Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, Hồng Nhi khóc không thể ngừng, tay cứ ôm chặc người không muốn cho đi bên cạnh thì lại có luồng khí quá kinh khủng phát ra một chữ " Ghen " nồng nạc tại sân bay. Viên Viên cũng khóc không thể ngừng kế bên cũng một luồng sát khí quá chi là nồng. Xem ra hai người đàn ông này ích kỉ quá mức rồi đó. _ Viên Viên! Phải thường xuyên giữ liên lạc với tớ, còn nữa mỗi tuần phải gọi 3 lần, chưa kể nếu cái tên đàn ông này mà ăn hiếp cậu cậu phải gọi ngay cho mình, mình sẽ sử tên đó ngay cho cậu - Hồng Nhi bản tính không đổi luôn muốn bảo vệ cho người cô yêu thương, miệng vừa nói mắt vừa liết mạnh nhìn Nghiêm Khanh đang bị băng bó " Giả " ngồi trên chiếc xe lăng. _ Hồng Nhi! mình biết rồi nhưng mà cậu đừng có sử anh ấy, tính khí anh ấy đó giờ là vậy mà - Viên Viên bản tính lại hiền lành lương thiện, cô không muốn ai làm tổn thương đến người cô yêu nên liền bên vực cho Nghiêm Khanh. _ Khang! Xem kìa, anh xem kìa - Hồng Nhi tức tối ôm lấy tay Viên Phúc Khang tỏ vẻ không vừa ý.. _ Vậy nếu như anh bị bạn của em đánh em cũng sẽ để cho đánh sao? - Viên phúc Khang đặt bàn tay lên tay của Hồng Nhi hỏi ngược. _ Em em..... em! Tất nhiên là không rồi - quả là Viên Viên nói đúng, cô cũng như Hồng Nhi thôi. Chẳng muốn chuyện xấu ra nào xảy đến với người mình yêu. Hồng Nhi có chút phản đối với thái độ của 3 người kia. Cô không nghĩ hôm nay lại bị bạn thân của mình lật mặt như thế. Rất là bất công với cô mà. Viên Phúc Khang nhìn cái mặt mè nheo của Hồng Nhi liền rất vui vì bắt nạt cô thật là sở thích của anh. Giây phút chia tay đã đến, máy bay cũng sắp cất cánh, Viên Viên an ủi bạn thân của mình phải ngoan đừng khóc, riêng cô thì đang cố kềm nén nước mắt lại mắt cô đã xưng đỏ lên vì khóc từ tối qua đến giờ rồi. Hồng Nhi cũng hiểu không muốn bạn mình lo lắng nên đã cố nín khóc chỉ hít hít như một đứa trẻ ôm lấy Viên Viên. Nghiêm Khanh nhìn Viên Phúc Khang gật đầu một cái, có một nụ cười nhưng nó rất nhỏ không ai có thể nhìn thấy được nhưng con mắt tinh vi của Viên Phúc Khang đã nắm bắt kịp anh có chút bước nhanh về chiếc xe đẩy nơi Nghiêm Khanh đang ngồi yên. _ Ráng hồi phục sớm. càng để lâu tôi không chắc anh sẽ ra sao - giọng nói gian xảo của Viên Phúc Khang dù nhẹ nhàng nhưng lại là những mũi dao đang đâm vào người Nghiêm Khanh và nhất là những vết thương giả kia. _ Cảm ơn Viên giám đốc đã quan tâm, tôi sẽ cố gắng mau chóng bình phục - Nghiêm Khanh nhói lên cái khuyết của mình nhưng không chịu thua liền đáp lại. Viên Viên buông Hồng Nhi ra, quay sang đẩy chiếc xe Nghiêm Khanh đang ngồi đi vào bên trong, dù gì đầu cũng không thể nào ngừng quay lại, tay cũng vẫy vẫy chào tạm biệt với Hồng Nhi. Đợi đến khi bóng của Viên Viên cùng Nghiêm Khanh trên chiếc xe lăn mất hút vào trong, Hồng Nhi mới chiếc quay đầu ra về trên tay vẫn còn cầm cái khăn giấy xoa xoa mũi, mắt mũi má gì đỏ lên hết trơn. Viên Phúc Khang nhìn thấy thật rất đau lòng khi thấy vợ yêu với bộ dạng như vậy, ôm Hồng Nhi vào lòng dìu cô đi ra khỏi máy bay leo lên chiếc xe thể thao đời mới đã chờ sẵn. _ Tiểu tử, con dâu, 2 đứa về rồi sao? - Viên lão gia đang ngồi dưới sofa ở nhà lớn, nghe tiếng xe thắng lại trước cửa nhà cùng tiếng bước chân,ông liền cao giọng. _ Dạ thưa ba chúng con đã về. - Hồng Nhi chính xác là nắng mưa thất thường, mới đó trên xe còn khóc lóc ầm ỉ với Viên Phúc Khang, bước xuống xe nghe tiếng của Viên lão gia lại vui vẻ tung tăng. _ Tiễn Viên Viên đi rồi sao, chắc con khóc nhiều lắm nhỉ? - Trước đó 20 năm nếu ai hỏi đến Viên Phúc Hạo đều phải rùng mình với sự tàn khóc của ông, nhưng sau 20 năm không ai có thể ngờ rằng Viên Phúc Hạo ngày xưa giờ là một người ba rất thương con trai và cả con dâu thế này. Thật người ta trước đó còn sợ không biết vào làm dâu nhà ông chắc sẽ khổ sở lắm nhưng đâu biết được cô gái may mắn đang ngồi dưới chân ông đây lại được nuông chiều hết cở như vậy. _ Dạ! Khóc nhiều lắm. Con nhớ cậu ấy, không biết tên Nghiêm Khanh kia có lại ức hiếp cậu ấy không. - Hồng Nhi tỏ vẻ mặt không ưng lòng. _ Con gái ngốc! Tình yêu không thể nói được, Nghiêm Khanh có một tính cách của cậu ấy nếu Viên Viên chịu được thì đó mới là tình yêu, cũng như con và tiểu tử kia con phải hiểu mới có thể chịu đựng được đúng không? - Viên lão gia rất yêu chiều giải thích cho con dâu ngốc nghếch của mình. Viên Phúc Khang vừa mới ghen tức với Viên Viên giờ vừa về thấy cảnh vợ yêu lại xà vào lòng một người khác càng nổi cơn ghen thêm cộng thêm bị xỉa xói làm cho trạng thái lúc này của Phúc Khang là " Ghen Tức " liền đi đến, tay nắm lấy khủy tay Hồng Nhi nâng cô lên ngồi trên đùi mình. Hồng Nhi do bị hành động của Viên Phúc Khang nhanh quá làm cho cô khi đã được đặc ngồi lên đùi của chồng mình rồi mà vẫn còn đang " Ủa chuyện gì vậy? " cho đến khi cô bình tỉnh và nhận thức được sự việc thì như muốn nhảy xuống khỏi lòng của Viên Phúc Khang khi ba chồng đang có mặt ở đây. Lúc này cô chỉ muốn tự mình đào ngay một cái hố rồi tự nằm tự lấp đấy lại tự cắm bia lên trên. _ Hồng Nhi em sao vậy? - thấy cô có phản ứng muốn nhảy khỏi lòng mình, Viên Phúc Khang liền dùng tay ôm chặt cô lại quyết không để cho cô thoát. _ Khang! Ba đang ở đây mà? - Hồng Nhi dùng tay che mặt lại xấu hổ vô cùng. _ Ông ấy cũng thế thôi, em không cần phải xấu hổ - Viên Phúc Khang trả lời rất rành mạch. _ Hả? - Hồng Nhi nghe được câu nói này liền bỏ tay xuống mắt trợn lên hả to miệng. _ Há há há há! Đúng là cha nào con náy.... há há há.... tiểu tử rất được.... há há há. - Viên lão gia nghe được đứa con trai độc nhất này của mình nói câu y như mình lúc ba của ông vẫn còn, vợ ông vẫn còn và Viên Phúc Khang được 5 tuổi. _ Là.... là.... là sao? - Hồng Nhi ngây ngốc chả hiểu được hai cha con nhà này đang nói cái gì. _ Con gái ngốc! ba nói cho con biết, cái hành động này và câu nói vừa rồi của tiểu tử này là cách đây 22 năm lúc mà vợ ta còn sống và cha của ta cũng vậy tiểu tử này được 5 tuổi đó. Không cần ngại, không cần ngại... há há há - ông vui vẻ giải thích cho đứa con dâu ngốc nghếch này. "..... " Hồng Nhi chỉ biết ngây người ra trước câu trả lời này của ba chồng. liền ngồi yên không dám nhúc nhích gì nữa. _ Được rồi! ta cũng có chuyện muốn nói với các con vì đã quá lâu ta không thể để nữa - Viên lão gia thấy được sắc mặt không được tốt của con dâu ngốc liền chuyển hướng không lại làm cho cô xấu hổ hơn nữa. _ Có chuyện gì thưa ba? - Viên Phúc Khang một tay lấy tay của Hồng Nhi đang đặc trên mặt xuống, đầu thì quay qua hướng của Viên lão gia nhẹ giọng hỏi. _ Ta muốn có cháu nội. - Ông nhẹ nhàng, lã lướt, giọng nói vô cùng là bình thường. _ HẢAAAAAAA - chữ này do Hồng Nhi mà ra. _ Con hiểu thưa ba - Viên Phúc Khang cười khẽ gật đầu với ba mình. _ CON?... CÓ CON? - Hồng Nhi cố gắng rặng ra từng chữ một để không bị nhầm lẫn. _ Đúng! Các con nên có con đi, ta còn có cháu để bồng. - Viên lão gia gật đầu với Hồng Nhi, vẻ mặt rất nghiêm túc. "....." Chỉ đám cuối đầu im lặng không dám nói gì thêm, để bộ mặt mèo nheo lên nhìn Viên Phúc Khang nhưng mà thật tội nghiệp rằng nó bị phản tác dụng rồi. Bữa cơm tối rất vui chỉ trừ một con ngốc đang ngồi ngớ ngẫng trước bàn ăn, Viên Phúc Khang quay sang nhìn bộ dạng này của Hồng Nhi thật rất muốn cười thật lớn nhưng nếu anh làm vậy thì chắc chắn tối nay anh sẽ không có cơ hôi để mà có CON với cô ấy đâu. _ Á! Khang anh làm gì thế? - đang ngây người, câu nói " CÓ CON " cứ quay vòng vòng trong đầu của Hồng Nhi thì cảm giác bị nhất bổng lên làm cô kịp hoàn hồn. _ Thì làm điều ba anh bảo? - Viên Phúc Khang nhìn Hồng Nhi vẻ rất gian xảo. _ Anh..... anh.... - mặt của Hồng Nhi đã đỏ lại càng đỏ hơn khi nghe Viên Phúc Khang nói thế. _ Sao? hay là em không muốn có con với anh? - Viên Phúc Khang nheo đôi mắt màu hổ phách của mình lại toát ra tia lửa. _ Không phải.... không phải thế. - Hồng Nhi lí nhí. _ Tốt.... vậy mau đi có con thôi nào. - Viên Phúc Khang nhìn vẻ mặt đỏ ứng đáng yêu của Hồng Nhi càng làm cho anh thêm sôi máu nhanh bước tiến lên đi về hướng cầu thang. Đêm nay Viên Phúc Khang còn nhiệt tình hơn những đêm trước, xem ra anh rất là hào hứng với việc này.