Từ trường học, Vinh lại chạy xe đi nữa, hy vọng tìm thấy Uyển Ngọc đâu đó. Lúc này anh không thấy ghét cô, mà lo lắng cho cô. Con bé kia, mày đang ở đâu, mau về nhà đi ... Tít ... Tít ... Điện thoại trong túi áo của Vinh reo, anh vội vàng lấy máy nghe. Thanh Hương hét to trong máy: – Anh về đi, không cần tìm nữa. Anh Hoàng gặp nó đi lạc, đưa về rồi. Vinh thở phào nhẹ nhõm, vội phóng xe về nhà. – Cô nhỏ! Cô đi đâu vậy hả, bắt cả nhà lo cho cô. Giọng Vinh như quát, nhưng là vui mừng hơn tức giận. Uyển Ngọc lí nhí: – Em đi lạc. – Đúng là ngốc! Bộ cô mới lên ba hả? Ông Thành xua tay: – Thôi, đã về nhà là mừng rồi. Uyển Ngọc đi tắm rồi xuống ăn cơm. – Dạ. Uyển Ngọc lưu luyến nhìn lại Vũ Hoàng như thầm cảm ơn anh. Chiều nay cô có một buổi chiều thật đẹp, dù cô đi lạc đến sợ bắn cả người lên. Anh xuất hiện như một vị Bạch Mã hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, cứu cô gái bờ vơ trên đường đời. Vũ Hoàng cũng kín đáo nháy mắt lại với Uyển Ngọc, thầm hứa hẹn sẽ gặp lại. Cái nháy mắt làm Uyển Ngọc đỏ mặt lên vì sung sướng, tâm hồn trắng như trang giấy mới chợt xao động xuyến xao. – Anh Hoàng! Thanh Hương đập vai Vũ Hoàng một cái cô nhìn vào mắt Hoàng tò mò: – Anh gặp con bò này đi lạc ở đâu vậy? May cho nó đã gặp anh. Vũ Hoàng mỉm cười: – Trong Bà Hom, đứng bên lề đường ngơ ngác. Như chú Mán trong rừng mới ra thành phố, phải không? Vũ Hoàng cười gật đầu. Qua giọng nói của Thanh Hương, anh biết ngay Uyển Ngọc không được lòng Thanh Hương. Càng tốt ... anh sẽ là chỗ dựa cho cô bé Trong mắt cô bé anh là người hùng, vị ân nhân của cô bé. Anh không “cảm”. cô, thật ra cô cũng xinh đẹp đấy chứ. Nhưng điều cô bé hấp dẫn anh là gia tài năm triệu USD cô được bà ngoại để lại. – Uyển Ngọc! Vũ Hoàng cho xe chạy trờ tới cản đường Uyển Ngọc lại: – Lên xe đi, anh chở về! Uyển Ngọc rụt rè: – Nhưng lát nữa có anh Vinh đến đón em. – Không sao đâu, lên xe anh chở về. – Nhưng mà ... Vũ Hoàng chắt lưỡi, bước xuống xe tay mở cữa, một tay ấn Uyển Ngọc ngồi vào. – Vinh bận họp, có đến rước em phải nửa giờ nữa em đứng đợi à? – Hay là anh để em gọi anh ấy. Cậu Thành sợ em đi lạc nên mua cho em điện thoại. – Vậy em nói là tự em về nhà nhé. – Dạ.