Cô Độc Chiến Thần
Chương 222 : Lôi đình xuất kích
Đám người Thị Tòng Trường hiện tại đã biến thành những đầu lĩnh nhỏ không có gì quan trọng, lời nói cũng không có trọng lượng như trước nữa. Bọn họ tuy là mất mát nhưng bây giờ ở vào thế dưới, căn bản không có cách nào phản kháng. Bởi vì bọn họ không có cách nào phản kháng cho nên đành phải vuốt mũi chấp nhận.
Những người khác là như vậy, mà
Thị Tòng Trường thì đặc biệt buồn rầu. Làm sao mỗi lần lão muốn làm cho
Khang Tư ăn một chút khổ cực thì mọi chuyện phát triển lại xảy ra khác xa dự đoán của lão. Chẳng những không mang cho Khang Tư chút đau khổ nào ngược lại còn khiến Khang Tư nâng cao một bước.
Công quốc
Băng Diệu, toàn bộ quyền quý công quốc đều dùng ánh mắt phức tạp chú ý lãnh địa Bá tước Bỉ Khắc. Bởi vì một người lấy thân phận đoàn trưởng lính đánh thuê có mười người đã chuẩn bị thành vị Bá tước Bỉ Khắc mới.
Đối với việc nhân vật trèo lên mấy cấp đến ngôi vị Bá tước này, tất cả mọi người đều không còn lời nào để nói. Bởi vì bất kể thế nào, cho dù là một nhân vật thiên tài xuất sắc, ở Tuyết quốc này không mất mười đến hai mươi năm thời gian căn bản đừng nghĩ leo lên giai cấp đỉnh của Công quốc.
Nếu chỉ là một người bình thường leo tới vị trí này thì đám quyền quý cũng thật sự chỉ có chút tò mò bội phục hoặc là có ý niệm chuẩn bị mưu hại trong đầu. Nhưng người này không phải là người thường mà là có thân phận con cháu hoàng tộc của nước có lịch sử lâu đời (Cổ quốc).
Thân phận này nếu được chứng thật, trên pháp lý hắn sẽ có được toàn bộ quyền sở hữu ba công quốc lớn phương bắc. Đơn giản mà nói, người này phát động chiến tranh căn bản không cần lấy cớ, nhưng không ai có thể lên án hắn!
Nếu như vậy, đám quyền quý cũng sẽ không ngồi nhìn nhân vật như vậy trưởng thành. Cho nên khi Khang Tư tiêu trừ Bá tước Bỉ Khắc, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, hơn nữa bộc phát vào ngày lên ngôi hôm nay của Khang Tư.
Thành lũy Bỉ
Khắc, đám quyền quý trang phục lộng lẫy mang theo bạn gái xinh đẹp, phi thường rụt rè chào hỏi tán gẫu cùng người bên cạnh.
Lần tụ hội trong thành này, thanh âm ồn ào thấp hơn bất kỳ một lần nào từ trước đến nay.
Sở dĩ như vậy là bởi vì trong đám quyền quý này có hơn một nửa là không có thân phận quý tộc. Vốn đám nhà giàu mới nổi vừa ráo bùn ở chân này là không có tố chất như vậy, nhưng ai khiến sau khi Khang Tư trở thành Bá tước, những người này toàn bộ trở thành quý tộc mới, bọn họ biết điều này đương nhiên phải cố gắng hết sức làm ra dáng vẻ quý tộc.
Cho nên những quyền quý mới này không nói nhiều, toàn bộ đều nhẹ nhàng bâng quơ nói chuyện phiếm.
Một ít quý tộc cũ tuy rằng nhìn được bộ dáng ra vẻ này, trong lòng cười trộm. Nhưng không ai biết những người này rất có khả năng sẽ trở thành thủ trưởng của mình, cười bọn họ khác gì muốn tìm chết. Mà cũng bởi vì có đám quý tộc mới này dẫn dắt, khiến cho đám quý tộc vốn tham gia tụ hội đều oa oa kêu to phải áp thấp thanh âm. Điều này cũng khiến cho tòa thành xuất hiện một buổi tụ hội im lặng nhất từ trước đến nay.
Tuy nhiên so với bề ngoài mặc dù không náo nhiệt nhưng nhân khí dày dặc, phòng trong tòa thành có vẻ áp lực cùng khẩn trương. Các sĩ quan trong quân Khang Tư từ Thiên phu trưởng trở lên toàn bộ tụ tập ở đây.
Nhưng tất cả mọi người đều toàn bộ kính cẩn ngồi ngay ngắn, ánh mắt toàn bộ nhìn lên người trẻ tuổi đang xem tài liệu.
Nhìn cảnh tượng khí thế sâm nghiêm từ trên xuống dưới này, rất khó xác nhận đây là một tổ chức mới thành lập chưa được một năm.
Khang Tư lật xem tình báo Giáp Nhị đưa lên, vẻ mặt không thay đổi, chỉ hỏi Giáp Nhất:
- Nói một chút tình hình quân ta.
- Dạ. Chủ thượng!
Giáp Nhất bẩm báo:
- Hiện tại quân ta có biên chế một vạn người vệ đội lĩnh chủ, quân chính quy biên chế hai vạn người, toàn bộ đủ quân số, trang bị vật tư dự trữ đủ đánh vài trận chiến lớn. Mặt khác còn có ba vạn vệ đội địa phương, đội quân này vật tư trang bị đều thiếu thốn, ít nhất có hơn bốn phần năm số người đang sử dụng binh khí cũ hỏng. Tuy là sức chiến đấu kém quân chính quy chúng ta nhưng là có thể so sánh với quân chính quy khác trong Bá tước lĩnh.
- Quân lương thì sao?
Khang Tư lại hỏi.
- Trừ lương thực vệ đội địa phương, có thể cam đoan một vạn lao động chống đỡ ba vạn đại quân chúng ta tác chiến một tháng ở ngoài ba trăm dặm.
Giáp Nhất nhanh chóng đáp lời.
Thẳng đến lúc này, Khang Tư mới vỗ vỗ văn kiện trên tay nói:
- Ừ! Lần này xem như chúng ta chọc vào một tổ ong vò vẽ. Ba Bá tước lĩnh gần chúng ta đều phái binh đến thử chúng ta, hơn nữa mỗi một phía đều phái ra binh lực không dưới một vạn người.
Nghe đến đây các sĩ quan căn bản không có biểu hiện lo lắng, ngược lại là một bộ dáng hưng phấn hận không thể lập tức khai chiến.
Ở trong đầu bọn họ, lời Khang Tư vừa rồi nói với Giáp Nhất tuy nhiên là để cho bọn họ hiểu được lực lượng quân Khang Tư mạnh mẽ, căn bản không cần lo nghĩ về đám người kia. Cũng chính là cổ động tinh thần cho đám sĩ quan.
Tuy nhiên ngay sau đó Khang Tư lại dội một bát nước lạnh, khiến cho đám sĩ quan đang nhiệt huyết trào dâng bị hạ xuống.
- Ngoại trừ ba Bá tước đại nhân này, tất cả lĩnh chủ Bá tước lĩnh của công quốc Băng Diệu cùng với Công tước đại nhân đều đưa đến tuyên bố tỏ vẻ không thừa nhận tính hợp pháp thân phận Bá tước của ta. Nói cách khác, chúng ta đã trở thành phản nghịch của công quốc Băng Diệu.
- Cái gì? Đáng chết! Bọn họ cũng thật không biết trời cao đất rộng. Tính hợp pháp của điện hạ cần bọn họ đến xác nhận sao?
- Để ý tới bọn họ làm gì? Điện hạ muốn làm Bá tước hoặc là Công tước căn bản không cần những người này công nhận.
- Không ngờ dám nói điện hạ là phản nghịch? Ta xem điện hạ cũng chẳng cần cử hành nghi thức lên ngôi Bá tước làm gì, trực tiếp trở thành vua
Cổ quốc là được. Xem rốt cuộc ai mới là phản nghịch!
- Đúng vậy! Chỉ cần lấy danh nghĩa Cổ quốc, đám Công tước, Bá tước này căn bản không có bất cứ tư cách gì chỉ huy điện hạ. Bởi vì điện hạ mới là chủ nhân chân chính của Tuyết quốc.
Đám sĩ quan vốn vẫn không lên tiếng, sau khi nghe thấy bản thân mình không ngờ trở thành phản nghịch lập tức sôi trào hẳn lên. Ngay từ đầu vẫn còn quở trách Công tước cùng
Bá tước công quốc Băng Diệu, tới sau cùng đều muốn Khang Tư xưng Vương.
Ai lại không muốn mình đứng về phe chính nghĩa? Ai không muốn bản thân trở thành người có công lao dựng nước? Cho nên đề nghị này vừa đưa ra lập tức được mọi người đồng ý.
Nhìn xem đám bộ hạ này bị công lớn dựng nước này kích thích đến hai mắt sáng lên, Khang Tư bất đắc dĩ lắc đầu.
Đám thủ hạ của mình này đều là những người chưa gặp qua trận chiến lớn, binh lực nho nhỏ ba, năm vạn người không ngờ đã muốn xưng vương xưng bá, đã muốn là kẻ địch của toàn bộ Tuyết quốc?
Muốn tìm chết cũng không phải tìm như vậy chứ!
Khang Tư khoát tay:
- Lần này ta triệu tập các ngươi đến là muốn cho các ngươi thảo luận thế nào tác chiến cùng với ba đội quân chuẩn bị xâm lấn lãnh thổ của chúng ta, mà không phải thảo luận những chuyện đó. Cho nên chuyện xưng vương tạm thời không cần nói, một chút binh lực cùng đất đai như vậy đã muốn xưng vương. Các ngươi không biết xấu hổ nhưng ta cũng ngượng ngùng!
Lời nói này của Khang Tư khiến các sĩ quan lại yên lặng.
Không phải không ai nghĩ đến Khang Tư ra vẻ rụt rè hoặc lấy lùi làm tiến. Nhưng là dưới uy quyền của Khang Tư thật sự không ai dám đứng ra biện bạch.
- Ta trước tiên quy định về trận chiến lần này. Đầu tiên quân đội không được xâm nhập biên giới hơn trăm dặm, bởi vì chúng ta không thể chi viện được lương thực. Tiếp theo, bởi vì nhân viên quân chính của chúng ta hiện tại khan hiếm, hơn nữa vừa mới chiếm lĩnh được
Bỉ Khắc lĩnh, bên trong còn rất nhiều thứ còn không thanh trừ sạch sẽ.
Bởi vậy phương châm chiến đấu lần này là cướp người, cướp của, cướp lương thực mà không cần cướp đất đai. Các ngươi bắt đầu bàn bạc đi!
Khang Tư nói đến đây ngừng lại, im lặng ngồi ở đó.
Sĩ quan phía dưới hiển nhiên đã thích ứng với hội nghị quân đội của
Khang Tư như vậy. Hơn nữa ai cũng rõ ràng, hội nghị nói thoải mái như vậy cũng là phương pháp để lựa chọn cao cấp sĩ quan. Cho nên sau một lúc chần chờ, đám sĩ quan có chút tài mỗi người đứng ra biểu đạt quan điểm của mình.
Khang Tư ánh mắt bình thản, chuyên chú nghe, một bên tỏ vẻ khen ngợi đối với những đề nghị, phương án tốt, một mặt trong lòng cảm thán. Ở Tuyết quốc này người đủ tư cách làm lính khắp nơi đều có, nhưng đủ tư cách làm sĩ quan thì ít ỏi không có mấy.
Nếu bản thân mình có được đám sĩ quan trước kia trợ giúp, chỉ cần ba vạn bộ đội chủ lực này cũng đủ để quét ngang toàn bộ Công quốc Băng Diệu. Làm gì chỉ hạn chế chiến tranh ở gần biên giới.
Sau một phen thảo luận, từ từ theo nhiều Thiên phu trưởng trổ hết tài năng lộ ra được hai sĩ quan có nhiều người ủng hộ.
Nhìn hai người công kích khuyết điểm lẫn nhau, hơn nữa phía sau đứng một đám thủ hạ cầm cự, Khang Tư liếc mắt nhìn Giáp Nhất một cái. Giáp
Nhất lập tức tiến đến gần giới thiệu:
- Chủ thượng! Người bộ dáng hung mãnh kia tên là Mãnh Cương, xuất thân từ binh lính cơ sở, tham gia quân đội mười mấy năm chiến công sáng chói. Sau bởi vì đối tượng hắn trung thành bị tiêu diệt hơn nữa người ta cũng không muốn tên lính cũ này cho nên hắn lưu lạc ở Bỉ Khắc lĩnh.
- Mãnh Cương bị triệu tập nhập ngũ vào lúc chúng ta mới vừa khởi binh, cũng tính là lính cũ của chúng ta. Thấy hắn sau vài lần trận chiến lớn có thể dựa vào công huân thăng chức thành Thiên phu trưởng thì tuyệt đối là sĩ quan xuất sắc. Tuy nhiên hắn thích xung phong phía trước, sĩ quan đã có thói quen tấn công dũng mãnh đi đầu.
- Mà tên có vẻ nho nhã yếu đuối kia là Nam Lâm, xuất thân là Bách phu trưởng. Hắn là một trong những tù binh sớm nhất chuyển sang chúng ta, tuy rằng người này kém Mãnh Cương một chút nhưng cũng là công huân sáng ngời. Tuy nhiên khác hẳn với Mãnh Cương không để ý thương vong đánh trận mạnh mẽ cứng rắng, hắn lại thật thích dùng mưu kế để giảm bớt thiệt hại.
Nghe xong Giáp Nhất giới thiệu, Khang Tư cười cười:
- Cũng chính là một người thích đánh nhanh thắng nhanh, một người thích đánh chậm mà chắc? Ồ! Xem như đều có sở trường cùng khuyết điểm.
Hai người bọn họ bù đắp cho nhau cũng đủ tiêu chuẩn một Vạn phu trưởng rồi.
Nhìn thấy Giáp Nhất nói chuyện với Khang Tư, tranh luận cũng đã ngừng lại cho nên đám sĩ quan toàn bộ nghe được Khang Tư đánh giá.
Nghe được hai người hợp lại mới đủ tiêu chuẩn một Vạn phu trưởng, Mãnh Cương cùng Nam Lâm nhìn nhau, trong lòng có chút động tâm. Một người xung phong phía trước, một người ở sau phòng thủ, vừa có thể đả kích quân địch lại không sợ bị chặt đứt đường lui. Đánh được công lao chia cho hai người, vậy cũng là không tồi.
Những sĩ quan khác không kìm được cảm thấy chua xót. Quân Khang Tư hiện tại mới có hai vạn quân chính quy, trừ Giáp Nhất là Vạn phu trưởng ra, những người khác đều là sĩ quan từ Thiên phu trưởng trở xuống.
Vệ đội lĩnh chủ của Khang Tư là Vạn phu trưởng thì không ai dám nghĩ tới. Vị trí đó là Khang Tư kiêm nhiệm.
Vạn phu trưởng vệ đội địa phương? Vệ đội địa phương đều dựa theo nhân số khu vực để bố trí binh lực, căn bản không có biên chế Vạn phu trưởng. Cho dù có cũng không có ai nguyện ý hạ phong cách để nhậm chức.
Cho nên mọi người đều ngóng trông một chức vị Vạn phu trưởng duy nhất kia. Bởi vì đó là vị trí duy nhất trước mắt có thể tranh đoạt, không nghĩ tới lại bị hai người này đoạt được.
Tuy nói hai người mới là một Vạn phu trưởng, nhưng đây cũng đã là Ngũ Thiên phu trưởng rồi.
Lập tức liền đứng trên các sĩ quan còn lại.
- Được rồi. Hai phương án của các ngươi đều được mọi người duy trì, đồng thời các ngươi cũng không thể thuyết phục được đối phương. Như vậy liền cho các ngươi đều tự thống lĩnh năm nghìn quân chính quy, mang theo các sĩ quan duy trì các ngươi đi thực hiện phương án. Quân địch cánh phải giao cho các ngươi!
Lời này của Khang Tư vừa hạ xuống, mọi người vốn âm thầm đoán vội thở dài. Hai người này quả thật được nhậm chức Ngũ Thiên phu trưởng.
- Cảm ơn điện hạ đề bạt! Thần xin nhận lệnh!
Mãnh Cương cùng Nam Lâm lập tức quỳ xuống dập đầu, trong lòng kích động dị thường. Tước vị không nói đến, chỉ nói chức trong quân đội.
Trong quân đội chỉ có mỗi Giáp Nhất là một Vạn phu trưởng, hai người bọn họ hiện tại đã là sĩ quan dưới hai người, trên mấy vạn người rồi!
Chỉ cần bản thân có thể lập được công huân, không chừng Vạn phu trưởng mới chính là mình rồi!
- Giáp Nhất! Một vạn quân chính quy khác do ngươi chỉ huy, phụ trách quân cánh trái. Về phần ta suất lĩnh một vạn vệ đội lĩnh chủ phụ trách cánh quân trung lộ của địch.
Khang Tư vừa nói vừa đứng lên:
- Trợ thủ của các ngươi không nên tham gia yến hội, để cho bọn họ về trước chuẩn bị. Chờ sau khi chấm dứt yến hội lập tức xuất phát.
- Dạ!
Đám Thiên phu trưởng khom người nhận lệnh.
Đám quyền quý trong thành đột nhiên phát hiện, phần lớn các sĩ quan có chức Bách phu trưởng đột nhiên mang theo bạn gái rời đi. Mà đám Thiên phu trưởng vừa rồi vẫn không xuất hiện bắt đầu đi ra tham dự tụ hội.
Đám quyền quý vốn muốn đi lên góp vui lại rất kinh ngạc phát hiện, những Thiên phu trưởng này không ngờ dựa theo bộ đội biên chế tụ thành mấy chỗ đang bàn luận cái gì đó, mà lại còn từ chối người ngoài đến gần.
Phát hiện này, đám quyền quý đầu óc bình thường thì không để ý. Mà những người có đầu óc linh hoạt thì bắt đầu chú ý, một ít người tư tưởng thâm trầm thì có vẻ đứng xem trò vui, nói không chừng đám sĩ quan này đang chuẩn bị mưu phản.
Vào lúc hành động của đám sĩ quan gây ra các loại dự đoán, Khang Tư tùy tiện nói ra một số lời, bản thân đảm nhiệm chính mình thành Bá tước mới của lãnh địa Bá tước Bỉ Khắc. Tuy nhiên Khang Tư lại từ chối dựa theo lệ thường đổi lãnh địa Bá tước Bỉ
Khắc thành lãnh địa Bá tước Khang Tư mà là giữ nguyên cái tên lãnh địa
Bá tước Bỉ Khắc.
Mọi người ở đây trừ khen ngợi Khang Tư không quên nguồn gốc ra, thì không có lời khuyên nào khác. Căn bản không có ai ngờ đến Khang Tư chỉ là ngại phiền phức mà thôi.
Sau khi nghi thức nhậm chức kết thúc, tiếp theo chính là sắc phong quý tộc. Vào lúc
Khang Tư trở nên miệng khô lưỡi nóng, toàn bộ Bỉ Khắc lĩnh, trừ bỏ những quý tộc có giấu binh lính, tất cả những quý tộc khác đều trở thành gia thần của Khang Tư. Hơn nữa là cái loại gia thần không có bao nhiêu cơ hội dựa vào đất phong để phản loạn.
Có thể nói sau khi sắc phong, toàn bộ Bỉ Khắc lĩnh đã có chín phần bị Khang Tư nắm chặt trong tay.
Nghi thức sắc phong chấm dứt, khách khứa còn muốn cùng Khang Tư tạo nên quan hệ đột nhiên nghe được bên ngoài thành truyền đến những tiếng động “ầm ầm”. Bọn họ thò đầu nhìn phát hiện Khang Tư mặc quân phục mang theo vệ đội lĩnh chủ nhanh nhẹn dũng mãnh, nhanh chóng rời khỏi tòa thành.
Thấy một màn như vậy rồi lại liên tưởng đến bộ dáng các sĩ quan trước đó không lâu, đám quyền quý lập tức phái người ra tìm hiểu chung quanh. Đám ác bá địa phương đương nhiên sớm biết ba Bá tước lĩnh liền sát đồng thời phái binh tấn công Khang Tư.
Tin tức này vừa truyền ra, một ít tên đầu óc linh hoạt cùng những tên phi thường dối trá bắt đầu làm cỏ đầu tường. Nhưng một ít người khôn khéo thật tinh mắt hoặc là ý nghĩ thẳng thắn thì trực tiếp dựa theo số lượng binh lính tước vị của mình bắt đầu chiêu binh, sau đó mang theo binh lính đi theo trợ giúp Khang Tư chiến đấu.
Đám người hầu của Khang Tư ở lại vẻ mặt không chút biến hóa nhớ kỹ đám người làm cỏ đầu tường này.
Tuy nhiên đám cỏ đầu tường cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, thấy hầu hết mọi người mang binh đi theo hỗ trợ, chỉ còn lại một số ít ở lại xem xét tình hình. Bọn họ lập tức hiểu được loại cách thức khoa trương này cũng không phải là đám cỏ đầu tường có thể làm được.
Những người nhìn ra tình huống lại bắt đầu đi một đám.
Người còn lại có chút chần chờ, nhưng khi bọn họ chú ý tới có người đang kiểm kê nhân số bọn họ lập tức hổn hển mang theo thị vệ chạy về hướng chiến trường.
Nhìn tòa thành trống rỗng, một người hầu rất khinh thường lắc lắc tấm da dê ghi tên:
- Một đám ngu ngốc, tùy tiện lắc lắc liền dọa được toàn bộ bọn họ phải đi hỗ trợ cho chủ thượng. Tuy nhiên mọi chuyện không có khả năng chấm dứt dễ dàng như vậy.
Tạm thời không nói quân Khang Tư chiến đấu thế nào với đám quân Bá tước. Trong phủ Đại Đô đốc năm tỉnh
Đông Nam đế quốc, Tương Văn đang nghe một mật vệ bẩm báo:
-
Tổng trưởng đại nhân! Tam gia không biết làm sao, đột nhiên chuẩn bị mười thuyền biển lớn, chở đầy khí giới cùng lương thực mang theo một đám tinh nhuệ rời khỏi Duy Nhĩ Đặc.
- Có phải tới chỗ chúng ta không?
Tương Văn rất kỳ quái về hành động của An Tái Kháng.
Từ sau khi chủ thượng mất tích, vị Tam gia An Tái Kháng này không có nể mặt bất kỳ ai, căn bản không đổ bộ lên đất liền đế quốc. Hắn chỉ cùng người yêu của hắn – tiểu thư Tiểu Cầm mỗi nửa tháng, một tháng trở lại gặp tiểu thư Y Ti Na một lần. Mà hắn cũng không có một lần đi cùng. Hơn nữa, vị Tam gia này rất biết buôn bán, căn bản không cần phải rời khỏi
Duy Nhĩ Đặc cũng có thể buôn bán rất tốt. Lần này không ngờ tự hắn dẫn người đi thật sự làm cho người ta hoang mang.
Mật vệ trả lời:
- Không phải tới chỗ chúng ta mà là đi qua rừng rậm Mạn Đặc Tư, tiến vào Tuyết Long giang. Phỏng chừng là đi Bắc quốc.
- Bắc quốc? Vùng rừng núi nghèo túng kia thì việc làm ăn gì đáng cho Tam gia tự thân ra tay?
Tương Văn nhíu mày nói thầm.
Ngược lại với Áo Kha Nhĩ dã tâm bừng bừng lúc nào cũng nghĩ trở thành thủ lĩnh, An Tái Kháng chuyên tâm kiếm tiền để tiếp máu cho hệ thống
Khang Tư thì lại được Tương Văn kính trọng.
Không chỉ là Tương Văn như vậy, mà nhiều người biết tình huống đều càng thêm tôn kính vị Tam đệ này của Khang Tư.
Vào lúc Áo Kha Nhĩ muốn tranh đoạt vị trí gia chủ Lôi gia, còn có nhiều người ở Lôi gia đợi An Tái Kháng lên vị trí gia chủ. Từ đây có thể thấy địa vị của An Tái Kháng ở Lôi gia.
An Tái Kháng cùng Áo
Kha Nhĩ tuy rằng đều là anh em kết nghĩa của Khang Tư nhưng sự chênh lệch giữa hai người là một trời một vực.
- Chúng ta không thể thiếu sự giúp đỡ của Tam gia. Truyền lệnh xuống, toàn lực tìm kiếm tung tích Tam gia. Sau khi tìm được toàn lực trợ giúp Tam gia thực hiện mục đích. Các ngươi đều hết sức làm việc miễn cho người ta nói mật vệ chúng ta chỉ biết tiêu tiền mà không làm việc!
Tương Văn lạnh giọng nói.
- Dạ!
Mật vệ lập tức khom người nói.
Trong lòng bọn họ đều nghẹn đầy bụng lửa giận. Cơn giận này không nhằm vào An Tái Kháng. An Tái Kháng vì toàn bộ hệ thống Khang Tư truyền nhiều máu như vậy, là người thì đều nhớ ơn. Lửa giận này của bọn họ nhằm vào một đám mật vệ được chủ thượng đưa cho An Tái Kháng.
Đám mật vệ này năng lực tuyệt đối không bằng mật vệ bọn mình ở tổng bộ.
Tuy là đám người bọn mình cũng toàn lực thu thập tình báo, ám sát quân địch, nhưng so với đám mật vệ hệ thống bên ngoài chuyên môn bảo hộ thần tài, thay tổ chức mở rộng con đường tiền bạc, bảo vệ con đường kiếm tiền thì công lao của mình thực sự không thể cùng so sánh. Cho nên đám mật vệ bên ngoài này luôn có chút xem thường hệ thống mật vệ bọn mình.
Cũng không có biện pháp, ai khiến cho tất cả mọi người ở năm tỉnh Đông Nam đều dao động.
Trước kia có chủ thượng áp chế, mọi người chỉ là giễu cợt, trào phúng mà thôi. Từ sau khi chủ thượng mất tích, loại tình huống này nghiêm trọng hơn, hiện tại lại phát triển đến mức vị thần tài Tam gia dẫn người đi ra bên ngoài mà đám mật vệ hệ thống bên ngoài cũng không thông báo một câu.
Bọn mình tuyệt đối sẽ không hy vọng mang cái danh nghĩa chỉ biết tiêu tiền mà không biết làm việc. Lần này ngay cả Tổng trưởng đều nổi giận, bọn mình nhất định phải khiến cho đám hệ thống bên ngoài hiểu được ai mới là mật vệ chân chính.
Ngay lúc Tương
Văn khoát tay, một mật vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt Tương Văn. Tuy rằng người này vẫn dựa theo lệ thường quỳ trên mặt đất, nhưng người thông minh là nhìn ra được mật vệ này không biết là sợ hãi hay thế nào mà toàn thân run rẩy không ngừng.
Mật vệ chưa từng xuất hiện tình huống quá thất thố như vậy, điều này không khỏi khiến cho tất cả mọi người khẩn trương hẳn lên.
- Tam gia có chuyện gì?
Tương Văn vội vàng hỏi han. Bởi vì mật vệ này là do Tương Văn đưa vào hệ thống mật vệ bên ngoài, trừ bỏ khiến cho hắn theo dõi An Tái Kháng ra căn bản không có để cho hắn bẩm báo tin tức, xem như là một gián điệp chết. Hiện tại không ngờ gián điệp này lại có động tĩnh, khẳng định là có chuyện lớn.
Mật vệ này mở rộng miệng thở mạnh vài hơi, sau đó hơi nói lắp hô lên:
- Tổng trưởng! Có… Có tin tức của chủ thượng!
- Cái gì?
Tương Văn cùng mật vệ ở đây vừa nghe được lời này lập tức nhảy dựng lên. Tin tức chờ đợi khổ sở không được liền cứ thế đột nhiên xuất hiện trước mắt, tất cả mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ không thể tin tưởng.
Tương Văn qua một lúc lâu mới dùng giọng run rẩy nói:
- Điều này là thật không? Chủ thượng ở nơi nào?
- Chủ thượng ở Tuyết quốc! Tam gia chính là nhận được tình báo sau đó đi Tuyết quốc tìm kiếm chủ thượng trước! Nghe nói đã xác định được chỗ của chủ thượng!
Mật vệ rất kích động nói.
- A! Tam gia không ngờ là đi tìm chủ thượng? Đáng chết! Vì sao hắn không cho chúng ta biết? Chẳng lẽ hắn…
Sắc mặt Tương Văn rất khó coi, đám mật vệ trong mắt nổi lên sát khí.
Bọn họ nghĩ rằng An Tái Kháng không thông báo với phủ Đại Đô đốc, khẳng định là muốn mưu hại Khang Tư!
- Tổng trưởng! Có khi Tam gia không tin tưởng chúng ta thì sao!
Một mật vệ to gan nhắc nhở.
- Không tin tưởng chúng ta? Vì sao… Ách!
Tương Văn vốn tức giận đột nhiên nghĩ đến vừa rồi mình còn nghi ngờ
An Tái Kháng giấu diếm tin tức chủ thượng là muốn mưu hại chủ thượng.
Rồi lại nghĩ sau khi An Tái Kháng nhận được tin tức đương nhiên cũng sẽ nghi ngờ mình gần như thủ lĩnh độc lập, chỉ sợ hắn cũng đều không có thông báo cho Áo Kha Nhĩ.
Suy bụng ta ra bụng người, vậy thì cũng không kỳ quái An Tái Kháng lại giấu diếm tin tức Khang Tư. Đổi lại là mình thì khẳng định cũng làm vậy.
Tương Văn không còn đắn đo, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Một mật vệ tiến lại gần tò mò hỏi:
- Tổng trưởng! Chúng ta đi đâu?
- Tìm Liễu Thanh Dương yêu cầu người và thuyền. Không có thuyền biển chúng ta làm sao đi Tuyết quốc!
- Tổng trưởng! Liễu Thanh Dương là người bộ Hải quân. Báo cho hắn, Thủ các cũng biết. Ngài xác định muốn cho Thủ các biết?
Mật vệ nhắc nhở.
Tương Văn cười lạnh nói:
- Hừ! Ta biết Thủ các có rất nhiều nhánh, về mặt này cũng không thể tín nhiệm. Cho nên ta cũng không chuẩn bị báo cho Thủ các. Nhưng là chúng ta lại phải dùng thuyền, khẳng định không thể gạt hải quân sang một bên. Một khi như vậy, Liễu Thanh Dương ít nhất cũng tốt hơn so với mấy tên đầu mục mới nhập vào hải quân. Hơn nữa chúng ta có vô số phương pháp khiến cho Liễu Thanh Dương nghe lệnh. Không phải sao?
- Ách! Tổng trưởng. Cũng không thông báo cho tiểu thư Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na sao?
Mật vệ lại hỏi.
Lần này đến lượt Tương Văn chần chờ.
Suy nghĩ một chút, Tương Văn hạ lệnh:
- Đi thông báo cho họ. Nhưng nhất định phải lưu ý phản ứng của họ.
Nếu họ không tỏ vẻ muốn đi tìm chủ thượng, như vậy từ chối tiếp xúc với họ!
Mật vệ sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu được, lập tức nhận lệnh đi ra. Mà khi mật vệ đứng trước biến mất, mật vệ tiếp theo lại lên hỏi:
- Tổng trưởng! Chúng ta mang theo bao nhiêu người?
- Tất cả những mật vệ không bận việc giám sát lâu dài đều tham gia!
Tương Văn đã hận không thể lập tức đến bên cạnh Khang Tư cho nên nói chuyện đều mất kiên nhẫn.
Mật vệ vẫn còn không nhịn được, lại nhắc nhở:
- Tổng trưởng! Ngài cùng hai vị tiểu thư, còn có Liễu Thanh Dương đại nhân của hải quân đột nhiên rời đi khi đang chặn đánh bọn thổ phỉ tấn công điên cuồng. Vậy điềunày có thể sẽ gây hỗn loạn hay không?
Đối với việc Tương Văn muốn thử thách hai vị tiểu thư Ngả Lệ Ti và Y Ti Na, mật vệ này cảm thấy có vẻ hơi thừa, cho nên trực tiếp lo lắng đến việc ảnh hưởng khi nhiều nhân vật quan trọng như vậy đột nhiên rời đi.
Tương Văn khoát tay nói:
- Yên tâm! Hiện tại bộ binh chuyên tâm suy tính đánh bọn thổ phỉ này thế nào, căn bản không có thời gian rỗi để ý tới chúng ta. Về phần dân chúng chỉ cần chúng ta thắng trận, căn bản không lo nghĩ đến vấn đề phức tạp như vậy.
Mật vệ vội nói:
- Nhưng Nhị đệ của chủ thượng ở đây, nói không chừng hắn sẽ nhân cơ hội thắng trận cùng với chiến công mà thẩm thấu vào bộ binh. Phải biết rằng đám người mới bên bộ binh chỉ bội phục thủ lĩnh chiến công oanh liệt!
Đây mới là nội dung chủ yếu mật vệ muốn Tương Văn cẩn thận. Mật vệ rất rõ ràng tổng trưởng của mình rất khinh thường Áo Kha Nhĩ này chỉ biết lấy danh nghĩa anh em kết nghĩa với chủ thượng khắp nơi khoa trương.
Tương Văn dừng chân, nghe được tên Áo Kha Nhĩ, Tương Văn cảm thấy đau đầu.
Từ khi Áo Kha Nhĩ xung phong nhận việc tham dự vào chiến tranh thổ phỉ, không biết là gặp vận may hay là thuộc hạ có người tài. Cứ mỗi lần chiến đấu đều dùng giá nhỏ nhất đánh ra một trận chiến huy hoàng.
Về phần Áo Kha Nhĩ mỗi lần vào thời khắc mấu chốt xuất hiện trước mặt binh lính khiến cho người đời hiểu lầm rằng chỉ cần hắn vừa xuất hiện liền đại biểu cho có cơ hội xoay chuyển cùng với thắng lợi.
Vài lần tinh mắt như vậy, chọn đúng thời cơ lại có kỹ năng biểu diễn ưu tú hỗ trợ chiến đấu, làm cho Áo Kha Nhĩ vang danh năm tỉnh Đông Nam.
Chẳng những binh lính bên mình biết đến người này, ngay cả thổ phỉ cũng tuyên bố nhất định phải tiêu diệt kẻ địch uy hiếp lớn nhất này.
Tới bây giờ Áo Kha Nhĩ tiếng tăm lừng lẫy, thổ phỉ đầu hàng hắn nhiều gấp chục lần đầu hàng các sĩ quan khác. Hiện tại binh lính Áo Kha Nhĩ bành trướng gấp mấy lần khi hắn mới tới, trong toàn bộ quân Đông Nam cũng là đứng số một, số hai.
Cái này cũng còn chưa tính là gì, quan trọng nhất chính là… Đám sĩ quan tầng dưới cùng binh lính quân
Đông Nam vốn nghe được Áo Kha Nhĩ muốn cướp đoạt binh quyền hận không thể không cắn chết Áo Kha Nhĩ, bây giờ lại thay đổi thái độ. Thậm chí bọn họ cho rằng một người dám đánh dám giết hơn nữa có thể giành thắng lợi làm thủ lĩnh cũng không phải là không thể.
Vừa nghe được tin này, Tương Văn liền nổi giận.
“Áo Kha Nhĩ ngươi thật sự khôn khéo, quân Đông Nam chúng ta liều sống liều chết thật vất vả đánh ra thế thắng, mà ngươi ngay tại thời điểm này đột nhiên nhảy ra. Đoạt chiến thắng đi còn không tính, còn muốn người ta cảm ơn hành động cứu viện của ngươi. Thật sự làm người khác bội phục!”
Tương Văn vốn không tin Áo Kha Nhĩ mấy năm không thấy không ngờ có thể sinh ra năng lực quan sát nhạy cảm sâu sắc như vậy, cũng không tin thuộc hạ thân tín của hắn có ánh mắt như vậy. Cho nên
Tương Văn cố ý phái mật vệ theo dõi chặt chẽ, hy vọng lôi tên đứng sau màn trợ giúp Áo Kha Nhĩ ra.
Đáng tiếc không biết có phải là thật không có hay là đối phương có năng lực phản mật vệ, Tương Văn vẫn không có tìm ra mưu sĩ lên kế hoạch cho Áo Kha Nhĩ.
Đối với tình hình lãng phí nhân thủ như vậy, Tương Văn có khuynh hướng cho rằng không có mưu sĩ như vậy. Bởi vì nàng vốn không tin Áo Kha Nhĩ có năng lực phòng ngừa mật vệ, bởi vậy cũng rút mật vệ về hơn nửa.
Tuy nhiên Tương Văn tức giận thông báo suy đoán về Áo Kha Nhĩ cho người của bộ binh. Bộ binh đương nhiên không bằng lòng Áo Kha Nhĩ chiếm tiện nghi của mình, chỉ là lúc này đã muộn. Áo Kha Nhĩ binh hùng tướng mạnh, danh tiếng lại lớn đã tự động phát động chiến tranh với thổ phỉ, không cần chiếm thành quả thắng lợi của quân Đông Nam nữa.
Mà điều này cũng khiến cho danh tiếng Áo Kha Nhĩ truyền đi rộng rãi trong đám binh lính cấp thấp.
Tuy rằng lính cũ vẫn không vừa mắt Áo Kha Nhĩ như cũ, nhưng quân đội sau khi khuếch trương đặc biệt là sau khi trời phạt, lính mới chưa gặp
Khang Tư chiếm rất nhiều, bất kể lính cũ có thể biết rõ uy năng Khang Tư như thế nào đều là không thực tế. Căn bản không thể so sánh với Áo Kha
Nhĩ một nhân vật chói lọi trước mắt.
Có thể nói từ khi Áo Kha Nhĩ tham gia chiến tranh, tâm tính đám lính mới chậm rãi nghiêng về phía hắn.
Truyện khác cùng thể loại
352 chương
21 chương
79 chương
69 chương
34 chương
169 chương
481 chương