Cô độc chiến thần 2
Chương 46 : Âm mưu ngầm
Thấy Khải Nhĩ Đặc nhíu mày trầm tư, tiểu tướng tâm phúc tiến lại gần thấp giọng nói:
- Đại soái! Không nghĩ tới quân Khang Tư không ngờ lại phái ra binh lính tinh nhuệ như thế ngăn cản chúng ta, đáng tiếc bọn chúng cũng không nghĩ tới, binh lính tinh nhuệ như thế mà quân Khang Tư lại không cử quân đến tiếp viện tranh thủ chút thời gian khiến cho toàn quân bị diệt.
Khải Nhĩ Đặc mắt lóe sáng, gật gật đầu nói:
- An táng bọn chúng đi, dù sao cũng là quân nhân tinh nhuệ của đế quốc.
- Rõ!
Tiểu tướng biết đại soái tiếp thu đề nghị của mình, kỳ thật cũng đơn giản, mặc kệ những quân địch đó có phải là binh lính tinh nhuệ của quân Khang Tư hay không, cũng phải biết biến bọn chúng trở thành binh lính tinh nhuệ của quân Khang Tư.
Bằng không làm sao có thể giải thích với đám binh sĩ, đã biết một ngàn kỵ binh, ở trên bình nguyên tác chiến cùng với bốn năm trăm bộ binh bình thường không có gì che chắn, không ngờ lại đồng quy vu tận? Việc này nếu truyền ra ngoài, còn ỷ vào cái rắm nữa à, về nhà tắm rửa rồi ngủ là tuyệt nhất!
Doanh hậu cần áp tải rất nhiều lương thực, vũ khí, tránh đinh, người cuối cùng vừa bước vào thảo nguyên, bọn họ không được nghỉ ngơi, bị yêu cầu lập tức vào trong thung lúng đốn củi, chuyển đến thảo nguyên để xây dựng cơ sở tạm thời.
Đợi ở giữa doanh địa đựng trên gò đất cao, nhìn những kỵ binh thủ vệ đang được các sĩ quan thống lĩnh trợ giúp những tráng đinh hậu cần, phát cỏ khô bốn phía, tiểu tướng không khỏi cảm thán nói:
- Nếu quân Khang Tư mà biết trước hướng công kích của chúng ta, cũng không cần dùng dầu hỏa, trực tiếp châm phiến cỏ khô trải rộng khắp thảo nguyên này, là có thể thiếu chết hết chúng ta rồi!
Mà hiện tại chúng ta đã làm cách lửa rất tốt, căn bản không sợ quân Khang Tư phóng hỏa nữa, khó trách người ta nói nhanh một bước chậm một bước cũng có thể quyết định thắng bại thuộc về ai, hiện tại chúng ta nhanh hơn một bước, cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía chúng ta.
Khải Nhĩ Đặc thấy tâm phúc của mình không ngừng cảm khái, không khỏi cười nói:
- Không nên sớm tự đắc như vậy, chớ quên lần này chúng ta chỉ là đả kích căn cơ của quân Khang Tư mà thôi, chứ không phải vì tiêu diệt quân Khang Tư đó!
- Rõ! Đại soái giáo huấn rất đúng!
Tiểu tướng sau khi nghiêm túc thỉnh tội, lập tức cợt nhả đang chuẩn bị nói cái gì, một gã kỵ binh rất nhanh lao tới tuyến cảnh giới, trở mình xuống ngựa sau khi được thân vệ Khải Nhĩ Đặc kiểm tra một phen, vội vã đi tới trước mặt Khải Nhĩ Đặc, quì một gối bẩm báo:
- Đại soái! Quân tiên phong đã tiếp chiến cùng quân địch!
- Phương hướng nào? Quân số của quân địch?
Khải Nhĩ Đặc hỏi, Tiểu tướng lập tức lanh lợi mở ra một tấm bản đồ đơn giản lên trên mặt đất.
- Nơi gặp quân địch về hướng Đông Nam hai mươi kilomet, quân số đại khái ba Liên đội, hướng Tây Nam mười lăm kilomet gặp quân số khác đại khái một Đại đội.
Kỵ binh vội đáp.
Trong khi kỵ binh nói, Tiểu tướng vội vàng biểu thị theo lời báo cáo lên trên bản đồ.
Khải Nhĩ Đặc liếc mắt nhìn bản đồ một cái, lập tức đứng lên hô:
- Lữ đoàn bốn lập tức rời doanh, công kích quân địch hướng Đông Nam! Lữ đoàn ba vòng qua quân địch hướng Đông Nam, chặn đường lui bọn chúng!
Mệnh lệnh lập tức được truyền xuống, mấy vạn kỵ binh đang nghỉ ngơi trong doanh địa lập tức trở mình lên ngựa, dưới thống lĩnh của các sĩ quan cuồn cuộn lao đi.
- Đại soái! Quân địch hướng Đông Nam rất trọng yếu sao? Chúng ta nếu cần tiến sâu vào trong nội địa của quân Khang Tư, vậy nên đi hướng Trung Nam mới đúng.
Tiểu tướng có chút nghi hoặc hỏi.
Khải Nhĩ Đặc lắc đầu nói:
- Hướng trung nam nhìn có vẻ bằng phẳng, nhưng chỉ có hành quân chậm rãi mới có thể qua được nơi đó, nếu một khi chúng ta vội vã đi qua, nơi đó sẽ biến thành vũng bùn. Nhưng nếu chậm rãi hành quân, quân Khang Tư chỉ cần bố trí ở hai bên một đám cung binh, vậy cũng đủ để tiêu diệt chúng ta.
- Khu vực đất bề mặt?
Tiểu tướng líu lưỡi.
Đầm lầy thì vừa nhìn là biết, bình thường sẽ không bị mắc lừa, nhưng lớp đất mặt bề ngoài rất cứng rắn, đi lại bình thường thì giống như đi trên đường, nhưng một khi vượt qua ngưỡng chịu lực, tầng đất bùn sẽ vỡ, sau đó lập tức biến thành đầm lầy không biết nông sâu.
Nếu mấy vạn kỵ binh cuồn cuộn phi qua, thời điểm đi tới chính giữa mặt đất lún xuống, vậy khẳng định toàn quân sẽ bị diệt a!
May mắn Đại soái hiểu rõ tình huống này, nếu không phải người biết rõ, ngau cả đi khảo sát thực tế cũng không thể phát hiện ra vấn đề.
- Vậy cũng chỉ có thể đi hướng Đông nam rồi? Nơi đó thoạt nhìn là một vùng đồi núi nha.
Tiểu tướng lại hỏi.
Khải Nhĩ Đặc chỉ một điểm trên bản đồ rồi nói:
- Qua khỏi quả núi này, chính là một khối bình nguyên nhỏ, từ đây tiến vào nội địa quân Khang Tư tuy rằng phải qua một đoạn đường dài, nhưng càng thuận tiện cho kỵ binh chúng ta phát huy ưu thế.
Cho nên, trước mắt chúng ta cần phải đoạt khu vực này trước quân Khang Tư, khống chế vùng núi này trong tay chúng ta, nếu quân Khang Tư thành lập hệ thống phòng thủ ở vùng núi này, chúng ta liền phải đánh.
Tiểu tướng nói:
- Thuộc hạ đã hiểu, hiện tại chúng ta phát hiện ba liên đội quân địch đang phòng thủ ở hướng này, phỏng chừng giống như đội tinh binh kia, là muốn kéo dài thời gian.
Khải Nhĩ Đặc gật đầu nói
- Đúng vậy! Cho nên chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt bọn chúng, sau đó vượt qua vùng núi thành lập tiền doanh.
Nghe nói như thế, Tiểu tướng không khỏi cười:
- Không nghĩ tới vừa mới đến liền tiến vào giai đoạn thứ hai, lúc mới bắt đầu còn tưởng rằng phải chiến đấu một phen mới có thể thành lập hậu phương vững chắc, ai ngờ hiện tại bây giờ đã có thể thành lập tiền doanh.
Khải Nhĩ Đặc lắc đầu nói:
- Không được sơ suất! Tuy rằng khả năng quân Khang Tư thành lập tốt phương tiên phòng ngự nhanh không lớn, nhưng khẳng định sẽ tiến hành bố trí canh phòng trên mảnh đất trọng yếu đó, xem xem hiện tại xuất hiện vài liên đội cũng biết vì sao lại như thế.
- Phải! Nếu không thám thính trước tình hình thực tế chứng tỏ quân Khang Tư không có coi trọng quản lý phạm vị thảo nguyên này, chúng ta cũng sẽ không đặt chân dễ dàng chân như thế, sợ rằng vừa ra khỏi thảo nguyên sẽ phải đại chiến một trận rồi.
Trong khi Khải Nhĩ Đặc truyền lệnh phái binh tiến công tiêu diệt cỗ quân địch hướng Đông Nam kia, một nơi trong phạm vị vài trăm thước ở hướng tây nam, được phủ kín vô số thi thể người và ngựa.
Một sĩ quan mặc quân phục đế quốc, lộ vẻ quân hàm Trung úy lảo đảo từ trong đám thi thể đứng lên, hắn gãi gãi đầu suy nghĩ, liếc mắt nhìn xung quanh một cái rồi hét lớn:
- Người nào còn sống nhúc nhích một chút cho lão tử!
Theo tiếng quát tháo của hắn, trong đống thi thể liên tiếp bò lên ba bốn binh lính đế quốc, đến khi không còn ai đứng lên, có thể thấy rõ chỉ có gần trăm binh đế quốc còn lại. Mà quân địch quần áo khác biệt với những binh đế quốc này, lại không có một ai đứng lên.
Nhìn thấy chỉ có chút người như vậy, trung úy lộ vẻ không hài lòng chửi thầm một câu:
- Mẹ nó! Ngay cả binh lực một trung đội cũng không nổi. Tìm kiếm một chút cho ta, xem còn có huynh đệ nào còn sống hay không!
Nói xong, trung úy liền xoay người trở mình ngoi lên khỏi những xác chết, khi hắn nhìn thấy một binh đế quốc trong đám thi thể bị một thanh mã đao cắm xuyên bụng, chỉ hữu khí vô lực há mồm nhìn mình, không khỏi kinh ngạc nói:
- Tiểu tử, thì ra ngươi bị đè nặng quá không thể cử động hả?
Nói xong, trung úy chuẩn bị rút thanh mã đao ra, khi nhổ ra, nhưng nhìn thấy sắc mặt tiểu binh kia càng ngày càng tái nhợt, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã, trung úy không khỏi hoảng sợ, vội cẩn thận kiểm tra. Nhìn chiếc vòng cổ trên ngực tiểu binh vẫn hoàn hảo không bị tổn hao gì, trung úy không khỏi một phen túm lấy vòng cổ, nhét vào trong miệng tiểu binh.
Sau một lát, tiểu binh giống như là ăn được linh đan thần dược vậy, lập tức tỉnh táo lại, nhưng lại có thể phát ra âm thanh:
- Trưởng quan, ta đây làm sao vậy? A! Không cần...
Ách!
Tiểu binh chỉ ngây ngốc nhìn mã đao xuyên bụng mình được trung úy tùy tay rút ra ném xuống, nhưng hắn không ngờ không có cảm giác đau đớn. Đây là làm sao?
Trung úy vỗ đầu tiểu binh một chút, tức giận quát:
- Tên ngu ngốc này! Trước khi khai chiến không phải ta hạ lệnh sử dụng bình bảo mệnh sao? Vì cái gì không dùng?
Tiểu binh kia có chút ngượng ngùng nói:
- Thuộc hạ định giữ lại đến lúc nào thực sự cần thì mới sử dụng.
- Tên ngu ngốc nhà ngươi!Chúng ta là Sư đoàn một tinh nhuệ! Không phải Sư đoàn hai hỗn tạp kia! Sau mỗi trận chiến bình bảo mệnh chúng ta sử dụng đều sẽ được bổ sung!
Mắng đến đây, trung úy lắc đầu, đứng dậy hô với bộ hạ xung quanh:
- Tất cả kiểm tra một chút bình bảo mệnh của các huynh đệ tử trận đã sử dụng hay chưa! Chưa thì toàn bộ thu về!
Kết quả khiến trung úy rống giận không thôi, bởi vì thu về không ngờ gần trăm bình bảo mệnh! Nói cách khác, thủ hạ của mình đã hy sinh không cần thiết gần trăm người!
Sở dĩ như vậy, khẳng định là bởi vì tâm tính những người này cũng giống như tiểu binh kia, cho rằng bình bảo mệnh quý báu, mình không chắc chắn bị thương năng hoặc bị chết trận, vậy không thể dùng!
- Những tên tân binh nhà quê này!Vất vả lão tử tuyển bọn họ từ trong tân binh đi ra, cũng tiêu phí cũng tiêu phí lượng lớn tinh lực và thời gian huấn luyện bọn họ thành tinh binh, không nghĩ tới nguyên nhân giảm đi một nửa sức chiến đấu lại là loại này! Ta đã nói chiến tranh như này đáng nhẽ không nên chết trận nhiều thủ hạ như vậy, thì ra là có chuyện này nữa! Thật là..!
Sau khi trung úy này hùng hùng hổ hổ dẫn theo gần trăm người sống sót rời bãi thi thể đi, một đội hơn mười kỵ binh của Khải Nhĩ Đặc mới phát hiện tình huống nơi này, sau một phen kiểm kê, mấy kỵ binh lập tức thần tình lo âu quay đầu giục ngựa chạy như điên.
Khải Nhĩ Đặc đang quan sát chiến báo tiền tuyến, Tiểu tướng đột nhiên chạy vào hô:
- Đại soái! Quân tiên phong Liên đội ba đi về phía tây nam toàn quân bị diệt! Thi thể quân địch chỉ để lại gần hai trăm cỗ!
- Cái gì?
Khải Nhĩ Đặc giật mình đứng lên:
- Chẳng lẽ quân địch là đại đội bộ binh trọng giáp?
- Binh lính ngay cả giáp da cũng không có mặc.
Tiểu tướng trầm giọng nói.
- Điều này không có khả năng! Không phải nói chỉ có binh lực một đại đội sao? Tác chiến trên địa hình gì?
Khải Nhĩ Đặc sắc mặt ngưng trọng.
Vừa mới không lâu, một ngàn kỵ binh ở trên bình nguyên tấn công một đại đội cung binh, không ngờ cùng đối phương đồng quy vu tận, mà hiện tại một liên đội cũng toàn quân bị diệt, đối phương cũng giống vậy chỉ là một đại đội, lại chỉ lưu lại gần hai trăm cỗ thi thể, chẳng lẽ hướng Tây nam tồn tại đại quân của Khang Tư sao?
Tiểu tướng chua xót lắc đầu:
- Theo dấu vết để lại, quân địch nhiều nhất chỉ có quy mô ba trung đội, nhưng lại tác chiến trên mảnh bình nguyên không có công cụ phòng ngự nào.
Những lời này của Tiểu tướng lập tức khiến Khải Nhĩ Đặc biến sắc một chút, hắn không nhịn nổi nhíu mày nói lớn:
- Ba trung đội bộ binh bình thường, chỉ chết trận gần hai trăm người liền tiêu diệt toàn bộ một Liên đội ba nghìn kỵ binh sao? Sức chiến đấu của quân Khang Tư sao có thể cường hãn như thế.
Lần trước một ngàn kỵ binh chiến đấu với một đại đội bộ binh còn có thể đánh đến đồng quy vu tận, tai sao hiện tại nhân số kém nhiều hơn nữa, chiến tổn lại ngược lại chứ? Không ngờ tỉ lệ chiến tốn là 15:1! Lần trước đội cung binh kia là tinh nhuệ, vậy đội bộ binh lần này là cái gì?
Tiểu tướng chen miệng vào nói:
- Đại soái! Thuộc hạ cho rằng, ba trung đội này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, như vậy có thể giải thích vì cái gì xuất hiện biện chế trung đội, cũng có thể giải thích tại sao xuất hiện chiến tổn lớn như vậy, bởi vì hướng Đông nam quân ta tiếp chiến với quân Khang Tư, trước khi viện quân của ta đuổi tới, quân địch đã bị quân tiên phong đánh bại, đây là chiến báo mới nhất.
Nói xong, Tiểu tướng đưa văn thư lên.
Lật xem văn thư một chút, sắc mặt Khải Nhĩ Đặc nhìn tốt hơn rất nhiều, ném văn thư đi cười nói:
- Xem ra quân Khang Tư binh lính bình thường cũng chỉ như thế, tuy rằng phương diện huấn luyện còn khả dĩ, hành quân cấp tốc cũng không tồi, nhưng đảm lược ngăn cản kỵ binh tấn công cũng không đủ nha. Được rồi, hiện tại cần lo lắng chính là, binh lính tinh nhuệ của quân Khang Tư rốt cuộc tiến vào thảo nguyên nhiều ít bao nhiêu.
Tiểu tướng vội đề xuất ý kiến của mình:
- Đại soái! Thuộc hạ cho rằng binh lính tinh nhuệ không dễ dàng luyện ra như vậy, như đại quân chúng ta có hơn mười vạn, cũng chỉ luyện được một Liên đội binh lính tinh nhuệ mà thôi, cho dù quân Khang Tư huấn luyện tinh nhuệ giống như chúng ta, nhưng hiện tại ít nhất cũng đã tiêu diệt đối phương quân số hai đại đội, Khang Tư không có khả năng chịu bỏ số binh lính còn lại tiến vào nơi này.
Ngay lúc Khải Nhĩ Đặc suy tư, một kỵ binh chạy vào bẩm báo:
- Đại soái! Quân tiên phong vòng ra phía sau quân địch, nhân cơ hội vượt qua núi, đi tới chân núi đã xây dựng doanh địa!
Khải Nhĩ Đặc vỗ tay một cái hô lớn:
- Tốt! Nếu đã như vậy, truyền lệnh Lữ đoàn năm bảo vệ đường rút này, cùng cảnh giới phiến thảo nguyên này, các Lữ đoàn còn lại lập tức tiến lên tập kết tại doanh địa phía trước!
- Rõ!
Tiểu tướng cũng hưng phấn rời đi.
Nếu địa phương nguy hiểm nhất cũng đi qua rồi, chiến tranh kế tiếp chính là lao vào nội địa quân Khang Tư mà đốt giết cướp đoạt, chiến đấu như vậy không có gì nguy hiểm, khẳng định mình có thể được đại soái đồng ý cho tham gia rồi.
Mấy vạn kỵ binh ầm ầm chạy về phía một dãy núi nhấp nhô liên miên bao quanh gần như toàn bộ thảo nguyên, nói cao không cao ma nói thấp cũng không thấp, ở các thỉnh duyên hải đế quốc đều có khắp nơi, bình nguyên mênh mông bằng phẳng lại cực kỳ hiếm thấy.
Đứng giữa con đường núi Khải Nhĩ Đặc quay đầu nhìn lại phiến thảo nguyên trải dài hơn mười kilomet kia, trong lòng thở dài, đáng tiếc trên thảo nguyên này không có sông suối hay nguồn nước nào khác, bằng không chính là một nơi nuôi ngựa không tồi.
Khải Nhĩ Đặc nghĩ tới sự việc vô vị này, cũng không có phát sinh cảm giác gì ngoài ý muốn khi đi quan con đường vốn được coi như miệng cống hiểm yếu nguy hiểm này.
Trận đầu chiến đấu đến đồng quy vu tận, quân Khang Tư không một ai đầu hàng, toàn bộ thành viên tử trận, vì cái gì hiện tại không ngờ lập tức đã bị đánh tan? Nhưng lại dễ dàng nhường lại trạm kiểm soát tự nhiên như thế, có thể có cái âm mưu gì hay không đây?
Khải Nhĩ Đặc lo lắng vấn đề này, nhưng lúc nhìn thấy gần vạn binh lính quân Khang Tư bị bắt, liền tiêu tan.
Lần chiến đấu này chẳng những đánh tan quân địch, còn thoải mái bắt gần vạn tên quân Khang Tư làm tù binh, không khỏi cảm thấy hứng thú tra hỏi một chút.
Mà vừa nhìn vừa hỏi, Khải Nhĩ Đặc liền biết được nguyên nhân tổn thất thảm trọng trong hai trận chiến trước, chính là xác nhận rõ thân phận hai chi binh lính đó, một chi là tinh nhuệ, một chi là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, khó trách đánh cho thê thảm như vậy.
Vì cái gì đám người Khải Nhĩ Đặc giờ phút này dám xác định thân phận hai chi binh lính kia? Bởi vì hai người căn bản không có cách gì so sánh a! Kém xa quá mức!
Nhìn những người mặc quần áo bình dân này, chỉ có một cây trường thương làm vũ khí, ngoại trừ cờ đại đội hai mặt ra, cũng không có dấu hiệu nào khác chứng tỏ là quân Khang Tư, binh lính của Khang Tư toàn thân hữu khí vô lực, chỉ biết gần vạn binh quân Khang Tư đều là binh lính bình thường, thậm chí có thể bị sắp xếp vào danh sách bộ đội dân quân.
Sự thật, đương nhiên khiến đám người Khải Nhĩ Đặc sửng sốt, bởi vì số tù binh này ngay cả dân quân cũng không phải, không ngờ là nô lệ! Chính là những nô lệ mấy ngày trước vẫn đang làm việc ở vùng biên cương trên địa bàn quân Khang Tư, mới sắp xếp vào danh sách chiến đấu không lâu!
Về phần vì sao nô lệ có mùi quân nhân, đám người Khải Nhĩ Đặc đương nhiên biết rõ, dù sao Khang Tư có niềm ham mê biến quân địch thành nô lệ, đã sớm truyền khắp các tỉnh duyên hải rồi.
Cũng khó trách Khang Tư lại sử đụng đám nô lệ này, phải biết rằng những nô lệ này đều xuất thân là quân nhân, không phải bình dân, những tù binh này trở thành nô lệ, chỉ cần phân phát vũ khí thành lập biên chế, chính là một chi quân đội có sức chiến đấu cùng kinh nghiệm nhất định.
Chẳng qua, làm như vậy rất nguy hiểm, ai biết những nô lệ này có thể quay ngược một kích hay không?
Tuy nhiên, nếu quân Khang Tư chẳng những không tiếc phái quân đội tinh nhuệ ra ngăn cản, còn không cố kỵ đám nô lệ quay ngược một kích, đều lôi đám nô lệ ra làm vật hi sinh, điều này đã nói lên quân Khang Tư sau khi nắm được tin tức, đang rất cần thời gian chuẩn bị thủ tục nghênh chiến.
Nói cách khác, lúc này quân Khang Tư, vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng!
Về phần có kỳ quái vì sao quân đội tinh nhuệ lại có thể mai phục trước tiên tại cửa núi hay không?
Đương nhiên không có gì kỳ quái, nếu là quân đội tinh nhuệ, như vậy trong thời gian ngắn hành quân cấp tốc lặn lội đường xa chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi, quân Khang Tư có được tinh binh lại không mai phục ở cửa ra thung lũng, mới là điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Kiểm tra tù binh một chút, Khải Nhĩ Đặc bất đắc dĩ lắc đầu.
Đại đội trưởng của bọn họ, cũng chính là sĩ quan chân chính của quân Khang Tư, không ngờ đã sớm bỏ chạy, gần vạn tù binh không có một binh lính chân chính của quân Khang Tư, toàn bộ đều là nô lệ!
Sau khi hỏi một phen, chỉ biết thêm được tin tức số nô lệ này cùng tham dự đào vài đạo chiến hào.
Đối với điểm này, mấy người bên Khải Nhĩ Đặc căn bản không ai để ý, biết quân địch là một sư đoàn kỵ binh, còn không đào mấy chiến hào làm công cụ chống lại ngựa, vậy mới kỳ quái.
Khải Nhĩ Đặc không đạt được thêm tin tình báo hữu ích, liền vung tay lên, những tù binh này tựu giao cho Lữ đoàn năm đóng quân tại chỗ trông coi.
Nếu những tù binh này là chiến sĩ bất khuất trung thành, Khải Nhĩ Đặc sẽ hạ lệnh xử tử toàn bộ bọn họ, nếu bọn họ là quân chính quy, vậy Khải Nhĩ Đặc sẽ bắt trói rồi giam giữ nghiêm mật lại.
Thế nhưng, những người này đều là nô lệ, mà lại là những tù binh bị bắt sau khi giao chiến với quân Khang Tư rồi biến thành nô lệ. Những nô lệ này có thể vì sinh tồn mà không cần tự do, cũng có thể vì sinh tồn mà thề trung thành vô điều kiện với quân địch, quay đầu nhập vào một quân phiệt như mình, cũng là chuyện rất dễ dàng.
Khải Nhĩ Đặc có suy nghĩ này, cũng liền không thể tránh né ý niệm muốn mua chuộc những nô lệ này trong đầu, dù sao những nô lệ này đều xuất thân là quân nhân trẻ khỏe, nếu một vạn tù binh này đồng ý đầu nhập vào, lập tức có thể thành lập một Lữ đoàn bộ binh rồi.
Việc này rất nhanh bị Khải Nhĩ Đặc để sang một bên, giờ phút này hắn muốn dẫn theo đại bộ phận kỵ binh, vượt qua ngọn núi để hội hợp với kỵ binh tiên phong.
Sau khi hạ trại, đúng lúc Khải Nhĩ Đặc phái trinh sát tìm hiểu tình hình xung quanh, doanh tù binh của quân Khải Nhĩ Đặc, tất cả tù binh đều dang chửi mắng tên Đại đội trưởng đảo ngũ chết tiệt!
- Đội trưởng đại ca! Chúng ta làm thế nào bây giờ?
Cẩu Oa có chút không biết làm sao. Sau khi lại trở thành tù binh không nhà không chỗ dựa, hắn chỉ có thể đi theo sát bên người Trưởng quan chân thực chiếu cố hắn Cát Cát mà thôi, về phần thái độ ba tên đại ngốc kia, thái độ làm người khờ dốt kia, sau khi bị Cát Cát dùng thủ đoạn đùa giỡn thu nạp một phen, liền vẫn đi theo Cát Cát.
Cát Cát không có đáp lời, hắn đang hồi tưởng lại khi Đại đội trưởng kia dẫn đội ngũ đi về hướng này, trên mặt nở nụ cười quái dị, hơn nữa Đại đội trưởng còn không rỉ tai thì thầm nói với các Đại đội trưởng khác, mà có nói, thì có thể đột nhiên hắc hắc cười rộ lên.
Xem ra, Đại đội trưởng đã sớm biết quân địch sẽ đi theo phía này, hơn nữa cũng sớm quyết định lâm trận biến mất?
Nhưng, vì cáo gì phải làm như vậy? Nếu thực sự muốn tổ chức, tuy rằng cuối cùng cũng sẽ thất bại, nhưng thế nào cũng không như bây giờ mới chết chưa được bao nhiêu người liền bị bắt giữ.
Chưa chết bao nhiêu người? Cát Cát hai mắt sáng ngời, lập tức hỏi Cẩu Oa:
- Đại đội chúng ta có bao nhiêu người chết trận?
Cẩu Oa suy nghĩ rồi nói:
- Chết không nhiều, đại đa số người vừa nhìn thấy kỵ binh lao tới, tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất đầu hàng, bị kỵ binh giết chết đều là mấy người sợ tới mức đầu óc mê muội bỏ chạy loạn xung quanh.
Thấy Cẩu Oa gật đầu khẳng định, Cát Cát trong lòng có quyết sách, rất thoải mái vỗ vỗ bả vai Cẩu Oa nói:
- Không cần lo lắng, nghe lời ta là được.
Cẩu Oa đầu tiên là gật gật đầu, sau đó bất đắc dĩ nói với Cát Cát:
- Đội trưởng đại ca! Hiện tại càng ngày càng nhiều người tiến sát lại đây, nếu không ngăn lại, chỉ sợ sẽ bị những kỵ binh kia cho rằng nhóm chúng ta chuẩn bị bạo động đó.
Nghe vậy, Cát Cát vừa nhìn xung quanh, lập tức hoảng sợ, khoảng trăm người đang tụ tập xung quanh mình làm gì thế này? Mình cũng không muốn bị Khải Nhĩ Đặc chém đầu lúc này đâu chứ!
Cát Cát lo lắng lập tức bắt tay vào khuyên giải những người này tản ra. Mất một phen võ mồm, người xúm lại rốt cục tản đi.
Lúc này Cát Cát mới hiểu được, đây là hắn tự rước họa. Bởi vì có đội ngũ tuyệt đối đoàn kết xung quanh, trong đó có ba tên tráng hán đáng sợ, khiến cho hắn một tiểu ngũ hấp dẫn những chỉ huy tiểu đội tiến sát lại bên cạnh, mà mấy chục binh lính đoàn kết, ở trong doanh tù binh này lại khiến cho người ta cảm thấy có một cảm giác an toàn.
Vì cái gì có cảm giác như vậy?
Rất đơn giản, hiện tại trong doanh tù binh, chỉ có tiểu đội của Cát Cát vẫn tập trung một chỗ như cũ, những đội ngũ khác từ lúc rời khỏi phạm vi uy hiếp của quân Khang Tư liền lập tức giải tán, mặc dù một vài đội trưởng cường hãn còn có thể bảo trì đội ngũ đầy đủ, nhưng bọn họ cũng đừng nghĩ những đội trưởng khác tin phục.
Cho nên sự đoàn kết của đội Cát Cát thực sự có thể thấy được, khiến cho một số nô lệ giải tán theo bản năng tiến lại gần bên này, nhưng theo thời gian trôi qua lại càng ngày càng nhiều.
Thấy Cát Cát không biết tại sao lại có được lực ngưng tụ, những đội trưởng cường hãn này cũng không phải tất cả đều là kẻ không có đầu óc, liền tiếp xúc thử dò xét Cát Cát. Cát Cát đang muốn lôi kéo nhiều lực lượng để hoàn thành ý tưởng của mình, đương nhiên sẽ nhiệt tình giao hảo với những đội trưởng cường hãn này, bằng tài ăn nói của Cát Cát, rất nhanh liền quen thân với những đội trưởng này.
Nếu không phải sợ quá mức gây chú ý, chỉ sợ Cát Cát sẽ lôi kéo mấy trăm đội trưởng cũng là chuyện thường.
Cho nên, sau khi Cát Cát cùng mười mấy tên đội trưởng tạo quan hệ, liền tiến hành lặng lẽ, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi thời cơ đến.
Khải Nhĩ Đặc sau khi nắm được tin tình báo, phát hiện quân Khang Tư đào được một thông đạo dài chừng hai mươi kilomet, bố trí thành năm chiến hào phong tỏa, tuy rằng không biết độ rộng cùng chiều sâu của chiến hào, nhưng trong một thời gian ngắn có thể đào được một chiến hào lớn như vậy, nói rõ rằng quân Khang Tư ít nhất đã huy động mười mấy vạn nhân công.
Mặc kệ triệu tập là binh sĩ hay nô lệ hoặc là cưỡng chế dân chúng thuộc địa, dù sao có thể trong thời gian ngắn tập kết nhiều nhân lực như vậy, đào được chiến hào lớn như vậy, cũng đã chứng tỏ quân Khang Tư có năng lực phi thường cường hãn.
Đạo lý rất đơn giản, nếu không có nhân viên quản lý cơ sở vững chắc và xuất sắc, không tiêu tốn thời gian mấy tháng, căn bản là đừng nghĩ tới kết quả hiện tại.
Nghĩ đến năng lực hành chính trong tình Hải Tuyền, Khải Nhĩ Đặc không khỏi cảm thán trong lòng: " Xứng với năng lực của Bỉ Khố Đực sao? Đáng tiếc, nếu lúc trước mình không quá vội vàng, cũng sẽ không khiến Bỉ Khố Đức trở mặt"
- Đại soái! Quân địch bố trí phía sau chiến hào binh lực một Sư đoàn bộ binh, nếu không giải quyết được vấn đề chiến hào, chỉ sợ chúng ta phải hy sinh thật lớn, mới có thể công phá phòng tuyến quân địch!
Tiểu tướng có chút vội vàng nói.
Khải Nhĩ Đặc tùy ý nói:
- Việc giải quyết chiến hào rất đơn giản, sai đội hậu cần tổ chức nhân thủ chặt cây to, sau đó dùng chiến mã trực tiếp kéo đi trải cầu.
Tiểu tướng nhíu mày, hắn đương nhiên biết đột phá chiến hào khẳng định phải trải cầu, chỉ là làm như vậy, cũng biết phải trả giá tổn thất nhất định mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này đây.
Linh quang chợt lóe, Tiểu tướng đề nghị nói:
- Đại soái! Chúng ta không phải có một vạn tù binh sao? Áp giải bọn họ lại đây để bọn họ trải cầu thế nào?
- Tốt! Ngươi truyền lệnh cho Lữ đoàn năm áp giải tù binh lại đây.
Chọn lựa giữa việc thành lập Lữ đoàn bộ binh mới với việc bảo tồn Lữ đoàn kỵ binh hiện có, Khải Nhĩ Đặc không chút nghĩ ngợi chọn lựa bảo tồn kỵ binh hiện có, đối phương chính là tù binh, vậy để cho bọn hắn thay mình tiến lên trải cầu, là phi thường bình thường.
Về phần đám tù binh có thể quay ngược lại đâm một kích hay không ư?
Đã biết là có bốn Lữ đoàn kỵ binh áp trận, như vậy cũng để một vạn tù binh, hơn nữa tay không tấc sắt quay ngược một kích thành công, vậy thì cắt cổ tự sát cho rồi.
Nhưng nếu tù binh không trải cầu cũng không phản kích, mà trực tiếp chạy về bên phía quân Khang Tư thì làm sao?
Kỳ thật như vậy càng tốt, để đám tù binh đó tạo cho mình đường xông lên, kỵ binh của mình có thể đi theo tù binh vọt vào trận địa địch.
Tiểu tướng hiển nhiên cũng hiểu được vấn đề này, không có lời dị nghị gì, lập tức truyền lệnh này ra ngoài.
Nhìn thấy quân địch bắt đầu lên núi chặt cây cối, các binh lính cùng các sĩ quân cấp thấp bên phía quan Khang Tư đều rất buồn bực.
Nếu quân địch làm đâu chắc đấy, vậy chiến hào ngoại trừ dùng để kéo dài thời gian ra, căn bản không có nhiều tác dụng lắm, hơn nữa, một khi bị quân địch đột phá chiến hào, vậy thành việc lớn rồi, nhìn vùng đất bằng phẳng đằng sau có thể biết, chính là địa phương thích hợp nhất cho kỵ binh phát huy uy lực.
Chẳng lẽ, Đốc quân đại nhân chuẩn bị triệu tập tất cả binh mã, công phòng một trận lớn với quân địch sao?
Không có khả năng! xung quanh Khang Tư lĩnh đều là địch nhân mà! Hiện tại binh lực thủ vệ đều là miễn cưỡng, nếu toàn bộ điều đến nơi này, chỉ sợ còn chưa tiêu diệt địch nhân trước mắt, hang ổ cũng đã bị chiếm lĩnh!
Mà ngược lại với những binh sĩ và các sĩ quan cấp thấp, các sĩ quan cao cấp lại hứng thú tràn trề tổ chức đánh cược:
- Ta cá là hắn khẳng định sẽ dùng tù binh dọn sạch chướng ngại, hắn mới không để ý chút thời gian đó!
- Thèm vào! Đổi lại là người khác cũng sẽ làm như vậy, nói như ngươi còn cược cái rắm! Đổi cái khác!
- Ách! Được rồi, chúng ta cược khi nào thì hắn phát động công kích?
- Tốt! Ta cược là giữa trưa ngày ai!
- Ta cược là ngày mốt! Dù sao tin tức truyền đi cũng cần thời gian, mà còn phải ổn định quân tâm, chỉ có thể là ngày mốt mới có thể phát động công kích.
- Thèm vào! Cái này có cái gì phải cá với cược, ta cá là hắn sẽ xuất động toàn quân công kích ngay lần đầu tiên! Ai dám cược với ta?
- Một ăn hai!
- Mẹ nó! Ta lấy bổng lộc tháng tới cá Khải Nhĩ Đặc không phải kẻ ngốc! Lần đầu tiên công kích, nhiều nhất hắn chỉ xuất động binh lực một lữ đoàn!
- Tốt! Giết ngươi! Còn ai cược không?
Những sĩ quan cao cấp ở chỗ này không làm việc gì đàng hoàng, giữa ban ngày ban mặt lại đi cá cược, vốn dựa theo quân quy hẳn là bị xử phạt, tuy nhiên sĩ quan chấp hành quân quy, chẳng những không có phản đối, ngược lại cũng tham dự vào.
Tuy rằng thoạt nhìn thực không có kỷ luật, nhưng đối với những binh lính và sĩ quan cấp thấp chưa rõ chân tướng, người lãnh đạo trực tiếp biểu hiện như thế, ngược lại khiến cho bọn họ cảm thấy yên tâm hơn.
Trong lúc song phương đang giằng co, trong một tòa nhà cao cấp thủ phủ tỉnh Hải Tuyền, một thiếu niên mười tám tuổi, tướng mạo tuấn tú, có chút trẻ con nhưng lại giả bộ thần thái một người trưởng thành, hỏi một sĩ quan quân hàm Thiếu tá đối diện:
- Tướng quân Khải Nhĩ Đặc đến địa phương nào rồi?
- Điện hạ! Đại soái đã tiến vào tỉnh Hải Tân, tuy rằng chưa có báo cáo chính xác, nhưng dựa theo thời gian mà nói, kỵ binh của đại soái hẳn là đang ở trên dải đất bằng phẳng tỉnh Hải Tân.
Thiếu tá có chút cao ngạo nói.
- Ừ! Hy vọng tướng quân Khải Nhĩ Đặc có thể đắc thắng trở về, tỉnh Hải Tuyền không thể thiếu sự chỉ đạo của tướng quân Khải Nhĩ Đặc được.
Thất hoàng tử vẻ mặt cảm khái nói.
- Vâng! Kỳ thực đại soái đã định tạm thời giao phó quyền quản lý cho điện hạ rồi, thời điểm đại soái không có mặt, điện hạ có thể thử một chút quyền tổng tư lệnh tỉnh Hải Tuyền nha.
Thiếu tá mỉm cười cung kính nói.
Trong mắt thấy hoàng tử thần sắc khát vọng chợt lóe, nhưng miệng thì vẫn nói:
- Sao có thể như thế? Ta năng lực không đủ, nếu chỉ huy lung tun, chỉ sợ sẽ khiến tỉnh Hải Tuyền rối loạn đó, có chuyện gì, cứ chờ tướng quân Khải Nhĩ Đặc về xử lý đi.
Thiếu tá không khách khí, trực tiếp gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy, thuộc hạ không quấy rầy nữa, tuy nhiên xin điện hạ yên tâm, một khi có tin mới nhất truyền về, thuộc hạ sẽ bẩm báo cho điện hạ trước tiên, điện hạ không cần lo lắng dò hỏi.
Nghe nói như thế, thất hoàng tử nghiến răng đến nối tiếng vang lên tiếng kèn kẹt, hắn tuy rằng rất muôn chém tên Thiếu tá này, nhưng chỉ có thể giả bộ cảm kích mỉm cười nói:
- Vậy làm phiền ngươi rồi.
- Không dám, đó là trách nhiệm của thuộc hạ mà thôi.
Thiếu tá nói xong, không có quỳ lạy không có chào theo quân lễ, chỉ gật đầu một cái liền xoay người rời đi.
Sau khi Thiếu tá rời đi, thất hoàng tử cố nén đã lâu liền phát tác, đập mạnh bàn, bộ mặt dữ tợn hét to:
- Chết tiệt! Loạn thần tặc tử! Chờ sau khi bản điện hạ đang cơ, nhất định chém tận giết tuyệt toàn bộ các ngươi!
- Điện hạ bớt giận.
Một âm thanh như là bị bóp cổ mà nói đột nhiên vang lên, chủ nhân thanh âm này là một trung niên nam tử mặt không cảm xúc, làn da trắng bóng, thần thái có chút âm nhu.
Nhìn thấy trung niên nam tử này, thất hoàng tử ổn định hơi thở một chút, gật gật đầu nói:
- Ta cũng không phải muốn phát hỏa, chỉ là bọn hắn không thèm để ta vào mắt. Chẳng lẽ bởi vì ta là con rối là có thẻ khi dễ ta sao? Dù nói thế nào ta cũng là thất hoàng tử, là đại diện cho lá cờ của chúng! Cấp chút mặt mũi thì sẽ chết chắc!
Chứng kiến thất hoàng tử giờ phút này có chút trẻ con, trung niên nam tử nở nụ cười, sau đó thần thái bình tĩnh nhẹ giọng nói:
- Điện hạ! Nếu muốn trở thành vương giả, thì không nên đi để ý cái vấn đề mặt mũi đó, chỉ có thực lực mới là thật.
- Điều này ta đương nhiên hiểu được, chỉ là làm thế nào cũng không khống chế được mình.
Thất hoàng tử nói đến đây, không khỏi cười khổ khoát tay áo:
- Được rồi! Không nói chuyện này nữa, công việc làm thế nào rồi?
- Dưới sự bố trí bảo vệ của chi binh sĩ trung thành, thích khách đã ẩn giấu trong Liên đội thiết kỵ, chỉ cần Khải Nhĩ Đặc sử dụng chi tinh nhuệ này, hắn phải tới gần chi quân đội này, lúc đó thích khách có thể tìm được cơ hội giết hắn.
Người trung niên nói.
- Ừ! Đáng tiếc không thể bố trí thích khách vào trong hệ thống đội hộ vệ, bằng không ra tay dễ dàng rồi.
Thất hoàng tử có chút tiếc nuối nói.
Người trung niên đối với điểm này vẫn im lặng. Thân vệ liên quan đến an toàn sinh mạng của chủ tướng, mục tiêu khi lựa chọn cực kỳ nghiêm khắc, hơi có vấn đề một chút sẽ không được chọn, hơn nữa, có thể đảm nhiệm thân vệ, một trong những yêu cầu quan trọng nhất chính là trung thành, nếu không có gì bất ngờ, căn bản đừng nghĩ tới thu mua thân tín.
Thất hoàng tử đột nhiên nghĩ tới cái gì, vẻ mặt bất an nói:
- Đúng rồi! Gần nhất trong khoảng thời gian này, cảnh vệ bên cạnh Khải Nhĩ Đặc đã cảnh giác tới tình huống bất thường, ngay cả nhà vệ sinh của Khải Nhĩ Đặc, cũng phải cẩn thận kiểm tra một hồi, ngươi nói xem có phải Khải Nhĩ Đặc đã biết kế hoạch của chúng ta hay không?
Người trung niên giật mình, như bất đắc dĩ nói:
- Điện hạ! Nếu ngài là Khải Nhĩ Đặc, biết ai muốn ám sát ngài, ngài sẽ làm như thế nào?
- Đương nhiên là trước tiên đem người này...Ách! Ta hiểu rồi, Khải Nhĩ Đặc không có phát hiện kế hoạch của chúng ta.
Thất hoàng tử chợt hiểu ra liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng lập tức tràn ngập nghi hoặc hỏi:
- Vậy hắn là vì cái gì mới khẩn trưởng như thế?
Người trung niên nhún nhún vai nói:
- Điều này ta không rõ lắm, tuy nhiên không quan hệ tới chúng ta, vậy cũng không cần để ý quá nhiều mới tốt?
Thất hoàng tử cảm thấy quả thật nên như thế, cũng gật đầu nói:
- Tốt! Vậy ngươi cẩn thận chú ý bên kia, một khi có tin tức tốt lập tức nói cho ta biết.
- Vâng! Vậy tại hạ cáo lui.
Người trung niên cũng giống như Thiếu tá kia, đều gật gật đầu rồi rời đi, khiến cho thất hoàng tử nắm chặt tay nghiến răng dường như nguyền rủa điều gì.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
608 chương
639 chương
107 chương
278 chương
500 chương
34 chương
645 chương
427 chương