_ Hồng Nhi! Mau lên - tiếng của Nguyễn Hồng Linh đang quát lên. hối hả cô con gái của mình. _ Xong, xong rồi.! - Hồng Nhi la lên _Con bé này! - tiếng bà lại đáp kèm theo vẻ buồn phiền và 1 cái lắc đầu sau đó quay lưng. _Thưa bà! 15 phút nữa buổi lễ sẽ tiến hành - tiếng người nữ nhân viên cung kính. _ Được được! Xong ngay, Xong ngay - bà gặt gặt vẻ khẩn trương hơn trước.. ___________.______ _ Hồng Nhi! Cậu xinh đến ngất lòng người - tiếng của người bạn thân của Hồng Nhi. _ Cậu ghẹo mình! Nào nhanh lên, sắp trễ rồi.- cô châu mày, miệng cười rất tươi. _________________ 7 ngày trôi qua, cô đã vui vẻ tận hưởng hết mình nhưng ngày tháng cuối cùng của tuổi trẻ để quyết định từ bỏ tất cả theo Viên Phúc Khang. Cô cũng đã từng nghĩ đến tương lai, tuổi đời nhưng nếu không có Viên Phúc Khang cuộc đời này của cô cũng như là số 0. Cho nên cô đã sẳn sàn để gật đầu đồng ý hoàn toàn sẽ làm đám cưới với anh, mặc cho anh có ích kỉ hơn nữa cô cũng cam chịu. Cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh. Vì cô nghỉ " Khi người đàn ông ích kỉ là lúc họ chỉ biết một mình người họ yêu " cho nên cô càng không lo rằng anh sẽ ngoại tình.Vả lại cô cũng được tự do chứ đâu phải bị cầm tù 24/24 phải ở nhà và luôn bên anh. Anh luôn tôn trọng quyết định của cô, miễn cô vui mọi việc anh đều làm theo. 15 phút cuối của cuộc đời độc thân, cô ngẫm nghĩ và dặn do " Hồng Nhi! Khi mày bước ra khỏi cánh cửa kia, và tiến đến cánh cửa lớn, mày chính thức là của anh, những gì mày đã làm, những gì mày đã trải qua hôm nay là kết quả cho sự kiên trì đó của mày. 10 năm., 20 năm 40 năm và đến lúc mày nhắm mắt khỏi cuộc đời này, người đàn ông mang tên Viên Phúc Khang kia sẽ là chồng của mày đến trọn cuộc đời " - cô nhắm mắt, đôi bàn tay đan vào nhau kia đang siết lại, yên tỉnh một mình tự dặn lòng. Chiếc váy cưới của cô được nhà thiết kế nổi tiếng của mình do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp được anh mời qua đo cho cô nên bộ váy hợp với vóc dáng của cô, tạo nên một vóc dáng cực kì hấp dẫn, kêu xa lọng lãy đến ngộp người. Áo cúp ngực, viền vòng nơi cúp ngực 5 hàn kim cương rạng người, hoa mai nhỏ điểm nhẹ quoanh khung áo, đuôi dưới dài 4 thước nhìn khã nặng nhưng thật ra là vải vôn nên nhẹ hơn so với tưởng tượng, lớp vải độn 7 lớp phồng tự nhiên. Thật sự áo cưới của cô là 1 tác phẩm công phu nhất của nhà thiết kế đã từng làm. Ông ký quy định với Phúc Khang rằng ông chit được phép may một cái và không có cái thứ hai dù là na ná. Nên phải nói rằng, cái váy cưới này trên cả thế giới là độc nhất vô nhị. Hồng Nhi đã sẳn sàn. Cô mở mắt ra. Lời tự hứa với bản thân đã xong. Đôi mắt to đen lấy của cô, long lanh hơn nữa với đôi mắt cười vẻ rất hài lòng với quyết định này của mình. Cô đứng đậy thật chậm rãi đứng dậy, xoay người đi, nhìn cô bạn thân đang triều mến nhìn mình, cô vui vẻ. Nở 1 nụ cười thật tươi, sau đó bước ra, hai tay vén váy dài lên dể đi. cùng người bạn nơi xứ người này cùng bước ra khỏi phòng cô dâu. Mở cánh cửa ra, cảnh tượng khiến cô chợt muốn rơi nước mắt, ba mẹ cô đang dịu dàng nhìn cô, gật đầu hài lòng với cô lúc này. Cô ôm lấy hai người, nước mắt có rơi nhưng nhanh chóng bị ba cô ngăn lại, sau đo ông nắm lấy tay cô khoát lên khủy tay của mình, nhìn cô, hai ba con cùng nhau bước tới cánh cửa lễ đường rộng lớn kia, nơi người đàn ông của cô đang sốt ruột đợi cô. Hai ba con nhìn nhau rất hạnh phúc, ông không nói gì, chỉ nhìn cô cười mỉm. Đứng trước cánh cửa lớn đang sẳn sàn mở, ông thở nhẹ. _ Bảo bối! Cánh cửa này mở ra trong vòng 1 phút nữa, ba muốn nói với con lần này là lần cuối, Từ nay, mọi việc của con sẽ do người con trai sau cánh cửa kia quyết định, ba mẹ sau 1 phút nữa sẽ không còn quyền kềm kẹp con nữa. Nhưng, khi con đau khổ, khi con tuyệt vọng nhất ta mong rằng, người mà con nghĩ đến sẽ là chúng ta. Bảo bối, con hãy thật hạnh phúc con nhé! Ba mẹ luôn cầu nguyện cho con - ông chậm rãi, thổ lộ tình cảm của mình trong giây phúc trọng đại này. _ Ba! Con yêu ba mẹ nhất, con sẽ ghi nhớ! Con cảm ơn ba đã luôn ủng hộ con - cô cuối đầu vào vai ông ôm ông thật chặc. _ Bảo bối ngoan! Nụ cười của con là nguồn động lực sống của chúng ta, khi con cười, chúng ta lại có thêm một động lực rất lớn, đừng khóc. Ngày cưới, phải vui - ông vỗ về cô, giọng rung rung như thể ông cũng muốn khóc. Cố gắng kềm lòng, ông buông cô ra, yêu chìu vuốt chỉnh mái tóc của cô, sau đó nghiêm trang, gật đầu với 2 người đàn ông đang nắm thành cửa ra hiệu đã sẳn sàn. 2 người đàn ông hiểu ý,liền nói qua bộ đàm thông báo! Sau 1 phút, họ mở cửa. . Cánh cửa lớn được mở màu tím oải hương trang trí đây căn phòng lễ đường. Quan khách đông chật cứng, báo giới cũng được mời nên đã không uổn công sạc đầy pin máy ảnh và flash đánh đền lia lịa. Hàn Nguyên Thành chậm rãi cùng cô con gái bước tầng bước thật đều đi vài lể đường. Cô từ lâu đã mắt chỉ còn nhìn thấy chàng trai kia cô khẽ cười nhe hàm răng trắng buốt của mình ra, tặng cho anh một nụ cười thật hạnh phúc và từ bước hướng về anh. _ Ta giao bảo bối lại cho cin, hãy thay ta chăm sóc con bé - ông dùng cả 2 tay của mình đưa tay cô về phía cánh tay đang đưa ra của Viên Phúc Khang, dăn dò. _ Con hứa thưa ba - anh nhẹ nhàng hồi đáp. Anh nhìn cô, giờ đây cô chính thức là vợ của anh rồi, nhìn cô càng đẹp hơn, sau 7 ngày mới được gặp cô, lòng anh như nhảy cẩn lên, khi cô vừa xuất hiện thật chỉ muốn chạy thật nhanh, nhanh hết sức có thể đến ôm cô đã bỏ đi cái thèm muốn đang trong đầu. Nhưng hình tượng cũng rất cao, Cộng với lễ cưới quan khách, anh không muốn làm. Nên đã kềm nén và chờ đợi. Vì cha xứ, tuyên thệ, hát nhạc, giảng vài điều, sau đó cũng đệ phút quan trọng. Giây phút chứng nhận 2 người là của nhau. _ Tôi Viên Phúc khang, đồng ý lấy Hàn Hồng Nhi làm vợ, cô ấy sẽ là mạng sống, là hơi thở của tôi. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ là người bảo vẹ cô ấy - anh nhìn người con gái đẹp nhất trần gian đang đứng trước mắt anh tuyên thệ. _ Tôi Hàn Hồng Nhi, đồng ý lấy Viên Phúc Khang làm chồng, anh ấy sẽ là mạng sống, là hơi thở của tôi. Du có chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn sẽ cùng anh ấy vượt qua. không bao giờ chia lìa - cô mỉm cười tuyên thệ cùng anh. _ Ta tuyên bố, hai con là vợ chồng, hãy trao nhẫn cho nhau - cha xứ rất hạnh phúc hài lòng với sự kiện này.. Viên Phúc Khang cầm lấy chiếc hộp trong túi quần,hộp nhỏ đựng 2 chiếc nhẫn đôi rất đẵ biệt, anh nhẹ nhàng nhìn cô, tay cầm lấy chiếc nhẫn sỏ vào ngòn ngón áp út tay trái của cô. Cô cuối mặt xấu hổ, sau đó cũng làm như anh. Không đợi cha xứ nói tiếp, sau khi cô vừa đeo xong chiếc nhẫn vào tay anh, anh đã dùng lực kéo cô vào lòng, sau đó hôn cô say đấm. Quý quan khách vỗ tay kịch liệt, họ hò reo với hành động này. Hồng Nhi ngượng đỏ cả mặt nhíu mày nhìn Phúc Khang sau đó lại dùng tay che miệng cười. Anh nắm tay cô chạy ra lễ đường, nơi có đàn người đứng đợi sẳn, khi thấy cô và anh xuất hiện. Họ vui vẻ thảy bông hồng lên trời, anh và cô nắm tay nhau chạy qua con đường hoa, đánh dấu cho con đường đầy tươi đẹp của cô và anh đã hiện ra.. Cô thảy bông cầm tay. Người chụp được là Hồng Nghi chị cô, cô khẽ cười, giờ phút này, cô đã quên sạch ân oán của cô và những người kia, mùi vị ngọt ngào của tình yêu đã che lấp tất cả.. Cùng anh bước lên chiếc siêu xe trang trí hoa cưới, 2 người cùng nhau đi đến sân bay. Họ hưởng tuần trăng mật trên hòn đảo của riêng họ. Anh thật không kềm chế được vừa lên máy bay đã không cần nể nan cứ thế ăn cô đế không ngừng. Còn tiếp....... ___________.._______ Xin lỗi mọi người. Truyện sẽ còn tiếp tục., đám cưới đến đây chưa kết thúc, và số chương kết thúc Mộc Dung còn đang cân nhắc nên không trả lời các bạn về vấn đề này được. Thời gian này! Công việc của Mộc Dung rất nhiều nên không có thời gian để ra chap, mong các bạn thông cảm giùm, Mộc Dung sẽ không bỏ truyện, Chỉ là thời gian không cho phép như trước nữa nên số lượng chap ra bị giới hạn và có thể 1 đến 3 ngày không ra được. Các bạn ráng thông cảm giùm Mộc Dung nhé., Công việc được thoải mái rồi Mộc Dung sẽ lại ra đều đặng như trước. Cảm ơn các bạn đã quan tâm Cmt và cả inbox hỏi thăm trong mấy ngày qua