Những nụ hôn cứ nóng dần lên, và rồi cả hai như tan chảy vào nhau Uyển Ngọc e ấp ... Cô đúng là khờ thật, sao đến bây giờ mới biểu, Vũ Hoàng nào “có làm gì đâu”. Cô ngập ngừng: – Anh Vinh ... Vinh mở mắt ra, nụ cười của anh lúc này thật tinh quái: – Em có biết suýt một chút nữa là em đánh mất hạnh phúc của chúng ta không? Cô vợ của anh đúng là khờ quá đỗi. Anh hỏi em nhé, em vẫn còn trong trắng sao dám nói với anh ... – Thì em cứ tưởng khi mình để một người nhìn thấy thân thể mình là mình đã hư. – Ngốc ạ! Nếu anh quan trọng sự trong trắng, anh đã mất em. Nhưng bây giờ phải nói là anh rất hạnh phúc khi anh là người đàn ông đàu tiên của em. Sau này đừng có ngốc như vậy nữa nhé và cũng sau này chỉ duy nhất một mình anh nhìn thấy thân thể em thôi nhé. Em là của riêng anh, một mình anh. – Vậy anh cũng là của riêng em? – Dĩ nhiên. Vinh sung sướng ôm ghì.Uyển Ngọc vào lòng. – Ngủ đi em. Uyển Ngọc khép mắt lại. – Vinh à! Em nói một câu thôi nhé. – Nói đi! – Em yêu anh. Chưa ai đẹp như anh. Vinh phì cười: – Trẻ con. Nhưng anh thích em trẻ con mà người lớn thế này. Không gian dịu nhẹ, đêm tĩnh lặng cho đôi vợ chồng trẻ đi vào giấc mơ huyền thoại ... Ánh sáng bên ngoài khá gay gắt xuyên qua rèm cửa. Vinh cựa mình thức giấc mở mắt ra, chỗ nằm cạnh anh trống không. Vinh ngồi dậy: – Ngọc oi! Em đâu? Uyển Ngọc tay cầm cái muỗng, ngực đeo tạp dề, cô cười tươi: – Em nè! Em làm thức ăn sáng cho anh. Vinh hít mạnh một cái: – Chà, thơm quá! Món gì thế? – Thịt bò bít tết. Mẹ nói anh rất thích ăn món này. – Biết làm vợ đó. Vinh ôm Uyển Ngọc vào lòng, anh hôn cô: – Em muốn chúng mình đi hưởng tuần trăng mật không? Đi Đà Lạt nhé? Điện thoại chợt reo, Vinh cau mày cầm máy lên nghe: – Alô ... cái gì ... Thu Cúc tự tử, cắt mạch máu tay ... dạ .... dạ con tới liền. Uyển Ngọc rụt rè: