Cô Độc Chiến Thần

Chương 199 : Cho vay công điền

Nhìn thấy binh lính nghe lệnh ngừng giết hại, hơn nữa bắt đầu thu dọn chiến trường, Giáp Nhất mới trở về bẩm báo với Khang Tư: - Chủ thượng! Có cần phải đuổi giết quân địch tan tác này không? Khang Tư lắc đầu: - Không cần. Chỉ cần bọn họ không có người cầm đầu, cũng không gây ra chuyện lớn gì. Để lại ba tiểu đội trăm người thu dọn chiến trường, những người khác lập tức lên đường đi lãnh địa kỵ sĩ đại nhân Phổ Đặc trước. Nghe nói thế, Giáp Nhất nở nụ cười. Nếu Phổ Đặc này dám làm người dẫn đầu đến khiêu khích chủ thượng của mình, vậy không thể không chiếm đoạt lãnh địa của hắn. - Tuân lệnh! Giáp Nhất nhảy lên vị trí quan sát trên xe trượt tuyết, giương cờ tuyên bố mệnh lệnh. Ba người Bách phu trưởng xếp ở cuối cùng sau khi nghe thấy mệnh lệnh, ủ rũ chỉ huy thủ hạ tiếp tục thu dọn chiến trường, mà bảy tên Bách phu trưởng xếp phía trước lại hưng phấn dị thường hô to gọi nhỏ kêu thủ hạ đuổi theo quân địch. Sau khi đại quân rời đi, vệ đội lĩnh chủ ở đây trước tiên khống chế tù binh. Bởi vì chỉ cần người điều khiển xe trượt tuyết không chết, gần như rất khó ngăn lại cho nên tù binh bắt được trên đất tuyết không quá năm mươi người. Tuy nhiên hơn mười cỗ xe ngựa chậm chạp không may mắn kia lại mang đến cho vệ đội hơn trăm tù binh, mà lại còn có rất nhiều vũ khí cùng lương thực. Sau khi trói chặt bọn họ cùng một chỗ, vệ đội lĩnh chủ bắt đầu tìm người bị thương, bị chết. Tuy nhiên vừa mới bắt đầu tìm kiếm, binh lính canh gác đột nhiên cảnh báo, từ hướng trấn Thanh Hương có hơn mười xe trượt tuyết đang đến. Vừa nhận được tin tức, vệ đội lĩnh chủ lập tức đề phòng. Theo đội ngũ đi tới có thể nhìn thấy hơn mười xe trượt tuyết này đều là dân dùng. Hơn nữa nhìn xem binh khí trong tay những người này đều là gậy gỗ đơn sơ thêm đinh sắt tạo thành gậy nanh sói, vệ đội lĩnh chủ đều khẽ thở ra. Quân địch như vậy chỉ cần dùng lính cung có thể tiêu diệt bọn họ. Tuy là như vậy nhưng vệ đội lĩnh chủ cũng không có ra tay. Bởi vì bọn họ phát hiện mấy xe trượt tuyết này treo cờ Bạch Mạn Hắc Mân Côi. Binh lính khác còn không phản ứng, chỉ tưởng là phủ lĩnh chủ phái người đến trợ giúp. Nhưng ba người Bách phu trưởng lại thấy rất rõ ràng, lĩnh chủ đại nhân căn bản không có truyền mệnh lệnh phủ lĩnh chủ chi viện. Nói cách khác những người này là tự treo cờ. Cờ của mình lại đưa cho người ngoài dùng, chuyện này sao được! Ba người Bách phu trưởng lập tức vội vàng lên xe trượt chuẩn bị đi hung hăng giáo huấn đám người không biết trời cao đất rộng này. Nhưng vừa đối mặt, ba Bách phu trưởng liền lộ ra sắc mặt khó coi dừng lại. Người tới bọn họ biết, đó là đầu mục bang phái khu dân đen. Mà bọn họ cũng thật sự có thể treo cờ đại biểu thủ hạ của lĩnh chủ, bởi vì bọn họ xem như là thủ hạ ngoại hệ của lĩnh chủ đại nhân. - Các ngươi tới làm gì? Ba người Bách phu trưởng tức giận nói với ba đầu mục bang phái kia. Trước kia còn có chút kiêng kỵ bọn họ, hiện tại bản thân trở thành Bách phu trưởng của lĩnh chủ, đương nhiên không coi bọn họ ra gì. Chỉ là hai bên đều là người dưới trướng lĩnh chủ, cũng không thể coi là kẻ địch. Ba đầu mục sắc mặt tái nhợt quan sát bốn phía một chút, sau đó kinh ngạc vạn phần nói: - Lĩnh chủ đại nhân thắng? Cũng quá nhanh như vậy? - Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta đánh hơn một ngày mới được sao? Nhanh nói các ngươi tới làm gì, chúng ta hiện tại vẫn còn trong trạng thái chiến đấu, không có rảnh tiếp đãi các ngươi. Một tên Bách phu trưởng rất bất mãn nói. Hắn còn chuẩn bị sau khi quét dọn xong chiến trường, lấy cớ bẩm báo để tiếp tục đi theo lĩnh chủ chiến đấu. Hiện tại bị bọn họ dây dưa như vậy, chỉ sợ sau khi đuổi tới cũng không có cơ hội lập công. - Chúng ta là tới giúp… Ách… Một đầu mục vừa nói ra đã bị đồng bạn cắt ngang, tên đồng bạn này vẻ tươi cười nói: - Chúng ta đến xem lĩnh chủ đại nhân có chuyện gì để chúng ta làm hay không! Lời này khiến hai đầu mục kia tỉnh ngộ gật đầu, hiện tại còn dám nói đến giúp đỡ sao? Lĩnh chủ đại nhân đã đuổi tới hang ổ của quân địch rồi. Ài! Sớm biết rằng vệ đội của lĩnh chủ đại nhân lợi hại như thế, bản thân sớm tới tham gia chiến đấu mới đúng. Như vậy không cần phải ăn nói khép nép như hiện tại, ngược lại còn có thể được ban thưởng Công điền. Đáng tiếc! Chỉ bởi vì muốn xem chiều gió, cơ hội tốt như vậy liền bỏ qua. Ba tên Bách phu trưởng đương nhiên biết tâm tính của ba đầu mục này. Bọn họ đều cười lạnh trong lòng. Các ngươi muốn ra vẻ nịnh bợ trước mặt đại nhân? Nằm mơ đi! Bọn họ lập tức xụ mặt dùng danh nghĩa vệ đội điều động người của ba người giúp đỡ thu dọn chiến trường. Ba đầu mục tuy lòng không muốn nhưng cũng không dám lộ liễu vi phạm quân lệnh chính thức như vậy, đành phải ngoan ngoãn chỉ huy người của mình hỗ trợ chuyển xác. Phổ Đặc vội vàng chạy về lãnh địa của mình, hắn còn chưa kịp triệu tập mọi người chỉnh đốn quân đội, người canh gác hốt hoảng chạy vào hô lên: - Đại nhân! Quân Khang Tư đuổi tới, đã có thể nhìn thấy cờ! - Cái gì? Hắn thật đúng là đuổi tận giết tuyệt! Phổ Đặc đương nhiên biết trạm canh đã có thể nhìn thấy cờ, vậy cũng biết đến nơi này còn bao nhiêu thời gian. Cho nên hắn vừa mắng ra câu này lập tức cuốn sạch kim tệ tồn kho, cũng không quản tài vụ khác, dẫn người trong nhà vội vàng điều khiển xe trượt tuyết đến nương nhờ Tử tước Cáp Nhĩ. Ở lại nơi này dựa vào phòng ở để chống cự? Thôi xin đi! Ở Tuyết quốc chỉ có quý tộc chân chính mới có thể xây dựng thành trì, cũng chính là quý tộc từ Nam tước trở lên mới có thể ở trong thành, mà mình chỉ là một kỵ sĩ nhỏ nhoi. Bản thân chỉ có một trang viện có tường bao, một kiến trúc như vậy làm sao có thể ngăn cản quân địch ùn ùn tiến đánh? Cho nên hiện tại quan trọng nhất là chạy tới nơi Tử tước Cáp Nhĩ khiếu nại Khang Tư. Tuy rằng khiếu nại này có vẻ xa vời, nhưng xuất binh là ý kiến thống nhất của gia thần được phong, có bọn họ trợ giúp cho dù không thể lấy lại được lãnh địa nhưng cũng phải làm cho Khang Tư đưa ra một khoản tiền bồi thường mình mới được! Vừa thấy lĩnh chủ chạy, sĩ quan thân tín, đám nô bộc của lãnh địa Phổ Đặc đầu tiên như rắn mất đầu chạy loạn xung quanh. Sau đó bọn họ như đột nhiên nhớ tới cái gì, bắt đầu đi vào nơi ở của kỵ sĩ Phổ Đặc. Bọn họ bắt đầu điên cuồng cướp bóc tiền của Phổ Đặc không mang đi. Bọn họ bị tiền tài che mờ mắt căn bản không có lo lắng đến quân địch càng ngày càng tới gần, càng không có suy tính dùng nơi ở của lĩnh chủ Phổ Đặc để phòng ngự. Tất cả đều chuyên tâm chuẩn bị cướp đoạt vài món tiền của rồi lập tức trốn đi ra mai danh ẩn tích. Tuy nhiên khi đám kẻ cướp này cảm thấy thỏa mãn chuẩn bị chạy trốn, mới phát hiện những công cụ dùng để chạy trốn đã sớm bị những đồng bạn không tham tiền mang sạch đi rồi. Dùng đôi chân đi trên đất tuyết? Những người này tuyệt vọng ngã xuống đất, tiền tài trong tay hoàn toàn mất đi lực hấp dẫn, bởi vì chút tiền tài này sẽ không thuộc về bọn họ. Khang Tư nhìn trang viện bị tuyết phủ này, trong lòng có chút xúc động. Trang viện này khoảng hơn mười mẫu, chung quanh có tường gạch bao quanh. Chỉ cần nhìn vật liệu xây dựng tháp canh bốn phía thì biết rằng kiến trúc trong trang viện khẳng định không ra gì. Tuy nhiên cho dù kém thế nào đi nữa cũng tốt hơn phủ lĩnh chủ của mình. Diện tích lớn hơn mấy lần, lộng lẫy hơn mấy chục lần, phủ lĩnh chủ của mình so với nơi ở của kỵ sĩ này thì khác gì rác rưởi, càng không nói đến tòa thành của quý tộc chân chính nữa. Nhưng bản thân Khang Tư từng đi qua tòa thành của Tử tước, lại không thể so sánh được với phủ Đô đốc của mình trước kia. Như vậy xem ra mọi mặt ở Tuyết quốc này đều kém bên ngoài rất nhiều. Khang Tư nhìn thủ hạ đã vây quanh toàn bộ nơi ở của Phổ Đặc, hắn vung tay lên. Binh lính vệ đội lập tức nhảy xuống xe trượt, bước thấp bước cao cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất trèo tường vào. Đến lúc này, Khang Tư không hy vọng xa vời rằng Phổ Đặc còn có thể đợi ở trong, thậm chí hy vọng hắn sớm rời đi, thoát càng xa càng tốt. Dù sao theo quy định miễn chết của quý tộc nơi này, nếu thực sự bắt kỵ sĩ Phổ Đặc thì đúng là một chuyện phiền toái. Trận chiến này thật sự dễ giải quyết, binh lính vệ đội vừa mới nhảy vào trong tường, còn không có chiến đấu thì quân địch đối diện đã lập tức quỳ rạp trên đất đầu hàng. Sau khi thống kê, bắt được hơn trăm binh đinh, năm mươi người hầu. Đương nhiên, trận chiến này lại có mười mấy binh lính vệ đội bởi vì tội gian dâm cướp của, giấu diếm tiền tài mà bị chém rơi đầu. Từ lúc thành lập vệ đội tới lần đầu chiến đấu đã có liên tục hai lần xử phạt binh lính vi phạm mệnh lệnh quy mô lớn, vệ đội hiểu được không thể chống lệnh, cũng đã học được “phục tùng mệnh lệnh” và khắc thật sâu vào trong đầu. Trong lúc đám quan quân đang thống kê thu hoạch, Khang Tư thì đánh giá nơi ở của kỵ sĩ này. Đúng như suy nghĩ vừa rồi, trang viện này có mấy chục tòa nhà lớn nhỏ khác nhau, hơn nữa đều xây bằng bùn, gạch. Trừ bỏ những ngôi nhà này còn thấy có vườn hoa nhỏ nhưng đều bị tuyết đọng che phủ. Từ điểm này có thể thấy kỵ sĩ Phổ Đặc cũng thật có phong cách. - Chủ thượng! Công việc thống kê đã xong, kim tệ phỏng chừng đều bị kỵ sĩ Phổ Đặc mang đi, hiện trường không có để lại một đồng nào. Hơn nữa phỏng chừng kỵ sĩ Phổ Đặc là kẻ nghèo túng, trừ những vũ khí trang bị cho đám tráng đinh này, trong kho còn lại toàn đồ vứt đi. Có thể nói toàn bộ khu nhà chỉ còn một chút đồ cổ và đồ dùng nạm vàng, bạc là có giá trị. Ngoài ra còn có hơn ba ngàn bộ da lông, tính sơ sơ nhiều nhất khoảng ba ngàn kim tệ. Giáp Nhất rất bất đắc dĩ bẩm báo với Khang Tư. Hắn không nghĩ tới đường đường một kỵ sĩ có lãnh địa, những thứ đáng giá không ngờ chỉ có chút ít như vậy. Khang Tư lắc đầu cười: - Ánh mắt người quá lớn cho nên mới cảm thấy được chút tiền ấy không đáng gì. Trừ những thứ đó ra, trong kho có lương thực dự trữ không? Khang Tư cảm thấy được, cùng với để ý đến tiền tài còn không bằng chú ý tới lương thực. Bởi vì trời phạt nên vụ mùa thu hoạch tuyệt đối sẽ khó khăn, đến lúc đó phỏng chừng có tiền cũng không mua được lương thực. - Có! Có ba kho lúa, nhưng trong đó một kho rưỡi không còn gì, còn lại đại khái ba ngàn thạch lúa mì, sáu ngàn thạch khoai tây, ngoài ra còn có năm ngàn khối thịt hun khói. (1 thạch = 120 cân) Lúc này Giáp Nhất thật sự vui mừng, bởi vì những thứ này cũng đủ bảo đảm rằng người của phủ lĩnh chủ có thể vượt qua cái năm khó khăn này. - Ừ! Thu hoạch cũng không tệ lắm. Khang Tư gật gật đầu nói: - Đúng rồi! Lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc rộng bao nhiêu? Có các loại đặc sản gì? Giáp Nhất vội đưa lên cho Khang Tư một phần tài liệu sao chép. - Đây là tài liệu tìm được ở thư phòng kỵ sĩ Phổ Đặc. Lãnh địa thật sự được phong của kỵ sĩ Phổ Đặc là một ngàn mẫu, trang viện này chính là mảnh đất trung tâm của một ngàn mẫu đất. Mà nơi này bởi vì là vùng đồng bằng, đất đai màu mỡ, hàng năm mùa hè trồng trọt lúa mì cũng khoai đây đều bội thu. Tuy nhiên trừ nông nghiệp ra, lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc cũng không có tài nguyên khác. - Không nên quá tham lam, chỉ cần điều này là đủ rồi. Khang Tư rất cao hứng nở nụ cười. Trấn Thanh Hương không phải không có đồng ruộng, chỉ là đồng ruộng này đều bị các thế lực khống chế. Nếu không muốn khiến cho trấn Thanh Hương gặp phải cuộc thanh tẩy lớn, chỉ có thể thừa nhận quyền sở hữu của bọn họ. Cũng không phải Thanh Hương lĩnh thiếu ruộng tốt. Diện tích Thanh Hương lĩnh rộng lớn như vậy, hơn nữa phần lớn đều là đất bằng, hơn nữa có tuyết thấm đẫm, chỉ cầu khai phá thì tuyệt đối là ruộng tốt nhất, chỉ cần đủ sức người sức của thậm chí có thể trở thành vựa lúa lớn của Tuyết quốc. Chỉ là điều kiện đầu tiên là phải khai phá thành công. Dựa theo dân số hiện tại của Thanh Hương lĩnh thì tạm thời không được. Bởi vì tất cả sức người làm nghề nông đều bị các thế lực thu nạp. Nghĩ đến dân số, Khang Tư lập tức hỏi: - Lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc có bao nhiêu dân chúng? Giáp Nhất trả lời: - Chủ thượng! Lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc có ba trang viện, theo tư liệu bọn họ ghi lại là có hơn ba trăm nhà, ước chừng hai ngàn người. Thanh niên trai tráng đại khái có bốn, năm ngàn người, tuy nhiên phải trừ đi những người chết trận và bỏ trốn trong trận chiến này mới biết được chính xác số tráng đinh. - Ừ! Để lại hai tiểu đội trăm người đóng ở đây, làm nhiệm vụ duy trì sự ổn định của kỵ sĩ lĩnh này, hơn nữa làm tốt việc kê khai dân số. Khang Tư nói. Giáp Nhất không khỏi hỏi: - Dạ! Vậy để lại đội hai trăm người thứ nhất, thứ hai? Khang Tư gật gật đầu: - Được. Sau khi trở về lại phái ra một đội trăm người vận chuyển lương thực, để lại lương thực đủ cho quân đóng ở đây và dân lãnh địa dùng một năm là được. Mặt khác đều chuyển về trấn Thanh Hương. Giáp Nhất đương nhiên hiểu được vì sao phải làm như vậy. Nơi này là lãnh địa chiếm được, ai cũng không biết cấp trên có thu lại lãnh địa này hay không. Cho nên thứ tốt đều nên vận chuyển về trụ sở chính của mình là hay nhất. Sau khi chỉnh lý lại, năm đội trăm người nhanh chóng chở về, trên mỗi một xe trượt tuyết đều chở đầy da lông và đồ cổ. Mà hai đội trăm người đóng lại bắt đầu chỉ huy tù binh quét dọn. Hai đội trăm người cũng bắt đầu lựa chọn nơi ở của mình. Nhìn đến nơi ở về sau của mình, hai đội trăm người đều phi thường hài lòng. Nơi ở tốt, lương thực đầy đủ, còn có người hầu. Thật sự là không gì tốt bằng. Đương nhiên, nơi ở lúc trước kỵ sĩ Phổ Đặc không ai dám vào ở. Hơn nữa chẳng những không thể ở lại mà còn phải cẩn thận trông coi quét dọn. Phải biết rằng đây chính là nơi để cho lĩnh chủ đại nhân nghỉ ngơi. Quân Khang Tư đi nửa đường gặp ba đội trăm người thu dọn chiến trường, cũng thấy được mười cái xe ngựa to kia. Nếu không phải thấy trên xe ngựa chở đầy vật tư, phỏng chừng Khang Tư sẽ lập tức khiến cho mười xe ngựa này tham gia đội vận chuyển. Cứ thế, hơn một trăm xe trượt tuyết áp giải tù binh, mang theo xác đồng bọn, cùng với mười xe ngựa to tiến về trấn Thanh Hương. Vào lúc Khang Tư triệu tập vệ đội rời đi trấn Thanh Hương, tổng bộ hội Liên nghị trấn Thanh Hương lại một lần nữa nghênh đón các thế lực lớn trấn Thanh Hương tập kết, thủ lĩnh mười bốn thế lực lớn đều có mặt. Mười bốn người này vừa mới tụ một chỗ đều không nói gì, chỉ là ghé ra cửa sổ lẳng lặng nhìn vệ đội Khang Tư nhanh chóng rời đi. Khi nhìn không thấy bóng người, mọi người không biết làm sao đều thở dài ngồi xuống. Yên lặng trong chốc lát, Ngả Long đầu tiên lên tiếng: - Các ngươi nói Khang Tư lần này có thể thắng lợi không? Nhìn dáng vẻ vệ đội Khang Tư khi rời đi, mọi người không khỏi có chút chần chờ: - Chắc là thắng, hoặc là có lẽ có thể thắng lợi? Một thủ lãnh bề ngoài bưu hãn phất tay, phi thường khẳng định nói: - Thắng thì khẳng định là thắng, tuy nhiên chắc sẽ là thắng thảm. Cho dù Phổ Đặc còn không tới một ngàn người nhưng thế nào cũng đều trải qua huấn luyện, điều này khác hẳn với Khang Tư. - Mà đội ngàn người của Khang Tư hẳn là có thể nhờ vào ưu thế số lượng có thể đạt được thắng lợi, nhưng thiệt hại chắc vô cùng nghiêm trọng. - Hừ! Thiệt hại nghiêm trọng thì nghiêm trọng. Đám tráng đinh này sau khi đưa đi ta coi như không còn! Sau khi Khang Tư trở về xem ta cười nhạo hắn thế nào, xem hắn còn dám tự cho là đúng hay không! Một thủ lĩnh có vẻ âm trầm lạnh giọng nói. Lời này khiến cho rất nhiều thủ lĩnh đồng ý đều nói hùa theo. Tuy nhiên rất cổ quái là không ai nói ra lời làm nhục hoặc mưu hại Khang Tư. Thị Tòng Trưởng híp mắt nhìn đám thủ lĩnh này kêu gào ầm ĩ, hắn không khỏi âm thầm cười. Bọn người kia đều sợ làm nhục Khang Tư sẽ bị thích khách có thể ẩn thân kia của Khang Tư ám sát. Tuy vậy bọn họ đều coi thường Khang Tư, nếu không phải bản thân mình không muốn trêu chọc phiền toái, vậy hoàn toàn đứng về phía Khang Tư cũng không phải là không thể. Về phần bọn họ nếu lo lắng đưa tin như vậy, tại sao lại còn muốn giấu diếm tin tức? Một là trả thù một chút việc Khang Tư lôi đi nhiều tráng đinh của mình. Hai là không quen nhìn Khang Tư không tự biết mình như thế. Ba là thử một chút xem Khang Tư có thể chịu đựng được tấn công như vậy không. Tuy rằng Khang Tư làm cho bản thân những người này có cơ hội thử nghiệm quyền lợi quý tộc, nhưng chỉ bằng điều này không đáng trả bằng mạng sống của mình. Đương nhiên phải quan sát một chút, không nên đắc tội bất kỳ ai là hay nhất. Về phần làm thế có thể đắc tội Khang Tư hay không? Cho dù hiện tại thực lực Khang Tư cũng không làm gì được những người này. Chờ hắn thắng, thực lực lại bị suy yếu càng nhiều, nói không chừng những người ở đây còn có thể có lợi thế tốt để khống chế vị lĩnh chủ đại nhân Khang Tư này. Nếu Khang Tư thua, vậy cái gì cũng không cần phải nói, đám người mình liền chờ lĩnh chủ kế tiếp xuất hiện. Tuy rằng lĩnh chủ tiếp theo có thể sẽ không chia cho mình một phần quyền lực nhưng hẳn là cũng không có loại thích khách thần bí này. Có khi thay đổi lĩnh chủ, những người mình càng có thể giữ vững quyền thế. Bọn người kia chắc là đang nghĩ như vậy đây! Thị Tòng Trưởng sờ sờ râu suy nghĩ, chờ khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nói vô nghĩa, không khỏi xua tay nói: - Được rồi! Việc này chờ sau khi có kết quả rồi tính. Lần này chúng ta tụ tập cùng một chỗ là muốn chuẩn bị cho việc mậu dịch trên biển một tháng sau. Vừa nghe nói thế, mọi người lập tức đổi giọng: - Đúng vậy. Thời gian trời phạt dài như vậy chúng ta đã rất lâu không tổ chức được buôn bán trên biển. Phỏng chừng bất luận là ngành hàng hải hay người đi buôn đều chờ đến mức mất hết kiên nhẫn rồi. - Hắc hắc! Không chỉ là ngành hàng hải và người buôn, ngay cả đám chúng ta cũng không phải là chờ đến sốt ruột rồi sao? - Đúng vậy. Đúng vậy. Ta sắp sửa tiêu hết sạch rồi. Nếu việc buôn bán còn không tiến hành, toàn thể nhà ta chỉ có thể đi ăn nước uống gió cho no! Nói xong đám thủ lĩnh ở đây đều kể khổ. Sau khi trời phạt xuất hiện, Tuyết quốc trừ bỏ tuyết rơi nhiều hơn một chút, lâu hơn một chút ra thì cũng không khác gì ngày trước. Nhưng hàng hải thì không giống vậy, nghe nói toàn bộ mặt biển đều sôi trào, căn bản không có một con thuyền nào dám đi lại trên biển. Không có việc buôn bán trên biển, việc buôn bán toàn trấn Thanh Hương ước chừng bị cắt đứt mất mấy tháng. Những người bọn mình đang hoàn toàn dựa vào tiền tích cóp mà sống qua ngày. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ rất nhiều thế lực sẽ nhanh chóng biến thành bọn trộm cướp. Thị Tòng trưởng bộ dạng tự nhiên nói: - Ta trước tiên nói một chút tình hình. Khách hàng cũ của ta cùng ngày với ngày trời phạt biến mất liền mạo hiểm phái người đi mở đường. Người khác ta không biết nhưng khách hàng cũ này đã tỏ rõ, sóng biển vừa yên ả, hắn sẽ tự dẫn dắt mười thuyền buôn cấp Khôi Kiều đến. Lời này khiến cho đám thủ lĩnh âm thầm khinh bỉ đồng thời cũng thầm ngạc nhiên vui mừng không thôi. Khinh bỉ là bởi vì Thị Tòng trưởng lấy điều này để khoe khoang nhưng lại không giới thiệu quan hệ cho bọn mình nhận biết. Ngạc nhiên chính là khách của người ta phái người đến báo, bản thân mình lại không biết một chút tin tức gì. Rõ ràng hệ thống tình báo của Hội Liên nghị tuyệt đối cao cấp hơn so với mình. Mừng chính là mười thương thuyền cấp Khôi Kiều trọng tải hơn mười vạn thạch. Bất kể vận chuyển cái gì đều là một khoản buôn bán lớn. Liếc mắt nhìn vẻ mặt mọi người, Thị Tòng trưởng có chút đắc ý vuốt râu nói tiếp: - Khách hàng cũ của ta lần này chuẩn bị mang theo một số lượng binh khí chất lượng cao của Duy Nhĩ Đặc, một lượng muối ăn chuẩn bị đổi lấy gỗ, da lông cùng lương thực ngang giá. Những thủ lĩnh ở đây lập tức sáng hai mắt. Muối ăn cùng binh khí đều là mặt hàng Tuyết quốc thiếu thốn, rất dễ dàng tiêu thụ. Mà củi cùng da lông đều là đặc sản nơi đây, khắp nơi đều có. Chỉ là lương thực thì có chút khó khăn, dù sao đã có thể xác định vụ mùa thu hoạch tuyệt đối bị giảm sản lượng, tất cả các thế lực đều chỉ mua lương thực mà sẽ không bán. Nhưng mà người ta chờ trời phạt vừa ngừng liền tới buôn bán khẳng định là nhằm vào lương thực. Như vậy xem ra còn phải xuất ra một ít lương thực dự trữ mới được. Sau một phen bàn bạc, thủ lĩnh các thế lực ở đây rất nhanh liền quyết định ra sơ sơ tỷ lệ phân phối hàng hóa. Phân phối chi tiết đương nhiên phải chờ khi thuyền buôn của khách đến mới có thể quyết định. Trước tiên phân phối chỉ là để tiện thu thập hàng hóa mà thôi. Sau khi bàn bạc kỹ đã tới buổi chiều. Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, phụ tá của bọn họ đột nhiên vội vàng xông vào, vừa tiến đến liền hô lớn: - Quân Khang Tư toàn thắng, đã đi tấn công lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc! - Cái gì?! Hai bên thiệt hại thế nào? Đám thủ lĩnh lập tức hỏi vấn đề bọn họ quan tâm nhất. Tên phụ tá vội trả lời: - Không rõ lắm tình hình cụ thể, nhưng quân Khang Tư để lại hai, ba trăm người thu dọn chiến trường. Còn thừa đều bị Khang Tư mang đi lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc, mà quân Phổ Đặc thì toàn quân tan tác! Để lại hai, ba trăm người, mang đi tấn công lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc ít nhất cũng bốn, năm trăm. Nói cách khác Khang Tư nhiều nhất chỉ thiệt hại bốn đội trăm người, trong tay khẳng định còn thừa vệ đội sáu trăm người. Tuy rằng không có hết sức làm yếu quân Khang Tư nhưng ít nhất cũng làm yếu đi một nửa, tiếng nói khẳng định không lớn như trước. Như vậy xem ra mọi người vẫn có thể chấp nhận. Nghĩ đến đây, đám thủ lĩnh nhìn nhau một chút gật gật đầu, sau đó Thị Tòng trưởng lên tiếng: - Mọi người trở về chuẩn bị một chút, để cử hành nghi thức chiến thắng trở về cho lĩnh chủ đại nhân của chúng ta. Sau khi đám thủ lĩnh rời đi, trấn Thanh Hương lập tức tưng bừng hẳn lên. Kỳ thật trong nhân viên cấp thấp, cái gọi là tình báo của cấp cao căn bản không phải bí mật. Đám thủ lĩnh vừa mới bàn bạc xong, người bên dưới đã biết lĩnh chủ đại nhân thắng trận, hơn nữa đã đi chiếm lãnh thổ của người thua trận. Người Tuyết quốc phi thường rõ ràng chiến tranh giữa quý tộc là chuyện gì. Kết quả tốt nhất là Khang Tư chiếm hết lãnh địa kỵ sĩ Phổ Đặc, kém cỏi nhất chính là bức hắn nôn ra đất chiếm được. Chỉ cần như vậy là có thể dọn sạch vật tư của lãnh địa đối phương, phải biết rằng đây chính là quyền lợi của người thắng. Cho nên phàm là người nhà của thành viên vệ đội lĩnh chủ lập tức đầy mặt vui mừng, bởi vì bọn họ biết rõ nhà mình có thể nhận được chỗ tốt. Lúc quân Khang Tư tới trấn Thanh Hương được hoan nghênh nhiệt liệt, thủ lĩnh các thế lực còn tự mình chạy tới chúc mừng Khang Tư. Sau một phen náo nhiêt, vệ đội vào phủ lĩnh chủ, vật tư chuyển đến kho hàng, tù binh bị giam giữ, mọi chuyện giống như lập tức được xử lý. Tuy nhiên tất cả những người có liên quan đến vệ đội phủ lĩnh chủ đều giương mắt chờ. - Chủ thượng! Kết quả chiến đấu đã thống kê ra. Giáp Nhất cầm tài liệu bẩm báo: - Chủ thượng! Lần này vệ đội chết trận bảy mươi hai người, bị thương ba trăm hai mươi bốn người. Giết địch một trăm tám mươi lăm người, tù binh hai trăm bốn mươi lăm người. Thu được ba mươi lăm xe trượt tuyết, mười xe ngựa! - Có bao nhiêu người lập công huân? Khang Tư tuy rằng mặt không biến đổi nhưng trong lòng rất là bất mãn. Trang bị tốt như vậy, một lần chiến đấu chính diện không ngờ còn chết trận hơn bảy mươi người. Đều này nói rõ huấn luyện chưa đủ.