– Đuổi con nhỏ man man đi. Nó đến nhà mình, anh bị bắt cóc suýt chết, anh Hoàng mê nó phản bội em. Nó phải biến đi cho khuất mắt. Nào, cụng ly mừng với em, anh hãy trở về với chị Thu Cúc đi. Vinh gạt tay Thanh Hương ra làm rượu đổ xuống bàn, anh đứng bật dậy. Từ cái buổi xảy ra chuyệl đó, anh không về nhà cũng không gặp Uyển Ngọc. Anh giận cô khờ dại chớ nào hết yêu cô. Vinh chạy rút về nhà, xông lên lầu, đạp cửa vào phòng Uyển Ngọc. Căn phòng trống hoác, áo quần sách học của Uyển Ngọc biến đi đâu mất, giường nệm gấp lại ngay ngắn, có nghĩa là cô đã đi, đi mà không có một lời nói nào với anh. Vinh sờ tay lên từng món trên bàn, lòng anh cay đắng và đau khổ. Anh đã hiểu như thế nào là đau khổ của tình yêu, tình yêu đang là nụ cười, bỗng thành trái đắng. Ngọc ơi! Vinh nghe tiếng mình gọi tên Uyển Ngọc trong nức nở ... Khi cô ở đây, anh không muốn gặp, nhưng khi cô đi rồi, ánh thấy mình như mất tất cả. Một tiếng động ở cửa, Vinh mứng rỡ quay phắt lại. – Ngọc! Nhưng không phải! Là Thu Cúc, cô bước vào: – Anh tưởng là Ngọc sao? Cô ta không dám để anh gặp đâu nên lẳng lặng dọn đi khỏi nhà anh. Bây giờ thì anh thấy đó, chỉ có em là yêu anh. Vinh chán nản buông rơi người xuống ghế: – Em ra ngoài đi, anh muốn một mình. – Không, em muốn được chia sẻ với anh. – Không cần đâu. – Tại sao anh không chấp nhận trở lại với em, em vẫn mở rộng vòng tay đón anh mà. – Bây giờ anh muốn được yên, em làm ơn đi ra ngoài đi. Vinh thô bạo lôi Thu Cúc lại cửa đẩy cô ra ngoài, rồi đóng sầm cửa lại. Xong, anh gieo người lên giường chìm trong suy tư và đau khổ. Căn phòng này từng chứng kiến những ngày vui vẻ của anh và Uyển Ngọc, tại sao bây giờ lại như thế này? Uyển Ngọc! Vinh hét lên anh giận dữ xô đổ ngã hết mọi thứ trong phòng. Bên ngoài, bà Thành lo sợ kêu lên: – Vinh! Con làm gì vậy, mở cửa ra mau! Im lặng, Vinh nằm chuồi người xuống, quên cả không gian thời gian và tiếng mẹ lo lắng ình. Bà Thành cố khuyên nhủ: – Nếu như con yêu Uyển Ngọc, con phải biết tha thứ, đôi khi sự rộng lượng của con lại mang đến hạnh phúc cho con. Vinh nằm nghiêng qua lắng nghe lời mẹ. Bà Thành tiếp tục khuyên nhủ: – Uyển Ngọc trẻ người nọn dạ không có cha mẹ dạy dỗ điều hay lẽ thật, mà cuộc sống bên ngoài thì đầy lọc lừa hiểm sâu, con không tha thứ cho Ngọc thì ai là người lo cho nó nữa. Hãy biết tha thứ, lòng con sẽ thấy hạnh phúc. Vinh choàng dậy. Anh nên tha thứ cho Uyển Ngọc. Không còn trong trắng bởi cô quá dại khờ, Vũ Hoàng mới có lỗi. Lao lại cửa, Vinh kéo mạnh cửa ra: – Mẹ! Cám ơn mẹ đã cho con lời khuyên, con đã hiểu ra rồi. Không kịp cho bà Thành có phản ứng, Vinh chạy rầm rập xuống cầu thang, phóng ra xe lái đi. Uyển Ngọc, anh tha thứ cho em. Anh cần tình yêu của em, chỉ cần trái tim em bây giờ thuộc về anh là đủ. Uyển Ngọc! Uyển Ngọc ... Uyển Ngọc buồn buồn đếm bước, cô đã rời khỏi nhà cậu Thành và xa cả Vinh mà không có một lời nói nào từ biệt anh. Như thế cũng tốt, từ nay tôi sẽ cố gắng học, quên đi những gì không vui. Những gì đã qua là một quá khứ đẹp, mãi mãi cô sẽ không quên những ngày có Vinh. Mấy hôm nay cô trở lại trường học, những buồn phiền như lắng xuống: – Ngọc! Uyển Ngọc giật mình nhìn lên, cô thảng thốt khi nhận ra Vinh, anh có vẻ ốm đi. – Chúng ta nói chuyện một chút được không? Do dự một chút, Uyển Ngọc gật đầu.