Vân Phi Tuyết thật sự là rất đói bụng, ăn như hổ đói, không để ý đến hình tượng của chính mình. “Tiểu thư.” Tiểu Đào sắc mặt ửng đỏ, ở bên người nàng nhẹ nhàng nhắc nhở , tiểu thư trước kia có tri thức hiểu lễ nghĩa, ăn uống yên tĩnh thành thạo, khi nào thì hội làm ra những hành động bất nhã như vậy. “Làm sao vậy? Tiểu Đào.” Vân Phi Tuyết nhìn nàng không rõ hỏi. “Tiểu thư, ngươi ăn từ từ.” Tiểu Đào do do dự dự, ấp a ấp úng nhìn nàng nhẹ nhàng nhắc nhở. “Bổn vương thật đúng là không biết, Vân gia tiểu thư dĩ nhiên là như thế tu dưỡng cử chỉ, thật sự là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.” Tiêu Nam Hiên mâu trung mỉa mai. Vân Phi Tuyết thế này mới hiểu được, nguyên lai là nói nàng bộ dáng ăn uống thô lỗ, khinh bỉ liếc mắt hắn một cái nói: “Những điều đó thật vô ích, bổn tiểu thư là đang đói bụng một ngày một đêm rồi, chẳng lẽ muốn ta ăn từng chút một, phỏng chừng cơm còn không có ăn xong, ta cũng đã đói ngất đi thôi, thật vất vả mới thoát chết, ta còn muốn hảo hảo quý trọng mạng của ta.” Nói xong, nàng không để ý tới hắn, tiếp tục ăn cơm. “Bổn vương còn không có nghĩ đến ngươi như thế, nhanh mồm nhanh miệng.” Tiêu Nam Hiên lại lạnh lùng nói. “Còn nhiều chuyện mà ngươi không tường được đâu.” Vân Phi tuyết cũng không them ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn nhai cơm, bởi vì nàng không phải Vân Phi Tuyết. “Vân Phi Tuyết, ngươi quả nhiên không sợ chết, nhưng mà, bổn vương rất muốn nhìn đến bộ dạng ngươi muốn sống không thể, muốn chết không xong.” Tiêu Nam Hiên khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn. Vân Phi Tuyết dừng một chút, mắt nàng cười lạnh nói: “Vương gia, ngươi có cái gì thủ đoạn cứ việc sử dụng đến, ta chờ , nói cho ngươi, ta cũng không phải là người dễ bị dọa đâu.” Châm bản, xà quật nàng đều đi vào, còn có cái gì đáng sợ nữa. “Thanh lâu.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng phun ra hai chữ, mâu quang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn nhìn đến vẻ hoảng sợ trên mặt nàng, bình thường nữ nhân nghe được thanh lâu đã sớm bị dọa hôn mê. Vân Phi Tuyết khinh bỉ nhìn hắn một cái nói: “Thanh lâu, còn tưởng rằng ngươi nghĩ ra cái gì thủ đoạn, thanh lâu có gì không tốt, bao giờ đi nói trước cho ta một tiếng, ta sẽ chuẩn bị tốt một chút, nói không chừng vừa đến đó ta có thể trở thành hoa khôi ở đó, mà không biết ở thanh lâu nam nhân có xinh đẹp, vừa mắt như Long quản gia hay không.” Nàng vẻ mặt tựa hồ chờ mong. “Vân Phi Tuyết, bổn vương nhất định thỏa mãn ngươi.” Tiêu Nam Hiên sắc mặt ở sau mặt nạ xanh mét khó coi, cắn răng nói, hắn cũng không tin, đến nơi đó, nàng còn có thể bình tĩnh như thế. Long Phi vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nhìn nàng, thanh lâu ở trong miệng nàng nói đến, thật giống như là cái chợ, vẫn là nàng căn bản không biết hàm nghĩa của thanh lâu. “Hảo.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, cầm lấy bát không hướng về phía một bên nha hoàn nói: “Phiền toái ngươi, giúp ta lấy thêm một chén.” Còn ăn? Mọi người trừng lớn mắt nhìn nàng, Vương gia cũng chỉ ăn có một chén cơm, nàng thân mình kiều nhỏ (bé nhỏ) như vậy, vẫn chưa ăn no sao? Tiểu Đào lại không dám tin nhìn nàng, tiểu thư bình thường chỉ ăn có một phần ba chén cơm. Nha hoàn không có tiếp nhận đến, nhìn xem Vương gia, Tiêu Nam Hiên ngồi bất động, không biết là đồng ý hay không đồng ý, nha hoàn cũng liền đứng ở nơi đó, không có ý của Vương gia, nàng cũng không dám tự tiện quyết định. “Tiểu thư, này cho ngươi.” Tiểu Đào phục hồi lại tinh thần, vội vàng cầm trong tay chén cơm còn chưa đụng đến đưa đến trước mặt của nàng. “Ta giúp ngươi lấy.” Long Phi lấy bát trong tay nàng, đi đến một bên, giúp nàng lấy thêm cơm vào bát: “Ngươi đói bụng thật lâu, không thể ăn nhiều.” “Cám ơn.” Vân Phi Tuyết tiếp nhận đến, mỉm cười nói.