Cô Độc Chiến Thần
Chương 142 : Người già yếu
Liệt Văn ngẩn người, tiếp theo cười cười:
- Đại điện khẳng định sẽ không xuất hiện loại tình huống thứ hai. Tuy nhiên chủ công! Nếu sau này đại điện khống chế được tỉnh Hải Tân, thế lực càng mạnh thêm thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Rất đơn giản, thế lực càng mạnh lên, chuyện đại ca chú ý tới cũng sẽ trở nên nhiều hơn, đến lúc đó thỉnh cầu đại ca cho một mình lãnh binh chinh chiến đối ngoại, sau thắng lợi là có thể thành lập địa bàn của mình rồi.
Áo Kha Nhĩ nói đến đây, nhìn đến Liệt Văn có vẻ không vui, hắn không khỏi cười nói:
- Yên tâm đi! Chủ công ngươi không có ngu ngốc đến nỗi chỉ thích mơ tưởng hão huyền. Hơn nữa cho dù thực lực vượt qua đại ca, ta cũng sẽ không phản bội đại ca. Rất nhiều sự tình ở phản đồ mà nói là chuyện phiền toái, mà ở người trung thành mà nói lại là thành công. Cho nên bất luận thế nào, ta cũng phải giữ hình tượng trung thành với đại ca!
Liệt Văn vội gật đầu:
- Dạ! Thuộc hạ dám cam đoan: chủ công làm nhị đệ của đại điện, tuyệt đối là trung thành nhất trong các thần hạ của đại điện, cũng là đủ uy tín và danh dự nhất.
Nói xong không biết nghĩ đến điều gì.
Liệt Văn không kìm được lộ ra vẻ cười âm trầm. “Chủ công của chủ công không là chủ công của ta”, tập tục của thiên hạ đều như thế, ai cũng không thể trách móc mình lo lắng vì chủ công nhà mình.
Áo Kha Nhĩ khoát tay:
- Tốt lắm! Không cần lộ ra vẻ mặt như vậy, mọi người đang nhìn đấy.
Áo Kha Nhĩ vừa nói ra lời này, người bên cạnh hắn đều biến sắc, không ngờ lại lộ ra vẻ lo lắng và kiên định đan xen vào cùng một chỗ, ánh mắt đều nhìn về bóng những cánh buồm xa xa, trong mắt đều hiện lên vẻ kiên nghị, dường như đang hướng về người nào đó cam đoan chính mình phải làm được điều gì.
Trên thuyền, Khang Tư quay sang Liễu Thanh Dương dang trong tư thế quân nhân tiêu chuẩn nói:
- Mấy hạm đội kia của đế quốc thế nào? Có khai chiến cùng bọn họ hay chưa?
- Thực xin lỗi đại nhân, bởi vì chiến hạm của hải quân Lôi gia mới vừa gia tăng gấp đôi, toàn bộ hạm đội còn đang trong giai đoạn huấn luyện phối hợp, cho nên chưa có khai chiến đối địch. Nếu không có hành động lần này, tại hạ vốn có thể đảm bảo ba tháng sau liền mang đến chiến báo cho đại nhân, nhưng hiện tại chỉ có thể chờ sau khi kết thúc hành động mới có thể quyết định lại được.
Lời nói của Liễu Thanh
Dương rất bình thản khiến Tương Văn trợn mắt thật to, người nầy đang nói cái gì? Oán trách đại nhân nhà mình quấy rầy kế hoạch huấn luyện hải quân của hắn sao? Hơn nữa nghe người nầy tự xưng, xưng cái gì tại hạ?!
Thì ra vẫn còn bằng mặt mà không bằng lòng đây!
Tương Văn định phát tác, nhưng hiện tại là Khang Tư cùng Liễu Thanh Dương hai người đang bàn về thế cục, chính mình cũng không thể xen váo làm hỏng uy tín của đại nhân, chỉ có thể câm miệng. Tuy nhiên Tương Văn cũng thầm quyết định phải phái người giám thị nghiêm mật Liễu Thanh Dương. Nhất định phải nắm được lỗi lầm của hắn, để dạy cho hắn một trận cho ngoan ngoãn!
Khang Tư cũng không hề chú ý tới lời nói rất không cung kính của Liễu Thanh Dương, hắn gật đầu nói:
- Ồ! Thì ra là thế, thực có lỗi! Tuy nhiên chuyện này cũng là không thể khác được, thời gian cấp bách chỉ có thể như thế thôi. Ngươi nói xem mặt khác chiến hạm đế quốc có thể mang đến phiền toái cho lần xuất chinh này của chúng ta hay không?
Liễu Thanh Dương hiển nhiên không ngờ Khang Tư lại xin lỗi, tuy rằng không có giải thích nguyên nhân rõ ràng, nhưng Liễu Thanh Dương thoáng ngẩn người sau đó giọng điệu cũng ôn hòa lại.
- Đại nhân cũng không cần quá lo lắng. Bốn chi hạm đội còn lại của Đế quốc đều thuộc loại chó giữ nhà. Chỉ cần chúng ta không xâm phạm tới ích lợi và nơi đóng quân của bọn họ, cũng chính là không cướp sạch bến cảng của bọn họ và không chặn đường giao thông trên biển của thương thuyền bọn họ, bọn họ sẽ không để ý tới chúng ta làm gì trên vùng biển này.
- Ồ! Cho dù biết chúng ta đi tấn công tỉnh Hải Tân, bọn họ cũng sẽ không để ý sao?
Khang Tư có điểm phát ngốc, hắn tuy rằng biết quân phiệt đế quốc đã quét sạch cửa ngỏ các nơi, nhưng không nghĩ tới cường hãn đến nước này.
- Đúng vậy! Bọn họ sẽ không để ý, hơn nữa đại nhân còn dùng thân phận Thượng tá quân đế quốc, cho nên đây không phải kẻ thù bên ngoài xâm lấn, mà là quân phiệt hỗn chiến mà thôi, thuộc về chuyện nội bộ đế quốc, bọn họ lại càng không thèm để ý tới.
Liễu Thanh Dương lộ ra vẻ tươi cười có phần ngoài ý muốn, có vài phần bi ai, có vài phần chế giễu. Đương nhiên, vẻ mặt này khiến Tương Văn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra thần thái người khác lại càng bất mãn.
Khang Tư cũng cười cười, nói như vậy chẳng phải mình một lần nữa sử dụng thân phận sĩ quan quân đế quốc, thật đúng là một diệu kế ư. Ít nhất người khác sẽ không xem mình là kẻ đến xâm lược.
Gần trăm chiếc hải thuyền lớn chạy tới vùng biển này, tuy rằng bọn thủy thủ nghiêm khắc tuân thủ chế độ cương vị, nhưng trong lòng mọi người lại không khỏi có chút thả lỏng, không có biện pháp, không thả lỏng cũng không được: Vùng biển hai hành tỉnh Hải Tân Hải Tuyền đều là phạm vi thế lực của đệ tam hạm đội. Hiện tại là đầu đổ bộ ở nhà mình, có thể có vấn đề gì chứ?
Đúng như suy nghĩ của bọn thủy thủ, thuyền vận chuyển Lôi gia, ở bến cảng lâm thời của đệ tam hạm đội được nhân viên bến cảng nghênh đón như người nhà, không hề khó khăn bước chân lên khu vực tỉnh Hải Tân.
Bởi vì sau khi đệ tam hạm đội đầu hàng mục tiêu là toàn bộ vùng biển đế quốc, cho nên chẳng những không có giảm bớt nhân viên ở nơi đóng quân, ngược lại mở rộng không ít. Cũng vì thế mới có thể nhanh chóng dẫn đường quân đội Lôi gia đổ bộ.
Ở thời điểm các sĩ quan vội vàng bố trí binh sĩ, Khang Tư đã gặp mật vệ ẩn giấu ở hành tỉnh Hải Tân.
Những mật vệ này được tiềm nhập khi Khang Tư nhiệm chức, hơn nữa theo sự lớn mạnh của Khang Tư ở bán đảo Phi Ba, cũng càng ngày càng mở rộng, đặc biệt sau khi quyết định chiếm lĩnh tỉnh Hải Tân, Tương Văn cùng Uy
Kiệt hai đầu lãnh tình báo lại càng mở rộng cơ sở thủ hạ dưới trướng, đại bộ phận lực lượng trọng điểm đặt ở trong tỉnh Hải Tân.
-
Chủ thượng! Trải qua một loạt hỗn chiến trong khoảng thời gian qua, tỉnh Hải Tân cộng tất cả có năm đại quân phiệt, mười hai quân phiệt loại trung, còn có hơn ba mươi quân phiệt nhỏ dựa vào dưới trướng của quân phiệt lớn và trung.
Gã mật vệ cung kính nói.
- Một cái hành tỉnh mà có hơn bốn mươi quân phiệt tồn tại? Ôi! Hỗn loạn đâu khác gì bán đảo Phi Ba.
Khang Tư lắc đầu thở dài:
- Hãy nói tình hình năm đại quân phiệt đi.
- Dạ! Năm đại quân phiệt tỉnh Hải Tân phân biệt là Sư đoàn trưởng cảnh bị tỉnh Hải Tân chiếm giữ tỉnh Hải Tân, binh lực vượt hơn mười vạn người; Lữ đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị thứ bốn chiếm cứ phía nam tỉnh, binh lực hơn năm vạn người; quan thủ thành Khai Thành chiếm cứ phía bắc tỉnh, binh lực hơn ba vạn người; Liên đội trưởng thứ nhất lữ đoàn đệ tam sư đoàn cảnh bị chiếm cứ phía tây tỉnh, binh lực hơn bốn vạn người; tộc trưởng gia tộc Khải Lỗ Sĩ chiếm cứ phía đông tỉnh, binh lực hơn ba vạn năm nghìn người.
Gã mật vệ báo cáo chi tiết tỉ mỉ.
Liễu Thanh Dương may mắn được tham gia hội nghị, vẫn chưa hết khiếp sợ vì hành động xuất quỷ nhập thần của mật vệ, lại bị tư liệu báo cáo chi tiết này dọa cho hoảng sợ, trong lòng hắn hết sức kinh hãi.
Đối tượng bản thân mình đầu nhập vào thật đúng là không phải chỉ dùng chữ lợi hại bình thường để miêu tả, không nói hắn thiết đặt sẵn mạng lưới tình báo nghiêm mật như vậy, chỉ cần số mật vệ xuất quỷ nhập thần này chính là một cái thực lực thật lớn rồi. Ngẫm lại, nếu Khang Tư xem ai không vừa mắt cho đám mật vệ đi ám sát, chẳng phải là việc rất dễ dàng sao? Thật sự làm cho người ta nghĩ đến liền xuất mồ hôi lạnh mà.
Nếu chính mình hiện tại đã xem như thủ hạ của Lôi gia, vậy lúc này hẳn là dốc sức phục vụ được rồi, bằng không chính mình tiếp tục dùng thân phận người ngoài cứ phải e dè, chỉ sợ trong ngoài cũng không dễ nói chuyện.
- Binh lực ít như vậy?
Tương Văn rất nghi hoặc, theo lý đế quốc tùy tiện một quận cũng có thể chiêu mộ ra binh lực một sư đoàn, như thế nào ngoại trừ binh lực của Sư đoàn trưởng sư đoàn cảnh bị vượt qua một sư đoàn, những người khác nhiều lắm chỉ là cấp lữ đoàn thế này?
Mật vệ cung kính giải thích nói:
-
Tổng trưởng đại nhân! Ngay từ đầu thời điểm quân phiệt hỗn chiến, quả thật có bao nhiêu tráng đinh liền chiêu mộ bấy nhiêu tên lính, nhưng sau khi tráng đinh nhập ngũ hết thì công thương nông nghiệp các nơi gần như toàn bộ ngưng lại. Vì để duy trì thống trị, cũng để có thể vơ vét càng nhiều tài phú, cho nên đám quân phiệt đều tự giác tiến hành trưng binh hợp lý trở lại. Nói cách khác, hiện tại binh lực trong tay bọn họ đều là quân đội chính quy, hơn nữa vạn nhất tình huống không ổn, bọn họ tùy thời có thể khuếch trương binh lực lên mấy lần.
Khang Tư thoáng nhíu mày, sau đó nói:
- Ừ! Nói cách khác ví dụ chúng ta lấy gia tộc Khải Lỗ Sĩ là quân phiệt đầu tiên phải đối mặt, một khi nếu làm cho gia tộc Khải Lỗ Sĩ vì không thể chống lại, binh lực của hắn sẽ trong nháy mắt tăng lên gấp mấy lần à?
- Đúng vậy! Gia tộc Khải Lỗ Sĩ tuy rằng xem ra là binh lực ít nhất, nhưng do vì gia tộc quật khởi, sĩ quan trong quân trên dưới đều là thành viên trong gia tộc, bởi vậy thuộc loại ngưng tụ mạnh nhất trong năm đại quân phiệt. Hơn nữa cũng là người có dã tâm lớn nhất trong đám quân phiệt. Mặt khác quân phiệt đều có tâm tính vơ vét một khoản rồi bỏ chạy lấy người, còn nhà Khải Lỗ Sĩ này lại có dã tâm làm bá chủ.
Gã mật vệ nói.
- Nói như vậy, nhà Khải Lỗ Sĩ là địch nhân lớn nhất ở tỉnh Hải Tân? Như vậy người nhà Khải Lỗ Sĩ đều là người tài ba lỗi lạc à?
Khang Tư hỏi.
Mật vệ lắc đầu nói:
- Ngoại trừ gia chủ và mấy thành viên gia tộc coi như tài giỏi, còn lại đều là hạng người tầm thường không đáng kể, chỉ có điều tuy rằng bình thường, nhưng đặc biệt lợi hại so với dân chúng bình thường. Tuy nhiên nhà Khải Lỗ Sĩ cũng rất khôn khéo, dùng quan hệ thông gia cùng vàng bạc tài bảo sắc đẹp lôi kéo một đám sĩ quan quân đế quốc chỉ huy tác chiến cho bọn họ. Cũng vì vậy, bọn họ mới có thể hùng cứ địa giới phía đông tỉnh.
- Nói như vậy nhà Khải Lỗ Sĩ này không phải dễ đối phó?
Khang Tư nhíu mày nói.
Liễu Thanh Dương từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện rốt cục tìm đúng cơ hội ho khan một tiếng nói:
- Đại nhân! Đệ tam hạm đội của thuộc hạ bố trí tại đây, cho nên đối với đám quân phiệt tỉnh Hải Tân cũng có hiểu biết chút đỉnh, đặc biệt nơi trú đóng của nhà Khải Lỗ Sĩ gần đây.
Khang Tư cười thầm trong lòng, Liễu Thanh Dương nguyện ý mở miệng, hơn nữa nghe cách hắn tự xưng, hẳn là hắn đã chọn xem mình là người của Lôi gia rồi, Khang Tư nhìn Liễu Thanh Dương gật đầu nói:
- Ồ! Mời nói xem.
- Thuộc hạ không dám nhận.
Liễu Thanh Dương đầu tiên là cảm tạ Khang Tư vì chữ “mời” kia, sau đó mới mở miệng nói:
- Đại nhân! Đừng thấy nhà Khải Lỗ Sĩ là lực ngưng tụ mạnh nhất trong năm đại quân phiệt, nhưng bởi vì là gia tộc thống trị, sĩ quan trên dưới đều là thành viên gia tộc, cho nên quân kỷ khẳng định không thể thực hiện được như quân chính quy. Ví dụ như con cháu hoặc chú bác của mình tham ô nhận hối lộ áp bức dân chúng, chuyện như vậy đã xảy ra, nếu những quan viên có quyền quản quân đó dám cả gan thi hành quân pháp, ngài nói xem người của nhà Khải Lỗ Sĩ sẽ nghĩ như thế nào? Làm như thế nào?
Mật vệ hết thảy đều thuộc loại thân tín trong thân tín, tùy thời có thể vì vấn đề tình báo mà nói chen vào, cho nên hắn vội gật đầu nói:
- Tổng trưởng hải quân nói đúng! Trong địa giới nhà Khải Lỗ Sĩ khống chế, ngoại trừ tại cơ sở nhà Khải Lỗ Sĩ, các địa phương khác tuy rằng ở mặt ngoài thần phục nhà Khải Lỗ Sĩ, nhưng bởi vì dân chúng đều bị thành viên nhà Khải Lỗ Sĩ áp bức, mà rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, nếu không phải Khải Lỗ Sĩ nắm trong tay quân đội, chỉ sợ dân chúng đã sớm tạo phản rồi.
Tương Văn nghi hoặc hỏi:- Sao lại như thế? không phải nói nhà Khải Lỗ Sĩ bọn họ dã tâm rất lớn sao? Nếu đã có dã tâm, như thế nào ngay cả quân kỷ cũng không quản lý được tốt? Cũng không biết mua chuộc dân tâm?
Liễu Thanh Dương cười nói:- Tương Văn đại nhân! Là tầng lớp trên của Khải Lỗ Sĩ gia có dã tâm mà thôi, các nhân viên tầng dưới đều chỉ muốn làm thế nào có thể nhét đầy hầu bao của mình, làm thế nào thỏa sức hưởng lạc mà thôi.
- Ái chà! Thì ra là thế! Khẳng định bọn chúng là thuộc loại cường hào tác oai tác quái tâm tính không có chuyển biến nhiều. Xem như vậy thì nhà Khải Lỗ Sĩ cũng không có gì đặc biệt hơn người.Tương Văn gật đầu nói.
- Không nên xem thường bất kỳ người nào.Khang Tư xua tay, suy nghĩ một chút nói tiếp:- Ừ! Dựa theo vị trí chúng ta hiện tại, như vậy mục tiêu trước mặt của chúng ta chỉ có thể là nhà Khải Lỗ Sĩ. Tuy nhiên hiện tại vì binh lực không đủ, còn không thể chiến đấu chính diện, trước mắt chủ yếu sử dụng thủ đoạn khác để đả kích nhà Khải Lỗ Sĩ.
Liễu Thanh Dương không kìm nổi đề nghị nói:- Thuộc hạ cho rằng điểm trọng yếu nhất chính là tăng nhanh binh lực của quân ta ở bản địa, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì cho dù quỷ kế gì đi nữa cũng không cần để ý tới.
- Đại nhân! Tổng trưởng hải quân đề nghị rất đúng! Có điều là thuộc hạ nghĩ rằng song song với việc vận binh, hiện tại hẳn là nên bắt đầu dốc toàn lực theo dõi nghiêm mật nhà Khải Lỗ Sĩ này, đồng thời lập tức bắt đầu tiến hành châm ngòi ly gián trong nội bộ bọn chúng, làm cho xuất hiện vấn đề giữa sĩ quan bọn họ chiêu mộ và thành viên nhà Khải Lỗ Sĩ. Còn phải tăng mạnh tranh chấp lôi kéo dân chúng với nhà Khải Lỗ Sĩ, thậm chí chế tạo huyết án để song phương càng thêm đối lập.Tương Văn đề nghị.
Đối với kế hoạch âm độc Tương Văn đề nghị, Khang Tư không thèm để ý hậu quả gì liền gật đầu đồng ý. Nếu đã là địch nhân, như vậy đương nhiên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào miễn là giành thắng lợi.
Khi mật vệ chuẩn bị đi xuống chấp hành nhiệm vụ, một gã mật vệ đột nhiên hiện ra thi lễ nói:- Chủ thượng! Nhà Khải Lỗ Sĩ phát hiện nơi đóng quân của đệ tam hạm đội đột nhiên gia tăng quân ta, vi để phòng ngự tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên chúng đã ra tay trước. Hiện tại chúng đã triệu tập hơn một vạn người tiến đến tấn công chúng ta!
Đối với nhà Khải Lỗ Sĩ nhanh như vậy thu được tin tức, mọi người cũng không thèm quan tâm. Không có thế lực nào lại không giám thị các thế lực quanh mình, hơn nữa khi quân mình tiến vào cũng không có che dấu gì, thậm chí có thể nói hoàn toàn là gióng trống khua chiêng mà đến, không bị phát hiện mới thật sự là lạ. Chỉ có điều nghe được đối phương chỉ phái ra một vạn quân tới, mọi người đều lộ thần sắc ngạc nhiên.
- Nhà
Khải Lỗ Sĩ là rất tin tưởng sức chiến đấu của quân đội mình, hay căn bản là khinh thường chúng ta? Ta thật không tin nhà Khải Lỗ Sĩ lại không biết chúng ta đổ bộ có bao nhiêu binh lực.Tương Văn chau mày lạnh giọng nói.
Liễu Thanh Dương vẻ mặt lạnh như băng cười lạnh nói:- Hừ! Lộ chiến binh đệ tam hạm đội bản địa của ta thì đã có một liên đội, cộng thêm binh lực của đại nhân mới tổ chức một lữ đoàn, không ngờ bọn họ chỉ phái ra hơn vạn người. Hừ! Là hoàn toàn không xem chúng ta vào mắt! Chỉ sợ bọn họ còn cho rằng chúng ta đều là đám người già yếu đây.
- Tốt lắm! Cứ để cho bọn chúng thấy ai mới là người già yếu.Khang Tư đứng dậy, thanh âm rất bình thản nói.
- Dạ!Đám người Tương Văn ngược lại còn kích động hơn so với Khang Tư.
Tiếng kèn hiệu vang lên, binh sĩ Lôi gia đều rất quen thuộc với tiếng kèn có lực xuyên thấu mạnh mẽ này, vừa nghe tiếng lập tức trang bị đầy đủ chạy ra khỏi lều trại, do sĩ quan dẫn dắt, từng cấp từng cấp hướng lên trên tập kết, không lâu sau một đội hình lữ đoàn biên chế hoàn chỉnh đã xuất hiện tại trước mặt mọi người.
Những người nhà của Đệ tam hạm đội, có điểm ngây ngốc nhìn đội hình quân Lôi gia đã tập kết xong, không một tiếng động. Lại nhìn đội quân lục chiến của đệ tam hạm đội tuy rằng tiến hành tập kết giống nhau lặng yên không tiếng động, bình thường thoạt nhìn cũng cực kỳ lưu loát, nhưng hiện tại lại thấy được có hơi rối loạn, trong lòng đám người nhà có chút phức tạp.
Ngay từ đầu khi đám quân nhân này biết được mình đầu phục một Thượng tá vốn xuất thân đội quân địa phương quân đế quốc, khi đế quốc xảy ra nội loạn lại chạy đến bán đảo Phi Ba chiếm đất xưng vương, ai nấy đều rất không vui lòng. Dù sao những người này đều là quân nhân xuất thân gia đình lương dân, như thế nào có thể đi đầu nhập vào một người như thổ phỉ hèn hạ? Chỉ vì lo lắng người nhà rơi vào trong tay đối phương, mới cam chịu mà thôi.
Lúc ấy còn tưởng rằng đối phương chỉ là hải quân hơi mạnh một chút mà thôi. Lúc này hải quân đế quốc là yếu nhất thiên hạ, so với hải quân đế quốc có mạnh cũng không tính cái gì, nhưng hiện tại nhìn trước mắt, không nghĩ tới đội quân lục chiến của đối phương lại hùng mạnh như thế! Không xem xét cái gì khác, chỉ cần nhìn một cách đơn thuần tốc độ đối phương tập kết và kỷ luật nghiêm minh đó là có thể đã nhìn ra rồi. Có lẽ những người từng đi bán đảo Phi Ba đã nói đúng: thế lực dưới quyền của gã Thượng tá kia tuyệt đối không giống bình thường đây.
Mấy sĩ quan của đội lục chiến đi theo bên người Liễu Thanh Dương, nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi lắc đầu lè lưỡi, tuy biết binh sĩ của Lôi gia đều là chiến sĩ từng trải chiến trận, nhưng không nghĩ tới sát khí hung hãn đến mức độ này. Đội lục chiến dưới trướng của mình nếu đem so sánh quả thực chỉ là tên lính mới vừa nhập ngũ.
Ở dưới sự thúc đẩy của tỷ lệ rõ rệt này, đội lục chiến của đệ tam hạm đội cũng rất nhanh tập kết xong. Sau một tiếng lệnh, đội quân gần hai vạn cứ như vậy xuất phát ra khỏi doanh trại.
----------------
Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ, một nam nhân trung niên dáng người vừa phải, tướng mạo uy vũ, tuy rằng là thành viên chi thứ của gia tộc Khải Lỗ Sĩ, nhưng vì hắn có tính cách không giống như vẻ bên ngoài, hắn cực kỳ giỏi về nịnh bợ các nhân vật quyền thế trong nhà, đồng thời bản thân hắn cũng có chút tài ba, cho nên quyền thế và địa vị của hắn còn muốn cao hơn so với các thành viên gia tộc trực hệ bình thường.
Bằng không, hắn đâu có tư cách nắm trong tay chi quân đội vạn người của gia tộc Khải Lỗ Sĩ này.
Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ nhìn đội ngũ binh sĩ chỉnh tề đông đúc phía sau, trong lòng có điểm đắc ý, chính mình ở trong gia tộc có thể phấn đấu từng bước một được thế này cũng coi như giỏi lắm rồi.
“Thông thường quân đội trong gia tộc có một phần ba lực lượng nằm trong tay mình, tuy rằng bên cạnh luôn có người giám thị, nhưng chỉ cần không tổn hại tới lợi ích gia tộc, không vọng tưởng lấy gia tộc làm của riêng, vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với mình.”
“Mà hai điều hạn chế đó, cho dù mình đang ngủ trong đầu cũng sẽ không có ý niệm như vậy, bởi vì chỉ có gia tộc tồn tại, chính mình mới có thể đạt được càng nhiều quyền thế và ích lợi, chính mình cũng không có cái dã tâm kia, bởi vì đó quả thực là tự hủy diệt dòng họ mình.”
Cho dù có thể dùng lực lượng của gia tộc làm của riêng, chính mình cũng sẽ không ngu dại đi làm, mình chỉ là một chi thứ không có tư cách đó, không có một thành viên gia tộc nào sẽ chịu phục tùng, mà mất đi sự ủng hộ của gia tộc, vậy chính mình có làm cái gì cũng là sai trái.”
Nghĩ đến đây, Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ không khỏi nghĩ lại chuyện xuất chinh lần này, trên gương mặt uy nghiêm của hắn không kìm được hiện lên vẻ dữ tợn.
“Chết tiệt! Đệ tam hạm đội, bình thường đã thấy các ngươi không vừa mắt, chỉ vì một trên đất liền một trên biển, song phương xung đột không có ích lợi gì nên mới nước giếng không phạm nước sông mà thôi. Không nghĩ tới các ngươi lại mời chào một đám thổ phỉ chuẩn bị nhúng tay vào công việc của lục địa. Nếu đã như vậy thì đừng trách Khải Lỗ Sĩ nhà ta giành ra tay trước!”
“Hừ! Thật đúng là cho rằng chỉ có mình thông minh nhất, những người khác đều là ngu ngốc! Cho rằng mặc vào quân phục quân đế quốc chính là quân đế quốc sao? Nhìn phẩm hạnh của Liễu
Thanh Dương ngươi, trừ bọn thổ phỉ đó ra, để xem ngươi còn có thể tìm ai trên biển tới hỗ trợ ngươi?”
Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ nhìn lại bộ dáng uy vũ hùng tráng của binh sĩ mình, trên mặt hiện lên vẻ vừa lòng, tuy nhiên rất nhanh lại đổi thành vẻ khinh thường:“Hừ! Những lão già trong tộc lo lắng nhiều như vậy làm gì? Không ngờ chỉ yêu cầu đánh đau đệ tam hạm đội, đánh gãy ý đồ nhúng tay vào lục địa của bọn họ là được rồi. Mà khi lão tử nói chỉ cần một liên đội là đủ để tiêu diệt mấy vạn tên thổ phỉ, nhưng bọn họ lại nói cái gì mãnh hổ vồ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực, mà còn nói đệ tam hạm đội dám cả gan khua chiêng gióng trống như thế, khẳng định có chỗ dựa vào. Bảo mình tốt hơn là dẫn theo ba liên đội xuất chiến. Thực không sao hiểu được những lão già đó sao lại mâu thuẫn như vậy, chẳng lẽ bọn họ cho rằng mình không thể dùng một liên đội để tiêu diệt hơn vạn tên thổ phỉ? Thật sự là quá xem thường người ta!”
“Quên đi! Mặc kệ nó! Chỉ có điều là tuy rằng thắng lợi là chắc rồi, nhưng thắng lợi như vậy chẳng phải là đại biểu những lão già đó anh minh thần võ? Như vậy chính mình còn có thể có công lao gì nữa? Không được! Ta nhất định phải đánh trận này cho oanh liệt, để người ta không vịn vào đó bới móc chuyện lỗi lầm! Hơn nữa thám báo không phải bẩm báo có gần trăm chiếc hải thuyền lớn sao? Đây chính là thứ đáng giá, tốt nhất là có thể đoạt được mấy chiếc thuyền, nếu không đoạt được thì dùng tù binh đệ tam hạm đội đổi lấy một hai chiếc với đệ tam hạm đội.”
“Nếu không băn khoăn vì tiêu diệt đệ tam hạm đội sẽ làm cho hải quân đế quốc cảm thấy đã đánh mất thể diện rồi tìm tới nhà mình gây phiền toái, nếu không phải vì gia tộc không có hải quân, thừa cơ hội này nuốt gọn đệ tam hạm đội cũng là lựa chọn không tệ đây. Những lão già đó phỏng chừng chính là băn khoăn đến điểm ấy rồi?”
Nghĩ đến đây Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ không khỏi thở dài, đây cũng là chuyện không thể làm khác được. Đừng thấy đệ tam hạm đội không nhận được đãi ngộ của các hạm đội hải quân khác, chỉ nói đơn giản dù gì đệ tam hạm đội cũng là một phần tử của hải quân. Nếu đệ tam hạm đội bị tiêu diệt ở trên biển, các hạm đội khác chỉ sợ sẽ vui sướng khi người gặp họa, nhưng nếu bị hủy diệt ở trên dất liền, khẳng định các hạm đội khác sẽ phẫn nộ ngút trời!
Vì sao lại như vậy? Bởi vì hải quân đế quốc tuy rằng sức chiến đấu không mạnh, nhưng chiếm giữ bến cảng và hải vực, cho nên trong quân đội thuộc vào loại có tiền nhất. Đương nhiên cũng vì vậy đối với lục quân cứ cả ngày trông chờ quân phí, hải quân không thèm để vào mắt. Vì thế đối với hải quân mà nói, bị lục quân đả bại tuyệt đối là điều sỉ nhục.
Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ lắc lắc đầu vứt mấy vấn đề này qua một bên, hỏi gã thủ hạ:- Thám báo còn chưa có trở về báo cáo sao?
- Tướng quân! Thám báo chưa trở về, phỏng chừng đang giám thị tình hình đệ tam hạm đội.Gã thủ hạ lập tức trả lời.
Ước Hàn - Khải Lỗ Sĩ lắc đầu:- Bản Tướng quân thật không tin chúng ta quang minh chính đại đến mức này, đệ tam hạm đội còn có thể chưa phát hiện chúng ta. Phỏng chừng thám báo bị quân địch phát hiện rồi. Truyền lệnh xuống, lại phái ra một đội thám báo điều tra động tĩnh của đệ tam hạm đội!
- Rõ!
Gã thủ hạ phất tay một cái, hơn hai mươi kỵ binh lập tức chạy ra khỏi đội ngũ, phóng về phía trước.
Truyện khác cùng thể loại
352 chương
21 chương
79 chương
69 chương
34 chương
169 chương
481 chương