Cô gái có hình xăm rồng

Chương 25 : Thứ bảy, 12 tháng bảy

Martin Vanger cúi xuống lục túi Blomkvist. Hắn lấy chiếc chìa khóa. - Biết đem đổi khóa, láu cá nhỉ.- Hắn nói – Tao sẽ săn sóc con bạn gái của mày khi nó về. Blomkvist nhớ ra Martin là một tay thương lượng có kinh nghiệm sau nhiều vụ thương lượng về công nghiệp. Hắn đã nhìn thông một lần anh bịp. - Tại sao? - Tại sao cái gì? - Tại sao lại có tất cả các trò này? – Blomkvist quay đầu chỉ lơ vơ vào cái phòng giam của mình. Martin cúi xuống để một tay vào dưới cằm Blomkvist, nhấc đầu anh lên cho mắt hai bên nhìn vào nhau. - Vì làm các trò ấy dễ quá mà. – Hắn nói – Phụ nữ luôn biến mất tăm. Chả ai nhớ bọn họ cả. Đám di dân này, bọn điếm Nga này. Mỗi năm hàng nghìn người đi qua Thụy Điển cơ mà. Hắn buông đầu anh xuống rồi đứng lên. Lời Martin nói như một quả đấm thoi vào mặt anh. Lạy Chúa. Đây không là bí mật lịch sử. Martin Vanger đúng là kẻ giết hại phụ nữ hiện thời. Và mình loáng quáng đâm vào. - Tình cờ bây giờ ta lại chả có khách khứa nào. Nhưng mày có thể sẽ thấy ngồ ngộ nếu biết rằng trong khi mày với Henrik ngồi ba hoa chích chòe về những đông với xuân thì ở dưới này có một đứa con gái, Irina, người Belarus. Khi mày ngồi ăn tối với tao thì nó bị nhốt trong cái cũi đằng kia kìa, tao nhớ là cái tối ấy vui, đúng không? Martin ngồi vắt vẻo trên bàn, đung đưa chân. Blomkist nhắm mắt lại. Bỗng cảm thấy vị chua chua xộc lên ở cổ họng, anh cố nuốt xuống. Chỗ đau ở sườn và bụng anh hình như đang sưng to lên. - Những cái xác thì mày làm thế nào? - Ngay bên dưới cầu tàu kia tao có một con tàu. Tao cho nó ra khơi xa. Không giống bố tao, tao không để lại dấu vết. Nhưng ông ấy cũng thông minh. Ông ấy rải các nạn nhân của ông ấy lên khắp Thụy Điển. Các miếng ghép của bài đố ghép hình đã đâu vào đấy hết. Gottfried Vanger. Từ 1949 đến 1965. Rồi Martin Vanger, bắt đầu năm 1966 ở Uppsala. - Mày phục bố mày. - Ông ấy là người dạy dỗ tao. Khi tao 14 tuổi, ông ấy đã vỡ lòng cho. - Uddevalla, Lea Persson. - Mày không thông minh hả? Đúng, tao ở đó. Tao chỉ xem nhưng tao ở đó. - 1964, Sara Witt ở Ronneby. - Tao 16. Lần đầu tiên tao có một con đàn bà. Bố tao dạy tao. Tao là người bóp cổ nó chết. Hắn nói phét. Lạy Chúa. Một gia đình bệnh hoạn đáng phải trời tru đất diệt. - Mày không hiểu được điên là thế nào. - Mày là một kẻ nhỏ nhoi tầm thường Mikael. Mày không thể hiểu được cái cảm giác giống với Chúa là được kiểm soát cái sống cái chết của bất kỳ một đứa nào. - Martin, mày sướng vì được tra tấn và giết hại phụ nữ. - Tao nghĩ đúng ra không phải là thế. Nếu phân tích khoa học hoàn cảnh tao thì tao là một tên hiếp dâm hàng loạt đúng hơn là một kẻ giết người hàng loạt. Thật ra, tao là một đứa bắt cóc hàng loạt. Giết là hậu quả tự nhiên thôi, hãy nói như vậy, vì tao phải giấu tội đi chứ. Dĩ nhiên xã hội không chấp nhận các hành động của tao nhưng trước hết và trên hết các tội ác của tao là một tội ác chống lại các công ước của xã hội. Cái chết chỉ diễn ra khi các khách của tao kết thúc việc thăm viếng ở đây, sau khi tao đã phát ớn, phát ngấy với họ. Nhìn vẻ tuyệt vọng của họ mới mê làm sao chứ. - Tuyệt vọng? - Chính nó. Tuyệt vọng. Chúng tưởng làm cho tao hài lòng thì chúng sẽ sống, chúng chịu theo các luật lệ của tao. Chúng bắt đầu tin tao, có một ít tình bạn bè nào đó với tao, cho đến cuối cùng chúng vẫn hy vọng chút tình bạn bè ấy. Tuyệt vọng cho đến khi bắt đầu hửng sáng cũng chính là lúc thật sự toi đời. Martin đi quanh bàn rồi tựa vào cái cũi sắt. - Mày và các công ước tư sản của chúng mày sẽ không bao giờ nắm hiểu được cái chuyện tao vừa nói nhưng từ khi lên kế hoạch bắt cóc phấn khích đã có ngay rồi. Việc này không được làm tùy hứng - các trò bắt cóc luôn bị tóm không thoát được. Đây là một khoa học có hàng nghìn chi tiết tao phải cân nhắc. Tao phải nhận diện con mồi, ả là ai, ả người đâu, tao làm sao tiếp xúc được với ả, tao phải làm gì để có thể ở một mình với ả mà không để lộ tên tuổi hay là nay mai lại dính đến chuyện cảnh sát điều tra. Câm đi. Nhân danh Chúa… - Mày thật sự bận tâm đến những chuyện này hả, Mikael? Hắn cúi xuống thụi vào má Blomkvist. Cái đánh gần như là một đụng chạm âu yếm. - Chuyện này chỉ được kết thúc một chiều đơn phương, mày thấy thế chứ? Tao hút thuốc thì có phiền mày không? - Cho tao một điếu được không? – anh nói Martin châm 2 điếu thuốc, đặt cẩn thận một điếu vào giữa hai môi Blomkvist, để cho anh rít một hơi dài. - Cảm ơn – Blomkvist bất giác nói. Martin lại bật cười to. - Mày xem đây. Mày đã sắp chấp nhận nguyên tắc hàng phục của tao rồi. Mikael, tao nắm cái mạng mày ở trong tay. Mày biết tao có thể cho mày tiêu bất cứ lúc nào. Mày quỵ lụy tao để cải thiện tình trạng của mày, mày sử dụng lý trí và một ít cử chỉ lịch thiệp để làm cái trò ấy. Thì mày được thưởng liền ngay đó. Blomkvist gật. Tim anh đập dữ tới mức gần như không thể chịu nổi. Lúc 11 giờ 15, Lisbeth Salander uống hết nước trong cái chai PET của cô trong khi lật trang hồ sơ. Không giống Blomkvist bị sặc cà phê sớm nay, cô không để cho nước đi lầm đường. Hơn nữa, cô mở mắt to ra khi cô tìm được mối tương quan. Click! Trong hai giờ cô ngụp lội trong đống thư bạn đọc về mọi thứ bà dằn trên đời. Thư bạn đọc chủ yếu là từ Thông tin công ty. Nó mang logo Vanger - một cờ đuôi nheo Thụy Điển lật phật trong gió, với đầu cờ là một mũi tên nhọn. Các thứ này được cho là để chung với bộ phận quảng cáo của hãng, nó chứa đầy các thứ tuyên truyền vốn được giả định sẽ làm cho các công nhân viên cảm thấy mình là thành viên của một gia đình lớn. Cùng với ngày lễ thể thao mùa đông vào tháng 2, 1969 Henrik Vanger tỏ ra hào hiệp đã mời 50 công nhân viên ở văn phòng chính cùng với gia đình họ đến tuần lễ trượt tuyết ở Harjedalen. Công ty đã có lợi nhuận kỷ lục trong năm ngoái. Vụ quan hệ công chúng cũng đến và làm một bản cáo bằng ảnh. Nhiều ảnh với nội dung lý thú được chụp lúc đổ dốc. Một vài bức cho thấy những nhóm người ở quán bar, các công nhân viên đang cười và nâng bia lên chúc nhau. Hai bức chụp một việc làm nho nhỏ buổi sáng khi Henrik Vanger tuyên bố Ulta-Britt Mogren là Nhân viên Văn phòng Tốt nhất của Năm. Cô được tặng một món tiền thưởng 500 curon và một chiếc bát pha lê. Lễ tặng này diễn ra ở sân thượng khách sạn, trước khi mọi người rõ ràng là đang nghĩ quay về lại với các sườn dốc. Khoảng 20 người ở trên bức ảnh. Ở xa bên phải, ngay sau Henrik Vanger là một người đàn ông tóc dài. Anh ta mặc Jacket độn thẫm màu với một dải vải nhìn thấy rõ ở trên vai. Do là ảnh trắng đen nên không thể nhìn ra được màu nhưng Salander dám đánh cược đời mình rằng cái dải đó là màu đỏ. Ghi chú giải thích mối tương quan….xa bên phải Martin Vanger (19) đang học ở Uppsala. Anh đang được bàn tán đến như một người có tương lai hứa hẹn trong công việc quản lý công ty - Cha cha – Salander trầm trầm nói. Cô tắt bàn đèn làm việc, để thư bạn đọc cả đống ở trên khắp mặt bàn làm việc- thôi để cho sáng mai mụ Lindgren nhếch nhác có việc bận đến. Cô đi cửa ngách ra bãi đậu xe. Khi cửa đóng lại cô nhớ đã hứa khi nào về sẽ báo với ông gác đêm. Cô dưng lại đưa mắt nhìn khắp bãi xe. Chỗ người gác đêm ở phía bên kia toà nhà. Nghĩa là cô phải đi bộ một vòng quanh hết sang phía bên kia. Hãy để cho chó đang ngủ được yên, cô quyết định. Trước khi đội mũ bảo hiểm, cô gọi số di động của Blomkvist. Cô được nhắn là có thể không gọi được chủ số thuê bao. Nhưng cô cũng thấy anh gọi cô ít nhất không dưới ba chục lần vào quãng giữa 3 giờ rưỡi đến 9 giờ. Cô thử máy của căn nhà gỗ nhỏ nhưng không có trả lời. Cô nhăn mặt, đóng di động lại, đội mũ bảo hiểm rồi đạp cần kích cho xe nổ máy. Cuốc đi từ văn phòng chính ở lối vào khu công nghiẹp Hedestad đến đảo Hedeby mất mười phút. Một ngọn đèn sáng ở trong bếp. Salander nhìn quanh. Thoạt đầu cô nghĩ Blomkvist đi gặp Frode nhưng trên cầu cô đã để ý thấy đèn nhà Frode tắt ở bên phía bờ nước. Cô nhìn đồng hồ đeo tay: 11 giờ 40. Cô đi vào căn nhà gỗ nhỏ, mở tủ quần áo, lấy ra hai cái máy tính xách tay cô đang dùng để lưu những hình ảnh kiểm soát bằng hai camera cô đã đặt. Cô để một lúc cho diễn lại các sự việc. 15giờ 32 Blomkvist vào nhà. 16giờ 03 anh mang tách cà phê ra vườn. Anh mang theo cặp hồ sơ và nghiên cứu nó. Anh gọi ba lần điện thoại ngắn lúc đang ở trong vườn. Ba cuộc ứng đúng vào ba cuộc cô không trả lời. 17 giờ 21 Blomkvist dời căn nhà gỗ. Quay trở lại không đến 15 phút sau. 18 giờ 20 anh ra cổng nhìn về phía cầu. 21 giờ 03 anh đi ra. Anh không trở lại. Salender quay nhanh các hình ảnh ở chiếc máy tính thứ 2 lên. Nó chụp cổng nhà và con đường ở bên ngoài cửa ra vào chính. Cô có thể thấy ai đã qua đây trong ngày. 19giờ 12 Nilsson đến nhà. 19giờ 42 chiếc Saab thuộc Ostergarden đi đến Hedestad. 20 giờ 02 chiếc Saab trên đường quay về. 21 giờ xe của Martin đi qua. Ba phút sau Blomkvist rời nhà. 21 giờ 50 Martin Vanger hiện ra ở kính ngắm của camera. Anh ta đứng ở cổng hơn một phút nhìn căn nhà, rồi nhòm qua cửa sổ bếp. Anh ta đến cổng có mái và cố mở, lấy ra một chiếc chìa khóa. Chắc anh ta phát hiện ra Blomkvist đã thay khóa. Anh ta đứng im một lúc rồi quay đi rời căn nhà. Salander cảm thấy sợ lạnh toát cả gan ruột. Martin một lần nữa để Blomkvist một mình. Anh vẫn cứ ở trong cái tư thế khó chịu bị còng 2 tay ở sau lưng còn cổ thì bị một dây xích mỏng buộc chặt vào một khuy sắt trên sàn. Anh cựa giằng cái còng nhưng biết là không thể nào gỡ nó ra. Cái còng quá chặt, tay anh tê bì. Anh hết đường thoát. Anh nhắm mắt lại. Anh không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua thì lại nghe thấy tiếng chân Martin. Hắn hiện ra trong tầm mắt Blomkvist. Xem vẻ bực bội. - Khó chịu hử? – hắn nói. - Rất. – Blomkvist nói. - Mày hãy tự trách mày. Lẽ ra mày về Stockholm rồi. - Tại sao mày giết người, Martin? - Tao chọn như thế. Tao có thể tranh luận các mặt luân lý, trí tuệ của việc tao giết; tao với mày có thể nói chuyện hết đêm nhưng cái đó cũng chả thay đổi được gì. Mày thử nhìn theo cách này xem: một mạng người là một con sò làm bằng da giữ cho các tế bào, máu cùng các thành phần hóa chất được đâu ở nguyên vẹn đấy. Rất ít kẻ kết thúc trong các sách sử. Phần lớn là quỵ gối và biến đi không để lại dấu vết. - Mày giết cả phụ nữ. - Trong chúng ta có những người giết cho vui - tao không phải là đứa duy nhất có cái thú chơi riêng này - chúng tao sống một cuộc đời trọn vẹn. - Nhưng sao cả Harriet? Chính em gái mày? Rất nhanh Martin túm lấy tóc anh. - Thằng đốn mặt ranh con, xảy ra chuyện gì với em tao rồi, bảo tao ngay. - Mày nói sao? - Blomkvist thở ngắc. Anh cố quay đầu để cho tóc bị túm giật lỏng ra. Dây xích thít lại ở quanh cổ anh. - Mày với Salander. Mày đã làm gì với em tao? - Bỏ ra, nhân danh Chúa. Chúng ta đang nói chuyện mà. Martin buông tóc anh ra, ngồi vắt chéo chân trước Blomkvist. Hắn lấy một con dao ở trong túi jacket ra, mở lưỡi. Hắn gí mũi dao vào da ở ngay bên dưới mắt Blomkvist. Blomkvist buộc phải nhìn mắt hắn - Em tao bị làm sao rồi, thằng đốn mạt? - Tao không biết. Tao nghĩ là mày giết. Martin nhìn trừng trừng Blomkvist một lúc lâu. Rồi hắn chùng người lại. Hắn đứng lên đi loanh quanh trong buồng, suy nghĩ. Hắn ném con dao xuống sàn rồi cười phá trước khi đi đến nhìn vào Blomkvist - Harriet, Harriet, cứ là Harriet. Chúng tao đã cố… nói chuyện với nó. Gottfried cố dạy nó. Chúng tao đã nghĩ nó là một người cùng bọn với chúng tao và như thế thì nó phải nhận lấy nghĩa vụ của nó nhưng nó lại chỉ là một cái…l. tầm thường. Tao đã kiểm soát được nó, hay là tao tưởng ra như thế nhưng nó cứ luôn cố mà nói với Henrik và rồi tao hiểu ra là không thể tin nó được. Sớm muộn nó sẽ đi nói với một ai đó về tao. - Mày đã giết cô ấy? - Tao đã muốn giết nó. Tao đã nghĩ đến chuyện đó nhưng tao đến muộn quá. Tao đã không sang được đảo.- Đầu óc Blomkvist đã phải chật vật để cố thu nhận thông tin nhưng anh cảm thấy như có một lời nhắn mang dòng chữ THÔNG TIN QUÁ TẢI vừa bật ra. Martin Vanger không biết chuyện gì đã xảy ra với em gái hắn. Thình lình Martin rút di động ra khỏi túi liếc vào màn hình rồi đặt nó lên ghế cạnh khẩu súng ngắn. - Đến lúc ngừng tất cả các thứ lại đã. Tao phải xử lý con đĩ chê cơm của mày đêm nay. Hắn lấy một cái dây da hẹp ở trong tủ ly ra, lùa nó vào quanh cổ Blomkvist, như một thòng lọng. Hắn nới lỏng dây xích ghìm anh gí sát xuống sàn, xốc anh đứng lên rồi ném anh về phía tường. Hắn lùa cái dây da qua một cái mắt ở trên đầu Blomkvist rồi buộc chặt nó vào dây khiến anh cứ phải đứng kiễng trên các đầu ngón chân. - Có chặt quá không? Mày thở được chứ?- hắn nới một nấc và khóa đầu kia của dải dây da vào dưới chân tường- Tao không muốn mày bị chết ngạt ngay. Cái thòng lọng cứa quá mạnh vào cổ họng Blomkvist, anh không thốt ra được một tiếng nào. Martin chăm chú nhìn anh. Đột ngột hắn cởi khóa quần Blomkvist, tụt nó hẳn ra cùng chiếc quần đùi đấm bốc. Trong khi hắn kéo quần anh ra, Blomkvist bị hẫng chân, lủng lẳng trên dây thòng lọng mất một lúc rồi ngón chân anh mới bám được lại sàn. Martin đi đến tủ li lấy một chiếc kéo. Hắn cắt tung áo phông của anh ra, ném các mảnh áo xuống sàn. Rồi hắn đứng vào một chỗ ở cách Blomkvist một ít ngắm nhìn nạn nhân của hắn. - Tao chưa có một thằng con trai nào ở đây.- Martin nói, giọng nghiêm chỉnh.- Tao chưa mó vào một thằng đàn ông nào, sự thật là vậy…trừ bố tao. Đó là nghĩa vụ của tao. Thái dương Blomkvist đập bình bịch. Anh muốn đỡ nhẹ đi trọng lượng của anh thì lại bị thít chặt lấy cổ. Anh cố đưa tay bấu vào bức tường xi măng ở sau lưng để có điểm tựa nhưng không có gì anh có thể níu lấy. - Đến lúc rồi nào.-Martin nói. Hắn đưa tay lên dải dây da kéo xuống, Blomkvist lập tức cảm thấy nút thòng lọng nghiến chặt lấy cổ anh. - Từ lâu ta đã muốn xem đàn ông nếm trò này ra sao. Hắn siết thòng lọng rồi cúi xuống hôn lên môi Blomkvist. Thì đồng thời một cái giọng lạnh ngắt xuyên suốt hết gian phòng. - Đồ bò rạp chết rấp kia, ở cái hố cứt này, tao hưởng độc quyền thằng kia rồi đấy nha. Blomkvist nghe thấy tiếng Salander ở trong một màn sương mù đỏ lừ. Anh đã quay được mắt để đủ tập trung nhìn thấy Sanlander đứng ở lối vào cửa. Mặt như hề không có chuyện gì, cô đang nhìn Mawrrtin. - Không…chạy đi.- Blomkvist nói, khàn đặc. Anh không thể nhìn thấy vẻ mặt Martin nhưng anh gần như cảm thấy được bằng da thịt cái cơn chấn động khi hắn quay lại. Chững lại một thoáng, thời gian ngừng sững. Rồi Martin với lấy khẩu súng ngắn hắn để ở trên ghế. Salander vọt ba bước rất nhanh đến, tay vung lên một chiếc gậy đánh golf mà cô giấu ở bên sườn. Cây gậy sắt bay lên thành một đường vòng cung rộng rồi nện trúng vào xương đòn gánh gần bả vai hắn. Cú đánh mạnh khủng khiếp, Blomkvist nghe như có một cái gì nứt rạn. Martin rú hộc lên. - Đồ bò sát, mày có thích bị đau không?-Salander nói. Giọng cô vừa sắt, vừa sạn như giấy ráp. Chừng nào Blomkvist còn sống thì chừng ấy anh không quên nét mặt cô lúc cô tiến đánh. Răng cô nhe ra như ác thú vồ mồi, mắt cô lấp lánh, đen như than đá. Cô di chuyển nhanh với tốc độ tia chớp của giống nhện ăn thịt, rồi cô lại hoàn toàn tập trung vào con mồi khi cô vung chiếc gậy sắt lên lần nữa, phang vào đúng sườn Martin. Hắn loạng choạng trên ghế rồi ngã. Khẩu súng rơi thịch xuống sàn dưới chân Salander, cô đá nó ra xa. Rồi cô đánh cú thứ 3, đúng lúc Martin đang cố đứng lên. Cô phang đánh hự một cái nặng vào hông hắn. Cổ họng Martin buột ra một tiếng kêu kinh hoàng. Cú đánh thứ 4 trúng đằng sau hắn, giữa hai bả vai. - Lis..ú ú us…- Blomkvist thở ngắt. Anh gần như sắp rồi đời, hai thái dương đau buốt tưởng như không chịu nổi. Cô quay lại và thấy anh mặt đỏ màu cà chua chín, mắt anh mở ra trắng dã, lưỡi thè lè khỏi miệng. Cô nhìn quanh thấy con dao trên sàn. Rồi cô liếc nhanh một cái đến Martin lúc này đang cố trườn ra xa cô, một tay thõng thẹo. Trong giây phút này, hắn không thể làm được gì rắc rối. Cô buông cây gậy, nhặt con dao lên. Mũi nó nhọn nhưng lưỡi nó cùn. Cô kiễng chân lên cứa mạnh vào dải dây da để cho nó đứt ra. Như thế phải mất vài giây nhưng Blomkvist đã đổ kềnh ra sàn. Cái thòng lọng lại thít chặt hơn vào cổ anh. Salander lại nhìn sang Martin Vanger. Hắn đã đứng lên nhưng người co gập lại. Cô cố móc ngón tay vào dưới cái nút. Mới đầu cô không dám cắt nó nhưng cuối cùng cô lùa mũi dao xuống dưới, làm cho da cổ Blomkvist xước ra khi cô cố mở rộng cái nút thòng lọng. Cuối cùng nó lỏng ra và Blolmkvist thở mấy cái khò khè, run rẩy. Trong một lúc Blomkvist thấy cơ thể và linh hồn anh nhập vào nhau làm một. Anh đã nhìn tinh tường lại, có thể nhìn ra từng hạt bụi ở trong gian buồng. Tai anh đã thính hẳn, có thể ghi nhận được từng hơi thở, từng tiếng áo quần cọ nhau, anh nhận ra mùi mồ hôi của Salander cùng mùi da áo jacket cô. Rồi ảo giác tan biến khi máu bắt đầu chảy trong đầu anh. Salander quay đầu lại đúng lúc Martin Vanger biến đi ở ngoài cửa. Cô đứng lên, nắm lấy khẩu súng, xem lại ổ đạn và mở chốt an toàn. Cô nhìn lên và tập trung vào các ổ khóa còng tay, chúng nằm thù lù ở trên mặt bàn. - Em đi bắt hắn.-Cô chạy ra cửa nói. Cô chộp lấy chùm chìa khóa rồi ngoái tay lại ném xuống sàn, gần Blomkvist. Anh cố hét to bảo cô chờ nhưng chỉ buột ra được có một tiếng khàn khàn còn cô thì đã biến mất. Salander không quên rằng Martin có một khẩu súng dài ở đâu đó nên cô dừng lại, khẩu súng lăm lăm ở đằng trước sẵn sàng bắn trong khi leo các bậc thang lên hành lang ở giữa nhà xe và nhà bếp. Cô nghe ngóng nhưng không thấy có một tiếng nói nào mách cô con mồi đang ở đâu. Cô lén đi tới nhà bếp, và sắp tới đó thì nghe tiếng xe hơi khởi động ở ngoài sân. Ở đường cho xe ra vào nhà, cô nhìn thấy một đôi đèn hậu đi ngang qua nhà Henrik Vanger rồi quay xuống phía cầu. Cô bèn ra sức chạy. Cô nhét khẩu súng vào túi jacket và chẳng màng gì đến chuyện mũ bảo hiểm và cứ cho xe nổ máy. Vài giây sau cô đã qua cầu. Cỗ xe có lẽ đã làm một khởi động với tốc độ 100 mét trong 90 giây khi đến khúc quẹo ra quốc lộ E4. Có thể cô không trông thấy được xe hắn. Cô phanh xe, tắt máy để nghe. Trời đầy mây đen ngòm. Ở chân trời cô thấy hửng rạng đông. Rồi cô nghe thấy tiếng máy và bắt được ánh đèn hậu lên trên đường E4 đi xuống phía nam. Salander đạp cần kích nổ máy, cài số và phóng qua dưới cầu vượt. Cô đang đi 40 dặm một giờ thì rẽ quanh vào lối lên đường bên dẫn tới xa lộ. Không thấy xe qua lại, cô tăng hết tốc độ, bay vút lên phía trước. Khi đường bắt đầu lượn dọc một dòng nước, cô đang đi 90 dặm một giờ, ở cái tốc độ nhanh nhất của chiếc xe máy của cô đạt được khi nó đổ dốc. Hai phút sau, cô trông thấy ánh đèn ở đằng trước cách chừng năm sáu trăm mét. Phân tích hậu quả đi. Nào ta làm gì bây giờ đây? Cô giảm xuống một tốc độ phải chăng hơn là 75 dặm và bám lấy chiếc xe hơi. Cô đã mất tăm nó khoảng vài giây sau mấy lần vào cua. Rồi cả hai cùng ra đường thẳng dài. Cô chỉ còn cách nó chừng trăm rưỡi mét. Hắn chắc đã trông thấy đèn của xe máy cô nên phóng nhanh lên khi họ vào cung đường vòng. Cô lại tăng tốc nhưng lại để mất dấu sau mấy khúc lượn. Cô nhìn thấy đèn một chiếc xe tải lại gần. Martin cũng thấy. Hắn tăng tốc độ lên nữa và lái thẳng vào làn đường trước mặt. Salander thấy chiếc xe tải trành nghiêng ra và lóe đèn xi nhan nhưng đâm vào nhau là điều không tránh khỏi. Martin Vanger húc thẳng vào chiếc xe tải, tiếng xe đâm vào nhau nghe ghê rợn. Salander hãm xe lại. Cô trông thấy chiếc moóc bắt đầu gẫy gập lại chắn ngang đường của cô. Với tốc độ đang đi thì chỉ mất hai giây là cô lao đến chỗ xảy ra tai nạn. Cô tăng tốc và quặt mạnh tay lái sang hẳn một bên, xe cô bay vọt qua cách cái đuôi xe tải đang rít lên ầm ầm chừng gần 2m, tránh gọn. Liếc về phía đuôi mắt, cô trông thấy lửa bừng lên ở đầu chiếc xe tải. Cô đi tiếp hơn một trăm mét nữa thì phanh lại và nghĩ, rồi cho xe quay đầu. Cô trông thấy người lái xe tải đang từ trong cabin bò ra ở bên phía hành khách. Rồi cô lại phóng nhanh lên. Ở Akerby, khoảng 1 dặm về phía nam, cô rẽ sang trái, tấp vào một con đường nhỏ cũ lui ngược về phía bắc, song song với quốc lộ E4. Cô leo lên một quả đồi đi qua hiện trường đâm xe. Hai chiếc xe hơi đã đỗ lại. Những ngọn lửa to tướng đang sôi lên cuồn cuộn ra ngoài khung chiếc xe của Martin đã bị chiếc xe tải đè bẹp xuống. Một người đàn ông đang dùng một máy cứu hỏa nhỏ phun vào đám cháy. Cô đã mau chóng lăn bánh thong thả qua cầu. Cô đỗ chiếc xe ở bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ, đi bộ trở về nhà của Martin Vanger. Mikael vẫn đang vật lộn với cái còng tay. Tay anh tê bại không thể nắm lấy được chiếc chìa khóa còng. Salader mở còng cho anh và ôm chặt lấy anh trong khi máu bắt đầu chảy trở lại hai bàn tay anh. - Martin?- Anh hỏi, giọng khàn khàn. - Chết rồi, hắn lái xe tông thẳng vào đầu một chiếc xe tải ở 2 dặm về phía nam đường E4. Blomkvist trừng trừng nhìn cô. Cô mới chỉ đi có khoảng một ít phút. - Chúng ta phải…gọi cảnh sát. – Anh nói lào phào, anh bắt đầu ho dữ. - Tại sao? – Salander nói. Đến mười phút Blomkvist vẫn không thể đứng được. Anh vẫn nằm trên sàn, trần truồng, tựa vào tường. Anh xoa xoa cổ và lóng ngóng nhấc chai nước lên, Salader nóng ruột chờ đến khi anh lấy được xúc giác. Cô để thì giờ này suy nghĩ. - Anh mặc quần vào. Cô lấy chiếc áo phông bị cắt nát của anh ra lau sạch các vân tay ở còng tay, dao, cây gậy đánh golf. Cô nhặt chai nước PET của cô lên. - Em làm gì thế? - Mặc quần áo vào nhanh lên. Trời đang sáng lên rồi. – Blomkvist đứng trên 2 chân run rẩy. Cố xỏ quần đùi và chiếc quần jean vào. Anh trượt chân ở trên đôi giầy tập thể thao. Salander nhét bít tất của anh vào túi jacket của cô rồi ngăn anh lại. – Anh đã sờ mó chính xác vào những cái gì dưới này? Blomkvist nhìn quanh. Anh cố nhớ. Cuối cùng anh nói anh không sờ vào cái gì trừ cửa buồng và mấy chiếc chìa khóa. Salander tìm ở trong jacket của Martin những chìa khóa mà hắn treo trên ghế. Cô lau sạch tay nắm cửa và nút bấm đèn. Cô đỡ Blomkvist lên cầu thang của gian hầm và bảo anh chờ ở cầu thang trong khi cô cất cây đánh golf vào nguyên chỗ của nó. Khi quay lại, cô cầm một áo phông thẫm màu của Martin. - Mặc vào. Em không muốn ai thấy anh đêm đi là cà mà lại phanh trần cả ra thế này. Blomkvist nhận thấy mình đang ở một trạng thái sốc hoàn toàn. Salader đang chịu trách nhiệm mọi cái và anh bị động tuân theo các chỉ dẫn của cô. Cô đỡ anh đưa ra khỏi nhà Martin. Hai người vừa vào trong căn nhà gỗ nhỏ, cô liền giữ anh lại. - Nếu ai nhìn thấy chúng ta mà ai hỏi ban đêm đi làm gì ở ngoài như thế thì nói chúng ta đi mũi đất chơi đêm và rồi tình tang ở ngoài ấy. - Lisbeth, anh không thể… - Đi tắm. Ngay. Cô giúp anh cởi quần áo và đẩy anh vào buồng tắm. Rồi cô đặt nước pha cà phê và làm một nửa tá bánh sandwich bằng lúa mạch đen với phó mát, xúc xích gan, thìa là dầm dầu dấm. Cô ngồi nghĩ lung ở bàn bếp khi anh tập tễnh đi vào buồng. Cô xem các vết bầm tím, đứt rách trên người anh. Nút thòng lọng quá chặt, cổ anh vẫn còn một vòng tròng đỏ sẫm, con dao thì làm cho da anh bị rớm máu ở bên trái cổ. - Lên giường đi ngủ, - Cô nói. Cô ứng biến ra các vải băng bó và đắp các vết thương bằng một miếng gạc tạm thời. Rồi cô rót cà phê và đưa một chiếc bánh sandwich cho anh. - Anh thật sự không đói. – Anh nói - Anh đói hay không em bất cần cần, cứ biết là ăn đi thôi. Blomkvist nhắm mắt lại một lúc rồi ngồi dậy cắn một miếng. Cổ họng anh đau đến nỗi không nuốt được xuống. Salader cởi jacket da ra và mang ở trong buồng tắm ra một lọ cao Con hổ cô vẫn để ở trong túi bọt biển của cô. - Để cho cà phê nguội bớt. Nằm úp mặt xuống. Cô bỏ 5 phút ra xoa bóp lưng cho anh bằng cao. Rồi cô lật anh lên và cũng xoa bóp như thế ở đằng trước. - Anh sẽ bị bầm tím nặng như thế một thời gian. - Lisbeth, chúng ta phải gọi cảnh sát. - Không. – Cô nhanh nhảu đáp khiến anh trợn mắt lên ngạc nhiên.-Nếu anh gọi cảnh sát thì em bỏ đi. Em không thích dính dáng gì đến họ cả, Martin đã chết. Chết trong một tai nạn xe hơi. Hắn chỉ có một mình trong xe. Không có nhân chứng. Để cho cảnh sát hay một ai đó phát hiện ra cái phòng tra tấn chết rấp kia. Anh và em đều không hay biết gì hết đến cái hầm đó, y như mọi người khác ở cái làng này thôi. - Tại sao chứ? Cô lờ anh đi, bắt đầu xoa đùi cho anh - Lisbeth, chúng ta không thể cứ… - Anh mà còn lải nhải là em lôi anh về cái hang của Martin rồi xích anh lại ở đó đấy. Khi cô nói như vậy thì anh ngủ thiếp, thình lình y như bị ngất xỉu vậy.