Màn đêm chậm rãi buông xuống. Di Xuân lâu hôm nay nghênh đón một buổi tối náo nhiệt, ồn ào nhất trong ngày, các công tử, thiếu gia, hoàng thân quốc thích, quan to quý nhân, mỗi một người ra vào nơi này, đều quần áo đẹp đẽ quý giá, sang trọng, xa hoa. Nữ tử nơi này cũng đều là tuổi trẻ mỹ mạo, kiều diễm, thướt tha. “Các vị khách quan, Tử Vân xin quấy rầy một chút, hôm nay Di Xuân lâu mới có một vị cô nương tên Anh Túc, vẫn là quy định cũ, giá cao nhất.” Tử Vân trong thảm hồng từ từ tiêu sái đi ra, khuôn mặt tươi cười giới thiệu . “Tử Vân, lại có cô nương mới rồi sao, quy củ chúng ta đều biết, ngươi để cho Anh Túc cô nương kia sớm xuất hiện đi, nhìn xem có đáng giá để bổn thiếu gia chi tiền hay không?” Một công tử trẻ tuổi ngả ngớn cắt ngang nàng, tựa hồ có chút chờ không kịp. “Hảo, Tử Vân sẽ không nhiều lời nữa, mời Anh Túc cô nương đi ra.” Tử Vân vừa dứt lời, trên bầu trời liền một trận hoa phấp phới phiêu dạt, một nữ tử đeo mạng che mặt, trong tay cầm một dải lụa đỏ từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, trên người lụa mỏng theo gió vũ động, da thịt như tuyết lúc ẩn lúc hiện……….. Vừa mới xuất trướng, cũng đã làm cho nam nhân dưới đài nhìn không dời mắt. Mũi chân vừa rơi xuống mặt đất, liền hoa lệ xoay người một cái, trên người lụa mỏng theo gió phập phềnh bay lên, làm cho người ta một loại cảm giác xa hoa, chậm rãi đứng ở trước mặt mọi người, lạnh lùng đảo qua dưới đài, liền thấy dưới đài nhóm khách làng chơi, có khiếp sợ, có hưng phấn, nhiều nhất là mâu trung sắc dục, bao nhiêu mâu quang dưới đài tụ tập đến trên người nàng, bọn họ đại khái càng cảm thấy hứng thú là cái mạng che mặt giấu đi dung nhan của nàng. Đột nhiên cảm giác được hai mâu quang bất đồng từ trên lầu phóng tới, một lãnh khốc tàn nhẫn giống như địa ngục ma quỷ, một lại ôn nhu mang theo vài phần ấm áp, Vân Phi Tuyết cảm giác được ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi ngồi ở ghế đầu trên lầu bên phải mâu quang không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng. Khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh băng, nàng cũng không có chờ nam nhân dưới đài phản ứng khiếp sợ lại đây, nam nhân ngồi ở trên đài trong tay cầm một chén rượu Lưu Ly đã sớm chuẩn bị tốt. Xoay chân, tiếng hát ngọt ngào mang theo một tia ưu thương, nàng xướng lên bài hát của Đặng Lệ Quân (Hà Nhật Quân Tái Lai). “Hảo hoa bất thường khai, hảo cảnh bất thường tại, sầu đôi giải tiếu myLệ sái tương tư đái kim tiêu ly biệt hậu hà nhật quân tái laiHát hoàn liễu giá bôi, thỉnh tiến điểm tiểu thái, nhân sanh năng đắc kỷ hồi túy bất hoan canh hà đãi….” Dưới đài lặng ngắt như tờ, tựa hồ đều bị tiếng ca ngọt ngào hấp dẫn, nàng không để ý tới biểu tình của bon họ, vẫn tiếp tục hát. “…đình xướng Dương Quan điệpTrọng kình bạch ngọc bôi, ân cần tần trí ngữ, lao lao phủ quân hoàiKim tiêu ly biệt hậu, hà nhật quân tái lai, hát hoàn liễu giá bôiThỉnh tiến điểm tiểu thái, nhân sanh năng đắc kỷ hồi túy, bất hoan canh hà đãi…” (*)Tiếng ca ngọt ngào mang theo ưu thương chậm rãi hạ xuống, Vân Phi Tuyết nhìn nam nhân dưới đài tựa hồ vẫn còn chưa khôi phục lại theo ca từ vừa rồi, một bên các nữ nhân còn lại lặng lẽ rơi lệ, nàng tưởng nàng xướng ra tâm tình của các nàng, thời gian là vàng bạc, sau đêm nay ly biệt, ngày nào anh trở lại, đây là các nàng bất đắc dĩ, chính là nàng vô lực thay đổi, lại càng không hy vọng xa vời có thể làm xúc động đáy lòng nam nhân. Bưng lên chén rượu trong tay, hướng về phía Tiêu Nam Hiên trên lầu, cung kính một chút, đặt ở bên môi nhấp một chút, sau đó đặt ở một bên, lẳng lặng ngồi một chỗ, hờ hững nhìn các nam nhân dưới đài.(*): Bài hát Hà Nhật Quân Tái Lai ( Đặng Lệ Quân) HÀ NHẬT QUÂN TÁI LAI好花不常開 好景不常在 愁堆解笑眉hăo hua bù cháng kai , hăo jĭng bù cháng zài , chóu dui jiĕ xiào méi淚洒相思帶 今宵離別后 何日君再來lèi să xiang si dài, jin xiao lí bié hòu, hé rì jun zài lái喝完了這杯, 請進點小菜, 人生能得几回醉hè wán liăo zhè pei, qĭng jìn diăn xiăo cài, rén sheng néng de jĭ huí zuì不歡更何待, [白]來, 喝完這杯再說吧! bù huan gèng hé dài, [ bái] lái, hè wán zhè pei zài shuo!今宵離別后, 何日君再來, 停唱陽關疊jin xiao lí bié hòu, hé rì jun zài lái, tíng chàng yáng guan dié重擎白玉杯, 殷勤頻致語, 牢牢撫君懷zhòng qíng bái yù pei, yin qín pín zhì yŭ, láo láo fŭ jun huái今宵離別后, 何日君再來, 喝完了這杯jin xiao lí bié hòu, hé rì jun zài lái, hè wán liăo zhè pei請進點小菜, 人生能得几回醉, 不歡更何待qĭng jìn diăn xiăo cài, rén sheng néng de jĭ huí zuì, bù huan gèng hé dài[白]哎! 再喝一杯,干了吧!, 今宵離別后, 何日君再來?[ bái] ai! zài hè yi pei, gan liăo ba! jin xiao lí bié hòu, hé rì jun zài láiHÀ NHẬT QUÂN TÁI LAIHảo hoa bất thường khai, hảo cảnh bất thường tại, sầu đôi giải tiếu myLệ sái tương tư đái kim tiêu ly biệt hậu hà nhật quân tái laiHát hoàn liễu giá bôi, thỉnh tiến điểm tiểu thái, nhân sanh năng đắc kỷ hồi túyBất hoan canh hà đãi, [ bạch ] lai, hát hoàn giá bôi tái thuyết ! Kim tiêu ly biệt hậu, hà nhật quân tái lai, đình xướng Dương Quan điệpTrọng kình bạch ngọc bôi, ân cần tần trí ngữ, lao lao phủ quân hoàiKim tiêu ly biệt hậu, hà nhật quân tái lai, hát hoàn liễu giá bôiThỉnh tiến điểm tiểu thái, nhân sanh năng đắc kỷ hồi túy, bất hoan canh hà đãi[ Bạch ] ai ! Tái hát nhất bôi, can liễu ba!, kim tiêu ly biệt hậu, hà nhật quân tái lai? NGÀY NÀO ANH TRỞ LẠIHoa đẹp không hay nở. Hoàn cảnh tốt không lâu dài. Buồn thu làm tan nét mi cười (mi nghĩa là lông mày)Nước mắt tràn mất nét nhớ thương. Đêm nay sau khi chia tay, ngày nào anh trở lại? Uống xong chén này, xin vào tiệm nhậu vài món. Đời người mấy lần được say sưa, không vui còn đợi gì? Đến đây đi, uống xong chén này mới nói chuyện nhé! Đêm nay sau khi chia tay, ngày nào anh trở lại? Thôi (Ngừng) hát khúc Dương Quan (cửa ải tên là Dương). Nâng lên nâng xuống chén ngọc trắng,Ân cần nói đi nói lại những điều kính trọng,Ghì chặt anh trong lòng. Đêm nay chia tay xong, ngày nào anh trở lại. Uống xong chén này,chúng ta vào tiệm ăn làm vài đĩa nhắm nhé. Đời người mấy lần được say sưa? Chẳng vui còn phải đợi gì? Hà (khà sau khi tợp một ngụm)! Làm một chén nữa. Cạn đi thôi. Đêm nay giã biệt xong, ngày nào anh trở lại?