Cô độc chiến thần 2
Chương 87 : Đều mang ý xấu
Vào lúc thuộc hạ của Khang Tư ở quán rượu khoe khoang, Khang Tư đi về phía tòa thành Bỉ Khắc.
Giáp Linh đã sớm ẩn thân đi theo từ lúc ra khỏi cửa, cho nên bên ngoài nhìn thì Khang Tư chỉ mang theo mấy tùy tùng, nhưng ai biết bên người lại ẩn nấp một tên ma đầu?
Mà trước khi Khang Tư đến nơi, trên ban công tòa thành Bỉ Khắc, lão nhân kia đang chờ đợi Bá tước Bỉ Khắc hỏi han. Bá tước Bỉ Khắc nhìn về phương xa nói:
- Nếu không phải nhiều người đều chứng minh quả thật Khang Tư dựa vào lực lượng bản thân tiêu diệt Tuyết Lang bang, ta căn bản không tin Tuyết Lang bang cứ thế biến mất là sự thật.
- Đại nhân! Tuy rằng mất cờ Tuyết Lang bang được bố trí âm thầm, nhưng lực lượng vũ trang chúng ta giấu ở trang viện lại cũng không phải là giả.
Lão nhân chỉ có thể nói như thế, hắn cũng không thể tượng tượng được quân Khang Tư thật sự mạnh mẽ đến mức độ này. Cho nên sau khi lão trở về bẩm báo, lập tức khuyên giải Bá tước bỏ toan tính trả thù Khang Tư đi. Bởi vì thật sự không biết cần bao nhiêu lực lượng mới có thể hoàn thành việc trả thù này. Trả giá cùng thu được thật sự quá chênh lệch, dùng từ “Mất nhiều hơn được” đều không đủ để hình dung chênh lệch như vậy.
Bá tước đương nhiên không phải là một người không còn thuốc chữa, sẽ không vì xả giận mà tiêu hao hết lực lượng của mình vào chuyện vô nghĩa này.
Cho nên Bá tước nhíu mày, hỏi:
- Ngươi nói Khang Tư kia rốt cuộc là bởi vì sao mà tiêu diệt Tuyết Lang bang? Hắn không thể không biết phía sau Tuyết Lang bang có người duy trì, chẳng lẽ hắn không sợ làm mất lòng người duy trì Tuyết Lang bang sao? Thằng ngốc cũng biết người có thể duy trì Tuyết Lang bang trở nên mạnh mẽ như vậy chính là nhân vật không dễ trêu chọc.
Lão nhân nói thầm trong lòng: “Người ta dũng mãnh như vậy thì sợ gì dễ trêu chọc hay không.” Nhưng trên mặt lại có vẻ chần chờ nói:
- Có lẽ người này không biết rõ chi tiết người đứng sau Tuyết Lang bang. Có lẽ người này thuộc loại thấy tiền sáng mắt, cho dù vì giải thưởng cũng không sợ là kẻ địch với Công tước?
Bá tước cười lạnh nói:
- Hừ! Tên Công tước nghèo túng kia thật đúng là không ai để trong mắt đây!
Lão nhân đón ý nói hùa một chút, nói tiếp:
- Thần nghĩ Khang Tư này dường như thật biết điều, bởi vì tất cả đầu mục Tuyết Lang bang đều không để lại một người sống sót.
- Hơn nữa, những tài liệu của Tuyết Lang bang đều bị hắn thiêu hủy. Tuy rằng là nói người Tuyết Lang bang đốt lửa tự thiêu nhưng âm thầm phái người hỏi thăm, đám bang chúng Tuyết Lang bang bị bắt lại nói căn bản không có cơ hội đốt lửa. Từ đây có thể thấy Khang Tư không muốn trêu chọc người đứng sau Tuyết Lang bang.
Bá tước nghĩ một chút, cười nói:
- Để xem Khang Tư này là người thế nào rồi quyết định sau.
Lão nhân dò hỏi:
- Dạ! Như vậy lúc trao tước vị có cần thông báo cho đám gia thần được phong không ạ?
Bá tước khoát tay:
- Không cần, chỉ cần người trong thành là được. Hai tước vị kia ta thật sự là không bằng lòng nhưng đáng tiếc lại không có biện pháp không cho. Mẹ kiếp!
Nói đến đây Bá tước lại không kìm nổi tức giận tận trời.
Lão nhân không kỳ quái ngược lại cảm giác đồng ý sâu sắc. Vốn là của mình, thật vất vả mất một hồi công phu mới thu hồi được lãnh địa vào trong túi, còn không có biến thành lãnh địa phụ thuộc trực tiếp của mình lại phải đưa cho người khác.
Hơn nữa chuyện lấy cớ đưa ra ngoài này vẫn còn là chính mình làm ra, thật sự là mang đá tự đập vào chân mình! Thật sự là có khổ mà không nói được, chỉ có thể âm thầm chửi thề.
Khang Tư vào thành Bá tước trong khi Bá tước đại nhân tức giận. Sau một hồi xã giao, Bá tước mời Khang Tư ra ban công tòa thành Bá tước uống trà.
Nhìn thấy chỉ có Bá tước cùng một lão nhân, Khang Tư biết hẳn là có lời muốn nói vì vậy cũng liền một mình nhận lời, lẳng lặng thưởng thức trà.
Đương nhiên Giáp Linh vẫn ẩn thân đi theo, bằng không Giáp Nhất làm sao yên tâm Khang Tư một người mạo hiểm.
Bá tước quan sát kỹ lưỡng Khang Tư, ấn tượng duy nhất chính là một người trẻ tuổi thực sự thận trọng, ngoài ra căn bản không thấy được cái gì đặc thù. Thậm chí lúc nhìn thấy hắn đến tòa thành này liền biết được hẳn là một nhân vật thuộc loại sĩ quan.
Trầm lặng một chút, Bá tước trước tiên lên tiếng hỏi:
- Khang Tư! Ngươi làm sao lại muốn tiêu diệt Tuyết Lang bang? Là bởi vì tinh thần trọng nghĩa hay là Tuyết Lang bang đắc tội ngươi?
Khang Tư cười cười:
- Ồ! Nên nói thế nào cho phải đây. Kỳ thật nếu Tuyết Lang bang không phải có giải thưởng thật lớn như vậy, nếu không phải Tuyết Lang bang tiêu diệt người nhà của mấy tên thuộc hạ của ta ở trấn Lâm Đầu. Chỉ sợ ta cũng không có hứng thú trêu chọc Tuyết Lang bang.
Nói đến đây, Khang Tư không khỏi nhớ tới sau khi tiêu diệt Tuyết Lang bang, mấy người Bỉ Lâm Đặc Tư xuất thân từ trấn Lâm Đầu xúc động tới mức gào khóc lớn rơi lệ đầy mặt.
Xem ra bọn họ không phải không thèm để ý, không phải không muốn báo thù. Chỉ là năng lực quá nhỏ yếu chỉ có thể làm cho bọn họ chôn cừu hận ở dưới đáy lòng. Hiện tại thù lớn được báo, cuối cùng có thể phát tiết hết ra.
- Ồ! Thuộc hạ của ngươi có người của trấn Lâm Đầu? Đó là hương trấn dưới quyền lãnh địa Nam tước Lâm Tuyết đúng không! Ha ha! Từ ngày mai đó chính là lãnh địa của ngươi rồi!
Bá tước nói cười đến đây đột nhiên nói:
- Ngươi thật sự rất thiếu tiền?
Khang Tư không có chút kinh ngạc, trực tiếp gật đầu nói:
- Không cẩn thận giành được lãnh địa rộng lớn như Thanh Hương lĩnh, hơn nữa mở rộng binh lính quá tốn kém. Mà ngài cũng biết Thanh Hương lĩnh chỉ có một thôn trấn là trấn Thanh Hương, hơn nữa nguồn thu nhập của thôn trấn ta gần nư không có thu được, tài chính thật sự nghèo túng. Cũng vì thế cho nên đặt mục tiêu vào trên mỏ vàng lớn Tuyết Lang bang này.
- Ừ! Tuyết Lang bang quả thật là một mỏ vàng lớn. Tuy nhiên ngươi không có tính toán đến việc mình có thể sẽ thất bại hay sao?
Bá tước tiếp tục hỏi.
- Ha ha! Chuyện này thì không! Không phải là tự tin năng lực quân đội của mình mà ngay từ đầu ta đã quyết định. Nếu đánh không lại vậy phái người đi ám sát, một ngày giết bọn họ vài người, rồi cũng có ngày hoàn toàn tiêu diệt Tuyết Lang bang. Chuyện này thì ta thật sự tự tin năng lực thuộc hạ của mình.
Khang Tư tiếp tục giữ nguyên nụ cười nói.
Bá tước nghe nói như thế, không kìm được nhớ tới người thần bí tuyên dương khắp thành kia. Nghe nói vệ đội thủ thành căn bản không biết người này xuất hiện thế nào, hơn nữa tốc độ cực nhanh căn bản không ai có thể đuổi theo hắn. Khang Tư nói hắn đối với ám sát rất nắm chắc, hẳn là bởi vì có người này rồi!
Tuy rằng biết lời nói này của Khang Tư có mùi cảnh cáo nhưng Bá tước cũng không để ý. Dù sao chỉ là trốn ở một nơi bí mật gần đó ám sát mà thôi, hơn nữa loại ám sát này cần dễ dàng tiến vào mới có thể phát huy tác dụng. Như tòa thành của mình trừ phi hộ vệ phản loạn, bằng không căn bản không sợ có người lẩn vào thành ám sát.
Bá tước lại tự hỏi một chút, sau đó hỏi Khang Tư:
- Không biết Khang Tư ngươi sau khi đạt được hai lãnh địa này có tính toán gì không?
Khang Tư trầm ngâm, một lúc sau trả lời:
- Có! Trước tiên thu hút một số người tới khai phá đất hoang, xây dựng một số công trình lãnh địa, gia tăng một phần quân đội. Chờ sau khi mọi chuyện trong lãnh địa đi vào quỹ đạo thì hưởng thụ cuộc sống. Ngoài ra thì không có gì để làm.
- Ha ha! Chỉ sợ không có dễ dàng cho ngươi hưởng thụ cuộc sống đâu. Chỉ cần xây dựng một tòa thành đại biểu sự vinh quang gia tộc ngươi thì cần phải hao phí rất nhiều thời gian. Như tòa thành Bỉ Khắc này, ước chừng tốn mất hơn mười năm của gia tộc ta.
Bá tước cười nói.
Tiếp theo hai người nói một chút về sự thay đổi quý tộc trong Tuyết quốc. Các loại chuyện linh tinh như là: Nữ nhân gia tộc nào xinh đẹp, thu nhập thành trấn nào cao nhất, địa phương nào nghèo túng nhất.
Sau một hồi nói chuyện hữu nghị với nhau, Khang Tư được người hầu của Bá tước dẫn đi nghỉ ngơi.
Khang Tư vừa đi, Bá tước lập tức hỏi lão nhân vẫn bưng trà rót nước không nói một lời kia:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Theo lời nói của hắn thì không có dã tâm gì. Bởi vì hắn không ngờ lại nói đến việc chiêu mộ bao nhiêu binh lính trước mặt chủ nhân Bỉ Khắc lĩnh. Hơn nữa theo hành vi của hắn, chắc là một người biết điều tuân theo quy củ hiện có. Nếu đại nhân thu nạp hắn vào dưới trướng, thật sự là một bề tôi có năng lực. Nhưng mà đáng tiếc…
Lão nhân nói đến đây giọng điệu có vẻ cảm thán.
Bá tước cũng cảm thán nói:
- Đúng vậy! Thật sự là đáng tiếc, bởi vì hiện tại hắn tương đương là một quý tộc lớn có được hai lãnh địa Tử tước, một lãnh địa Nam tước cùng mộ lãnh địa kỵ sĩ. Căn bản không có khả năng đầu nhập vào bất kỳ người nào, chỉ có bị người đến đầu nhập thôi.
- Đại nhân. Kỳ thật hai khối đất kia đều phải cho hắn không bằng ngài dứt khoát sắc phong hai khối lãnh địa đó cho hắn, văn kiện nộp lên Công tước. Như vậy có thân phận người sắc phong cũng là không tồi. Dù sao loại người bằng lòng tuân theo quy củ vốn có như hắn là không có thói quen phản bội. Bởi vậy nếu thật sự có chuyện gì, ngài cũng có thể bằng vào thân phận người phong cho hắn mà lệnh hắn xuất binh trợ giúp.
Lão nhân có điểm cẩn thận nhắc nhở.
Lão nhân sở dĩ đặc biệt nhắc nhở là bởi vì hiện tại hai khối lãnh địa là giải thưởng được treo, người nhận được tự động trở thành quý tộc độc lập được mọi người chấp nhận.
Đừng xem quý tộc độc lập thật tự do, không cần nghe mệnh lệnh bất kỳ ai. Nhưng là bởi vì quý tộc độc lập không có cấp trên như vậy ai cũng đều có thể tìm hắn quấy rầy.
Phải biết rằng “ai” này cũng bao gồm người treo giải như Bá tước Bỉ Khắc ở trong. Mà sau khi sắc phong, Khang Tư là gia thần được Bá tước phong, hắn chắc chắn cảm động mà phải nhìn mặt Bá tước làm việc.
Về phần người được hai người khác sắc phong, ở Tuyết quốc chuyện này tuy rằng hiếm thấy nhưng cũng không phải không có, hơn nữa địa vị đặc biệt.
Bởi vì nếu hai người sắc phong chiến tranh, người được hai người đó sắc phong hoặc là không tham gia hoặc là tùy tiện đứng ở một bên, so với quý tộc độc lập còn tiêu dao hơn.
Chỉ là loại quý tộc này rất khó xuất hiện. Bởi vì sau đó hắn sẽ phải nhận lấy lửa giận của người sắc phong cho hắn. Đây cũng không phải chuyện ai cũng có thể làm bừa.
Dựa theo quy củ của quý tộc, Bá tước không thể sắc phong Tử tước mà chỉ có thể sắc phong Nam tước trở xuống. Nhưng Công tước có quyền này đã bị thuộc hạ của mình là Bá tước chiếm lấy. Tất cả quý tộc trong lãnh địa Bá tước đều biến thành gia thần được Bá tước phong cho, cho nên Bá tước tự nhiên có được quyền lực sắc phong cho Tử tước.
- Ồ! Đúng. Quả thật như thế. Ha ha! Cáp Nhĩ cũng là người sắc phong cho hắn, tuy nhiên chỉ cho hắn một mảnh đất hoang vắng. Mà ta lại cho hắn hai khối đất tốt đây. Nếu vậy… Ha ha! Được. Làm như vậy đi, tuy nhiên bên Cáp Nhĩ cũng phải an ủi một chút, nói là bởi vì thành viên gia tộc kháng nghị ta mới phải sắc phong.
Câu không nói hết của Bá tước Bỉ Khắc kia lão nhân cũng biết là thế nào. Tuy nhiên những lời này là không thể nói ra.
Hiện tại là đồng minh, nhưng ai biết quan hệ về sau là thế nào?
Ngày hôm sau, Khang Tư ở trong tòa thành dưới sự chứng kiến của người nhà Bá tước Bỉ Khắc, kỵ sĩ trực thuộc cùng với các đội buôn và nghiệp đoàn lính đánh thuê thành Bỉ Khắc tiếp nhận Bá tước đại nhân sắc phong.
Khi Bá tước đại nhân ký tên, đóng dâu ở trên hai cuốn da dê, Khang Tư hợp pháp trở thành chủ nhân hai lãnh địa Tử tước Quỳ Lạp cùng Nam tước Lâm Tuyết, tước vị cũng tự động trở thành Tử tước.
Đến lúc này, Khang Tư hoàn toàn trở thành một quý tộc có diện tích lãnh địa lớn nhất trong lãnh địa Bá tước Bỉ Khắc trừ Bá tước ra. Theo địa vị mà nói thì đã là quý tộc lớn xếp thứ ba, chỉ dưới Bá tước cùng Tử tước Cáp Nhĩ.
Khang Tư vốn là xếp thứ hai nhưng ai bảo Tử tước Cáp Nhĩ là người sắc phong cho Khang Tư. Tuy rằng trả lại Thanh Hương lĩnh có thể trở thành thứ hai nhưng ai lại ngu ngốc vì vị trí thứ hai mà vứt bỏ lãnh địa rộng rãi như Thanh Hương lĩnh.
Đương nhiên, dựa theo diện tích lãnh địa Khang Tư hiện có, nếu Khang Tư nguyện ý hoàn toàn có thể sắc phong hơn trăm quý tộc Nam tước, hơn mười vạn kỵ sĩ Huân tước các loại.
Đương nhiên chuyện điên cuồng này cũng chỉ có ngu ngốc mới có thể làm được. Bởi vì xuất hiện nhiều quý tộc như vậy, quý tộc cũng không còn là quý tộc nữa.
Khang Tư nhận lấy công văn lãnh địa, sau khi cáo lui Bá tước Bỉ Khắc lui ra ngoài. Hắn đi tới trụ sở nghiệp đoàn lính đánh thuê, nơi này sớm đã dùng hơn mười xe ngựa to chở gần bảy mươi vạn kim tệ.
Đoàn lính đánh thuê Khang Tư được tăng lên cấp năm, cho nên bị trừ đi hai vạn năm ngàn kim tệ. Tuy rằng người bên Khang Tư đau lòng… Nhưng đã trở thành đoàn lính đánh thuê có ngàn người võ trang có thể chu du khắp nơi.
Tuy rằng có rất nhiều lính đánh thuê muốn gia nhập nhưng Khang Tư không có chiêu mộ. Bởi vì hắn chuẩn bị biến đoàn lính đánh thuê này trở thành một lực lượng cơ động có thể tùy ý điều động. Như vậy thành viên đoàn lính đánh thuê đều phải là binh lính tinh nhuệ của mình.
Ngoài ra Khang Tư còn tiêu phí bảy, tám vạn kim tệ đặt mua một số lượng lớn hàng hóa của các đội buôn thành Bỉ Khắc. Binh khí, khoáng vật, vải vóc, dụng cụ nông nghiệp, hạt giống các loại, đồ dùng quân đội, còn chiêu mộ một đám người giỏi tay nghề.
Hành động của Khang Tư làm người ta cảm thấy được hắn tiêu tiền hào phóng, lại càng khiến đội ngũ của hắn lớn gấp mấy lần. Đội buôn trừ bỏ vận chuyển hàng hóa đặt mua còn mang theo rất nhiều vật tư chuẩn bị đến trấn Thanh Hương buôn bán. Bọn họ là biết tin tức thuyền biển sắp xuất hiện.
Vô số dân chúng vây quanh xem Khang Tư, ánh mắt đều tập trung vào trên hơn mười xe ngựa lớn. Mà những đoàn lính đánh thuê đến đây một chuyến phí công thì hai mắt tỏa ra ngọn lửa ghen ghét. Tuy rằng mọi người đều ao ước có thể cướp tới tay những đồ vật kim tệ vận chuyển trên xe nhưng lời đồn về sự mạnh mẽ của quân Khang Tư đã truyền khắp toàn thành. Ai cũng không dám mạo hiểm trêu chọc quân Khang Tư thích khoe khoang treo đầu người ở bên hông.
Về phần những người có ý lại có năng lực mà không sợ đoàn lính đánh thuê của Khang Tư, sau khi nhìn thấy các đội buôn mang theo rất nhiều hộ vệ hộ tống vật tư đành phải bất đắc dĩ bỏ ý niệm gây rối trong đầu.
Người quá nhiều, nếu diệt không hết một khi để lộ ra tin đồn vậy mình chỉ có thể vứt bỏ chiêu bài lính đánh thuê nhiều năm vất vả công sức, biến thành đoàn giặc cướp mặc người hô đánh.
Cứ thế, dưới tình huống mọi người chỉ có thể chảy nước miếng mà không thể ra tay, Khang Tư mang theo đội ngũ khổng lồ bắt đầu đi về hướng trấn Thanh Hương.
Tuy rằng hiện tại lãnh địa Tử tước Quỳ Lạp cùng Nam tước Lâm Tuyết đều là của hắn, trên lãnh địa cũng có thành lũy của chủ nhân trước nhưng Khang Tư cũng không coi hai tòa thành này là nhà của mình.
Nhà của mình phải là ở trấn Thanh Hương. Không nói binh lính trong tay đều là người trấn Thanh Hương. Càng quan trọng là di tích Vô Ưu Cung có liên quan đến dòng họ mình là ở Thanh Hương lĩnh. Cho nên đối với Khang Tư mà nói, trừ bỏ Thanh Hương lĩnh, nơi khác đều là đất lệ thuộc mà thôi.
Vào lúc đội ngũ đi ra ngoài thành, Khang Tư đột nhiên phát hiện ánh mắt thuộc hạ của mình trừ bỏ phục tùng và tôn kính như trước, càng nhiều là vẻ mặt không rõ ý tứ.
Vốn Khang Tư là không phát hiện đến ý tứ loại ánh mắt này là gì, nhưng khi nhìn ánh mắt nóng rực của Bỉ Lâm Đặc Tư cùng hai người anh em của hắn thì Khang Tư hiểu rõ.
Đây là ánh mắt khát vọng, ánh mắt khát vọng trở thành quý tộc.
Bản thân Khang Tư hiện tại có được tước vị Tử tước, trong lãnh địa trừ Bá tước đại nhân ra thì hắn lớn nhất, hoàn toàn có thể phong cho một nhóm kỵ sĩ Huân tước, thậm chí sắc phong cho Nam tước cũng không phải chuyện không làm được.
Khang Tư hiểu nếu không giải quyết vấn đề này là không xong. Bởi vì tất cả mọi người trong đầu đều có ý muốn đi lên, binh lính bình thường dùng đầu quân địch để đổi lấy công điền là hài lòng, nhưng các sĩ quan lại càng muốn tiến lên một tầng, muốn được ban thưởng tước vị.
Trước kia hắn chỉ là một Huân tước, thuộc về loại quý tộc thấp nhất, cho dù có được địa bàn Thanh Hương lĩnh khổng lồ thì sĩ quan dưới quyền cũng không cầu tước vị xa xôi. Nhưng hiện tại hắn là Tử tước, bọn họ tự nhiên bắt đầu theo đuổi.
Khang Tư không nhịn được bắt đầu tính toán xem giải quyết vấn đề này như thế nào.
Giống như hiện tại phong cho một quý tộc thì phải thưởng kèm theo một khối đất, sau đó hắn sẽ chỉ có thêm một thân phận mà hoàn toàn mất đi lực khống chế đối với thuộc hạ?
Như vậy thuộc hạ sắc phong ra, phỏng chừng không bao lâu sẽ bằng mặt mà không bằng lòng với mình. Một khi mình vào thế yếu như vậy sẽ tìm kiếm cơ hội thay thế mình. Thuộc hạ có trung thành đến thế nào thì cũng thay đổi như vậy, bởi vì cấp trên không có thủ đoạn khống chế hiệu quả.
Nguyện trung thành hay không, phản bội mình hay không cũng không sao. Nhưng mà nếu lại làm cản trở bước chân của mình thì lại không được. Xem ra phải nghĩ được cách nào đó.
Vào lúc đội ngũ đi được một ngày, buổi tối lúc sắp xếp hạ trại, Khang Tư từ chối bữa tối đội buôn mời mà triệu tập toàn bộ sĩ quan từ Bách phu trưởng trở lên vào tập họp.
Sĩ quan vệ đội mười người, đám lính đánh thuê Hạ Lợi, Khải Lợi đổi thành sĩ quan lính đánh thuê là năm người. Những người hầu đi theo sớm nhất được cất nhắc lên làm sĩ quan là năm người. Bỉ Lâm Đặc Tư cùng hai người anh em của hắn, thêm vào Giáp Nhất, Giáp Linh cùng Khang Tư. Tổng cộng là mười chín người ở trong một lều trại nhỏ có vẻ phi thường chật chội.
Nhưng trừ bỏ ba người Khang Tư, Giáp Nhất, Giáp Linh ra, mười sáu người khác hoàn toàn không để ý chuyện này. Tất cả đều ngẩng đầu ưỡn ngực biểu hiện ra tư thế quân đội tiêu chuẩn nhất.
Bởi vì bọn họ rõ ràng bản thân mình là một trong những sĩ quan sớm nhất trong quân Khang Tư. Kỳ thật trừ Giáp Nhất duy nhất là sĩ quan cao cấp không tính, bọn họ mới chân chính là sĩ quan cao cấp.
Bởi vậy bọn họ biết rất rõ, trở thành quý tộc cũng không phải giấc mộng. Chỉ cần phục tùng mệnh lệnh, tạo được công huân, rồi lại biểu hiện mình trước mặt lĩnh chủ như vậy tước vị quý tộc gần như trong tầm tay.
Khang Tư liếc mắt qua mọi người một cái, cười cười:
- Tin tưởng các ngươi cũng biết lãnh địa mà lĩnh chủ như ta rộng lớn thế nào!
Không trách Khang Tư dùng từ rộng lớn để hinh dung, Huân tước Thanh Hương chiếm bốn vạn dặm vuông, Tử tước Quỳ Lạp hơn năm vạn dặm vuông, mà trên giấy tờ lãnh địa Nam tước Lâm Tuyết chỉ có hơn một vạn dặm vuông nhưng không nên quên lãnh địa Nam tước Lâm tuyết liền sát rừng rậm Mạn Đặc Tư không có chủ nhân.
Đó là rừng rậm siêu lớn hơn năm mươi vạn dặm vuông. Chỉ cần đủ lợi hại cho dù chiếm cả rừng rậm này cũng không có vấn đề gì.
Các sĩ quan lập tức gật đầu không thôi, chờ nghe tới câu nói của Khang Tư:
- Cho nên việc mở mang lãnh thổ như vậy không thể chỉ một quý tộc như ta thống trị.
Sau lời nói này, tất cả những sĩ quan đều sáng rực hai mắt, sắc mặt đỏ bừng, thắt lưng cố gắng đứng thẳng hơn, ngực ưỡn cao hơn. Cố gắng bày ra một tư thế tiêu chuẩn nhất không thể bắt bẻ. Đám người Hạ Lợi không cần phải nói, Bỉ Lâm Đặc Tư nếu không cố gắng cắn chặt răng thì chỉ sợ đã nhảy dựng lên.
- Nhưng là…
Lời chuyển ý của Khang Tư này khiến cho đám sĩ quan này suýt nữa nghẹn thở. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể vểnh tai lắng nghe câu nói tiếp theo của Khang Tư:
- Ta sẽ không dựa vào chế độ quý tộc hiện tại, bởi vì ta không muốn quý tộc mà ta sắc phong biến thành bộ dáng quân chủ không ra quân chủ, gia thần không ra gia thần như hiện tại.
Khang Tư khoát tay ngăn ý đồ muốn mở miệng của các sĩ quan, tiếp tục nói:
- Các ngươi không cần phải phát biểu quan điểm. Bởi vì sự thiếu sót của chế độ không phải lời nói có thể sửa chữa. Chỉ có sửa chữa chế độ mới có thể tránh được vấn đề này.
Các sĩ quan có thể nói gì đây? Yêu cầu Khang Tư giữ nguyên chế độ quý tộc hiện nay? Lời này vừa nói ra liền biết rằng có ý đồ muốn độc lập, tuyệt đối sẽ bị đuổi tới biên giới, rốt cuộc đừng nghĩ thăng tiến.
Hơn nữa suy nghĩ kỹ lại, bản thân mình cũng không có ý đồ muốn phản bội, chỉ muốn đạt được tước vị quý tộc mà thôi. Nếu lĩnh chủ có phương pháp có thể giải quyết vấn đề này, vậy làm suy yếu quyền thế quý tộc của mình một chút cũng không phải là không được.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là… hiện tại tất cả mọi người đều đợi Khang Tư ban thưởng. Khang Tư nói thế nào thì là như vậy, người được thưởng làm sao dám có ý kiến?
- Cho nên ta sẽ lập ra quy củ mới cho quý tộc mà ta sắc phong!
Khang Tư giơ một ngón tay:
- Đầu tiên, danh hiệu kỵ sĩ đặc biệt thuộc về hệ thống quân đội. Danh hiệu Huân tước đặc biệt thuộc về hệ thống quan văn.
- Mà kỵ sĩ và Huân tước lại chia làm ba bậc thấp, trung, cao. Bậc thấp được phong đất một trăm mẫu, cho phép có hai người hầu được đeo đao. Bậc trung được phong năm trăm mẫu đất, được phép có năm người hầu được đeo đao, có thể bầu ra một Ngũ trưởng; Ngũ trưởng có thể mặc áo giáp da. Cao cấp được phong một ngàn mẫu, cho phép có mười người hầu được đeo đao, có thể bầu ra một Thập trưởng và một Ngũ trưởng, Thập trưởng có thể mặc giáp sắt.
- Từ người hầu trở lên toàn bộ đều có chức vị trong quân đội hơn nữa phải báo lên phủ lĩnh chủ. Sau khi nhận được lệnh bài đeo thắt lưng, có thể tự do đi lại trong lãnh địa. Đương nhiên những người hầu đeo đao đều do chủ nhân họ nuôi dưỡng.
Nghe nói thế các sĩ quan đầu tiên là sửng sốt, sau đó tất cả đều lộ ra vẻ mặt khát khao, một biểu tình mơ mộng tới những ngày tốt đẹp trong tương lai. Kỳ thật trong lòng bọn họ đều thật đau khổ.
Lĩnh chủ đại nhân không ngờ phân chia quý tộc đẳng cấp thấp thành ba bậc. Bậc thấp nhất không ngờ mới chỉ được một trăm mẫu đất. Đây chính là phá bỏ tập tục một khi trở thành kỵ sĩ cấp thấp nhất đều có được mấy trăm mẫu đất.
Mà quan trọng nhất chính là lĩnh chủ đại nhân dùng số lượng người hầu để hủy bỏ binh lính tư nhân của quý tộc bậc thấp.
Nghĩ lại kỵ sĩ Phổ Đặc kia có được một ngàn mẫu đất nhưng hắn lại có bao nhiêu võ trang tư nhân? Chừng năm sáu trăm người! Mà mình kỵ sĩ cao cấp đồng dạng có được một ngàn mẫu đất thì thế nào? Chỉ có thể được phép có mười người hầu được đeo đao!
Trời ạ! Đây chính là không bằng đoàn lính đánh thuê cấp một!
Vừa nghĩ đến đoàn lính đánh thuê, các sĩ quan bắt đầu suy tính xem mình có thể tổ chức một đoàn lính đánh thuê để gia tăng lực lượng quân sự. Tuy nhiên lời tiếp theo của Khang Tư lại đánh tan giấc mộng của bọn họ.
- Quý tộc có thể thành lập đoàn lính đánh thuê nhưng phải đăng ký ở phủ lĩnh chủ. Không có đăng ký thì không thể trở thành đoàn lính đánh thuê của mình mà bị coi là đoàn giặc cướp bị tiêu diệt! Đất được phong của quý tộc hoàn toàn miễn thuế, có thể tự động khai phá đất hoang, nhưng khai phá đất hoang phải nộp một phần thu nhập cho lĩnh chủ. Tiền thuê tá điền dưới trướng quý tộc không được vượt qua một phần mười.
Khang Tư đủng đỉnh nói.
Vũ lực bị hạn chế, kinh tế bị hạn chế. Tuy rằng không có yêu cầu hợp đồng tác chiến nhưng nghĩ lại trong tay mới có mười người được võ trang, cho dù bản thân muốn hợp đồng cũng không có năng lực. Vì thế căn bản đừng nghĩ gây nên bất kỳ thay đổi nào.
Tuy rằng lĩnh chủ đại nhân chỉ nói quy củ của kỵ sĩ Huân tước. Nhưng cứ theo dạng này ai cũng biết quý tộc chân chính từ Nam tước trở lên cũng sẽ bị hạn chế gắt gao.
Các sĩ quan hiểu được Khang Tư có quyết tâm khống chế nghiêm khắc chế độ Phong thần. Nhưng bọn họ dám kháng nghị sao? Vừa kháng nghị liền tỏ rõ ngươi không có lòng thần phục. Giết không thương lượng. Nếu thực sự đến mức đó căn bản không có ai dám đi ra cầu xin.
Bởi vì lĩnh chủ đại nhân trước mặt này cũng không phải lập nghiệp bởi người khác ban cho. Hắn lập nghiệp hoàn toàn từ hai bàn tay trắng.
Một nhân vật dựa vào năng lực bản thân mà độc lập nổi lên, dưới trướng căn bản không có người có thể chống lại hắn.
Lĩnh chủ đại nhân nắm hết quyền hành đương nhiên muốn thế nào được như vậy, ngươi muốn kháng nghị? Vậy thì đừng nghĩ đạt được thân phận quý tộc từ hắn. Nếu dông dài thêm vài câu vậy trực tiếp trở thành phản nghịch chém rơi đầu cũng không sao cả. Người phía dưới đang giương mắt lên đợi thay thế bổ sung nhiều tới mức đếm không xuể.
- Được rồi. Ta nói đến đây thôi. Sau khi các ngươi trở về thuận tiện nói với thuộc hạ. Sau khi trở về trấn Thanh Hương ta sẽ chuẩn bị sắc phong một nhóm quý tộc mới. Xem người phía dưới có phản ứng gì!
Khang Tư nói xong khoát tay cho đám sĩ quan lui ra.
Đám sĩ quan hoàn toàn là một bộ dạng cố nén ngạc nhiên vui mừng thi lễ lui ra. Trong lòng bọn họ lại âm thầm nói: “Đại nhân! Nếu ngài đổi lại vị trí hai câu sau cùng, khẳng định sẽ có rất nhiều người phản đối. Nhưng theo thứ tự câu nói của ngài, ai dám phản đối đây?”
“Bởi vì ý tứ của ngài chính là: Ai phản đối, vậy hắn cũng đừng nghĩ trở thành quý tộc mới!”
Nếu như vậy, ai dám tự tìm phiền phức!
Giáp Nhất nói với Khang Tư:
- Chủ thượng! Biểu tình của bọn họ thật dối trá!
Khang Tư cười nói:
- Ha ha! Nếu không phải đội quân này do một tay ta tạo nên chỉ sợ bọn họ đã sớm nhảy lên tại chỗ phản ứng rồi. Có khi còn dẫn binh lính trực tiếp tiêu diệt ta ấy chứ!
- Bọn họ dám? Hắc hắc! Thuộc hạ nghĩ cho bọn họ ba lá gan cũng không dám làm như vậy. Bởi vì binh lính bên dưới tuyệt đối sẽ không phục tùng mệnh lệnh của bọn họ.
Giáp Nhất cười lạnh nói. Hắn rất rõ ràng một lần hành động này của chủ thượng đối với tầng cơ sở là có uy danh lớn thế nào. Phỏng chừng đám sĩ quan này vừa biểu lộ ra ý tứ lập tức sẽ bị thuộc hạ bên dưới chém rơi đầu đưa lên tranh công.
- Ha ha! Đây chính là chỗ tốt của việc lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Đúng rồi! Sau khi trở về ta sẽ phong cho ngươi cùng Giáp Nhị thành Nam tước bậc thấp, đất phong mười dặm vuông, được năm mươi người hầu đeo đao, có thể bầu lên một tên Ngũ thập phu trưởng, bốn tên Thập trưởng và năm tên Ngũ trưởng. Được phân phối một bộ cung nỏ, mười bộ áo giáp, bốn mươi giáp da cùng mười chiến mã.
Nhìn thấy Giáp Nhất muốn từ chối, Khang Tư vội xua tay nói:
- Được rồi! Không nên từ chối. Các ngươi là tấm gương, cũng là quy củ.
Giáp Nhất đương nhiên hiểu được đây là quy củ định ra cho người sau này tới. Hơn nữa bản thân mình không có thân phận quý tộc về sau thật sự khó chỉ huy đám sĩ quan có thân phận kỵ sĩ này. Nghĩ đến điều này cũng sẽ không làm lay động sự thống trị của chủ thượng cho nên Giáp Nhất liền nói lời cảm tạ nhận lĩnh.
Khang Tư lại nhìn đến Giáp Linh vẫn không lên tiếng, không khỏi trêu ghẹo nói:
- Giáp Linh! Ngươi có muốn ta sắc phong cho ngươi làm quý tộc hay không?
Nhìn thấy Giáp Linh gật đầu ý cũng muốn, Khang Tư cùng Giáp Nhất nhìn nhau một cái, không khỏi cười khổ một hồi. Người này làm thế nào để quản lý lãnh địa đây?
Tuy nhiên Khang Tư cũng sắc phong cho Giáp Linh thành Nam tước bậc thấp. Tuy rằng đầu óc Giáp Linh có chút không linh hoạt nhưng đối xử bình đẳng vẫn tốt hơn. Miễn cho có một ngày đầu óc Giáp Linh đột nhiên biến linh hoạt mà có ý kiến.
Vào lúc Khang Tư khai sáng chế độ mới của quý tộc Tuyết quốc, vẫn trong gian phòng bí mật nào đó ở tòa thành Tử tước Cáp Nhĩ. Thiếu gia Cáp Nhĩ có chút kích động nói:
- Chúng ta không thể chờ đợi nữa! Thừa dịp Khang Tư còn chưa quay trở về tạo thành chuyện đã rồi!
Đám người tham dự âm mưu Áo Đặc Hàn đều vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.
Bọn họ cũng là bị tin tức truyền đến dọa khiếp sợ. Khang Tư không ngờ dựa vào chín trăm người có thể tiêu diệt được năm nghìn người Tuyết Lang bang!
Mặc kệ việc này có phải sự thật hay không, nhưng nếu mọi người có thể truyền ra lời đồn vớ vẩn như vậy, khẳng định cũng có lý do nhất định. Đó là vũ lực quân Khang Tư phi thường mạnh mẽ.
Mà đám người mình không ngờ muốn một lưới bắt hết đám người vũ lực mạnh mẽ như vậy? Đó không phải là ngại sống quá lâu sao! Cho nên để tránh đêm dài nhiều mộng, bọn họ phi thường tán thành đề nghị hành động trước.
Lúc này Tử tước Cáp Nhĩ đang ở trong thư phòng của mình vuốt ve một lá cờ cũ nát. Lá cờ này thoạt nhìn đã thật lâu năm, chẳng những cực kỳ dơ bẩn, hơn nữa trên lá cờ khắp nơi thủng lỗ chỗ. Tuy nhiên nhìn toàn bộ thì rất giống bộ dáng được giữ lại sau vô số trận chiến đấu.
Điều này cũng không quái dị, quái dị chính là đồ án trên lá cờ chính là hiện tại người đời phi thường quen thuộc, không khác nhiều lắm so với cờ Bạch Mạn Hắc Mân Côi của Khang Tư. Nói là không khác nhiều bởi vì màu sắc không giống, nền màu tím đen, dây leo trắng thì là màu xám, đóa hoa hồng đen thì là màu xám đen.
Tuy nhiên nếu may lại lá cờ này thì tuyệt đối giống như đúc lá cờ của Khang Tư.
Tử tước Cáp Nhĩ vuốt lá cờ không biết nghĩ đến điều gì, khẽ mỉm cười: “Không hổ là huyết mạch cao quý, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn liền đứng trên vị trí cao như vậy. Nếu để hắn tiếp tục phát triển, thì chuyện vinh quang này xưa lại hiện ra cũng không phải chuyện không thể.”
Sau một phen thì thao tự nói, hắn lập tức nhíu mày nói thầm: “Chỉ là đường hoàng như thế cũng không phải chuyện tốt gì. Tuyết quốc lớn như vậy dù sao vẫn có người tinh tường, nếu như bị người đưa tất cả ra ánh sáng, vậy thì…”
Tử tước mới nói đến đây, cửa phòng đột nhiên đá văng ra kêu “phịch” một tiếng.
Tử tước Cáp Nhĩ quay đầu nhìn lại, thấy con trai mình mang theo mấy kỵ sĩ đám Áo Đặc Hàn đi tới. Tử tước Cáp Nhĩ vừa mới nhíu mày lập tức phát hiện hai tên hộ vệ toàn thân giáp sắt bên người mình không ngờ quay mặt ra cửa bảo vệ cửa phòng.
Tử tước Cáp Nhĩ trong lòng run lên, không kìm được nổi giận mắng con trai:
- Ngươi muốn làm gì? Muốn tạo nên tội phạm thượng giết cha sao?
Thiếu gia Cáp Nhĩ bị vẻ mặt phẫn nộ của Tử tước Cáp Nhĩ dọa làm cho nhảy dựng lên. Hắn vừa theo bản năng lùi về một bước nhưng lập tức nhìn thấy lá cờ trong tay Tử tước Cáp Nhĩ, bị đồ án trên lá cờ kích động, thiếu gia Cáp Nhĩ lập tức nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ngươi đều không coi ta là người thừa kế, ta cũng không coi ngươi là cha nữa!
Nói xong liền đâm một kiếm vào trong ngực Tử tước Cáp Nhĩ, hơn nữa không quan tâm xé lá cờ kia ném xuống đất hung hăng dẫm mấy cái, vẻ mặt dữ tợn xoay người ra lệnh:
- Đốt lá cờ của đứa con riêng này cho ta!
Đám người Áo Đặc Hàn lập tức cung kính nói:
- Tuân lệnh Tử tước đại nhân.
Hắn nói xong liền ném lá cờ cũ nát kia vào trong lò lửa.
Mà Tử tước Cáp Nhĩ đang co quắp trên mặt đất chỉ còn một hơi thở, lúc này mới hiểu được con trai mình vì sao muốn giết mình. Hắn uể oải lẩm bẩm:
- Trời ơi! Làm sao lại có chuyện hiểu lầm như vậy? Chẳng lẽ đây là vận mệnh của những người mất nước chúng ta sao? Ta không cam lòng… Vừa mới nhìn thấy ánh ban mai…
Tử tước Cáp Nhĩ nói thầm đến đây, đầu ngả ra, hết thở.
Thiếu gia Cáp Nhĩ đã khôi phục bình tĩnh, yêu lặng nhìn xác Tử tước Cáp Nhĩ. Thật lâu sau hắn mới thở dài, rút thanh trường kiếm kia ra có vẻ mệt mỏi nói với đám người Áo Đặc Hàn:
- Lập tức truyền ra ngoài tin cha ta đã chết. Mời quý tộc xung quanh đến chia buồn cùng với tham gia nghi thức kế vị Tử tước.
Hắn nói xong khoát tay:
- Ta có chút mệt, trước tiên đi nghỉ một chút.
- Dạ! Xin Tử tước đại nhân yên tâm. Chúng thần lát nữa sẽ sắp xếp ổn thỏa. Ngài yên tâm nghỉ ngơi.
Đám người Áo Đặc Hàn cung kính nhận lệnh. Sau khi thiếu gia Cáp Nhĩ rời khỏi, đám người Áo Đặc Hàn nhìn nhau một chút, trên mặt đều lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Tuyết quốc trời tháng năm, dựa theo khí hậu hàng năm thì phải là ngày tuyết bắt đầu tan. Nhưng bởi vì đầu năm bị trời phạt khiến cho sự chuyển mùa cũng muộn rất nhiều.
Hiện tại tuy rằng không có tuyết rơi cũng không có nổi lên gió lớn nhưng thời tiết vẫn rét lạnh như cũ, độ dầy tuyết đọng chỉ là thoáng giảm mấy ly mà thôi.
Mà lãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ lúc này lại càng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh. Tất cả những lá cờ tươi đẹp toàn bộ biến mất, thay vào đó là hai màu đen trắng. Hai màu này vốn thật bình thường, không ít người thích mặc quần áo như vậy. Chỉ là khi tất cả cờ đều bị thay hai màu này xong, tất cả mọi người đều biết rõ một chuyện.
Tử tước Cáp Nhĩ đã chết.
Nhận được tin tức, dân chúng trong lãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ vào lúc cảm khái sống chết bất thường, cũng cầu khẩn người kế nhiệm Tử tước đại nhân có thể giữ nguyên chính sách của Tử tước đại nhân lúc trước. Như vậy có thể khiến đám dân đen như mình có thể yên ổn sinh sống, tuy nhiên đối với dân chúng mà nói, cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Trái ngược với ý tưởng thuần phác đơn giản của dân đen, quý tộc xung quanh thì cảnh giác quan sát. Sau khi trải qua trận chiến lần trước, ai cũng biết Tử tước Cáp Nhĩ là đồng minh của Bá tước Bỉ Khắc, mà lại còn là quý tộc lớn thứ hai trong lãnh địa Bá tước Bỉ Khắc.
Hiện tại một quý tộc như vậy nằm xuống, vị trí sắp xếp quyền thế trong lãnh địa Bá tước Bỉ Khắc sẽ xuất hiện sự rung chuyển. Nếu người kế nhiệm yếu đuối không có năng lực, vậy chuyện mưu đoạt lãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ cũng không phải không xuất hiện.
Tất cả bọn họ đều sẽ thay đổi. Bọn họ nguyện ý tâm phục khẩu phục Tử tước Cáp Nhĩ cũng không có nghĩa là bọn họ tâm phục khẩu phục người thừa kế Tử tước Cáp Nhĩ. Hơn nữa mâu thuẫn giữa gia thần ngoại hệ cùng nội hệ không phải một điểm hai điểm. Hiện tại ai cũng không biết người kế nhiệm Tử tước sẽ đối xử thế nào với những gia thần cũ. Lôi kéo hay giáng chức? Tuy rằng không phải rất muốn đi qua tìm chết, nhưng dưới sự cưỡng bức của nghĩa lớn, đám gia thần được phong chỉ có thể ôm tâm tình bất ổn đi tòa thành Cáp Nhĩ.
Cứ như vậy đám quý tộc ôm các loại tâm tình khác nhau, nếu không phải tự thân đến thì phái thuộc hạ thân tín đi trước tham gia tang lễ Tử tước Cáp Nhĩ.
Cho nên khi nhóm người Khang Tư chậm rãi tiến vào lãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ cũng rất ngạc nhiên phát hiện khắp nơi treo cờ tang phấp phới.
Tử tước Cáp Nhĩ đã chết? Nhìn thấy những lá cờ mà chỉ khi lĩnh chủ nơi đó chết đi mới được treo lên không ngờ lại hiện ra trước mắt. Khang Tư không kìm nổi có chút ngẩn ngơ, điều này quá bất ngờ. Không lâu trước đây còn gặp Tử tước Cáp Nhĩ, thân thể rất khỏe mạnh. Như thế nào mới chỉ mấy ngày mà đã chết?
Tuy nhiên Khang Tư cũng không có hoài nghi Tử tước Cáp Nhĩ bị người hại chết. Bởi vì dựa theo lệ thường, lĩnh chủ ở trong tòa thành của mình trừ phi tòa thành bị công phá, bằng không căn bản không có khả năng bị người ám sát mà chết.
Hơn nữa con trai Tử tước Cáp Nhĩ cùng đám gia thần đều nói Tử tước Cáp Nhĩ bị ngộ độc thức ăn, bởi vì cứu chữa không kịp mới phát bệnh mà chết. Đầu bếp cùng người hầu trong tòa thành Tử tước Cáp Nhĩ bởi vậy mà bị giết một đám.
Tình huống như vậy thì có ai lại nghi ngờ Tử tước Cáp Nhĩ bị người giết chết?
Truyện khác cùng thể loại
370 chương
145 chương
175 chương
124 chương
119 chương
58 chương
165 chương
6 chương
265 chương