– Sao không có! Anh không muốn em săn sóc lo lắng cho anh, thích ngồi một mình. Ngày trước anh đâu có như vậy. – Sau mấy ngày bị bắt cóc đánh đập, anh vẫn chưa lấy tinh thần. Thu Cúc lắc đầu: – Em không nghĩ như thế. Em thấy ánh mắt anh sáng lên khi thấy Uyển Ngọc xuất hiện, ánh mắt anh nhìn nó khác, lắm. Vinh không lắc đầu chối cũng không phủ nhận. Đúng là anh đã nhìn Uyển Ngọc bằng đôi mắt khác, của một kẻ đang yêu. Không nghe Vinh trả lời, Thu Cúc hằn học: – Em nói đúng phải không? – Anh đang mệt, em về đi. Thu Cúc lịm người: – Ngày xưa, chưa bao giờ anh bảo em như vậy cả. – Cúc này! Trời cũng có lúc nắng mưa có lúc mưa, đúng không? Anh nhìn nhận dù ba ngày bị bắt cốc thôi, bên cô ấy, anh nhận rõ là ... anh đã thích cô ấy – Thích?. Thu Cúc sững sờ rồi vụt lao vào đánh Vinh: – Anh dám nói với em như vậy? Vinh nắm tay Thu Cúc lại, nghiêm mặt: – Anh nói thật. Chẳng lẽ em muốn anh lừa dối em? Thu Cúc khóc òa: – Anh cứ lừa dối em, em chấp nhận hơn là bảo anh thích nó, một con bé nhà quê. Nó chỉ có công cứu anh chứ có gì hơn em đâu. Anh Vinh! Em nghĩ anh chỉ dao động trong nhất thời thôi chứ làm sao hết yêu em cho được Ôm chặt lấy Vinh, Thu Cúc gắn môi cô vào môi anh. Vinh vùng mạnh ra, anh không còn chút cảm giác nào khi Thu Cúc hôn anh, mà một cảm giác khó chịu như đứa trẻ bị ép ăn món không còn thích ăn hơn nữa. Anh đứng lên: – Em nghĩ nụ hôn của em làm cho những suy nghĩ của anh khác đi à? Em về đi! Vinh bỏ đi ra ngoài. Thu Cúc ôm mặt khóc nứt nở. Không, cô không tin là Vinh hết yêu cô, đó chỉ là sự dao động nhất thời của anh mà thôi. Rồi anh sẽ lại tìm cô, cả hai lại vui vẻ như thưở nào ... Cô bé ấy bây giờ bỗng nổi tiếng, nhưng ... nai thì vẫn nai. Vũ Hoàng vẫn hy vọng cô bé còn mê mình. Lái xe đến trường, Vũ Hoàng đoán đầu Uyển Ngọc, anh tươi cười: – Uyển Ngọc! Hồi này em nổi tiếng quá. Uyển Ngọc lạnh nhạt: – Anh không nên tìm em nữa, em không muốn chị Thanh Hương buồn em. – Này, anh chưa có vợ, anh vẫn có quyền quen em. Anh luôn nhớ giây phút em sắp thuộc về anh, anh yêu em là sự thật ngọc à. – Vậy còn chị Thanh Hương? – Anh với cô ấy ... e Vinh vừa tới, cô mở cửa xe ngồi vào: – Chạy đi anh Vinh! – Vũ Hoàng tìm em có chuyện gì vậy? Lúng túng, Uyển Ngọc trớ qua. – Ảnh ... khuyên em nên đăng ký dự thi hoa hậu thể thao. – Em có dự thi không? - Anh Hòang anh không nên gặp em. – Nhưng anh yêu em. Uyển Ngọc lắc đầu. Càng lúc cô càng nhận rõ Vũ Hoàng là người xấu, khác với Vinh. Cô bước tránh qua. Vũ Hoàng vội nắm cánh aty Uyển Ngọc giữ lại: – Ngọc! Nghe anh nói đi, em đừng có hiểu lầm anh. Lên xe đi anh sẽ giải thích cho em hiểu. Sự thật là ... - Vũ Hoàng ấp úng – Anh và Thanh Hương chỉ là bạn, hãy tin anh. Uyển Ngọc nghiêm mặt: – Đúng là em có khờ, nhưng em cũng nhận thức anh và chị Thanh Hương có mối quan hệ với nhau thế nào. Xin anh từ nay đừng có đón em như thế này. Thôi, anh Vinh đến đín em kìa!