Sau khi trở về biệt thự của Viên gia, trước của Viên Phúc Hạo đã đứng trước cửa chào đón cô. Ông thấy cô gái nhỏ đã quay trở về, sắc người cũng tươi tỉnh hơn rồi. Thật quả là đúng theo như dự tính của ông. Để cô đi, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Trong lòng ông cũng đã thầm chấp nhận cô thiên sứ bé nhỏ này là con dâu của Viên gia, dù tuổi tác 2 người có chênh lệch nhau khá lớn nhưng, tình yêu đối với ông là không phân biệt tuổi tác. Dù rằng Hồng Nghi cũng rất xinh đẹp, đậm tố chất làm dâu của 1 gia tộc giàu có, nhưng nếu so với A Khang nhà ông thì có vẻ không được hòa hợp cho lắm.
_ Nào! Đói bụng rồi ha? Vào nhà vào nhà đi, Quản gia Lâm đã chuẩn bị những món con thích rồi đó. - ông nhẹ nhàng đón lấy cô, sau đó nhẹ nhàn nắm lấy khủy tay cô dẫn vào bên trong.
_ Con xin lỗi, đã làm ba lo lắng huhuhuhu - cô thấy được tình yêu thương của Viên Phúc Hạo dành cho mình dù cô chỉ là ở đây thôi chưa danh chính ngôn thuận nhưng mà ông đã coi cô như con gái ruột của mình. Cô thật sự thấy rất hạnh phúc.
_ Ngoan! Đừng khóc - anh từ phía sau vỗ nhẹ lấy đầu của cô, dịu dàng.
Bữa cơm đoàn tụ xế chiều cũng đã kết thúc trong tiếng cười của ca ba người, sau khi được anh đưa lên phòng, bảo cô nghỉ ngơi sau đó đi ra ngoài vào thư phòng có 1 số việc. Cô bên này mắt mở to, không thể ngủ, rồi cô chợt nhớ đến phải gọi điện thoại cho ba mẹ. Con ngồi dậy lấy điện thoại di động của mình ra nhấn nhanh 1 số ; nhưng thật lãng khi điện thoại cô hết pin, mới nghe 1 tiếng reng đã tắt nguồn.
Không còn cách nào khác, cô quay lại cái bàn gỗ đầu giường, nơi có để 1 chiếc điện thoại rất đẹp, rất sang trọng, cô nhìn nó " mình nói bằng tiếng Việt mà, đâu ai hiểu hihihi " suy nghĩ me mãnh thoáng qua trong đầu cô ; liền nhanh chống chụp lấy điện thoại quay nhanh số quen thuộc.
Sau 3 tiếng reng cuối cùng đầu bên kia cũng bắt máy, cô cười lớn tính la lên nhưng người bắt máy không phải ba hay là mẹ mà là giọng nữ trầm.. Cô liền suy nghĩ đến lời nói của A Khang là cho chị mình nghĩ phép 1 tháng nên ngây ngô cười " Chị 2 "
_ Uhm! Hồng Nhi đó hả? - Giọng nữ bên này thanh âm khá trầm, có vẻ trạng thái không được vui vẻ cho lắm.
_ Dạ dạ! Em gọi điện báo cho mọi người biết là em đã đến nơi an toàn, không rụng bất kì cộng tóc nào hé hé hé! - cô bé vui mừng thông báo.
_ Con bé ngốc này! - nghe giọng nói vui vẻ của Hồng Nhi, Hồng Nghi có chút buồn rầu vì sao cô bé này lại quá ngây thơ, dù sao cô vẫn là tình địch với nó mà.
_ Hì chị 2, ba mẹ đâu rồi? - vẫn cứ ngây thơ.
_ Ba mẹ đã ra ngoài, chỉ còn lại chị! - giọng nói lạnh lùng.
_ À dạ! Vậy chị 2 nghỉ ngơi đi, khi ba mẹ về chị 2 nhớ báo với ba mẹ giùm em 1 tiếng nhé, có thời gian rãnh em sẽ gọi lại sau.
_ Uhm!Hồng Nhi - người chị này có vẻ bất mãng với sự vui vẻ, ngây ngô của cô em, trong khi cô thì đang như trong dầu sôi lửa bổng.
_ Dạ chị 2! - giọng nói êm dịu đến tê người của cô khiến người nghe đang tức giận cũng phải siêu lòng.
_ Em! Đừng giả ngốc nữa, chị phát ớn với bộ dạng giả ngốc này của em rồi! 1 tháng đây chị sẽ không làm phiền 2 người, cứ tận hưởng vui vẻ đi, nhưng sau 1 tháng chị trở lại, chị quyết định tuyên chiến với em. Hãy chuẩn bị tinh thần đi em gái của chị! Mọi thứ em cướp của chị. 1 tháng sau chị sẽ dành lại tất cả. Em thật sự không biết nhục khi dành hôn phu của chị mình à! thật là đáng khinh thường - Hồng Nghi chuyển đổi sắc thái, nhếch môi tuyên chiến rõ ràng cùng với em gái của mình
_ Chị 2! - nghe rõ từng câu từng lời của Hồng Nghi nói, Hồng Nhi sắc mặt tái nhợt, tiếng tút tút trong điện thoại đã ngân vang khá lâu nhưng Hồng Nhi vẫn chưa định thần lại.
Người chị mà cô vừa nhận lại, cô suy nghĩ sẽ 1 lòng yêu thương chị để bù đấp lại những tháng ngày qua chị em xa cách, nhưng rồi đây là lần thứ 2 chị cô tuyên chiến với cô, chị không phải dành đi chỉ mỗi mình A Khang mà ý rằng sẽ dành lại tất cả. Cô ngẫng người gát điện thoại lên rồi nằm vật ra giường, ánh mắt thật sự buồn não có chút ngấng lệ bởi những lời lẽ chua sót kia. Không lẽ cô thật sự là người không biết nhục sao? Cướp mọi thứ của chị còn thản nhiên tươi cười trước mặt chị ấy.
Nước mắt cô rơi ra. Làm sao đây, cô yêu Khang nhưng cũng yêu cả gia đình của cô, nhưng sự tồn tại của cô đã cướp đi của chị gái cô, vậy có nghĩa là cô là người mang đến xui xẻo ư?. cô cứ thế khóc trong suy nghĩ rối bời cho đến khi thiếp đi.
Ở thư phòng., ánh mắt của 1 bóng đen cũng đã chuyển đổi, vốn định gọi quản gia pha cho anh ly trà, nhưng lại tình cờ nghe được hết cuộc đối thoại của 2 người. Anh cảm thấy may mắn khi mình học Tiếng Việt kịp thời, để biết được ý đồ của Hồng Nghi, và tâm trạng đau lòng của Hồng Nhi.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
18 chương
37 chương
48 chương
11 chương
43 chương