Cô độc chiến thần 1
Chương 190 : Sóng ngầm mãnh liệt
- Đoàn trưởng đại nhân! Sự tình dường như có điểm không thích hợp đấy!
Hạ Lợi hấp ta hấp tấp chạy tới nhắc nhở Khang Tư.
Tuy nhiên vừa nói xong, hắn liền nhìn thấy mấy lão lính đánh thuê cùng nhau gia nhập đoàn lính đánh thuê với mình, hiện tại cùng cấp đội trưởng, không ngờ sớm đã ở bên cạnh Khang Tư rồi.
Khải Lợi thấy tên lỗ mãng này cũng chạy tới, nhịn không được đùa giỡn cười nói:
- Ta nói Hạ Lợi! Ngươi bây giờ mới phát hiện không thích hợp, có phải đã quá muộn hay không? Khó trách ngươi đã già rồi nên phản ứng của mình chậm chạp thế này, cứ như vậy sau này chức đội trưởng đúng là sẽ tùy thời bị người ta đoạt mất đó.
Nhìn thấy Khải Lợi nháy nháy mắt với mình, Hạ Lợi gãi gãi đầu, vẻ mặt thật thà nói:
- Ta không phải đến đây rồi sao! Tuy rằng là người cuối cùng phát hiện tình huống, nhưng dù sao cũng phát hiện được.
- Hạ Lợi! Nói thử xem ngươi phát hiện cái gì?
Khang Tư vừa lên tiếng, nguyên vốn nhóm đội trưởng lính đánh thuê này đang tranh cãi nhau ầm ĩ lập tức im bặt, tất cả đều dồn ánh mắt chờ đợi lên người Hạ Lợi.
Hạ Lợi nhìn ánh mắt bình tĩnh của Khang Tư, không ngờ trong lòng không biết vì sao dâng lên cảm giác khẩn trương, hắn nuốt nuốt nước miếng sau đó nói:
- Đoàn trưởng đại nhân! Thuộc hạ nghĩ rằng chúng ta cùng bản trận hữu quân cách nhau rất xa, thật nếu chúng ta gặp quân địch trước tiên phải chạy về báo tin cho bản trận hữu quân, sợ là chúng ta còn không có tốc độ này. Thuộc hạ đề nghị chúng ta giảm tốc độ lại, rút ngắn khoảng cách với bản trận, thế nào?
Khang Tư lắc đầu nói:
- Không thể giảm tốc độ, bởi vì trưa ngày mai chúng ta phải tới trấn An Lâu, đây là quân lệnh của bản trận đưa ra.
Vừa nghe lời này, lính đánh thuê đều là lão làng, lập tức liền hiểu được vì sao lại như thế.
Nếu đưa ra quân lệnh yêu cầu nhanh chóng hành động, nhưng đối phương lại cố tình ở phía sau từ từ tăng xa khoảng cách, chẳng khác nào vứt cả đoàn lính đánh thuê ra ngoài phạm vi chi viện.
Cũng bằng như muốn mượn tay địch nhân mưu hại người một nhà.
- Đoàn trưởng đại nhân! Chúng ta cùng Kỵ sĩ Áo Đặc Hàn có cừu oán gì sao? Vì sao hắn muốn hãm hại chúng ta như vậy?
Đám lính đánh thuê lập tức phẫn nộ chửi rủa ầm lên.
- Không có cừu oán gì! Tuy nhiên đừng quên hắn là đại thiếu gia của thương đội Bỉ Tuyết, chúng ta đúng là không có bảo vệ tốt huynh đệ của hắn. Có lẽ hắn giận cá chém thớt trút giận vào chúng ta chăng?
Khang Tư cũng không dám khẳng định nói.
Theo lý thuyết hiện tại Nam tước Cáp Nhĩ đang hướng leo lên trên, thủ hạ của hắn không có lý do gì lại ở phía sau vì ân oán riêng tư mà rút ván cản bước chân của hắn.
- Chủ thượng! Ngài còn nhớ rõ lúc trước khi Áo Đặc Hàn biết huynh đệ của mình bỏ mình, hắn đã làm ra vẻ mặt thế nào không? Thuộc hạ chú ý tới hắn tuy rằng trên mặt bi phẫn, nhưng trong mắt lại hàm chứa ý cười, phỏng chừng chuyện thương hội Bỉ Tuyết bị tập kích không phải sự tình đơn giản như vậy.
Giáp Nhị nhẹ tiến lại gần nói.
Giáp Nhị vẫn không làm sao yên tâm về đám lính đánh thuê đó.
Tuy rằng nói chuyện ở đây là mấy người tuổi nghề thâm niên, nhưng cũng mới gia nhập hệ thống mấy tháng mà thôi, ai biết bọn họ biết bí mật sau đó sẽ làm ra hành động gì.
Giáp Nhất cũng thấp giọng nói:
- Chủ thượng! Dựa theo mệnh lệnh hiện tại phân phối cho chúng ta, Áo Đặc Hàn này hoặc là muốn mượn tay quân địch tiêu diệt chúng ta để diệt khẩu, hoặc là muốn để chúng ta trước phải gặp chuyện không may, sau đó hữu quân gặp chuyện không may rồi có thể quy lỗi trên người chúng ta.
Giáp Linh đột nhiên hiện ra thấp giọng nói:
- Chủ thượng! Cho thuộc hạ thủ tiêu Áo Đặc Hàn đi!
Giáp Nhất Giáp Nhị vội vàng ngăn Giáp Linh lại, tên này thân thủ vô cùng lợi hại, nhưng không có đầu óc chút nào.
Khang Tư cũng vội lắc đầu nói:
- Không cần! Không nói chúng ta không có chứng cớ, cho dù có chứng cớ hiện tại cũng không thể động tới Áo Đặc Hàn. Một khi bởi vì hắn tử vong tạo thành hữu quân tan rã, bản thân nơi dừng chân đoàn lính đánh thuê chúng ta là nhận ủy thác của Nam tước Cáp Nhĩ, chúng ta đã không thể lăn lộn ở Bá tước lĩnh Bỉ Khắc, đến lúc đó tin rằng người ở trấn Thanh Hương cũng sẽ nhân cơ hội thôn tính tiêu diệt chúng ta đấy.
- Sợ bọn họ làm gì? Giết chết toàn bộ bọn họ không phải là được rồi sao?
Giáp Linh đầu óc rỗng tuếch hoàn toàn không thể tự hỏi vì sao phải phiền toái như vậy, tuy nhiên hắn cũng sẽ không làm trái lệnh Khang Tư, chỉ là lẩm bẩm nói vài câu cho xong chuyện.
- Dù biết giết người là hành vi lỗ mãng, mặc dù có khi giết chết một người có thể giải quyết vấn đề, nhưng có đôi khi ngược lại sẽ làm sự việc đi vào ngõ cụt. Ôi! Dù sao nói ngươi cũng không hiểu, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của chủ thượng là được.
Giáp Nhị không nhịn được vỗ đầu Giáp Linh một cái nói.
Giáp Nhị trước kia vẫn luôn cảnh giác vạn phần với Giáp Linh, nhưng chung đụng với nhau không bao lâu, hắn phát hiện tên kia vốn chỉ là một người khờ khạo, cần dạy bảo từng li từng tí mới có thể biết làm gì.
Ngẫm lại lần trước tiêu diệt huyết mạch của Phi Long kỵ sĩ đoàn, Giáp Linh mang một bao tài bảo chạy về, Giáp Nhị liền không kìm nổi muốn cười lên.
Đó là nhờ mình dạy bảo, tên kia mới biết chuyện cướp sạch tài phú.
Giáp Nhất không để ý đến Giáp Nhị dạy bảo tên cường giả khù khờ này thế nào, trực tiếp hướng Khang Tư hỏi:
- Chủ thượng! Chúng ta bây giờ phải làm gì?
Khang Tư sờ sờ cằm, hiện tại quan chỉ huy hữu quân lòng dạ khó lường, cũng không biết hắn là muốn tiêu diệt đoàn lính đánh thuê mình, hay là muốn tiêu diệt đội ngũ hữu quân?
Hoặc là, Áo Đặc Hàn cũng chỉ là tranh thủ tình cảm mà không có liên quan tới phản loạn? Tuy nhiên bất kể thế nào, đoàn lính đánh thuê mình cũng không được tốt lắm, trái lại đúng là sắp tiêu tùng rồi.
Nhìn đến Khang Tư đang trầm tư suy nghĩ, Giáp Nhất vốn nghĩ chờ mệnh lệnh của Khang Tư là được nên ngậm miệng không hé răng, tuy nhiên nghĩ đến chính mình đã thoát ly mật vệ tiến nhập hệ thống quân chính, phải có nghĩa vụ đóng góp ý kiến với chủ thượng. Hắn nói:
- Chủ thượng! Thuộc hạ nghĩ rằng: dựa theo năng lực của Giáp Linh rất nhanh mà thần bí, khẳng định có thể sớm một bước phát hiện đối phương trước, mà dựa theo các lính đánh thuê chúng ta thao luyện này, nếu tiến hành chính quy đối chiến có thể còn chưa đủ tư cách, nhưng nếu là mai phục tập kích hẳn là sẽ không kém cỏi lắm.
Khang Tư gật gật đầu:
- Ồ! Ngươi có ý gì?
Giáp Nhất cười nói:
- Thuộc hạ nghĩ rằng: nếu chúng ta có sức đánh một trận, sao không trực tiếp bằng vào năng lực của chúng ta một đường công thành đoạt đất? Đây chính là cơ hội tốt để biểu dương bản lãnh và danh tiếng của chúng ta đấy.
Trong hệ thống quân Khang Tư, có quy củ trước khi chưa có quyết định thì tự do phát biểu ý kiến, cho nên Giáp Nhị thật không đợi Khang Tư kịp phản ứng liền xen vào nói:
- Bên ngoài đồng trống mai phục tiêu diệt quân địch không khó, nhưng những thành trì thì làm sao công phá? Dù là thành trì nhỏ nhất cũng có thể đóng quân trăm người, chỉ bằng một trăm lính đánh thuê chúng ta có thể công phá được sao?
Giáp Nhất cười nói:
- Chủ thượng! Chúng ta căn bản không cần quan tâm tới những thành nhỏ đó. Chúng ta còn có hơn ba trăm tên tráng đinh, hơn nữa chúng ta còn có thể thu phục hàng binh, sau vài trận chiến đấu, khẳng định chúng ta sẽ có được binh lực đủ sức đánh chiếm thành trì.
Giáp Nhị có điểm chần chừ:
- Nhưng, chúng ta có thể tăng binh như thế mà không kiêng nể gì sao? Dựa theo hiệp ước lính đánh thuê, chỉ sợ chúng ta sẽ dẫn tới sự can thiệp của quý tộc địa phương cùng công hội lính đánh thuê.
- Ha ha! Chuyện này ngươi vốn không có chân chính xem hiểu hiệp ước của lính đánh thuê rồi: thời kì chiến tranh vì để thắng lợi, chúng ta nhưng có quyền tùy ý khuếch trương binh lực, chỉ cần thời điểm chiến tranh chấm dứt phục hồi trở lại biên chế vốn có thì sẽ không tính là trái quy định.
Giáp Nhất nói đến đây, xoay người thi lễ với Khang Tư:
- Xin chủ thượng quyết định.
Khang Tư không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ, thủ hạ của mình có điểm quá lạc quan, dường như hai vị này lại có ý đồ muốn mình chuyển nghề, mở rộng lãnh địa quý tộc lĩnh chủ bên kia?
Theo lý Giáp Nhất Giáp Nhị hẳn là biết hy vọng của mình chỉ là tìm kiếm nguồn gốc của dòng họ. Nhưng chỉ có đoàn lính đánh thuê là hoạt động khắp Tuyết quốc, bất kể tin tình báo nơi phát ra hay nhân mạch, lính đánh thuê đều mạnh hơn so với quý tộc. Nếu bọn họ cũng đều biết chuyện này, vì cái gì còn muốn mình đổi nghề?
Khang Tư không nhịn được thấp giọng hỏi:
- Hai người các ngươi có phải chuẩn bị để ta đi làm lĩnh chủ hay không?
Vốn Giáp Nhất Giáp Nhị đang thi lễ chờ Khang Tư trả lời, hiển nhiên không ngờ Khang Tư đột nhiên nói ra những lời này, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lộ dáng vẻ ngượng ngùng.
Giáp Nhất chần chừ một chút rồi trả lời:
- Thuộc hạ biết nguyện vọng của chủ thượng! Tuy nhiên ngài không biết mặc dù đoàn lính đánh thuê có rất nhiều tiện lợi, nhưng bất luận muốn làm cái gì đều phải rụt rè e ngại hay sao? Một khi chúng ta dùng thân phận đoàn lính đánh thuê hướng tới buôn bán, mở rộng phương diện lực lượng võ trang, lập tức sẽ lọt vào đả kích của các thế lực khác.
Khang Tư trầm ngâm một chút, thở dài nói:
- Đây chính là khác biệt giữa phía tổ chức chính thức với tổ chức không chính thức, đoàn lính đánh thuê cũng chính là một cái tổ chức rãi rác khắp nơi bán sức để đổi lấy tiền tài, mà chính Kỵ sĩ cấp thấp nhất cũng là quý tộc, có được tất cả quyền lực trong lãnh địa của mình. Nếu chúng ta là tổ chức thành lập hơn mấy chục năm trở lên, còn có thể nhận được thành viên trung thành nhất định. Đáng tiếc chúng ta mới thành lập có mấy tháng, cùng thời gian như vậy chúng ta căn bản không thể so bì được với kỵ sĩ tấn chức.
- Nếu chủ thượng có thể trở thành lĩnh chủ, đoàn lính đánh thuê này chẳng những có thể đạt được quyền củng cố hậu phương lớn, cũng có thể càng rất nhanh mở rộng thêm danh tiếng của mình, như vậy thì càng có thể dễ dàng thực hiện ý muốn của chủ thượng.
Nhìn thấy Khang Tư có điểm chuyển biến ý tưởng, Giáp Nhất vội vàng ra sức tăng mạnh thêm mức độ khuyên bảo, mà Giáp Nhị ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo.
Khang Tư suy nghĩ một chút bất đắc dĩ nói:
- Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Khang Tư hiển nhiên không phải cự tuyệt đề nghị chính xác của thủ hạ dưới tay: thiếu bọn họ vậy đúng thực chuyện gì cũng không thể làm được, nhưng để đám thủ hạ dưới tay nguội lạnh tấm lòng cũng không tốt, dù sao đây là chuyện rất có lợi với mình.
Tuy nhiên Khang Tư cũng hiểu được chính mình thực bất đắc dĩ, này chẳng phải là lại bước lên con đường cũ trước kia tranh quyền chiếm đất hay sao? Chẳng lẽ lại phải thành lập một cái thế lực lớn tại Tuyết quốc nữa chăng?
Tuy nhiên giống như Giáp Nhất nói, như vậy quả thật có thể rất thuận tiện để nhận được tin tức của dòng họ.
Trước kia sở dĩ không có hướng tới phương diện này, đó là vì tước vị lãnh địa ở Tuyết quốc phi thường khó với tới, hơn nữa chính mình lại không muốn chìm vào trong cảnh mưu đồ tranh quyền đoạt lợi, nên mới lựa chọn thành lập đoàn lính đánh thuê, nhưng không nghĩ tới vận hành một đoạn thời gian sau, lại phải một lần nữa bước lên con đường cũ.
Nghe được Khang Tư tán thành trong chuyện này, Giáp Nhất Giáp Nhị lập tức hưng phấn nhảy dựng lên nói:
- Chủ thượng! Tôi đã trù tính qua: trên lộ trình hữu quân chúng ta này, ít nhất có ba tòa thành, ba bốn ngàn quân địch, chỉ cần chúng ta gom hết những thành trì đó, sáu bảy cái tước vị cấp thấp khẳng định có thể đổi được một Nam tước lĩnh. Như vậy cũng có thể đùa giỡn tên khốn Áo Đặc Hàn kia một phen, nếu hắn đúng chính là cố ý chống chúng ta, vậy thì để cho hắn uống trước một hồi gió bắc đi, sau đó để hắn đi tới thành Bỉ Khắc gặm cục xương cứng đó, cũng hả giận một chút. Nếu như hắn là người của Bá tước Bỉ Khắc, dám cả gan xuống tay với chúng ta, chúng ta sẽ tiếp tục kiếm một cái công huân thật lớn, xem có thể kiếm được một tước vị Tử tước đỉnh đỉnh đại danh cho chủ thượng hay không.
Khang Tư khoát tay nói:
- Được rồi! Không cần ảo tưởng những thứ không có! Chỉ cần chúng ta tính toán kỹ lưỡng tiến tới từng bước vững chắc, nói không chừng thực có thể như ý nguyện của các ngươi. Nếu chúng ta đã có ý như vậy, thì trang bị binh khí dự bị cho dịch phu đi, sau đó đội ngũ tiếp tục đi tới.
Giáp Nhất Giáp Nhị lập tức vui mừng vâng vâng dạ dạ.
Mấy tên lính đánh thuê cấp bậc Tiểu đội trưởng Hạ Lợi kia, khi thấy Khang Tư cùng hai gã thân tín châu đầu ghé tai bàn bạc, tất cả đều thức thời thối lui ra sau mấy bước.
Tuy nhiên bọn họ cũng đều nặng trịch trong lòng, thật vô cùng muốn biết mấy tay nồng cốt của đoàn lính đánh thuê này thực sự đang bàn bạc điều gì, không khỏi đều dựng thẳng lổ tai lên nghe ngóng.
Khang Tư ba người nói chuyện một hồi, đám Hạ Lợi đều chỉ có thể nghe được mơ hồ câu được câu chăng, hoàn toàn không biết chủ đề gì. Tuy nhiên đến sau bởi vì thanh âm ba người Khang Tư hơi cao giọng, bọn họ nghe được cái gì tước vị, Nam tước lĩnh những từ ngữ đó lọt vào tai, trong lòng mấy người không khỏi giật mình nhảy dựng lên.
Đoàn trưởng nhà mình sẽ không bị mấy tên thân tín kia xúi giục, cũng muốn kiếm cái tước vị quý tộc ngồi lên chứ?
Chính mình chỉ có chút người như vậy, không ngờ phải vì đoàn trưởng này đi tranh giành tước vị, quả thực muốn lấy cái mạng già mình rồi.
Đầu tiên là lính đánh thuê lão làng lâu năm nhìn đám lính đánh thuê mới phía sau có điểm chua xót nghĩ: chờ đến khi đoàn trưởng đại nhân lập được công huân có thể được ban thưởng tước vị, đám tân binh này chỉ sợ không còn lại mấy người.
Tuy nhiên trái tim bọn họ rất nhanh lại không ngừng nhảy lên kịch liệt, bởi vì vừa rồi đoàn trưởng bàn bạc cùng mấy thân tín của hắn, là muốn dùng vài cái tước vị đổi lấy một tước vị Nam tước...
Không cần phải nói, tước vị Nam tước này khẳng định là của đoàn trưởng, nhưng một cái Nam tước lĩnh đúng là cần không ít Huân tước và Kỵ sĩ trợ giúp quản lý mới được.
Nếu đoàn trưởng nhà mình thật sự trở thành Nam tước, như vậy đám đoàn viên nòng cốt mình, khẳng định là có thể nhận được phong thần sắc phong. Tình trạng lính đánh thuê như vậy khắp nơi đều có, không ngờ thoáng cái là có thể trở thành quý tộc? Trời ạ! Không phải đang nằm mộng chứ? Nhất định phải nắm chắc cơ hội này mới được!
Cho nên vừa nghe tới Khang Tư ra lệnh, mấy tên lính đánh thuê này lập tức biểu lộ tâm tình hưng phấn mãnh liệt đi hoàn thành nhiệm vụ. Thậm chí còn hết sức hướng tới người khác biểu lộ lòng sùng kính sâu sắc của mình với đoàn trưởng anh minh thần võ.
Bởi vậy khi Khang Tư phát ra mệnh lệnh, hơn ba trăm binh đinh cường tráng, người có bản lãnh thì nhận được binh khí tiêu chuẩn, thường thường là thương gỗ bịt đầu sắt, còn lại thì nhận thương gỗ vạc nhọn.
Không phải Khang Tư không chịu trang bị võ trang cho toàn bộ bọn họ, chỉ có điều là vũ khí dự bị mang tới chỉ có như vậy thôi.
Dù sao những vũ khí này đó đều có thể giết người, hơn nữa sau sự việc xảy ra làm công tác thu gom cũng không sao.
Sau khi đám dịch phu nhận được lời hứa hẹn trong chiến tranh lần này hết thảy đãi ngộ cùng cấp như lính đánh thuê chính quy, cam đoan sau cuộc chiến đãi ngộ cùng cấp như lính đánh thuê chính quy cũng không thay đổi.
Vốn đám dịch phu có người còn có hơi lúng ta lúng túng với vũ khí lập tức hoan hô ầm lên, sĩ khí sôi trào, hận không thể lập tức chặt bỏ vài cái đầu quân địch để đổi chút tiền tiêu xài.
Đám người cường tráng nhận binh khí xong bắt đầu biên chế tổ đội, trên đường lại tiến hành tăng cường huấn luyện, trên phương diện sức chiến đấu cùng tính kỷ luật có thể còn rất thấp, nhưng về mặt biên chế cũng tàm tạm.
Cho nên, binh khí vừa phát xuống, liền tổ hợp thành một đội ngũ mới. Đám người Khang Tư cũng lập tức một lần nữa khởi hành tiến tới địa phương thi hành nhiệm vụ của mình.
Cùng với Nam tước Cáp Nhĩ bên này chiêu mộ đoàn lính đánh thuê triệu tập binh mã xuất binh tạo phản, không sai biệt lắm Bá tước Bỉ Khắc bên kia cũng thực hiện giống một kiểu như vậy.
Tuy rằng đưa ra mức thưởng không cao bằng Nam tước Cáp Nhĩ, nhưng thực tế lại thắng điểm, bởi vì trên danh nghĩa Bá tước Bỉ Khắc là chủ nhân của Bá tước lĩnh, địa bàn lớn thực lực mạnh, tiền vốn so ra cũng nhiều hơn, cho nên đoàn lính đánh thuê đầu nhập vào Bá tước Bỉ Khắc cũng không ít hơn so với Nam tước Cáp Nhĩ bên kia, hơn nữa thực lực còn hùng mạnh hơn nhiều.
Sở dĩ xuất hiện tình hình như vậy, một mặt là vì mọi người đều tin tưởng mức thưởng Nam tước Cáp Nhĩ đưa ra, Nam tước Cáp Nhĩ cũng không dám đổi ý, nhưng mức thưởng cũng phải đến khi hắn thắng trận mới có thể ban thưởng được.
Mà trận chiến này nhiều lắm chính là song phương bất phân thắng bại. Giỏi lắm thì Nam tước Cáp Nhĩ chiếm được một ít đất đai, thu được kết cục là Nam tước độc lập mà thôi.
Cuối cùng chính là lòng dân!
Nam tước Cáp Nhĩ ở trong lòng dân chúng chính là tạo phản, là phản nghịch! Mà Bá tước Bỉ Khắc bên này lại là người bình định, là chính nghĩa! Đây chính là thời cơ thật là tốt để biểu hiện ra trước thiên hạ uy danh của mình, cho nên các đoàn lính đánh thuê tương đối lớn đều đứng về phía Bá tước Bỉ Khắc.
Bá tước Bỉ Khắc cũng giống như Nam tước Cáp Nhĩ, dựa theo tin tình báo biểu hiện, chia các đoàn lính đánh thuê làm mấy nhóm phái đi, mục tiêu của các đoàn lính đánh thuê này chính là lính đánh thuê do Cáp Nhĩ chiêu mộ.
Tuy nhiên kế tiếp dựa vào mấy đoàn lính đánh thuê lớn ở phía sau, Bá tước Bỉ Khắc hướng tới tòa thành Bỉ Khắc cách đó không xa phát ra mệnh lệnh, yêu cầu hội nghị giám sát thành Bỉ Khắc, mệnh lệnh cho toàn bộ tất cả lực lượng vũ trang của thành Bỉ Khắc đều phải gia nhập quân đội, tham gia bình định phản loạn.
Bá tước Bỉ Khắc phát ra mệnh lệnh này khiến thành Bỉ Khắc lập tức hỗn loạn.
Bọn họ là lính đánh thuê các nơi cùng được mời chào tới, bọn họ có được đãi ngộ ngang như quân đội Bá tước, cũng giống như Khang Tư ở chỗ Nam tước Cáp Nhĩ, cũng chính là được quyền lợi chia phần chiến lợi phẩm, cho nên lính đánh thuê của thành Bỉ Khắc đã sớm cực kỳ hưng phấn theo đại quân lên đường.
Sau khi nhiều lính đánh thuê như vậy rời khỏi thành Bỉ Khắc, may mà còn lại có lực lượng võ trang tư nhân của các thương đoàn thành Bỉ Khắc, các đoàn lính đánh thuê lớn được thuê tới vẫn như cũ không dám làm càn.
Thương đoàn có tiền, cho nên trang bị cho lực lượng võ trang tư nhân rất hoàn mỹ, thương đoàn người đông, cho nên lực lượng võ trang tư nhân đều là nam nhân xốc vác, thương đoàn hơi có chút địa vị khẳng định vũ lực không phải dễ đối phó.
Khi tiếp theo đó Bá tước Bỉ Khắc chuyển chủ ý tới lực lượng võ trang tư nhân, đến lúc yêu cầu chiêu mộ tất cả các lực lượng võ trang thương đoàn đi chiến đấu. Ai biết được trong đó có âm mưu gì, nói không chừng khi lực lượng võ trang tư nhân thương đoàn vừa ra khỏi thành, vệ đội thành của Bá tước liền xông vào thành xóa sổ hết các thương đoàn thì sao.
Chỉ cần người có chút đầu óc đều sẽ nghĩ tới điều này, cho nên các thương đoàn đều kháng nghị cự tuyệt phục tòng mệnh lệnh.
Đương nhiên, không có nói trắng ra như vậy, chỉ là phân trần thoái thác một hồi, đồng ý cấp ra một khoản kim tệ để làm kinh phí duy trì công cuộc bình định của Bá tước.
Thương hội sẽ không vì vài câu uy hiếp liền đem hết vũ lực giao ra, bọn họ vừa tăng thêm khoản hiếu kính, vừa triệu tập tất cả tư binh võ trang tụ tập cùng một chỗ bên trong thành, canh gác chặt chẽ nửa thành trì.
Sau khi nhìn thấy thương hội biểu hiện như thế, Bá tước đại nhân phái người đưa tin đến báo cho thương hội biết: vũ lực lớn nhất của Bá tước là Bỉ Khắc kỵ binh đoàn, sẽ kết hợp với các đoàn lính đánh thuê lớn cùng với một nửa lực lượng võ trang tư nhân của thương hội, hợp sức tấn công thành Cáp Nhĩ. Nếu oán trách chính là phải đi đúng lộ tuyến của quân đội bản bộ Nam tước Cáp Nhĩ.
Bá tước đưa ra yêu cầu này, ai nấy đều biết rõ Bá tước đã nhượng bộ rồi.
Phải biết rằng, phái ra toàn bộ vũ lực mạnh nhất của chính mình, đồng thời thương hội chỉ cần phái ra một nửa binh lực. Các thương đoàn thương hội lập tức đồng ý với yêu cầu này.
Cứ như vậy ở dưới tình huống song phương đều vừa lòng, cuối cùng đội quân xuất chinh bình định phản loạn của Bá tước Bỉ Khắc cũng là quân số nhiều nhất, vũ lực mạnh nhất.
Tuy rằng thoạt nhìn thế lực ba phương phi thường phối hợp, tuy nhiên xem Bỉ Khắc Bá tước không có vào thành, thành viên thương hội cũng không có ra khỏi thành các bên đều tự cử hành nghi thức tiễn quân, liền biết tận đáy lòng bọn họ đều có tư tâm.
Thế lực quân đội của Bá tước Bỉ Khắc khổng lồ như thế, lập tức làm cho các thế lực khác ở lãnh địa này đã sớm tập trung chú ý vào đó vội vàng tiến hành phân tích.
Nguyên vốn một số Tử tước, Nam tước trực thuộc Bá tước lĩnh Bỉ Khắc còn đang lưng chừng vây trong trạng thái trung lập, khi biết được thương hội bị Bỉ Khắc Bá tước bức bách xuất ra đến một nửa tư binh đi tấn công Nam tước Cáp Nhĩ, các quý tộc đó lập tức đứng ra bày tỏ sẽ thực hiện nghĩa vụ của chư hầu, trợ giúp Bá tước đại nhân bình định tên Nam tước Cáp Nhĩ bất trung bất nghĩa.
Tất cả binh sĩ của quý tộc đều tụ tập ở trên biên giới, xem bộ dáng bọn họ như hổ rình mồi, phần nhiều tham gia bình định phản loạn, chỉ sợ là định thừa cơ hội tấn công đồng liêu để mở rộng địa bàn của mình.
Chẳng qua, những chuyện phát sinh tại Bá tước lĩnh Bỉ Khắc, Khang Tư đều không biết rõ lắm, hắn dẫn dắt đoàn lính đánh thuê rốt cục đi vào phạm vi thế lực của trấn An Lâu.
Trấn An Lâu có tường gỗ bao chung quanh, thôn trấn có tháp bắn tên bằng gỗ.
Theo tin tình báo từ nơi hữu quân Áo Đặc Hàn truyền đến, trấn An Lâu chỉ có đội một trăm quân địa phương đóng giữ, cho nên trước khi xuất phát Áo Đặc Hàn cố ý làm ra vẻ chiếu cố Khang Tư, giao cho Khang Tư đi giải quyết trấn An Lâu.
Lúc ấy thủ hạ dưới tay Khang Tư còn cảm thấy rất mang ơn Áo Đặc Hàn, nhưng hiện tại khi đã có thể nhìn thấy bóng trấn An Lâu xa xa, mọi người đều chửi ầm lên.
- Mẹ nó! Đây là thôn trấn nhỏ chỉ có một đội trăm người đóng quân ư? Bóng người chen chúc trên bức tường gỗ kia là ở đâu ra?
- Con bà nó! Có đội trăm người đông đúc như vậy sao? Ở đó cũng vượt qua năm trăm người rồi!
- Ta không có hoa mắt chứ? Không phải nói trấn An Lâu chỉ là một trấn nhỏ sao? Tòa thành cao lớn giữa thôn trấn kia là chuyện gì xảy ra? Nhìn kết cấu tòa thành cấu tạo năm tầng tháp thế này, ít nhất cũng thuộc loại tòa thành bậc trung, chỉ riêng tòa thành kia là có thể trú ngụ năm trăm người rồi!
Giáp Nhất nhìn thấy bộ dáng kích động của bọn lính đánh thuê, không khỏi nhíu mày nói:
- Thấy bộ dáng kích động của các ngươi, thực nghĩ rằng Bá tước Bỉ Khắc là kẻ ngu ngốc hay sao? Biết rõ Nam tước Cáp Nhĩ sắp nổi loạn, trên vùng biên giới sao lại không chuẩn bị tốt chứ? Các ngươi cũng không phải không biết tên quan chỉ huy hữu quân kia xem chúng ta không vừa mắt, không ngờ lại vẫn tin tưởng tin tình báo của hắn đưa ra, thật đúng là hết thuốc chữa!
Bị Giáp Nhất nói như vậy, đám lính đánh thuê đều xấu hổ và giận dữ cúi đầu.
Mà một vài người khôn khéo lại phát hiện Khang Tư đối với tình huống ngoài ý liệu này vẫn không lộ vẻ bất ngờ chút nào, ngược lại dường như đã sớm biết như thế. Chẳng lẽ bọn họ đã sớm nhận được tin tình báo chuẩn xác?
Mấy người Khang Tư đương nhiên đã sớm biết được tin chính xác, tin tức Giáp Linh điều tra chính là đáp án chuẩn xác nhất.
Nhìn thấy quân địch lúc này mới kích động triệu tập nhân thủ, Khang Tư không khỏi cảm thán Giáp Linh thật lợi hại, không ngờ lúc đi điều tra đồng thời còn giết sạch toàn bộ trinh sát đối phương phái ra cảnh giới, làm cho thời điểm đối phương nhìn thấy quân bên mình, mới phát hiện quân địch đã đến nơi.
Tuy nhiên Khang Tư cũng có chút đau đầu.
Tuy rằng này tường thành thấp nhỏ, đồng thời đều làm bằng gỗ, nhưng quân số hai bên tương đương nhau, đối phương còn có tòa thành giữ đường lui. Một khi tường thành trấn vừa bị phá vỡ, quân thủ thành khẳng định sẽ vừa chống cự, vừa lui về tòa thành, chẳng khác nào phải công phá thành liên tiếp hai lần. Một lần thêm một lần so ra còn khó gặm hơn, trận chiến này có chút thống khổ rồi đây.
Quân thủ thành phía đối diện sau một lúc kích động, đột nhiên an tĩnh lại, sau đó cửa trấn mở rộng, mấy chục chiếc xe trượt tuyết do tuyết khuyển kéo chạy ra, chỉ chốc lát sau liền xếp hàng ngay ngắn ngoài cửa trấn.
Đây là biên chế tiêu chuẩn quân dụng năm người trên một xe trượt tuyết, nhìn số lượng kia ít nhất là hai đội trăm người.
Nhìn thấy những xe trượt tuyết đó, mấy gã lính đánh thuê lão làng Hạ Lợi đều sa sầm sắc mặt xuống.
Tốc độ và hàng ngũ của đối phương chứng tỏ bọn họ dứt khoát không phải lính đánh thuê, càng không thể gọi là đám quân ô hợp: chỉ có quân chính quy trải qua nghiêm khắc huấn luyện mới có biểu hiện chuyên nghiệp như vây.
Tuy nhiên quân đội nghiêm khắc huấn luyện, cũng không có khả năng nhanh chóng làm tốt khâu chuẩn bị sẵn sàng như thế. Chỉ riêng để cho tuyết khuyển vào hàng lối phải cần một đoạn thời gian, sao có khả năng xuất động bốn mươi chiếc trượt tuyết liên tiếp cùng một nhịp như vậy. Khẳng định là đối phương đã sớm tụ tập chuẩn bị sẳn!
Tuy nhiên càng làm cho sắc mặt bọn họ khó coi chính là: đối phương không phải nhìn không ra bên mình có tới bốn trăm người tới, mà đối phương chỉ xuất ra hai trăm người, điều đó chứng tỏ bọn họ rõ ràng đã biết bên mình chỉ có một trăm người có sức uy hiếp.
Tuy rằng khi Nam tước Cáp Nhĩ phân nhiệm vụ cho đoàn lính đánh thuê mình làm quân tiên phong cánh hữu cũng không có giữ bí mật gì, nhưng tin tức nhanh như vậy đã bị đối phương biết rõ, hơn nữa không ngờ đối phương dường như đã chuẩn bị sẳn chờ những người mình đến. Nghĩ tới tình hình ấy mọi người liền cảm thấy như có luồng hơi lạnh chạy dọc theo cột sống bốc lên.
Đối phương có tới bốn mươi chiếc xe trượt tuyết xuất trận, bên Khang Tư tuy rằng có số lượng xe trượt tuyết không sai biệt lắm, nhưng thực có thể tham gia tác chiến chỉ có hai mươi chiếc, hơn nữa sức chiến đấu còn rất yếu kém.
Chiến tranh bên ngoài vùng hoang dã ở Tuyết quốc phần lớn là dùng xe trượt tuyết trong chiến tranh, nếu ở vùng hoang dã mà sử dụng bộ chiến, không khác gì tác chiến trong bùn lầy.
Không đến vạn bất đắc dĩ, không ai lại ngu dại dùng bộ binh tinh nhuệ đối phó với xe trượt tuyết.
Khang Tư nhìn thấy thần sắc trầm trọng của đám thủ hạ dưới tay, không khỏi cười cười:
- Vốn còn tưởng rằng có một hồi công thành chiến chứ! Không nghĩ tới đối phương lại coi thường chúng ta, không ngờ chỉ chạy ra hai đội trăm người làm lễ vật tặng cho chúng ta, chúng ta không thu lấy, từ chối thì đúng là bất kính. Lệnh cho Bỉ Lâm Đặc Tư lập tức dẫn dắt dịch phu lui về phía sau, nói cho bọn họ biết nhất định phải nghiêm khắc nghe theo mệnh lệnh, tránh làm liên lụy tới đồng đội!
Truyện khác cùng thể loại
303 chương
6 chương
277 chương
192 chương
23 chương
493 chương
1195 chương