Đi ra vườn hoa, Uyển Ngọc mở nước cầm vòi tưới tưới hoa, nước chảy trên hoa lá rào rào, nước làm cho hoa lá trở nên xanh hơn tươi hơn. Uyển Ngọc mỉm cười nhớ lại đêm qua ... Cô đúng là khờ thật, “chuyện ấy xẩy ra đêm qua mới là sự thật, còn cô với Vũ Hoàng ... Điên qúa, sao cô cứ nghĩ mình đã hư. Suýt chút nữa, cô đã đánh mất hạnh phúc của chính mình. Vũ Hoàng đứng ngoài hàng rào, người ũ tũ như con mèo mắc mưa, Uyển Ngọc nhăn mặt: – Anh tính tới đây làm gì? – Em biết đêm qua Thu Cúc tự tữ không? – Biết. – Anh không tự tữ như Thu Cúc, nhưng anh sẽ đi xa thành phố. – Anh đi đâu? – Anh khống biết đi đâu, nhưng nhất định phải đi để quên em. – Việc gì anh phải như thế, anh làm lành với Thanh Hương đi. – Anh không yêu cô ấy, trái tim anh chỉ có hình bóng em. – Anh đừng có điên quá, tôi đã là người phụ nữ đã có chồng. – Anh biết. – Anh đi đi. Uyển Ngọc tắt nước bỏ đi vào nhà. Vũ Hoàng nhìn theo cười tinh quái. Anh không tin là em cứng lòng, rồi em sẽ xiêu lòng thôi. Vinh đến bệnh viện lúc Thu Cúc đang, giận dữ bứt dây truyền dịch la hét: – Sao không để cho con chết, lại đi cứu con. Con muốn chết. Vinh nghiêm mặt đi vào: – Tại sao em lại xử sự như vậy, không biết quý sinh mạng của mình. Thu Cúc khóc oà. – Em không muốn sống khi anh bỏ em. Anh đến đây làm gì, em không cần sự thương hại của anh. Anh đi về đi! Vinh lắc đầu: – Anh không thương hại em, mà anh đến thăm em với tư cách của một người bạn. – Em không cần tình bạn của anh. Thu Cúc úp mặt xuống gối mà khóc, Vinh đặt tay lên vai cô: – Em không cần tình bạn của anh cũng được, nhưng em đừng làm ẹ em phải lo lắng vì em. Đúng là anh có lỗi khi thay lòng đổi dạ. Em hãy ghét anh, em sẽ thấy nhẹ lòng và quên được anh. – Làm sao em quên anh được. Thu cúc quay lại cô ôm choàng Vinh nức nỡ: – Em yêu anh như thế nào đâu phải anh không biết. Vậy mà đùng một cái anh bỏ em đi cưới vợ. – Bây giờ anh đã là người đàn ông có vợ. Do đó, em đừng khờ dại vì anh mà tự hủy hoại mình. – Em đau khổ quá nên không muốn sống nữa. Vinh vuốt tóc Thu Cúc: – Hãy bỏ ngay ý nghĩ tự tử, em nên nghĩ mẹ em cũng rất cần em. – Nhưng đến thăm em rồi, anh sẽ không bao giờ thăm em nữa phải không? – Anh sẽ thăm em với tư cách của một tình bạn. Biết không thể ép Vinh, Thu Cúc cứ khóc, dù sao anh chịu đến thăm cô còn hơn là anh bỏ mặc cô. Cô sẽ đòi lại anh vì anh vốn là của cô. Bà Trâm đưa thuốc cho Vinh: – Cháu dỗ cho Thu Cúc chịu uống thuốc giùm đì, suốt đêm qua nó quậy như vậy đó. Gọi điện thoại kêu cháu đến, thật lòng dì cũng ái ngại. – Không có gì đâu dì, thật ra thì chính con cũng có lỗi với Thu Cúc. Vinh lấy thuốc dỗ Thu Cúc: