Lúc Hứa Vy Lương cầm một bộ vest mới tinh đã được ủi phẳng phiu đến đồn cảnh sát thì đã có một đám phóng viên nhận được tin tức đang ngồi xổm canh giữ ở bên ngoài cửa cục cảnh sát rồi.   Thấy cô xuống từ chiếc xe bảy chỗ, liền ùa đến vây quanh.   Hứa Vy Lương hơi cúi đầu không nói gì, bước vào cục cảnh sát dưới sự bảo vệ của Dung Thành.   Tiếp đón cô là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy cũng nhìn thấy chiến trận phía ngoài, lòng đầy căm phẫn: “Sao cô còn đem quần áo đến cho anh ta? Nếu là tôi, khẳng định sẽ để cho loại người đó ở trong ngục tám đến mười ngày!”   Đặt vào vị trí một người vợ bình thường mà nhìn thấy chồng mình ra ngoài lăng nhăng, đều hận không thể tận tay xé nát người chồng đó và người tình nhân kia...   “Bởi vì con tôi không thể có một người cha vướng víu vào mấy vụ bê bối tiêu cực.”   Hứa Vy Lương lạnh nhạt nói, trên mặt không có phản ứng đặc biệt nào.   Có điều bộ vest mà cô cầm tới đây chẳng dùng vào đâu được, bởi vì lời dặn dò của Lệ Hàn Quân là bảo cô mau đưa quần áo tới, còn bao gồm quần áo của Hứa Uyển nữa.   Hứa Uyển ngẩng đầu cũng nhìn thấy Hứa Vy Lương, cô ta co rúm lại cố ý hỏi: “Chị à, rõ ràng chị biết Hàn Quân là nhân vật của công chúng mà còn cố ý tố cáo chúng em. Sao chị lại làm như vậy? Em biết em có lỗi với chị, nhưng em và Hàn Quân thật sự thương yêu nhau...”   “Không cần vội vàng chụp mũ cho tôi như vậy, rốt cuộc là ai tố cáo thì trong lòng tự biết.” Hứa Vy Lương thờ ơ nhếch khóe miệng, mang theo sự khinh bỉ.   “Chị nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào là nói bản thân em sao...”   “Không cần phí lời với cô ta!” Lệ Hàn Quân đột nhiên nắm tay Hứa Uyển, đôi mắt tràn đầy lạnh lùng và mất kiên nhẫn: “Hứa Vy Lương, tôi khuyên cô sau này đừng phí công tốn sức làm mấy trò cười nhàm chán kiểu này nữa, Tiểu Uyển, chúng ta đi thôi.”   Hai người họ lướt qua Hứa Vy Lương, đi thẳng tới cửa, trợ lý Dung Thành xì một tiếng khinh miệt từ tận đáy lòng: “Hứa phó tổng, loại đàn bà này đúng là diễn kịch rất đặc sắc, làm ra vẻ đáng thương vô tội, cũng chỉ có Tam thiếu gia gia nhẹ dạ mới ăn phải bùa mê của cô ta.”   Nhẹ dạ?   Đó không phải là nhẹ dạ, đó gọi là... tình nhân đáy mắt hóa Tây Thi.   Một gió lạnh thổi qua, Hứa Vy Lương rét buốt từ trong tim.   Che giấu sự đau khổ thê lương nơi đáy mắt, cô ưỡn thẳng lưng: “Đi thôi, không phải cô ta thích diễn kịch sao? Kịch hay bên ngoài mới bắt đầu thôi, tôi sẽ đích thân diễn theo cô ta.”   Quả đúng như vậy, cửa cục cảnh sát bị phóng viên vây kín như nêm cối.   Đâu đâu cũng lóe lên ánh đèn flash.   “Tam thiếu gia, đêm khuya anh cùng Hứa tiểu thư bị cảnh sát bắt tại trận ở khách sạn, anh có giải thích gì không?”   “Tam thiếu gia, nghe nói Lệ phu nhân và Hứa tiểu thư là chị em ruột, hiện tại anh yêu em, liệu có ly hôn với Lệ phu nhân không? Nghe nói Lệ phu nhân vừa sinh cho anh một đứa con...”   “Tam thiếu gia, có thông tin nói rằng gần đây anh đang mua nhà, có phải dùng để giấu bồ nhí không? Chuyện này Lệ phu nhân có biết không?”   Lệ Hàn Quân không ngờ cửa cục cảnh sát lại có nhiều phóng viên bát quát vây chặn như vậy, môi mỏng nhếch ra một đường cung lạnh thấu xương, đáy mắt lạnh lùng bắn ra xung quanh, đang định mở miệng thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói của phụ nữ: “Đương nhiên tôi biết.”   Hứa Vy Lương đi giày cao gót bước đến trong ánh đèn flash, trên mặt đánh má hồng, hoàn toàn không nhận ra một giờ trước cô còn là bệnh nhân đang nằm trong bệnh viện, cô cởi áo khoác ngoài màu đen trên người mình choàng lên vai Hứa Uyển rồi mỉm cười nhìn đám phóng viên.   “Thực ra tối nay ba người chúng tôi cùng tâm sự với nhau, nhưng tôi đi trước nên mới gây ra hiểu lầm lớn thế này.”   Lệ Hàn Quân liếc nhìn Hứa Vy Lương, không đoán ra ý đồ của cô trong giờ khắc này.   Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông bên cạnh, Hứa Vy Lương chỉ khẽ hất tóc ra sau rồi tiếp tục nói: “Từ nhỏ quan hệ của hai chị em tôi đã rất tốt, căn phòng đó cũng là tôi nhờ chồng tôi thuê cho cô ấy. Sức khỏe cô ấy còn yếu, vẫn mong mọi người đừng suy đoán linh tinh, có vấn đề gì muốn hỏi thì cứ hỏi tôi là được rồi.”   Hứa Uyển sắp nghiến răng tới nát rồi.   Cô rất muốn tát một cái lên mặt Hứa Vy Lương, sau đó công bố với phóng viên người Lệ Hàn Quân yêu là cô, là Hứa Vy Lương cướp người đàn ông của cô.   Nhưng bây giờ lại bị Hứa Vy Lương cướp thời cơ trước, hơn nữa toàn thành phố đều biết Hứa Vy Lương vừa sinh cho Lệ Hàn Quân một đứa con, nên giờ phút này cô có nói gì cũng chỉ là bồ nhí bị người người mắng chửi!   Không có lời nào để nói, cô chỉ đành núp vào trong lồng ngực vững chắc của Lệ Hàn Quân, giả bộ vô tội sợ sệt.   “Hóa ra là như vậy à?” Phóng viên nghe vậy thì gật đầu, giây kế tiếp, họ lại chuyển đề tài: “Nhưng Lệ phu nhân, chúng tôi nhận được tin tức, nghe nói hai năm trước em cô mất tích là do bị cô hãm hại.”   “Lệ phu nhân, cô và Tam thiếu gia gia sẽ ly hôn sao?”   “Lệ phu nhân, trán cô bị thương sao? Má trái cũng hơi sưng, xin hỏi vết thương đó từ đâu mà ra vậy? Có phải cô bị người đánh không? Là do bạo lực gia đình hay là ngoài ý muốn? Hai năm trước Hứa Uyển tiểu thư...”   Vấn đề nọ nối tiếp vấn đề kia, càng hỏi càng gay gắt.   “Các người hỏi đủ chưa hả?” Lệ Hàn Quân vô cùng tức giận, đôi mắt lạnh lùng sắc nhọn lạnh như băng đảo qua đám phóng viên ở đó, đa phần là các nhà báo lạ mặt hoặc trẻ tuổi, nhưng miễn có chút danh tiếng đều không dám động thổ trên đầu hắn.   “Lệ, Lệ tiên sinh, chúng tôi có quyền tự do ngôn luận…”   Phóng viên bị ánh mắt lạnh như chim ưng của hắn nhìn đến phát hoảng, quay mặt nhìn nhau.   Đúng lúc đó, Hứa Uyển kéo kéo vạt áo của Lệ Hàn Quân, Lệ Hàn Quân thu hồi ánh mắt, cũng không tiếp tục phí lời với mấy người kia nữa, hắn ôm Hứa Uyển sải bước lên xe, bất chấp những lời bịa đặt xung quanh.   Hứa Vy Lương cũng đi theo: “Lệ Hàn Quân, anh đứng lại trước đã, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh...”   “Lái xe.” Lời cô còn chưa dứt, Lệ Hàn Quân đã kéo cửa xe “ầm” một tiếng, trực tiếp dặn dò tài xế.   Xe quệt vào cánh tay của Hứa Vy Lương rồi lao nhanh đi.   Bước chân Hứa Vy Lương lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Dung Thành vội đỡ cô: “Hứa phó tổng, cô không sao chứ?”   “Tôi không sao.” Trên trán Hứa Vy Lương đổ mồ hôi lạnh, cô lắc đầu.