Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Đoạn Trường Cung bỗng thấp thoáng vài bóng người. Cẩm bào thêu kim long, cả người đều lộ ra khi chất uy nghiêm và tôn quý không ai khác chính là Thiên Đế đứng đầu Cửu Trùng Thiên. Người đứng bên cạnh mặc váy lụa tơ tằm màu đỏ rực, những sợi chỉ dát vàng thêu hoa văn hình phượng, tóc vấn cầu kỳ, trâm cài ngân bạc khảm ngọc chính là Thiên Hậu. Mà người còn lại, cũng chính là Ti Mệnh vừa rời đi không lâu. "Đúng là nghiệt duyên." Thiên Hậu thấp giọng thở dài. "Năm đó Hoa Nguyệt gặp được hắn ta, cũng không biết là phúc hay họa." Thiên Đế cũng không nhịn được cảm khái một câu. Ti Mệnh đứng bên cạnh hai người, ánh mắt vẫn chăm chú khóa chặt Hoa Nguyệt đang chìm trong thế giới của mình, hắn sợ, sợ nàng lại lần nữa chìm vào mộng cảnh, sợ nàng lần nữa phải chịu tổn thương. "Nếu như người trong lòng Hoa Nguyệt là Ti Mệnh ngươi thì thật tốt." Thiên Hậu nhìn Ti Mệnh, trong giọng nói có chút hờn tức:"Nha đầu này cũng thật cố chấp cứng đầu, sao cứ khăng khăng một mực với kẻ kia." Ti Mệnh hạ mi, che giấu bi thương nơi đáy mắt: "Tình cảm... không thể cưỡng cầu." Thiên Hậu mím môi, Thiên Đế thở dài: "Ngươi biết vậy thì tốt." Hắn nói xong thì ôm Thiên Hậu phất tay rời đi, để lại Ti Mệnh thất thần nhìn bóng dáng Hoa Nguyệt lẳng lặng ngồi trong hoa viên. Hoa Nguyệt vốn dĩ đang thất thần, không hiểu sao lại rùng mình, nàng hơi xoay người, lập tức chạm phải ánh mắt chuyên chú của Ti Mệnh. Hoa Nguyệt chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy luống cuống, nàng cười gượng: "Ti Mệnh Tinh Quân "lại" đến chơi, sao không gọi Hoa Nguyệt một tiếng." Hoa Nguyệt cố ý nhấn mạnh từ "lại" nhưng Ti Mệnh dường như cũng chẳng để tâm, hắn mấp máy môi, muốn nói lại thôi. "Tinh Quân là vì lo cho ta sao?" Ti Mệnh gật gật đầu: "Nếu nàng đã không sao, ta đi trước." Hoa Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Ti Mệnh cũng đã đạp mây bay đi mất. Nàng khẽ thở dài, thật sự, nàng không biết nên làm gì với người này. Tình cảm của hắn, khiến nàng vừa hoang mang vừa áy náy. Không thể đáp trả, uyển chuyển cự tuyệt cũng chẳng tác dụng. Nếu như cả hai đều hướng về nhau, phần tình cảm này chắc chắn sẽ thiên trường địa cửu, chỉ tiếc, trong lòng nàng đã có người, mà người này, tuyệt không thể thay thế. Nàng luôn có cảm giác, duyên phận của nàng và Từ Thanh đã sớm gắn liền với nhau, nếu không lần đầu gặp gỡ đó cũng không khiến nàng rung động mãnh liệt như vậy. Lại qua vài ngày, trên Thiên Cung truyền đến tin tức của Ma tộc. Nghe nói vị Vương theo chủ nghĩa hòa bình của Ma tộc đã dẹp tan nội loạn, hơn nữa còn tiện thể chỉnh đốn lại toàn bộ Ma tộc một lần, khiến bọn họ đánh tan cái suy nghĩ muốn xâm chiếm những nơi khác. Hoa Nguyệt lẳng lặng nghe Chức Nữ kể lại từng chuyện của Ma tộc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác quái lạ, nàng cứ cảm thấy, vị Vương Ma tộc này rất quen thuộc. "Nhưng mà nói sao thì nói, vị Vương này quả thật là vị Vương tốt nhất từ trước đến nay của Ma tộc, chưa bao giờ thấy qua thân là ma lại không thích chém giết." Hoa Nguyệt gật gật đầu phụ họa theo lời Chức Nữ, tuy nàng cũng chẳng có mấy hứng thú với chuyện này, nhưng mấy hôm nay nhờ có Chức Nữ cùng trò chuyện mà tâm trạng nàng cũng đỡ hơn phần nào. "Này Hoa Nguyệt, hoa sen ở Diệp Liên Trì đã nở rồi, muội có muốn đi với ta đến ngắm không?" Chức Nữ kéo lấy Hoa Nguyệt, trông mong nhìn nàng. Hoa Nguyệt bật cười, gật đầu đáp ứng. Dù gì ở lại Đoạn Trường cung cũng chỉ càng thêm buồn chán. Diệp Liên Trì cách Đoạn Trường cung không xa, hai người không gọi mây mà chậm rãi đi bộ sang, thỉnh thoảng Chức Nữ lại kể cho Hoa Nguyệt vài chuyện về Ma tộc, rồi sau đó lại phàn nàn chuyện của chàng Ngưu Lang không biết tí lãng mạn gì, Hoa Nguyệt nghe đến mức che miệng cười không ngừng. Nàng thật sự không ngờ Chức Nữ có thể ở trước mặt nàng mà nói xấu phu quân mình một cách thản nhiên vui vẻ đến như vậy. Hoa sen ở Diệp Liên Trì nở trắng cả một vùng, từng đóa từng đóa mang theo hương thơm ngát không ngừng lan tỏa giữa không trung khiến người khác bất giác thả lỏng tinh thần. Chức Nữ kéo lấy Hoa Nguyệt, trong mắt đều là hưng phấn không thôi: "Hoa Nguyệt, Hoa Nguyệt, hoa sen nở thật đẹp." Hoa Nguyệt gật đầu, khóe môi cũng nhẹ cong. Hoa sen ở Diệp Liên Trì luôn rất đẹp, chúng đồng thời nở hoa, cũng đồng thời héo tàn, không xê dịch lấy một giây nửa khắc. Hoa Nguyệt thân là Hoa Tiên Tử, nhưng cũng không tài nào nghĩ ra được lý do trong chuyện hoa nở hoa tàn ở Diệp Liên Trì. Chức Nữ ngắm sen, ngắm đến vui vẻ. Hoa Nguyệt ngắm sen, càng ngắm càng đau lòng. Hương sen thơm ngát khiến nàng nhớ đến đoạn thời gian ở cùng với Từ Thanh. Từ Thanh thích uống trà, là trà hoa sen, đó là trong lúc vô tình y nói lỡ miệng nên nàng mới biết. Mà cũng chỉ vì một câu nói vu vơ này của Từ Thanh, Hoa Nguyệt đã bỏ công sức ra tự mình học cách ướp trà. Thời gian đó hoa sen trong vùng vừa lúc cũng đang nở rộ, vì vậy cứ mỗi đêm, chờ khi Từ Thanh đã ngủ say, nàng sẽ lẳng lặng ra hồ sen trong làng, cẩn thận dùng phép uyển chuyển đạp trên lá sen mà tìm những búp sen tốt nhất để ủ trà, sau đó khi trời vừa tinh mơ thì vội vã thu lại trà trong sen, cẩn thận pha một tách trà cho Từ Thanh. Đoạn thời gian đó tuy có chút vất vả, nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của Từ Thanh khi uống trà do chính tay mình làm thì Hoa Nguyệt lại cảm thấy mọi vất vả đều tan biến. Hoa Nguyệt ngẩn người nhớ lại từng chuyện cũ năm xưa, càng nghĩ lại càng không nhịn được muốn gặp Từ Thanh, trong lòng không ngừng gào thét điều khiển bước chân của nàng rời khỏi nơi này. Chức Nữ mãi ngắm hoa, cũng không để ý trong một thoáng nàng lơ đãng, Hoa Nguyệt đã không còn ở Diệp Liên Trì. Đợi khi Chức Nữ phát hiện ra Hoa Nguyệt không tiếng động đi mất, thì Hoa Nguyệt cũng đã trên đường đến Đông Thiên Cung. Đông Thiên Cung vẫn vắng lặng như ngày nào, Diệp Hàn Đàm vẫn tỏa ra ánh sáng xanh biếc mê hoặc lòng người. Hoa Nguyệt chậm rãi từng bước từng bước đến cạnh mặt hồ, bước chân rất nhẹ, tựa như lướt trên không trung nhưng lại mơ hồ tạo cho người khác cảm giác rất nặng nề, cũng giống như lòng nàng lúc này. "Chỉ cần nhảy xuống đó thôi, sẽ không có bất cứ điều gì ngăn cản nàng nữa. Đoạn đi tiên duyên, trở thành người phàm giống huynh ấy, cùng huynh ấy bên nhau không rời." Hoa Nguyệt tự mình lẩm bẩm, giống như đang nói cho bản thân nghe, lại giống như có một người khác đang ẩn nấp bên trong Hoa Nguyệt mà nói chuyện với nàng, vô cùng kỳ hoặc. Diệp Hàn Đàm cách Hoa Nguyệt ngày càng gần, ánh sáng xanh biếc càng thêm rạng rỡ. Một bước, hai bước... Hoa Nguyệt cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức muốn rời khỏi vị trí vốn có của nó, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu có chút mơ hồ, phía trước, ngay giữa Diệp Hàn Đàm, nàng nhìn thấy một bóng dáng lam y quen thuộc, người đó vươn tay về phía nàng, khẽ gọi tên nàng, nhưng dường như khoảng cách quá xa khiến nàng chẳng thể nghe rõ tiếng của y. "Từ Thanh." Khóe môi Hoa Nguyệt cong thành một nụ cười rạng rỡ, đáy mắt cũng lấp đầy sự vui sướng khôn nguôi. Người nàng vẫn luôn nhớ thương cuối cùng cũng xuất hiện. Quả nhiên, chỉ cần bước vào Diệp Hàn Đàm, nàng và Từ Thanh sẽ không còn xa cách nữa, hai người sẽ có thể bình bình an an trải qua một đời vui vẻ. Hoa Nguyệt bước về trước một bước, đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên không ngừng vang lên tiếng gọi tên nàng, Hoa Nguyệt hoảng hốt xoay người, vừa hay thấy Thiên Đế, Thiên Hậu cùng Ti Mệnh đang không ngừng gọi mình. Hoa Nguyệt cả người run rẩy, ngay cả hít thở cũng cảm thấy thật khó khăn, trong đầu không ngừng vang lên tiếng chuông cảnh báo, bọn họ... là muốn đến bắt nàng, ngăn cản nàng quay trở về với Từ Thanh. Trong ánh mắt hoảng sợ của ba người đang dùng hết sức đuổi tới Diệp Hàn Đàm, Hoa Nguyệt lui về sau một bước, phía sau là mặt hồ xanh biếc phẳng lặng, cũng là nơi khiến toàn bộ người trên Cửu Trùng Thiên phải sợ hãi, nhưng trong lòng Hoa Nguyệt lúc này lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể thấy nhàn nhạt vui sướng đang dần lan tỏa trên gương mặt nàng. Hoa Nguyệt nhìn lướt qua ba gương mặt quen thuộc đang tiến đến gần, khẽ nở một nụ cười dịu dàng:"Ta thật sự... rất nhớ huynh ấy." Trong giọng nói của nàng có thể nghe rất rõ sự thỏa mãn khi nguyện vọng sắp được thực hiện. Hoa Nguyệt trước tiếng gọi của ba người, nhẹ nhàng ngã người về phía sau, thật nhanh rơi xuống mặt hồ xanh biếc, nước hồ bắn lên cao, văng tung tóe, cả người nàng cũng nhanh chóng bị dòng nước xanh kia nuốt chửng. Trong khoảnh khắc nàng rơi xuống, bên tai vọng đến tiếng gọi đến tê tâm phế liệt của Ti Mệnh. Hoa Nguyệt cười khẽ, trong lòng dâng lên tầng tầng áy náy. Nhưng rất nhanh cảm giác áy náy kia đã bị sự đau đớn từ thể xác và linh hồn đánh gục. Khi dòng nước xanh biếc bao trọn lấy cả người của nàng, Hoa Nguyệt chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẻo cùng cảm giác khó thở không ngừng xâm lấn lấy bản thân, máu huyết trong người gần như cũng đã đông cứng. Sau đó nàng nhìn thấy dòng nước xanh biếc kia hóa thành từng sợi tơ xanh thẫm quấn lấy nàng, dần dần bao bọc lấy toàn cơ thể rồi siết chặt, Hoa Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, cả linh hồn và thể xác không ngừng bị nguồn năng lượng phát ra từ những sợi tơ kia gặm nhấm, xé rách. Trong lúc ý thức Hoa Nguyệt mê mang, từ thân thể nàng bỗng xuất hiện một vòng ánh sáng màu đỏ muốn chống chọi lại vô vàn sợi tơ màu xanh kia, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà dần dần bị tơ xanh ăn mòn. Mà đồng thời, ngay tại lúc này, nhánh dây leo nhỏ ở Đoạn Trường Cung đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó tựa như bị đông cứng rồi hóa thành hàng ngàn mảnh vụn tan biến giữa mây trời. Thiên Đế, Thiên Hậu cùng Ti Mệnh nhìn những điểm sáng li ti không ngừng bay lên trên mặt hồ, trên mặt điều bày ra vẻ rung động khó có thể tin. "Hoa Nguyệt..." Ti Mệnh thì thào, ánh mắt vô hồn nhìn về phía mặt hồ xanh biếc. Thiên Hậu lấy tay che miệng, cố kìm lại tiếng nấc nghẹn ngào, chỉ là hai mắt đều đã ửng hồng đầy bi thương, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy hối lỗi, nếu không phải do nàng ngăn cản Hoa Nguyệt và Từ Thanh, thì hôm nay nha đầu này cũng không đi đến đường cùng, để rồi quyết định nhảy xuống Diệp Hàn Đàm. Thiên Đế thở dài: "Nha đầu này... thật cố chấp." Thiên Đế nói xong thì vung tay, một luồng ánh sáng vàng chói mắt theo đó mà bay thẳng đến Diệp Hàn Đàm, bao phủ lấy những điểm xanh li ti đang không ngừng tán loạn giữa không trung thành một quả cầu nhỏ. "Ti Mệnh, đây là linh hồn của Hoa Nguyệt, ta chỉ có thể giúp đến thế này thôi, chuyện sau này..." Thiên Đế dừng một chút, ôm lấy Thiên Hậu đang nghẹn ngào bên cạnh vào lòng:"...tùy duyên đi." Ti Mệnh lúc này mới tỉnh táo lại, cẩn thận thu lấy quả cầu nhỏ vào ống tay áo của mình, khó khăn hướng Thiên Đế thi lễ cảm tạ. "Từ Thanh, nơi này là Thiên Cung, ngươi đừng quá kiêu ngạo." Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng quát giận giữ của Lạc Hy. Thiên Đế và Ti Mệnh liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương đều là kinh ngạc khó che giấu, chỉ là hai người còn chưa kịp phản ứng, Thiên Hậu đang trong lòng Thiên Đế đã tức giận hướng về phía âm thanh xôn xao ngoài kia hét lơn: "Đều là tại tên đáng chết nhà ngươi, nếu không phải ngươi thì Hoa Nguyệt sẽ không nhảy xuống Diệp Hàn Đàm, hồn siêu phách tán!" Thiên Hậu vừa nói xong, chỉ thấy bên cạnh lướt qua một bóng người nhanh như gió nhảy thẳng xuống Diệp Hàn Đàm. Thiên Hậu khó tin mở to mắt hết nhìn Thiên Đế lại nhìn Ti Mệnh: "Hắn... hắn ta... nhảy... nhảy xuống?" Thiên Đế trầm ngâm, sau đó gật gật đầu xác nhận chuyện Thiên Hậu nhìn thấy là sự thật. Ti Mệnh thì vẫn còn ngơ ngác nhìn mặt hồ Diệp Hàn Đàm đã phẳng lặng trở lại. Người kia... thật sự nhảy xuống... Ngay thời khắc này, hắn mới nhận ra một điều, trước tình cảm của Từ Thanh và Hoa Nguyệt, tình cảm của Ti Mệnh hắn... thật sự vô cùng nhỏ bé. Hắn tận mắt nhìn thấy Hoa Nguyệt nhảy xuống Diệp Hàn Đàm nhưng trong lòng chỉ biết đau đớn cùng tuyệt vọng, còn đổi lại, người kia lại không chút do dự lao thẳng xuống theo nàng... Đây rốt cuộc là tình cảm khắc sâu đến thế nào mới không màn đến sống chết, không màn đến tất thảy cũng muốn ở bên cạnh nhau, cho dù là tan biến vào trời đất... Trong lúc Ti Mệnh còn đang rối rắm, thì Từ Thanh cũng đã trở lại, cả người y hầu như đều bị thương tổn, y phục rách nát, đầu tóc hỗn loạn, da thịt bị hàng trăm hàng ngàn vết cắt sâu đến tận xương tủy, máu chảy đầm đìa, không còn nhìn ra bộ dáng tuấn mỹ ban đầu nữa. Cả bốn người, tính cả Lạc Hy vừa chạy đến đều cảm thấy rung động không thôi. Người này, quả thật không sợ chết, hơn nữa... y cũng rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả Diệp Hàn Đàm trong thời gian ngắn cũng không cách nào làm gì được y. Từ Thanh vất vả rời khỏi Diệp Hàn Đàm, khó khăn nhấc từng bước chân rời đi, trong tay vẫn giữ chặt một cây trâm ngọc, Ti Mệnh vừa liếc mắt đã nhận ra, nó là của Hoa Nguyệt... Từ Thanh rời đi một khoảng xa, bốn người nơi này mới chợt tỉnh táo lại, Lạc Hy vừa định đuổi theo, đã bị Thiên Đế vươn tay ngăn cản: "Để hắn đi đi, nhảy xuống Diệp Hàn Đàm, cho dù là thời gian trong tích tắc, thì hậu quả cũng không phải nhỏ. Hơn nữa từ khi hắn ngồi lên Vương vị, Ma tộc cũng yên ổn hơn trước nhiều..." Từ Thanh siết chặt trâm ngọc trong tay, ngơ ngác trở về nhà gỗ vẫn luôn được kết giới che chở ở Trúc Lâm. Nếu như có thể, y cũng rất muốn ngay lập tức tan biến cùng với Hoa Nguyệt, nhưng lý trí lại cho y biết, bây giờ vẫn chưa phải lúc... đệ đệ của y, còn chưa đủ mạnh để đứng vững trong Ma tộc. Y đã hứa với mẫu thân, phải chăm sóc cho đệ đệ thật tốt, vì vậy, y chưa thể rời đi cùng Hoa Nguyệt được, nhưng có một ngày, y và Hoa Nguyệt nhất định sẽ ở bên nhau. Ti Mệnh nhìn Từ Thanh chậm rãi rời khỏi Thiên Cung, môi mím chặt thành một đường, tuy hắn thừa nhận tình cảm của mình dành cho Hoa Nguyệt không bằng Từ Thanh, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ ngừng yêu Hoa Nguyệt, càng không có nghĩa là hắn chấp nhận chuyện hai người họ ở bên nhau. Ti Mệnh xoay người, thi lễ với Thiên Đế cùng Thiên Hậu rồi đạp mây hướng về phía điện Diêm La. Dù hắn không đành lòng, nhưng Hoa Nguyệt bây giờ chỉ là một linh hồn nhỏ bé, dựa theo quy tắc thì phải vào cổng luân hồi đâu thai chuyển thế. "Nàng ấy nhảy xuống Diệp Hàn Đàm." Lúc Ti Mệnh giao linh hồn của Hoa Nguyệt cho Minh Vương – người cai quản cõi âm lạnh lẻo thì chỉ nói đúng một câu này. Trong đáy mắt Minh Vương thoáng qua tia kinh ngạc, chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Ti Mệnh đã phất tay áo rời đi. Minh Vương xoa xoa trán, vươn tay giải phong ấn cho Hoa Nguyệt, ngay lập tức, quả cầu nhỏ phát ra ánh sáng xanh thẫm rực rỡ rồi hóa thành một bóng dáng mờ mờ ảo ảo. Minh Vương liếc mắt nhìn, đúng là Hoa Nguyệt đã lâu không gặp. "Hoa Tiên Tử?" Minh Vương không nghe nàng đáp lời, cũng không tức giận mà kiên nhẫn nói tiếp: "Với tu vi của nàng, nhảy xuống Diệp Hàn Đàm, tiên duyên bị đoạn không nói, ngay cả linh hồn đáng lẽ cũng bị đánh cho vỡ nát, nhưng Thiên Đế cùng Thiên Hậu thương tình nàng, không tiếc hao tổn tu vi mà thu lại từng mảnh vỡ, giúp nàng có cơ hội lần nữa chuyển sinh." Hoa Nguyệt vẫn im lặng, hai mắt thẫn thờ vô hồn, suy nghĩ cũng không biết bay về đâu. Minh Vương thở dài, buông bút lông trên tay, không nhanh không chậm đến trước mặt Hoa Nguyệt: "Hoa Nguyệt, niệm tình chúng ta từng có quen biết, nàng nếu còn tâm nguyện gì, ta sẽ thay nàng thực hiện." Nhìn bộ dáng này của Hoa Nguyệt, khác xa một Hoa Tiên Tử luôn vui vẻ lạc quan lúc trước khiến Minh Vương trong lòng khẽ chùn xuống, hắn quanh năm suốt tháng đều xử lý chuyện cõi âm, ít khi rời đi, bằng hữu cũng ít, Hoa Nguyệt có thể xem là một trong số ít đó, tuy không tính là rất thân, nhưng vì bằng hữu làm chút chuyện cũng là việc nên làm. Mặc dù... hắn cũng chẳng rõ tại sao Hoa Nguyệt lại muốn nhảy xuống Diệp Hàn Đàm. Hoa Nguyệt lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Minh Vương, trong đôi mắt trong suốt của nàng ngập tràn hy vọng: "Ta có thể ở nơi này trăm năm không?" Minh Vương nhíu mày càng chặt: "Ở nơi này trăm năm làm gì?" Hoa Nguyệt cười khẽ, đáy mắt thoáng qua chút ấm áp: "Một kiếp người là trăm năm, ta ở nơi này đợi linh hồn của huynh ấy." Minh Vương không biết "huynh ấy" trong lời nói của Hoa Nguyệt là ai, nhưng có lẽ người này rất quan trọng đối với nàng, chỉ cần chút ấm áp chợt thoáng qua khi nhắc đến cũng đủ biết. "Được rồi." Tuy như vậy là làm trái với quy tắc nơi này, nhưng giữ lại một linh hồn nhỏ bé trăm năm thì kẻ đứng đầu cõi âm là hắn vẫn làm được.