Có em thế giới không có anh
Chương 27
Từ hôm đó trở đi, Lệ Hàn Quân mấy ngày liền đều ngủ ở công ty.
Tâm trạng của Hứa Vy Lương không có gì tiến triển, thích ngây người ngồi nửa ngày ở cửa sổ, người hầu hận không thể ở bên cô 24/24, sợ cô nghĩ không thông mà nhảy từ cửa sổ xuống.
“Thả tôi ra, tôi không bị điên... Là con tiện nhân Hứa Vy Lương hãm hại tôi...” Tiếng ồn ào của Hứa Uyển từ trên gác mái truyền xuống, Hứa Vy Lương xoay xổ một cách máy móc, người hầu biết hiện tại Lệ Hàn Quân quan tâm đến vị Lệ phu nhân ngay lập tức hỏi: “Có phải Hứa tiểu thư đã làm phiền cô rồi không? Tôi đi gọi người khiếm cho cô ta phải im miệng.”
“Không cần đâu.” Hứa Vy Lương nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Tôi chỉ là cảm thấy buổn tẻ, muốn nuôi một con vật.”
Người hầu ngờ vực: “Muốn nuôi con gì?”
“Một con chó.”
Lúc Lệ Hàn Quân nghe được người hầu báo cô muốn nuôi một con chó săn, hắn liền nghĩ có phải bởi vì lần trước hắn hôn cô, cô khó lòng chấp nhận, cho nên muốn nuôi một con chó để bảo vệ cô, đại khái có thể cho cô có cảm giác an toàn.
Người hầu nhanh chóng đem một con đến cho cô.
Nhưng Hứa Vy Lương không hài lòng, tự tay chọn loại chó săn hung mãnh, tham ăn thịt sống, bởi vì sợ làm tổn thương cô, chuyên gia mỗi ngày đều ở bên cạnh chó săn. Chó được ở trong vườn, còn xây thêm một cái chuồng chó ở đó.
Mỗi sáng và chiều, Hứa Vy Lương đều dành ra hai tiếng để chơi với nó.
Thỉnh thoảng xoa xoa đầu nó, thỉnh thoảng lại nắm lấy móng vuốt của nó, nhiều hơn nữa là cho nó ăn, rất nhanh liền trở nên thân thiết với nó. Bởi vì toàn thân nó đều là màu đen nhánh, cho lên cô trực tiếp gọi là Đại Hắc.
Buổi chiều lại đến thời gian Hứa Uyển gào thét khẩn cầu Lệ Hàn Quân thả cô ta ra.
Hứa Vy Lương vẫn như vậy, lấy một miếng thịt đi xuống chuồng chó ở dưới lầu. Cô dừng bước hướng về phía nó.
“Oẳng oẳng...”
Một tiếng kêu mừng rỡ cắt tan không khí trầm mặc, lạnh lẽo, một thân ảnh to lớn nhanh như con thoi chạy đến, nhanh chóng nhào đến trước mặt Hứa Vy Lương, nước rãi chảy xuống từ những hững khe răng trắng muốt sâu hoắm, tất cả chỉ khát khao được ăn thịt.
Hứa Vy Lương sờ đầu nó: “Kêu thêm hai tiếng nữa.”
“Oẳng oẳng...oẳng oẳng...”
Đại Hắc ngẩng mặt lên trời, âm thanh chấn động, khiến cho những người trong biệt thự đều sợ hãi. Bao gồm cả Hứa Uyển đang trên gác xép cũng bị âm thanh này làm cho chú ý.
Dạo này cô ta bị giam ở đây, không có người đến thăm, không có người nói chuyện cùng, chỉ có bác sĩ không ngừng kê thuốc cho cô ta. Cô ta thực sự hoài nghi, nếu cứ tiếp tục như vậy, có một ngày thực sự cô ta sẽ điên mất. Nhưng Lệ Hàn Quân không những không nghe lời thỉnh cầu của cô ta, ngược lại còn kêu bác sĩ gia tăng liều lượng thuốc...
Cô ta hoài nghi, Lệ Hàn Quân có phải đang cố tình không?
Cô ta thuận theo âm thanh mà bước đến, mở cửa sổ gỗ, liếc mắt liền thấy Hứa Vy Lương ở dưới lầu cũng đang nhìn mình, dường như còn cười với cô ta. Nụ cười ấy lạnh thấu xương, từ xương cốt lan tràn ra toàn thân thể.
Nhưng trong nháy mắt, nụ cười liền tắt ngấm.
Khiến cô ta tưởng rằng là ảo giác.
Ngay sau đó, cô ta liền nhìn thấy Hứa Vy Lương ném miếng thịt sống vẫn còn nhỏ máu cho Đại Hắc. Gầm lên một tiếng, Đại Hắc hung dữ mà ngậm lấy miếng thịt, da thịt bị móng vuốt sắc nhọn của nó xé nát bươm, máu thịt be bét, Đại Hắc cắn xương kêu liểng xiểng, từng giọt máu từ đầu lưỡi dày của nó chảy qua kẽ răng rồi rơi xuống mặt đất...
Hứa Vy Lương bình tĩnh nhìn miếng thịt đó biến thành màu trắng của xương.
“Ọe!” Hứa Uyển bụm miệng, nằm bò ra ở bệ cửa sổ, không thể khống chế được mà nôn, sắc mặt trắng bệch, đôi chân mềm nhũn. Cô ta luôn cảm thấy, trong nháy mắt như vậy, Hứa Vy Lương dường như không phải nhìn miếng thịt, mà là nhìn cô ta.
Cô nuôi chó, có phải muốn biến cô ta thành mồi cho con chó đó.
Không được không được, cô ta không thể bị giam ở đây mãi được, nếu không sớm muộn cũng bị Hứa Vy Lương chơi đùa cho đến chết. Tính cách Hứa Vy Lương và Lệ Hàn Quân hiện tại không phải người cô ta quen trước đây.
Hứa Vy Lương nhìn Đại Hắc ăn xong miếng thịt, ở trên mặt đất lăn mấy vòng, sau đó vui mừng chạy lại bên cô, mở to chiếc miệng toàn mùi máu tanh nồng đòi thịt, Hứa Vy Lương xoa đầu nó: “Không vội, sẽ có một ngày cho mày ăn no.”
Làm xong, cô lấy ra một tờ giấy ướt từ trong túi, lau đi những vết máu trên tay, sau đó trở về phòng.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
82 chương
105 chương
15 chương
6 chương
28 chương
19 chương
50 chương
25 chương