Cô Dâu Tỷ Phú
Chương 44
Vinh quát lớn, anh phóng nhanh đến và giật phăng cái mũ đội sùm sụp trên đầu kẻ vừa leo ra từ hàng rào nhà mình, anh kêu lên, chân lùi lại:
– Vũ Hoàng, đến đây làm gì?
Vũ Hoàng không trả lời mà đẩy Vinh sang một bên để đi. Vinh tức giận níu cánh tay Vũ Hoàng lại:
– Anh leo rào từ trong nhà tôi ra như một kẻ trộm, mà lại không trả lời câu hỏi của tôi à. Tại sao anh phải leo rào mà không đường hoàng ra vào nhà tôi?
Vũ Hoàng khinh khỉnh:
– Vì Uyển Ngọc thích như vậy nên tôi đã làm theo ý cô ấy. Anh không biết cô ấy là người thích cảm giác mạnh à?
– Anh có biết anh nói gì không?
– Biết! Nhưng sao nào, chúng tôi vẫn còn mối quan hệ với nhau đấy, anh sẽ làm gì chúng tôi? Đưa chúng tôi ra công luận à? Tôi xấu anh cũng xấu.
Lần này Vũ Hoàng đẩy mạnh Vinh ra lần nữa, anh ta leo lên chiếc xe đợi sẵn phóng đi mất tăm. Vinh nghiến răng nhìn theo. Anh ta nói như vậy là sao?
Mở mạnh cửa, Vinh vào nhà mình, anh đi ộc vào phòng, đúng lúc Uyển Ngọc đi ra, cô cười với anh:
– Nghe tiếng mở cửa em biết là anh ngay. Hôm nay sao anh về sớm vậy?
Vinh mai m**:
– Anh về sớm? Anh nghĩ là anh về muộn đấy chứ. Anh vừa tóm tên ăn trộm nhưng lại không bắt quả tang hắn đang ăn trộm nên thua nó.
Uyển Ngọc nhíu mày:
– Anh nói ăn trộm ở đâu?
– Ngay tại nhà mình.
– Ngay tại nhà mình? Đâu?
– Chạy thoát rồi. Lần sau, em bảo gã ăn trộm không cần phải leo rào nữa.
Tưởng là Vinh nói đùa, Uyển Ngọc cười phá lên:
– Anh muốn chọc cho em cười đúng không. Em vui lắm khi anh về nhà có những mẩu chuyện nho nhỏ như thế này.
Uyển Ngọc sà vào ôm cổ vinh, song anh đẩy mạnh cô ra, xẵng giọng:
– Em bỏ cái mặt ngây thơ tưng tửng của em đi, đóng kịch tồi lắm. Tôi hỏi cô, cô đá tiếp Vũ Hoàng bao nhiêu lần trong cái nhà này hả? Hừ! Đường đường là một luật sư, hắn không đi bằng cửa chính mà leo rào. Còn cô thì lén lén lút lút lúc tôi đi vắng. Đồ bẩn thỉu!
Uyển Ngọc ngẩn người ra:
– Đứng lại!
Vinh quát lớn, anh phóng nhanh đến và giật phăng cái mũ đội sùm sụp trên đầu kẻ vừa leo ra từ hàng rào nhà mình, anh kêu lên, chân lùi lại:
– Vũ Hoàng, đến đây làm gì?
Vũ Hoàng không trả lời mà đẩy Vinh sang một bên để đi. Vinh tức giận níu cánh tay Vũ Hoàng lại:
– Anh leo rào từ trong nhà tôi ra như một kẻ trộm, mà lại không trả lời câu hỏi của tôi à. Tại sao anh phải leo rào mà không đường hoàng ra vào nhà tôi?
Vũ Hoàng khinh khỉnh:
– Vì Uyển Ngọc thích như vậy nên tôi đã làm theo ý cô ấy. Anh không biết cô ấy là người thích cảm giác mạnh à?
– Anh có biết anh nói gì không?
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
20 chương
24 chương
14 chương
24 chương
18 chương