Đã ba ngày Vinh không về nhà, anh cũng không hề gọi điện thoại cho cô. Anh giận dữ bỏ đi từ buổi chiều hôm ấy, sau khi ném vào mặt Uyển Ngọc những tội danh mà cô không sao hiểu nổi. Anh không còn yêu cô nữa? Nếu yêu nhau thì không xa nhau những ba ngày vẫn không về nhà. Uyển Ngọc không biết mình có nên đi tìm anh. Nhưng cô là vợ anh kia mà, cô có quyền đi tìm anh. Uyển Ngọc thay quần áo đến công ty, cô lên phòng giám đốc chào ông Thành. Ông Thành vui vẻ: – Đi hưởng tuần trăng mật mới về phải không? Bữa nay Vinh đi làm chưa? Uyển Ngọc lúng túng ú ớ: – Dạ .... Ông Thành lại cười: – Không sao đâu, còn mệt cứ ở nhà nghỉ. Sao, đi chơi có vui không? Uyển Ngọc cười gượng: – Dạ vui. Ba và mẹ có khỏe không? – Khỏe. Con cũng đừng buồn Thanh Hương, từ từ ba sẽ khuyên nó. – Dạ, không sao đâu ba. Nói chuyện một lúc với Ông Thành, Uyển Ngọc từ giã ba về. Vinh không đi làm, vậy anh đi đâu, nếu không thì đang ở bên Thu Cúc. Ý nghĩ này khiến Uyển Ngọc se cả lòng, mới hôm nào yêu nhau thắm thiết, thậm chí anh còn tha thứ cho sự ngu ngốc của cô, nhưng sao cưới nhau chưa bao lâu, anh đã bỏ cô. Tình yêu đến và đi nhanh như vậy sao? – Cô Ngọc! Tiếng gọi khẽ phía sau, Uyển Ngọc quay lại, cô chào người vừa gọi mình(4)