“Hàn… Hàn Quân?” Diệp Cẩn ngẩn người, miệng há to, ánh mắt sợ hãi: “Con, sao con đến đây? Không phải con ở công ty sao? Bác sỹ nói ý chí sống của Hứa Vy Lương rất yếu, cần được kích thích nên…” Nguy rồi, không biết hắn nghe được bao nhiêu… Không biết có liên lụy tiểu Uyển không? Diệp Cẩn như con kiến nằm trên bếp lửa, vô cùng lo sợ. Giọng nói tức giận tràn đầy lệ khí của Lệ Hàn Quân vang lên: “Cho nên bà mới nói ra sự thật tàn nhẫn này để kích thích ý chí sống của cô ấy ư?” “Đúng.” Diệp Cẩn ra sức che đi sự hoang mang trong lòng: “Dù ta hận Hứa Vy Lương đã hại tiểu Uyển, nhưng dù gì nó cũng họ Hứa, là con gái ta, ta cũng muốn nó bình an vô sự, Hàn Quân, chắc con không trách ta không được sự đồng ý của con đã làm vậy chứ?” “Bà là mẹ cô ấy, tôi đâu có quyền trách bà, có điều…” Cố ý ngừng lại một chút, Lệ Hàn Quân lại nói tiếp: “Hôm nay Hứa Vy Lương không sao thì thôi, nếu có mệnh hệ gì… đến con ông trời tôi cũng không nể.” Lời vừa dứt, hắn liền nhấn chuông trong phòng bệnh, kêu bác sỹ đến. Cô không được chết. Chuyện chưa rõ ràng, cô không thể chết. “Hàn Quân…” “Cút!” Cơ thể Diệp Cẩn bị quát đến run lên, chỉ đành rời đi, trước lúc đi còn nhìn Hứa Vy Lương, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hình như bà ta vừa thấy Hứa Vy Lương động đậy. Lệ Hàn Quân đi đến bên giường Hứa Vy Lương. Bác sỹ kiểm tra xong, kinh ngạc phát hiện các chỉ số đột nhiên giảm mạnh của cô trước kia đã trở lại bình thường, thậm chí đang dần ổn định lại. Người đàn ông ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của cô, đôi mắt u ám. Hắn định đến công ty, nhưng trên đường nhớ ra để quên đồ nên mới quay lại, không ngờ lại nghe được mấy lời cuối cùng của Diệp Cẩn. Gương mặt độc ác ấy, mỗi khi nhớ đến đều thấy sợ hãi. Sao trước đây hắn không biết Diệp Cẩn lại có tâm địa xấu xa đến vậy nhỉ? … Hứa Vy Lương mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy trong thời kỳ loạn lạc, cô ôm con mình chạy về phía trước, nhưng chạy thế nào cũng không thoát được, cuối cùng thì không thấy ánh sáng nữa, chỉ là một mảnh tối thui. [Xem ra vụ làm ăn này cũng lời ra phết, không những bắt được trẻ còn được tặng thêm người lớn.] [Nhìn xem, mắt này, mũi này, thật giống Lệ phu nhân…] [Đợi Hứu Uyển làm Lệ phu nhân rồi, ông đây muốn năm tỷ cũng có, chứ đừng nói năm triệu? Cô cho rằng mình đang cho ăn mày chắc? Lão tam, đừng trách tôi nhẫn tâm, trách thì trách cậu háo sắc!] [Mày mau chết đi, dù gì mày cũng bị AIDS rồi, sống không được bao lâu, cứ chết vậy cũng tốt, tiểu Uyển lại sinh một đứa con mũm mĩm cho Lệ Hàn Quân, kế thừa sự nghiệp của tập đoàn Lệ Thị, nếu mày không chết. tao sẽ cho người đào mộ của nghiệt chủng kia lên, vứt xác nó đi, để nó không thể yên nghỉ...] Từng cảnh, từng câu một không ngừng hiện lên trong đầu cô, cô vội vã tỉnh dậy sau giấc mộng… “Tiểu Bảo!” Cô mở mắt, chỉ thấy trước mắt là trần nhà trắng tinh. Chạm đến vết thương nên cô đau đến toát mồ hôi lạnh. “Cô tỉnh rồi?” Một giọng đàn ông vui mừng vang lên, Lệ Hàn Quân kích động nhìn Hứa Vy Lương: “Có chỗ nào không khỏe không? Tôi…” “Tiểu Bảo đâu? Con tôi đâu?” Trong đầu Hứa Vy Lương chỉ có tiểu Bảo, cô hoảng loạn, nắm lấy cổ tay Lệ Hàn Quân: “Đưa tiểu Bảo cho tôi, lâu rồi nó không thấy tôi, chắc chắn nó rất nhớ tôi…” Yết hầu của Lệ Hàn Quân chuyển động: “Hứa Vy Lương…” “Xuỵt, anh đừng nói gì, tiểu Bảo đang gọi tôi, anh nghe thấy không?” Đôi mắt Hứa Vy Lương thất thần, làm động tác xuỵt, sau đó xuống giường tìm tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con đừng sợ, mẹ đến tìm con đây…” Lệ Hàn Quân nắm lấy tay Hứa Vy Lương. Cô vẫn chìm đắm trong ảo giác của riêng mình. Lệ Hàn Quân không nhẫn nại được, ôm chặt lấy cánh tay Hứa Vy Lương, sắc mặt thâm trầm: “Hứa Vy Lương, cô chấp nhận sự thật đi, tiểu Bảo không còn nữa rồi.” “Anh nói láo, tiểu Bảo của tôi vẫn khỏe mà!” Trái tim Hứa Vy Lương như thắt lại: “Là anh giấu nó đi đúng không? Lệ Hàn Quân, chúng ta ly hôn, tôi sẽ rời đi, đi thật xa, anh trả tiểu Bảo cho tôi đi được không?” “Tôi đã cho người điều tra mấy tên côn đồ kia rồi, tôi sẽ trả thù cho tiểu Bảo.” Đôi mắt u ám của Lệ Hàn Quân hiện lên sự đau đớn: “Cô bình tĩnh lại đi, được không?” “Trả thù ư?” Hứa Vy Lương hung hăng đẩy hắn ra, đột nhiên bật cười, cười điên cuồng mà tuyệt vọng: “Nếu anh muốn báo thù, vậy thì giết Hứa Uyển đi! Cô ta là người đứng sau tất cả!” “Đây chỉ là suy đoán của cô…” Trong lòng Lệ Hàn Quân cũng có hoài nghi nhưng không có chứng cứ. “Ha! Suy đoán? Đó là tôi tận tai nghe thấy! Lệ Hàn Quân, đó cũng là con của anh đó, anh dám bao che hung thủ giết người! Hổ dữ không ăn thịt con.” Hứa Vy Lương cười càng tươi hơn, nhưng nước mắt lại cuồn cuộn tuôn rơi, cô chưa từng nghĩ rằng đứa con mình một lòng chờ mong lại có kết cục bi thảm đến vậy. Nó mới chào đời, còn là đứa trẻ sơ sinh… Phụt… Một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra từ miệng. Trước mắt tối thui, Hứa Vy Lương lại rơi vào bóng tối, trước khi hôn mê, cô chỉ có một ý nghĩ: Cô nhất định sẽ khiến Hứa Uyển đền mạng, cô muốn lấy tình yêu của họ bồi táng theo con cô! Bịch. Một tiếng kêu khó chịu vang lên, Hứa Vy Lương ngã nhào xuống đất, Lệ Hàn Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ ngã xuống trước mặt, trái tim nhói lên, vội gọi bác sỹ đến kiểm tra. Cô như một con búp bê không có sức sống. Cỗ máy lạnh lẽo cùng các thiết bị ống dẫn cắm lên người cô. Cô nằm bất động, đôi môi trắng bệch gần như trong suốt, nếu không có hơi thở yếu ớt kia, có lẽ hắn sẽ nghĩ cô đã chết rồi. Lệ Hàn Quân cảm thấy hoang mang, không hiểu vì sao, rõ ràng Hứa Uyển cũng từng như vậy, nhưng sao khi hắn nhìn thấy Hứa Vy Lương kiên cường như trở thành một người điên, mất kiểm soát, hắn lại cảm thấy khó thở. Cổ họng như bị chắn bởi một miếng bọt biển. Trái tim như bị dao đâm một nhát… Hắn vừa mở miệng thở thì như động đến miếng bọt biển, như động đến dây thần kinh đau đớn, lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu nhộn nhạo…