Chờ cho Uyển Ngọc lau nước mắt xong, Vũ Hoàng mới từ từ cho xe lăn bánh. Đoạn đường anh ta đi đã thành công phân nửa, một cô gái ngốc nghếch và dễ tin như Uyển Ngọc thì cái đích anh ta nhắm đến không khó mấy. Xe về đến nhà. Cửa mở, xe Vinh đậu bên ngoài, nếu như điều này xảy ra lúc Uyển Ngọc chưa rõ mặt trái của chồng mình, cô sẽ rất vui. Nhưng bây giờ sự có mặt của anh không còn nghĩa lý gì nữa. Cô mở cửa xe bước xuống. Vũ Hoàng vờ ái ngại: – Lẽ ra anh không nên đưa em về, Vinh sẽ nghi ngờ em hơn nữa. Uyển Ngọc lạnh lùng: – Nghi ngờ em hay không, không còn quan trọng nữa. Cám ơn anh đã đưa em về. Vâng. Vậy anh về đây. Có gì em điện thoại cho anh. Nói là đi về nhưng Vũ Hoàng chưa vội về anh ta dềnh dàng ra cố tình cho Vinh thấy mình mới chịu lái xe đi. Uyển Ngọc đi chậm chạp vào nhà, cô không biết mình nên có thái độ nào với Vinh. Anh đứng lên gườm gườm nhìn cô: Bây giờ thì công khai rồi, không cần giấu giếm nữa có phải không? – Tôi chẳng có gì công khai hay giấu giếm anh cả. Tôi đến công ty tìm anh, lúc đi về gặp Vũ Hoàng, anh ấy đưa tôi về giùm. Vinh châm biếm