ổn chứ?" Jade hỏi "Tôi ỔN." Tôi nói. Cô là đồ dối trá! Tôi chủ muốn hét lớn vào mặt cô ấy Một lúc sau, Chloe thông báo tới giờ nghỉ, đúng lúc ấy điện thoại của tôi đổ chuông. Là từ tập đoàn vận chuyện hàng hoá bằng đường thuỷ mà tôi đã báo giá về việc lắp đặt 3 tàu chở hàng. "Tôi rất tiếc, thưa ngài Petrakis. Chủ tịch hội đồng quản trị đã từ chối mức giá mà ngài đưa ra. Ngài đã phản hồi quá muộn. Khi nhận được mail thì chúng tôi đã kí kết hợp đồng với một xưởng sản xuất tàu khác và..." "Chúng ta đã thất bại trong vụ làm ăn với tập đoàn vận chuyển hàng hoá của Nhật" Tôi nghiến răng "Tại sao? Chúng ta đã cho họ mức giá ưu đãi nhất mà" Jade mở to mắt đầy ngạc nhiên. "Nhờ ơn cô đấy. Cô đã trả lời quá muộn" "Sao cơ? Nhưng ngài đã nói rằng phải đợi thông báo của ngài mà? Tôi chỉ làm theo những gì ngài khuyên nhủ. Ngài muốn là bên cuối cùng báo giá mà" "Vậy, giờ thì đó là lỗi của tôi phải không? HA. Hãy đổ lỗi cho bộ não đần độn ngu dốt của cô ấy, quý cô thân mến ạ" Mặt Jade ngay lập tức đỏ bừng. Cô ấy đứng bật dậy và chạy ra khỏi phòng họp. CHẾT TIỆT! Tôi vừa làm gì thế này? Tôi lại gây chuyện với cô ấy rồi. Tôi đứng dậy và đuổi theo cô ấy.