– Anh nói ăn trộm ở đâu? – Ngay tại nhà mình. – Ngay tại nhà mình? Đâu? – Chạy thoát rồi. Lần sau, em bảo gã ăn trộm không cần phải leo rào nữa. Tưởng là Vinh nói đùa, Uyển Ngọc cười phá lên: – Anh muốn chọc cho em cười đúng không. Em vui lắm khi anh về nhà có những mẩu chuyện nho nhỏ như thế này. Uyển Ngọc sà vào ôm cổ vinh, song anh đẩy mạnh cô ra, xẵng giọng: – Em bỏ cái mặt ngây thơ tưng tửng của em đi, đóng kịch tồi lắm. Tôi hỏi cô, cô đá tiếp Vũ Hoàng bao nhiêu lần trong cái nhà này hả? Hừ! Đường đường là một luật sư, hắn không đi bằng cửa chính mà leo rào. Còn cô thì lén lén lút lút lúc tôi đi vắng. Đồ bẩn thỉu! Uyển Ngọc ngẩn người ra: