_ Viên Phúc Khang? Giám đốc tập đoàn Viên Thanh? Con trai Viên Phúc Hạo - nghe tên anh, ông liền nghiêm mặt trả lời.
_ Da vâng! Bác trai biết cháu à? - khi thấy ông có vẻ nghiêm mặt, anh liền nhìn hỏi lại.
_ ha ha ha, kì duyên, đúng là kỳ duyên bà ạ - sau khi nghe anh nói ông liền cười thóa lên tỏ vẻ rất vui bì điều này.
_ Đúng! Đúng là kỳ duyên... Còn 2 năm nữa vậy mà tụi nhỏ lại tự tìm đến nhau rồi... đúng là kì duyên. - bà cũng tươi cười khi nghe tên của anh, và cùng gật đầu vừa ý với chồng mình.
Anh ngồi đó, nhìn 2 vị trưởng bối đang khóa cười lên. không hiểu họ đang nói cái gì. chỉ ngồi nghiêm tại chỗ.
_ Vì sao? Hai bác lại biết tới ba con? - không kềm lòng được anh phải lên tiếng.
_ Con trai! Ba con không nói cho con biết sao?.... 2 năm nữa con và Hàn Nhi nhà ta sẽ kết hôn, các con đã được đính ước từ nhỏ.. Không lẽ tên Viên Hạo đó không nói con biết à - ông cảm thấy hơi bất ngờ về việc này khi thấy anh có vẻ ngơ ngát với sự việc đính hôn này.
_ Đính hôn? Từ nhỏ? Ba con chưa hề nhắc đến thưa bác. - anh hơi ngạt nhiên khi thấy Nguyên Thành nói về việc đính hôn này. nhưng trong lòng lại cực vui mừng khi biết được người sẽ làm vợ của anh chính là người anh đang theo đổi, vậy có phải anh không cần tốn nhiều công sau này hay không?
_ Chuyện gì mà nhà vui quá vậy ba mẹ? - nhân vật chính vắng mặt vì phải đi tắm thay đồ....khi cô từ trên lầu đi xuống thì nghe tiếng ba mẹ mình đang cười vui, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
_ Bảo bối! Con đói chưa? Đi ăn cơm đi. Ba và Phúc Khang có chuyện cần nói. - nghe bảo bối đi từ trên lầu xuống Nguyên Thành liền cất tiếng bảo con.
_ À Dạ. hihihi - nghe lời ba... cô bé nhỏ không hề suy nghĩ gì đi thẳng vào nhà bếp với mẹ.
Sau khi nhìn bóng dáng cô gái nhỏ tung tăng đi vào nhà bếp, 2 ngươi đàn ông cùng nhìn nhau cười sau đó cả 2 đi ra ngoại dạo quoanh vươn kiểng của vợ chồng Hàn Nguyên Thành trồng cho con gái yêu của mình.
Chấp tay sau lưng, dáng người 1m80, mái tóc được cắt gọn gàn, áo pijiama ngủ màu nâu, dáng đi thản thơi cực nhẹ nhàng. Theo sau lưng ông là chàng trai 1m90, vẻ đẹp ngất ngây lòng nguời. với bộ đồ vest làm tôn dáng người anh thêm phần đẹp mạnh mẽ, cường quyền hơn.
_ Cũng đã 15 năm rồi! 15 năm rồi ta không gặp Viên Phúc Hạo. Ông ấy thế nào rồi. - Hàn Nguyên Thanh mở miệng hỏi về ba anh.
_ Dạ ông ấy vẫn khỏe chỉ là bị đau lưng có phần tệ đi. - anh trả lời dứt khoát.
_ uhm! Vậy ông ấy không nói với con rằng con có vị hôn thê ư? - vừa đi, ông vừa hỏi.
_ Dạ có! 1 lần cách đây 5 năm, nhưng vì công việc phát triễn công ty nên con đã quên mất. Con xin lỗi - trong thời gian vừa rồi anh đã kịp nhớ ra là ba anh đã tưng nói với anh là anh có vị hôn thê nhưng thật sự anh không hề để ý đến vấn đề đó vì trong anh chỉ có công việc, phụ nữ là những con khỉ thích đu bám. Nhưng từ khi gặp cô thì anh đã cho cô là trường hợp ngoại lệ.
_ uhm! Vậy ông ta có cho con xem tấm hình của hôn thê con không? - ông tiếp tục hỏi
_ Dạ thưa có! - anh thành thật trả lời.
_Con thấy con bé trong hình thế nào? - ông nhíu mày khi nghe câu trả lời có hơi phớt lờ của anh.
_ Dạ! Cô ấy rất xinh, rất đẹp. Nụ cười rất hồn nhiên - anh khẽ cười nhớ về khuông mặt đáng yêu nằm ngủ với tật xấu trên giường.
_ Uhm! Con biết con bé tên gì không? - ông thấy vẻ mặt của anh khá hài lòng nhưng ông vẫn hỏi
_ Dạ! Không thưa bác! - anh giả nai để xem phản ứng của Nguyên Thành.
_ Uhm! Vậy ta nói luôn cho con biết con bé tên là " Hàn Hồng Nghi " năm nay 22 tuổi hiện cũng đang sống và học tập ở Thượng Hải, không chừng các con và con bé đã gặp mặt nhau, con bé rất thích con. - Ông nói từ từ chậm rãi cho anh nghe. Anh mắt nhìn về nơi cánh đồng kia.
_ Hàn Hồng Nghi? Thưa bác không phải bác chỉ có 1 mình Hàn Hồng Nhi là con gái thôi sao? Vả lại cô gái trong hình khoing phải Hàn Nhi sao? - anh hoảng hốt khi nghe 1 sự thật khá kinh hoàng
_ Chị em nó dù cách nhau 6 tuổi nhưng lại giống nhau như giọt nước, nên mọi người cũng nhay nhầm lẫn. - ông quay mặt lại nhìn anh trả lời.
_ Vậy? Còn Hồng Nhi đã có hôn ước chưa? - đến lúc này anh rất là khó chịu đang tìm đến 1 hi vọng cuối cùng.
_ Hiện tại thì chưa.. nhưng có lẽ năm sau. gia đình Trần Nhật Hiên sẽ qua làm hôn ướt cho 2 đứa no - ông nhìn thấy khuông mặt anh đang rất thất vọng nhưng ông không thể làm gì hơn vì đó là sự thật.
_ không lẽ! Cậu thích Hồng Nhi? - Nhìn dáng vẻ rối bời của anh ông đánh thẳng vào vấn đề
_ Dạ đúng thưa bác! Con đã yêu Hồng Nhi ngay từ lần đầu gặp mặt, vốn con theo cô ấy về đây để được tìm hiểu cô ấy hơn và muốn xin bác cho cháu và Hồng Nhi được kết hôn. - anh chàng si tình thổ lộ mục đích của mình ra cho Nguyên Thành nghe.
_ Con cái ta tất cả đều có hôn ước, nhưng ta không phải là người ba lạc hậu, ta Luôn yêu thương con ta và cho chúng con đường tương lai tươi sáng. Ta luôn tôn trọng quyết định của chúng nó. Như vậy đi! Cậu ở lại nơi này 3 tháng, tôi cho phép cậu qua lại tiếp xúc với Hồng Nhi, sau 3 tháng, cậu quay lại Thượng Hải, tôi sẽ sắp xếp cho con bé gặp cậu liên lạc với cậu... nếu tring vòng 3 tháng cậu yêu Hồng Nhi thì quay trở lại đây, ta đồng ý chuyển hôn ước của cậu và Hồng Nghi thành Hồng Nhi, nhưng nếu sau 3 tháng cậu đã yêu Hồng Nghi thì chúng ta. Cứ giữ nguyên hợp đông - ông cho ra 1 biện pháp, tốt cho cả 2, ông và bà cũng không cảm thấy có lỗi với con mình.
_ Nếu vậy! Vì sao bác không để cháu đưa Hồng Nhi sang Thượng Hải?, Ba cháu cũng đang cần ngườii chăm sóc. Cháu sẽ đưa cả 2 về nhà cháu, sau 2 năm, ba của cháu chọn ai thì cháu sẽ lấy người đó làm vợ? - không để ông sắp xếp, vì anh biết 2 chị em giống nhau như đúc nếu làm như vậy chắc chắn anh sẽ xiu lòng cô chị.
_ Thế thì cũng được. Sau 2 năm cháu đưa ai về thì người đó sẽ gả cho cháu. - ông nghe người thanh niên dàn xếp
_ Quyết định vậy đi - anh cũng không cần suy nghĩ đáp trả lại ông.
_ Giờ thì vào dùng bữa sáng thôi - ông xoay mặt đi không nhìn anh, nhưng mày đẹp đã nhíu chặc lại như toan tính 1 chuyện gì đó, không để lộ ra nên đã xoay người đáp và đi thẳng vào trong nhà
Anh đứng đó nhìn bóng lưng ông xoay đi, cũng đã sắc bén nhìn thấy được ánh mắt toan tính của ông nhưng anh không phản ứng vì muốn biết rõ ràng sự thật kia.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
18 chương
37 chương
48 chương
11 chương
43 chương